Duật Tôn từ trước đến nay vẫn luôn giữ được bình tĩnh, nhưng lần này, cả trái tim lại lâm vào cảm giác vô cùng hoảng loạn.

"Cô là ai?”

Khóe miệng Tô Ngải Nhã chứa đựng ý cười lạnh, hắn quả nhiên là có quá nhiều phụ nữ, giọng của ả mà hắn cũng không nhận ra.

"Mạch Sanh Tiêu đang ở đâu?”

Lúc hắn nổi giận, mười phần như mãnh thú.

Tô Ngải Nhã đem dập điện thoại xuống.

Cố Tiêu Tây vội vàng cúi đầu, che kín đi sự lo lắng trong mắt.

"Chát! ! ! " Tô Ngải Nhã thẹn quá hóa giận, một cái tát giáng xuống: "Cô có biết hay không hả, cô phá hỏng toàn bộ kế hoạch của tôi, lúc này Duật Tôn chắc chắn sẽ không đem chuyện này để đấu đá với Tang Viêm, đến cùng món nợ này lại muốn đổ lên đầu tôi sao. . . . . . . .”

"Tôi chỉ cảm thấy là hai cô ấy vô tội.”

Cuối cùng Tô Ngải Nhã lại hối hận một điều, chính là tìm được Cố Tiêu Tây ngu xuẩn này.

Ả bị chọc tức, lồng ngực đau đớn, mấu chốt duy nhất lúc này là Tang Viêm, Tô Ngải Nhã lấy điện thoại từ trong túi xách ra: "Alo, đem những tư liệu tra được đưa đến tay Tang Viêm đi, còn nữa, cũng phải tung tin Duật Tôn muốn đối phó với hắn ra, nhanh chóng ra tay đi, hiện tại Duật Tôn biết rồi, nhất định ra tay trước mặt hắn. . . . . . . .”

Cố Tiêu Tây thấy Tô Ngải Nhã đang chuyện tâm gọi điện thoại, cô lui về phía sau, thừa dịp bất ngờ muốn tẩu thoát.

"Đứng lại! " Tô Ngải Nhã tắt điện thoại, nhanh chân chạy đến trước mặt Cố Tiêu Tây: "Cô nghĩ là tôi một chút cũng không đề phòng sao? Tôi không nghĩ tới lá gan cô lại lớn như vậy, lần này cô đã trót nhúng tràm, đừng hòng nghĩ sẽ dễ dàng tẩy sạch.”

"Cô muốn thế nào?” Cố Tiêu Tây nhìn xung quanh, cô không tin Tô Ngải Nhã dám hành hung ở trên đường.

"Tôi sáng sớm đã cho người điều tra, cô lúc đi ra, đã có người chờ tại cửa nhà cô, cô có tin là một cú điện thoại của tôi, cô lập tức có thể nhận được tin cha mình bị "tai nạn" không?”

"Cô nói cái gì?” Cố Tiêu Tây mặt mũi tràn đầy kinh hãi.

"Tôi đã nói, chúng ta đi chung một chiếc thuyền.”

"Tôi rút khỏi còn không được sao? Tôi liền xem như chưa bao giờ biết đến chuyện này. . . . . . .”

Tô Ngải Nhã tức giận không thôi, lại giáng một cái tát lên mặt Cố Tiêu Tây: "Tôi vốn đã có kế hoạch chi tiết, tôi thật sự không hiểu nổi, cô làm như vậy đối với cô có ích lợi gì?”

Tô Ngải Nhã lấy ra chìa khóa xe: "Đi theo tôi.”

Cố Tiêu Tây không dám chống trả, đành phải đi theo ả. Cố Tiêu Tây hiểu, cô đi chuyến này, lành ít dữ nhiều.

*******************

Mạch Sanh Tiêu cử động, điều chỉnh lại tư thế ngồi.

"Có phải là không thoải mái hay không?”

"Không có, chỉ là ngồi mãi một tư thế, chân đều đã tê rần.” Sanh Tiêu xuyên qua cửa sổ xe, nhìn ra phía bên ngoài: "Không phải mình đến lễ đường sao? Làm sao mà lại tới nơi vắng vẻ thế này?”

Thư Điềm cố làm ra vẻ thần bí: "Cậu đoán xem, hôn lễ của tớ sẽ cử hành ở đâu?”

"Để tớ xem nào. . . . . . .” Sanh Tiêu nhếch lên khóe miệng: "Công viên trò chơi? Hay là khách sạn?”

"Thôi.” Thư Điềm đánh tay lái: "Khẳng định định là cậu đoán không được.”

"Đừng có giấu giấu giếm giếm, nói mau.”

"Được rồi, là công viên nước.”

"Thật sao?” Mạch Sanh Tiêu không nhịn được mà kinh hô: "Tốt quá, cử hành hôn lễ ở đó nhất định là rất đẹp.”

"Đó là đương nhiên, hơn nữa còn là thời điểm mà cảnh sắc đẹp nhất của năm nữa.” Thư Điềm đem âm nhạc trên xe mở lớn lên, đó là một số bản dương cầm nổi tiếng: "Cho cục cưng của cậu dưỡng thai.”

"Yên tâm đi, chờ sau khi cậu kết hôn, cũng sẽ có.”

"Nhưng tớ còn muốn chơi thêm mấy năm nữa.”

"Đúng rồi, cậu lần trước nói chú và dì ở nhà không đồng ý, bọn họ như thế nào mà bị thuyết phục vậy?”

Thư Điềm thần sắc ảm đạm xuống, cô giả bộ như nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Hiện tại, cũng chỉ có thể tính là miễn cưỡng đồng ý thôi, nhưng mẹ nói, hôn lễ của tớ bà sẽ không tham gia.”

"Vậy. . . . . .”

"Kỳ thật không có gì đâu, không tham gia thì không tham gia thôi, tớ yêu Tang Viêm, Tang Viêm cũng yêu tớ, thật sự là đủ rồi.” Thư Điềm chính là cô gái như vậy, làm người thẳng thắn, một khi đã yêu, nhất định phải oanh oanh liệt liệt mà yêu.

Cô có phần quyết tuyệt, Sanh Tiêu rất khó làm được.

"Thư Điềm, tớ thật sự hâm mộ cậu.”

Thư Điềm đưa tay qua, nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh như băng của Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, tớ vẫn là nói câu kia, đối với chính mình tốt hơn một chút, tớ không muốn nhìn thấy cậu sống quá mệt mỏi. Hơn nữa cậu hiện tại đã có con, nghĩ đến nó đi một chút, Sanh Tiêu, những thứ kia giống như khói sương sẽ đi qua.”

"Phải vậy không?” Mạch Sanh Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói mắt không thôi, cô đưa tay phải lên ngăn cản trên trán, ánh mắt không tự giác thoáng nhìn đến đồng hồ trên tay, dây đồng hồ bằng da đã loang lổ, có dấu vết bị tróc ra từng mảng, thời gian mới hơn một năm, chẳng lẽ người đi, thật sự sẽ dần dần bị quên lãngsao? Tất cả dấu vết anh từng tồn tại qua, đang bị thời gian vô tình gạt bỏ.

Mạch Sanh Tiêu đem tay phải để vào đầu gối.

Thư Điềm biết rõ cô lại nghĩ tới Đào Thần: "Sanh Tiêu, tên của cục cưng mau nghĩ nhanh nhanh một chút đi, cậu nhất định phải đặt một cái tên đẹp trai siêu cấp đấy.”

"Vậy cậu cũng giúp tớ suy nghĩ đi. . . . . .”

"Nhưng tớ không rành mấy cái này. . . . . .”

Duật Tôn tay phải cầm điện thoại rủ xuống bên người, cú điện thoại này, chắc chắn là có người đã nghĩ thông suốt nên mới báo tin, chỉ có điều lời còn chưa nói xong, đã bị người khác phát hiện chạy đến ngăn lại.

Hắn còn chưa tỉnh hồn, còn chưa kịp thở dốc liền sải bước rời khỏi công ty, ngón tay nhanh chóng mở khóa, bấm nhanh số điện thoại của Sanh Tiêu.

Trong đầu bỗng dưng nhớ tới câu nói của người phụ nữ kia: Anh có từng nghĩ tới, làm sao mà anh biết được họ sẽ xảy ra chuyện không?

Nếu mà hắn nói là, có người muốn hành hung rồi thông báo cho hắn biết, bất cứ ai cũng sẽ không tin lời của hắn, huống chi, là Mạch Sanh Tiêu vốn đã đối với hắn hận thấu xương.

Duật Tôn mơ hồ cảm giác được chuyện này không có đơn giản như vậy, có thể trong khoảng thời gian ngắn, nên hắn cũng không có đủ thời gian để đi làm rõ ràng mọi chuyện, hắn đi vào thang máy rồi đi xuống tầng hầm, đồng thời bấm gọi điện thoại cho Mạch Sanh Tiêu.

Sanh Tiêu đang cùng Thư Điềm nói đến chuyện kết hôn, nghe được tiếng chuông điện thoại di động, cô cầm lấy rồi đưa mắt nhìn.

"Sanh Tiêu, ai gọi vậy?”

Mạch Sanh Tiêu đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi xách: "Không có gì.”

"Là Duật Tôn sao?”

Chuông điện thoại di động cứ liên tục vang lên, khúc nhạc đàn dương cầm quen thuộc vang lên mà Mạch Sanh Tiêu chưa khi nào cảm thấy bi thương cùng buồn bã như thế, cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, vốn là nghĩ rằng sẽ không nghe, không biết tại sao ngón tay như bị cho phối, bấm vào nút trả lời.

"Sanh Tiêu, em đang ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói người đàn ông đầy lo lắng và sợ hãi, Sanh Tiêu sợ run lên, giống như chưa từng nghe qua thái độ của Duật Tôn như thế bao giờ.

"Tôi đang ở cùng Thư Điềm.”

Thư Điềm nghe vậy, không khỏi cười ghé người tới gần: "Anh cứ yên tâm một trăm phần trăm, vợ của anh tôi nhất định sẽ bảo vệ thật tốt. . . . . .”

Duật Tôn trong lòng bớt lo lắng hơn một chút, tốt lắm, bây giờ còn không có gặp chuyện gì không may.

"Sanh Tiêu, em hãy nghe anh nói, hai người hiện tại gặp phải nguy hiểm, nhanh tìm đến nơi nào có nhiều người. . . . .”

"Nguy hiểm gì? Làm sao anh biết. . . . . .”

"Ầmmmmm. . .”

"Aaaaaaa. . .”

Mạch Sanh Tiêu còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được tiếng thét chói tai của Thư Điềm vang lên, ngay sau đó, xe mất tay lái, hoàn toàn mất khống chế, Thư Điềm vội vàng phanh xe lại, quán tính cực lớn khiến cho xe hơi trên đường cao tốc liên tục đảo quanh, điện thoại trong tay Sanh Tiêu bị bay ra ngoài, cô hai tay cầm chặt lấy dây an toàn: "Aaaaaaaaa. . .”

"Sanh Tiêu. . . . . .”

Duật Tôn hai chân bước nhanh ra bỗng khựng lại: "Mạch Sanh Tiêu! "

"Ầmmmm. . .” Đầu xe đụng vào hàng rào, một cái cánh tay Thư Điềm vô thức ngăn trước người Mạch Sanh Tiêu, lúc cô ngẩng đầu lên, thìở thái dương đều là máu, chất lỏng ấm áp đã ngăn cản tầm mắt của cô. Thư Điềm nhanh chóng tháo dây an toàn, cô đầu váng mắt hoa, trên người rất đau, nhưng lúc này đây đã bất chấp có bị tổn thương hay không.

Thư Điềm vội vàng xuống xe, cô mở cửa bên ghế lại phụ ra: "Sanh Tiêu, Sanh Tiêu cậu không có sao chứ?”

Mạch Sanh Tiêu vừa đưa tay ra sờ, đầy tay đều là máu.

Thư Điềm đem dây an toàn của cô tháo bỏ ra, kéo tay Mạch Sanh Tiêu đỡ cô xuống xe: "Cậu có cảm thấy đau nhức ở chỗ nào không? Đứa bé không có sao chứ?”

Sanh Tiêu bàn tay đè lại bụng: "Không có việc gì cả, chỉ là đụng trúng đầu thôi, Thư Điềm, cậu thế nào rồi?”

"Tớ cũng không việc gì.” Thư Điềm đỡ lấy Sanh Tiêu, đỡ lấy cô đi đến bên cạnh hàng rào.

Cô quay người lại, đã nhìn thấy chiếc xe tải lúc nảy đâm phải hai người, tài xế cũng không có ý xuống xe xem xét tình hình, hắn nhanh chóng lùi ra, hướng hai người đang đứng mà đâm đến.

"Nhanh, Sanh Tiêu, không hay rồi. . . . .” Thư Điềm dù sao cũng đi theo Tang Viêm nhiều năm, cô phản ứng rất nhanh, kéo Mạch Sanh Tiêu muốn chạy trốn.

"A, không được. . . . . .” Sanh Tiêu ngồi xổm xuống ôm lấy cổ chân: "Chân của tớ đau quá.”

Nơi này là đường cao tốc mới xây dựng, hơn nữa lại là hướng ngoại ô, cho nên thỉnh thoảng mới có chiếc xe chạy qua. Thư Điềm đỡ lấy Mạch Sanh Tiêu ngồi trở lại trên mặt đất, để cho cô dựa lưng vào hàng rào, Thư Điềm không nói thêm câu gì, liền đứng lên.

Mạch Sanh Tiêu giữ chặt cổ tay của cô: "Thư Điềm, cậu đi mau đi! Đừng lo cho tớ! "

Thư Điềm đẩy tay của cô ra, Mạch Sanh Tiêu trông thấy bên gò má cô giống như thoáng ý cười: "Cậu quên chuyện tớ đã hứa với chồng cậu rồi sao, tớ sẽ đảm bảo an toàn cho cậu. . . . . .” Lời nói còn chưa dứt, Thư Điềm không có thời gian để lãng phí nữa, cô đi nhanh trở lại trên xe, cái chìa khóa còn ở trên xe, tốt rồi, có thể khởi động xe.

Sanh Tiêu trơ mắt nhìn chiếc xe mini-cooper-s bị đâm đến méo mó, đuôi xe gần như bị đầu xe tải đè bẹp, Thư Điềm muốn dùng xe của mình chặn đứng chiếc xe tải lại, Mạch Sanh Tiêu trừng lớn hai mắt, toàn thân như rơi vào hầm băng: "Đừng mà, đừng. . . . . Thư Điềm, xuống mau! Đừng làm thế. . .

. . . .”

Lần va chạm này, cùng việc đi tìm cái chết có gì khác biệt?

"Rầmmm. . . . .”

Lại là một hồi va chạm kịch liệt.

Chiếc xe tải cơ hồ nuốt mất nửa chiếc xe của Thư Điềm, đồng thời, lái xe dẫm mạnh ở chân ga, chiếc xe bị đẩy đi một đường ma xát về hướng trước, Mạch Sanh Tiêu giãy giụa nhổm dậy: "Thư Điềm! "

Phía sau có mấy chiếc xe dừng lại: "Không hay rồi, xảy ra tai nạn giao thông rồi. . . . . .”

"Mau báo cảnh sát đi. . . . . .”

Sanh Tiêu khập khiễng chạy tới: "Dừng lại, Thư Điềm. . . . .”

Thư Điềm đẩy ra cửa xe, dằn lòng cắn chặt răng, buông tay lái nhảy ra khỏi ghế lái.

Cũng không nghĩ đến, đùi phải bị mắc kẹt vào vật gì đó, cùng lúc đó, đầu xe tải bỗng đâm tới một lần nữa: "Rầmmm"

Cả chiếc xe bị đè ép, Sanh Tiêu nghe được một hồi tiếng kêu thê lương thảm thiết vô cùng truyền đến, cô toàn thân sức lực như bị rút sạch, xụi lơ trên mặt đất không thể nào gượng dậy nổi.

Tài xế chiếc xe tải thấy thế, chuyển hướng xe một cái, lại đụng phải chiếc xe Honda dừng ở bên cạnh, lúc này mới tăng tốc bỏ chạy.

Hai tay Mạch Sanh Tiêu chống trên mặt đường giá lạnh, hai tay cô run rẩy ngay cả sức lực bò cũng không có: "Thư Điềm, Thư Điềm. . . . . .”

Người đi đường lần lượt dừng lại, cũng có vài chiếc xe nhỏ đuổi theo chiếc xe gây ra tai nạn mà bỏ đi.

"Cô không sao chứ?”

"Cô cũng ở trên chiếc xe đó sao. . . . . .”

Ai nói cái gì Mạch Sanh Tiêu đều nghe không vào, giống như người bị điếc, trong miệng lặp đi lặp lại nhiều lần kêu lên tên Thư Điềm: "Cứu mạng, Thư Điềm. . . . .”

Có người từ trên xe mang áo khoác tới choàng lên vai cho cô, xe cứu thương cùng xe cảnh sát rất nhanh chạy đến, Mạch Sanh Tiêu nhìn xem bọn họ kéo cả giới truyền thông, Sanh Tiêu nhanh chóng lấy hai tay dùng sức đập trên mặt đất: "Thư Điềm, cậu trả lời tớ một tiếng đi. . . . . .”

Sanh Tiêu khóc thảm thiết, sau đó không lâu, xe cứu hỏa cũng chạy tới, đến chỗ Thư Điềm tiến hành cứu giúp.

Nhân viên chăm sóc và y tá cầm cáng đi vào, muốn đỡ Mạch Sanh Tiêu lên.

"Không cần phải. . . . . . đụng tôi! " Sanh Tiêu gạt tay ra: "Để cho tôi gặp Thư Điềm.”

"Cô yên tâm đi, chúng tôi đang cứu cô ấy, sẽ không có việc gì. . . . . .”

Làm sao có thể không có việc gì? Mạch Sanh Tiêu ánh mắt mông lung nhìn xuyên qua đám người, trông thấy Thư Điềm nằm trên mặt đất, quần áo đều là máu, một chân bị kẹt tại ghế lái, đã lâm vào hôn mê. Nhân viên phòng cháy đang dùng cưa cắt cánh cửa xe, Sanh Tiêu hai tay che miệng lại, sợ tới mức thất kinh, đôi vai kịch liệt run rẩy.

.

.

.

Khi Duật Tôn chạy tới, sự việc dĩ nhiên đã xảy ra khó có thể vãn hồi.

Mạch Sanh Tiêu nằm ở trên cáng không chịu đi, người đàn ông lúc đầu cũng không phát hiện ra cô.

Hắn vội vàng xuống xe, bước chân nhanh chóng cũng không vững vàng như ngày thường, Duật Tôn xông qua dây căng giới tuyến, vài tên cảnh sát vội ngăn hắn lại: "Xin anh không nên quấy rầy người đang thi hành công vụ.”

Duật Tôn sắc mặt lo lắng, con ngươi đen láy hiện ra tia thô bạo, làm mấy người không rét mà run, hắn vươn tay đẩy bọn họ ra, nhìn thấy người bị mắc kẹt là Thư Điềm: "Còn một người nữa đâu?”

Nhân viên phòng cháy cũng không biết Sanh Tiêu đang ở cách đó không xa: "Xin anh đi ra khỏi hiện trường. . .”

Duật Tôn bị một cảm giác bất an mãnh liệt cùng sợ hãi ngập tràn trong lòng, hắn nhìn thấy chiếc xe ô tô đã bị đâm đến nát vụn, sự tỉnh táo vốn có của hắn chắc chắc đã sớm vứt đến lên chín từng mây, hắn lạnh lùng như ác ma, đối với Thư Điềm trọng thương đến cửu tử nhất sinh, hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn, không hơn.

Duật Tôn đi vào chỗ đuôi xe, mặc cho xe đã biến dạng không biết đâu là đầu xe, ở đâu là đuôi xe.

Một cánh cửa xe đã rớt ra ngã vào ven đường.

Mạch Sanh Tiêu trông thấy vẻ mặt lo lắng của người đàn ông, cô há to miệng, lại như thế nào đều kêu không ra được tên của hắn.

Duật Tôn quỳ một gối xuống mặt đất, nhìn bên dưới thân xe, lúc đứng người lên, hai đầu gối đã dính không ít tro bụi. Người đàn ông này, vĩnh viễn cao ngạo như quý tộc, Mạch Sanh Tiêu cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua hắn có bộ dáng này. Duật Tôn hai tay kéo cửa xe bên kia, cửa xe bị dị dạng nghiêm trọng, sắc bén như lưỡi dao đâm vào lòng bàn tay hắn, kéo thành vài vết máu, Duật Tôn đánh xuống, bàn tay đấm mạnh xuống xe: "Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêuuu. . .”

"Tiên sinh, ngài hãy bình tĩnh. . .”

"Vợ các người xảy ra chuyện thì các người còn có thể bình tĩnh không? Cút cho ta, cúttt. . . . . .” Người đàn ông quát tháo chói tai, con ngươi đen láy trong nháy mắt đỏ ngầu như máu, hắn nổi giận phảng phất như ác thú vây hãm, ai cũng không dám đến gần.

Mạch Sanh Tiêu trong lòng cảm thấy chua xót, nước mắt vô thức lại rơi xuống.

Bên cạnh là hộ sĩ đang xử lý miệng vết thương cho cô hỏi: "Anh ta là chồng cô à, muốn tôi đi gọi anh ta đến không?”

Sanh Tiêu khóc càng lớn hơn, nghẹn ngào, cổ họng như bị nghiền nát, một câu đầy đủ cũng nói không được.

"Nơi này người đâu, còn một người nữa đâu? ! " Duật Tôn hướng đến cảnh sát cùng bác sỹ và nhân viên cứu hộ mà quát lên.

Mạch Sanh Tiêu giơ tay lên lau sạch nước mắt, tầm mắt mông lung vẫn không thể nhìn rõ được gì, cô hướng tới người y tá đang đợi câu trả lời, rồi nhẹ gật đầu.

Người hộ sĩ thả băng gạc xuống, đi tới bên cạnh Duật Tôn nói: "Có phải anh đang tìm vợ anh không? Cô ấy không sao, đang ở bên kia. . .”

Người đàn ông nhìn theo hướng y tá chỉ, hắn chạy đến bên Sanh Tiêu, va vào rất nhiều người cũng không nhận ra được, đáy mắt hung ác nham hiểm cũng tan đi chút ít, Duật Tôn đi tới trước mặt Mạch Sanh Tiêu, hắn ngồi xổm người xuống, hai tay dùng sức ôm cô vào lòng.

Gò má Sanh Tiêu gối lên đầu vai Duật Tôn, cô cũng không đẩy hắn ra, hai tay cô nắm chặt cánh tay người đàn ông: "Thư Điềm ra sao rồi? Cậu ấy có sao không?”

Duật Tôn bàn tay vuốt lên đầu Mạch Sanh Tiêu: "Đang được cứu chữa.”

Sanh Tiêu tựa ở trên người hắn, một chút khí lực cũng không có, cô khóc hai mắt sưng đỏ: "Tại sao có thể như vậy, tại sao phải như vậy. . . . . .”

Cách đó không xa truyền đến âm thanh, Thư Điềm được đem ra nâng lên băng ca, Mạch Sanh Tiêu nghiêng người đứng dậy, lại bị Duật Tôn che kín hai mắt: "Đừng xem.”

Cô gạt đi bàn tay của người đàn ông: "Thư Điềm ít nhất cũng còn sống, phải vậy không. . . . ?”

Vết máu uốn lượn trên đường cao tốc cứ như rượu loang, cằm Duật Tôn chống đỡ tại đỉnh đầu Sanh Tiêu, hắn mạnh mẽ ôm cô, Mạch Sanh Tiêu cảm giác có chút đau đớn, mặc dù như vậy, cô cũng không đẩy hắn ra.

**********************

Sanh Tiêu được đưa vào bệnh viện làm một loạt kiểm tra, ngoại trừ trên đầu có ngoại thương, may mà cũng không có gì lo ngại.

Đứa trẻ trong bụng cũng không sao, đây là lần đầu tiên Duật Tôn ở gần cô như vậy.

Mạch Sanh Tiêu tâm tình kích động, khóc khó có thể kiềm chế được, bác sĩ ở bên cạnh an ủi, làm cho cô nhất định phải hòa hoãn xuống.

"Làm xong kiểm tra, anh sẽ đưa em đi gặp Thư Điềm ngay.”

Mạch Sanh Tiêu lúc này mới bình tĩnh trở lại chút ít.

Đi tới phòng cấp cứu thì Thư Điềm còn chưa ra, Duật Tôn dìu Mạch Sanh Tiêu bên ngoài chờ, không bao lâu, một loạt tiếng bước chân dồn dập chạy vội đến, Tang Viêm bồi hồi lo lắng ở bên ngoài phòng cấp cứu.

Cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra.

Mạch Sanh Tiêu vội đứng người lên.

"Ai là người nhà của bệnh nhân?”

"Tôi.” Tang Viêm vội vàng tiến lên.

"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, đùi phải không giữ được, cần cắt bỏ đi, cần phải ký tên vào đơn phẫu thuật.”

"Cái gì?” Tang Viêm như bị sét đánh, khuôn mặt anh tuấn ngay lập tức huyết sắc hoàn toàn không còn.

"Xin hãy ký tên đi, nếu không ngay cả sinh mạng cũng khó giữ.”

Mạch Sanh Tiêu như hít phải lãnh khí, nửa người ngồi phịch xuống ghế. Thư Điềm thích nhất được xinh đẹp, mùa hè cô thích mặc váy ngắn, bởi vì chân của cô rất đẹp, cô thường xuyên nói cho Sanh Tiêu, đây là tài sản mà cha mẹ cho cô, không khoe sẽ lãng phí, rất đáng tiếc.

Sanh Tiêu rơi lệ đầy mặt, còn có vài ngày, Thư Điềm sẽ mặc váy cưới tinh khôi, cùng người đàn ông mà cô yêu nhất bước trên thảm đỏ.

Mạch Sanh Tiêu hai tay níu chặt cổ áo khom lưng xuống khóc: "Đừng như vậy mà. . . . . .”

Tang Viêm vô hồn vẫn tiếp nhận giấy ký tên của bác sỹ. Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Duật Tôn, đừng ký tên. . . . . .

Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, nếu như không ký tên, Thư Điềm sẽ mất mạng.

"Huhuhu. . . . . .”

Mạch Sanh Tiêu trông thấy Tang Viêm giơ tay lên, cổ tay hắn run rẩy, nhưng lại ký tên vô cùng kiên định.

Bác sĩ cầm lấy đơn cho phép giải phẫu, bước nhanh trở lại phòng cấp cứu, Tang Viêm thân thể lảo đảo, hai tay chống ở đầu gối, mặt thật sâu chôn xuống.

Thư Điềm nằm trên giường trắng đi ra, Mạch Sanh Tiêu đi tới, sắc mặt cô ấy tái nhợt không khác gì so với người chết, chân phía dưới, mặc dù chăn đã đắp lên nhưng vẫn có thể nhìn thấy lõm xuống một bên.

Thư Điềm thật sự đã mất một chân.

Cha mẹ Thư Điềm nghe được tin liền chạy đến, Thư mẹ khóc như chết đi sống lại, trong phòng bệnh tràn ngập cảm giác bi thương.

Mạch Sanh Tiêu ngồi ở cửa ra vào, Tang Viêm phái người đưa cha mẹ Thư Điềm về nhà, lúc này đã 8 giờ tối, Sanh Tiêu lo âu thấp thỏm đứng dậy, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn về phía Thư Điềm vẫn hôn mê như cũ: "Cô ấy vì sao còn chưa tỉnh lại?”

"Hẳn là vẫn còn thuốc mê.” Duật Tôn ở bên cạnh coi chừng.

"Tôi muốn vào xem cô ấy một chút.”

"Tôi đi cùng em.”

Mạch Sanh Tiêu mở cửa: "Không cần.”

Cổ tay của cô bị Duật Tôn giữ lại: "Cẩn thận một chút, tôi bên ngoài chờ em.”

Mạch Sanh Tiêu đi vào trong phòng bệnh, Tang Viêm nắm tay Thư Điềm, vẫn không nhúc nhích ngồi cạnh mép giường của cô, nghe được tiếng bước chân, người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, trong tay nắm chặt lại, càng dùng sức

Sanh Tiêu che miệng khóc thảm thiết, Thư Điềm da môi bị nứt nẻ, nhưng ngủ rất sâu, Mạch Sanh Tiêu khó có thể tưởng tượng được khi cô ấy tỉnh lại, làm sao đối mặt được với hết thảy mọi chuyện. . . .

Tang viêm nghe được tiếng khóc, lúc này mới ngẩng đầu.

"Thực xin lỗi.”

Người đàn ông trong mắt lộ ra vẻ hung ác, Mạch Sanh Tiêu không khỏi sợ hãi, cô ngừng bước lại: "Nếu không có tôi trên xe, một mình Thư Điềm nhất định có thể thoát khỏi.”

"Cô là người của Duật Tôn phải không?”

Sanh Tiêu đối với vấn đề hắn đột nhiên h

ỏi đến, có chút bất ngờ.

"Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Tôi bị súng đả thương thiếu chút nữa mất mạng, cô có đến bệnh viện thăm.”

Mạch Sanh Tiêu gật đầu: "Tôi nhớ.”

"Người đả thương tôi, chính là Duật Tôn.”

Sanh Tiêu bất giác cắn môi.

"Tôi cũng mới biết được.” Tang Viêm đem tay đặt ở môi Thư Điềm: "Cô không cảm thấy có gì lạ sao? Theo thủ đoạn của hắn biết được quan hệ của tôi cùng Thư Điềm, sao còn có thể cho hai người cùng đi với nhau nhiều lần vậy?”

Mạch Sanh Tiêu vội vàng khoát khoát tay, bất tri bất giác, lại vì Duật Tôn mà cãi lại: "Không phải vậy, hắn cũng là khi thấy được thiệp mời của hai người mới biết được, tôi lúc trước cũng không ở trước mặt hắn mà nhắc qua anh. . . . . .”

"Đây không phải là càng kỳ lạ sao?” Tang Viêm tầm mắt âm trầm hướng tới Sanh Tiêu: "Hắn mới biết được chuyện này, Thư Điềm lập tức xảy ra chuyện.” Người đàn ông ngắm nhìn Thư Điềm đang nằm trên giường bệnh, hắn cúi người, thần sắc cũng thay đổi trở nên nhu hòa đứng dậy, Tang Viêm đem tay Thư Điềm nhét vào trong chăn: "Chỉ có điều, hẳn là hắn đã đi một nước cờ kém một chiêu, lại không ngờ tới việc cô cũng ở trong xe, hay là, hắn căn bản cũng không quan tâm chuyện sinh tử của cô.”

Mạch Sanh Tiêu hai mắt ướt át nhìn về phía cửa kiếng, Duật Tôn biết rõ cô lo lắng cho Thư Điềm, rồi lại sợ Tang Viêm gây bất lợi cho cô, cho nên một tấc cũng không rời, đứng canh giữ ở bên ngoài phòng bệnh.

Sanh Tiêu nhớ tới việc trước khi xảy ra tai nạn, có nhận được cú điện thoại kia, nghe khẩu khí Duật Tôn, hắn chắc chắn biết rõ mọi chuyện xảy ra.

--------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện