Lôi Lạc lấy ra miếng bông thấm, vết máu đã khô bị rượu cồn kích thích được lau sạch sẽ.

Dạ Thần trên mặt vẫn còn chảy máu, chỗ này vết thương rất sâu, ở chỗ gò má của hắn, phần da lân cận đều sưng đỏ theo.

Tổn thương như vậy tốt nhất là phải đến bệnh viện kịp thời nhưng bọn chúng đều hiểu, ở thành phố Bạch Sa bây giờ đã toàn thành giới nghiêm, chỉ sợ Dạ Thần ngay cả thoát thân cũng rất khó khăn.

Lôi Lạc băng bó vết thương cho Dạ Thần xong, thân thể cao lớn của người đàn ông đứng lên, bước đến cửa thoát hiểm của kho hàng: "Di thể của mẹ ta ở đâu?”

"Vẫn còn ở biệt thự, bên ta mới lẻn vào quan sát, người chúng ta an bài ở đó đều đã chết. Bây giờ canh chừng phu nhân chính là quản gia và bảo mẫu. Tích Phong Uyển bị bố trí vài điểm đánh lén, nếu muốn đoạt lại di thể của phu nhân e rằng rất khó.”

Dạ Thần từ trong túi quần lấy ra hộp thuốc lá, ngón tay run rẩy cầm lấy một điếu, một hồi lâu vẫn không đốt được điếu thuốc.

Lôi Lạc thấy thế, tiến lên tiếp nhận lấy bật lửa trong tay hắn.

Ánh lửa lúc sáng lúc tối giống như loài rắn độc lè ra chiếc lưỡi dài của nó, Dạ Thần hút sâu một hơi, ánh sáng kéo dài ra: "Bất luận là thế nào, ta cũng muốn đưa mẹ về căn cứ.”

"Nhưng mà. . . . . . .” Nửa câu sau chưa nói Lôi Lạc liền nuốt trở về, hắn biết rõ tính tình của Dạ Thần, bất luận là kẻ nào khuyên can hắn cũng không nghe lọt.

"Ngươi mau chóng liên lạc với những người mai phục tại Bạch Sa này.” Dạ Thần nheo lại mắt phượng, dưới khóe mắt bị thương vì động tác này mà bỗng nhiên đau nhức kịch liệt. Hắn cầm điếu thuốc nâng lên, ngón trỏ đặt nhẹ lên khối băng gạc màu trắng: "Ta cần bọn họ làm thay ta một chuyện.”

"Vâng.” Lôi Lạc gật đầu: "Ngài yên tâm, tôi đã điều động một nhóm sát thủ giỏi nhất của căn cứ, khuya hôm nay bọn họ đã có thể xuất hiện ở Bạch Sa này.”

"Còn nữa, lộ trình rời khỏi Bạch Sa không thể có sai sót.” Điếu thuốc lá trên ngón tay Dạ Thần bị thiêu đốt vô cùng nhanh, da thịt của hắn mơ hồ có thể cảm giác được khói thuốc nóng hổi: "Thời điểm rời khỏi, ngoài trừ mẹ, ta còn muốn mang theo một người.”

Khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng của Lôi Lạc từ trước đến nay không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Dạ Thần, như vậy quá mạo hiểm.”

Người đàn ông đi bộ đến trước cửa kho hàng, hắn đưa mắt nhìn lại, kéo ra tấm màn che lớn giữa không gian mênh mông bát ngát, lờ mờ có thể nhìn thấy vài chiếc xe cách đó không xa. Dạ Thần nhấp lấy hơi thuốc cuối cùng, hắn động tác tự nhiên muốn bóp tắt tàn thuốc, lại phát hiện mình bây giờ chỉ là đang trên đường chạy trốn, không thể so với sự thoải mái như ở nhà.

Ngón trỏ gảy nhẹ, tàn thuốc rơi thành một đường cong, rớt xuống bên chân người đàn ông.

Hắn nâng đùi phải lên, hung hăng dập tắt đầu lọc: "Ta nếu có thể mang người này rời đi thành công thì người thắng chính là ta. Bất luận sống chết thế nào, ta cũng cùng hắn đánh cược ván này, xem mạng của ai lớn hơn! "

Lôi Lạc đi theo hắn đến cửa: "Dạ Thần, chuyện phu nhân, tôi nghĩ. . . . . . .”

"Ngươi muốn nói cái gì?”

"Tôi tin tưởng, không thể nào là Alice mật báo.” Lôi Lạc cắn chặt răng, dứt khoát nói ra.

Thân ảnh thon dài của Dạ Thần tựa lên cánh cửa chính bằng sắt: "Ta đoán cô ta cũng không có lá gan này.”

Ngược lại Dạ Thần còn hy vọng chính là Alice, nhưng hết lần này tới lần khác đều không phải. Hắn không nên tin vào Mạch Sanh Tiêu, lúc cô chụp hình ở bên trong vườn, hắn nên nghĩ tới kết cục ngày hôm nay nhưng hắn lại chủ quan, hắn duy nhất đối với cô mới có tin nhiệm lại khiến mình trở thành thịt cá trên dao thớt của Duật Tôn, khiến cho người mẹ vô tội bỏ mạng!

Dạ Thần nhắm chặt mắt lại: "Ta để cho Alice lén đến Bạch Sa, cô ta trừ việc suốt ngày uống rượu mua vui thì còn có thể làm gì? Người như vậy mang về căn cứ cũng là phế vật! "

Lôi Lạc vội vàng cầu xin: "Năng lực của Alice chúng ta quá rõ ràng, dù là không nhúng tay vào chuyện của Duật Tôn nhưng cô ấy còn có thể vì ngài mà làm chuyện khác, Dạ Thần, tôi cầu xin ngài.”

Dạ Thần xoay người, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lôi Lạc. Hắn hiện tại cần Lôi Lạc, mà phương pháp giữ chân tốt nhất chính là Alice: "Ngươi nghĩ cách tìm cô ta trở lại.”

"Vâng.”

Lôi Lạc nhìn thấy sắc mặt của Dạ Thần, lo lắng trong lòng tự nhiên tản đi. Hắn khó có thể tưởng tượng được Dạ Thần một khi cắt thuốc của Alice, thì cuộc sống sau này của cô ấy sẽ như thế nào? *************

Nửa đêm, 12 giờ.

Tích Phong Uyển khác biệt với những biệt thự khác, phong cách kiến trúc châu Âu bao phủ bóng đêm, nhìn từ đằng xa như một toà thành cổ xưa, thần bí mà âm trầm. Mỗi khi đến gần một bước, cảm giác đố làm người ta không rét mà run, sợ hãi liền sâu hơn một tấc.

Hai gã đàn ông canh giữ ở cửa biệt thự, bên trong hoa viên chia thành mười mấy người, phòng khách cùng lầu hai toàn bộ mở đèn ra, những ngọn đèn ấm áp khó có thể xua đi cái âm hàn đến thấu xương kia.

Một chiếc xe bus chạy một vòng quanh Tích Phong Uyển, cuối cùng ngừng tại phía sau của ngôi biệt thự

Một bàn tay vén rèm lên, Lôi Lạc trước đó đã do thám tình hình nên biết rõ ở đâu mới có thể chứng kiến được cảnh tượng gần nhất.

Cửa sổ vẫn mở ra như cũ, người phụ nữ trên xe lăn đối diện với xe bus. Dạ Thần cầm lấy kính viễn vọng, tận mắt chứng kiến vết thương trên trán và ngực của mẹ, vết máu nhuộm hơn phân nửa chiếc váy bằng lụa tơ tằm của bà. Bởi vì thời gian đã lâu nên vết máu đã thẫm lại một màu đỏ sậm đầy quỷ dị, chiếc váy trên người cũng bị khô lại cứng ngắc.

Quản gia cùng bảo mẫu hai tay bắt chéo sau lưng bị cột ngồi vào ghế, một trái một phải ngồi ở bên cạnh người phụ nữ.

Hai người bị hù dọa hồn bay phách tán, bảo mẫu bị ngất đi vài lần. Quản gia mặt nghiêng ở một bên, nôn mửa kịch liệt làm khuôn mặt biến sắc tái nhợt, gan mật thiếu chút nữa cũng nôn ra.

Dạ Thần tay trái nắm chặt thành quyền, quai hàm nghiến răng: "Bọn chúng rõ ràng hạ nhục mẹ ta như vậy! "

Bây giờ là mùa nóng nhất trong năm nhưng Dạ Thần cầm lấy kính viễn vọng trong tay không ngăn được run rẩy. Lôi Lạc ngồi ở bên cạnh hắn, trong mắt cũng đốt lên lửa giận.

"Dạ Thần, tôi dẫn người đi đoạt lại phu nhân! "

Người đàn ông mím môi, không nói một lời.

Đôi mắt mẹ hắn nhắm chặt, bà ấy cho dù là người thực vật nhưng ít nhất còn có thể nghe thấy hắn nói chuyện, còn có thể mở to hai mắt.

Di thể một ngày không đoạt lại, chẳng lẽ Duật Tôn định đem bà ấy phơi nắng một ngày sao?

Dạ Thần nơi cổ họng nghẹn ngào, để ống nhòm xuống.

Đôi mắt màu nâu hoàn toàn không thấy bất thường, Lôi Lạc trông thấy người đàn ông xoay mặt ngó ra ngoài cửa sổ. Một dòng nước mắt chảy qua gò má, chảy xuống đến vết thương trên mặt.

Hai gã đàn ông đi đến trước xe bus, Dạ Thần kéo rèm lại.

"Này, làm cái gì vậy?”

Tài xế giả vờ như đang xem báo, hắn ngẩng đầu lên: "Tôi ở cơ quan xe du lịch, 12 giờ rưỡi đi đến xí nghiệp của ông chủ, ở cửa không phải có dán áp phích thông báo tổ chức đoàn thể xuất cảnh sao?”

Hai người nhìn nhau một cái: "Ăn no rửng mỡ à, đi chơi còn chọn ban đêm?”

"Hi! Bây giờ lên máy bay ngủ một giấc, mở mắt ra thì đã đến nước ngoài, sảng khoái hơn! "

"Được rồi, đón người nhanh lên đi! "

"Được! "

Tay phải Lôi Lạc mò đến thắt lưng, Dạ Thần thấy thế, bàn tay nhanh chóng chặn lại động tác của hắn: "Ngươi làm gì vậy?”

"Tôi đi đoạt lại di thể của phu nhân! "

"Muốn chịu chết một cách vô ích sao?”

"Dạ Thần, nếu kéo dài ngày thì phu nhân. . . . . . .”

Dạ Thần thu tay lại, mắt sáng như đuốc. Ướt ý trong mắt sau khi ngưng tụ lộ ra một tia mông lung tàn nhẫn: "Đám người toàn bộ đến đông đủ, ta tự nhiên sẽ có biện pháp.” Hắn so với bất luận kẻ nào cũng muốn lao xuống xe trước nhất: "Ta dám chắc, ngươi nếu như bây giờ mà bước xuống còn chưa kịp xuất chiêu thì đã bị vài chục tên canh giữ bắn trúng.”

Hai gã đàn ông nhìn quanh xe bus, thấy bên trong hình như không có người, lúc này mới rời đi.

Đối diện, hơn mười người của công ty lôi kéo hành lý đi tới.

Tài xế khởi động xe, Dạ Thần vén rèm lên, nửa cánh tay mở rộng khe hở có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của mẹ hắn.

Nhân viên từng người lên xe, để tránh rước lấy hoài nghi, tài xế đành phải dựa theo thời gian mà lái đi. Dạ Thần nắm lấy rèm cửa, ở trong mắt, thân ảnh mẹ hắn càng lúc càng xa. Hắn nghiêng đầu đi, chỉ thấy cửa sổ thủy tinh chợt lóe sáng, Tích Phong Uyển còn chưa kiến tạo lại cũng biến mất ở trong mắt.

Dạ Thần đôi mắt sưng đỏ, ánh mắt lóe ra hận ý nồng nặc.

Xe ở giữa đường ngừng lại, Dạ Thần cùng Lôi Lạc xuống xe.

"Ba ngày sau, chiếc xe này còn lái vào đấy, đến lúc đó mới là thời cơ chúng ta ra tay tốt nhất.”

Lôi Lạc nghe vậy, giọng nói hơi do dự: "Đúng là như vậy nhưng ba ngày sau thì. . . . . .”

Đôi mắt Dạ Thần thoáng hiện lên một tia trầm thống nhưng rất nhanh che giấu: "Vậy còn hơn là tất cả đều chết.”

***************

Phía đông dâng lên đám mây sắc trắng từ từ trôi đi, cũng không lâu lắm, ánh sáng mặt trời lộ ra một nửa vầng dương. Hừng đông đến rất nhanh, Mạch Sanh Tiêu rửa mặt xong thì đi ra khỏi phòng tắm, cô thay lấy bộ quần áo ở nhà, động tác dịu dàng kéo màn cửa sổ ra.

Đôi mắt Duật Tôn vẫn nhắm nghiền, thủy chung duy trì tư thế nằm nghiêng. Hắn từ trước đến nay dễ tỉnh nhưng từ hôm qua đến sáng nay ngủ được rất say. Ngay cả Mạch Sanh Tiêu rời giường cũng không cảm thấy được. Sanh Tiêu mở cửa đi ra sân thượng, tin tức hình như đồng loại phát hình hôm qua đấu súng. Tại hiện trường truyền đến, cô không có nhìn thấy Ân Lưu Khâm.

Ngự Cảnh Viên trong hay ngoài đều là phòng tuyến, Mạch Sanh Tiêu và Bôn Bôn không đi ra được, người ở phía ngoài cũng đừng mơ tưởng bước vào.

Dì Hà đi mua thức ăn cũng do xe riêng đưa đón, Duật Tôn đem tất cả những chi tiết có thể nghĩ đến phong tỏa, cả tòa hoa viên biệt thự bị giới nghiêm, ngay cả xung quanh biệt thự đều bị không chế, nghiêm túc đề phòng.

Mạch Sanh Tiêu không biết những ngày này sẽ kéo dài đến bao giờ, theo như Duật Tôn tính toán thì Ân Lưu Khâm một ngày chưa chết, cô và Bôn Bôn cũng đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này.

Sanh Tiêu đi xuống lầu dưới, Bôn Bôn vẫn ở ngủ ở trong phòng của Trần tỷ, Mạch Sanh Tiêu mở ti vi lên.

"Sanh Tiêu, sao không ngủ thêm một chút đi?” Dì Hà đưa cho cô một ly nước mật ong.

"Con không ngủ được, điểm tâm làm xong chưa? Con đến giúp dì.”

"Khôn

g cần.” Dì Hà cười lắc đầu: "Các món ăn đều xào xong rồi, cháo gạo kê đang nấu trong nồi đây.”

Mạch Sanh Tiêu trong phòng khách xem ti vi, không thấy có tin gì liên quan đến Ân Lưu Khâm, khoảng nửa tiếng sau thì Trần tỷ ôm Bôn Bôn xuống lầu: "Tiểu tử hôm nay thức dậy đặc biệt sớm.”

Mạch Sanh Tiêu vươn tay, Bôn Bôn vùi ở trong ngực Trần tỷ nhìn cô một cái chứ không nhào đến.

Sanh Tiêu trong lòng lại đau xót, bệnh tự kỷ của Bôn Bôn đến nay không có khởi sắc, sẽ không gọi ba mẹ, cũng sẽ không chủ động thân mật cùng bọn họ. Mạch Sanh Tiêu ôm chầm lấy Bôn Bôn: "Đã uống sữa chưa?”

"Chưa có uống, tôi đã pha một bình sữa cầm xuống.”

Gần đến giờ ăn cơm trưa Duật Tôn mới rời khỏi giường.

"Sanh Tiêu, đợi chút nữa anh dẫn em đi đến nơi này.”

"Đi đâu?”

Duật Tôn ôm lấy Bôn Bôn đưa cho Trần tỷ, hắn kéo tay Mạch Sanh Tiêu trở lại phòng ngủ, từ tủ quần áo lấy ra một bộ váy ren màu đen đưa cho Sanh Tiêu. Y phục chưa có xé nhãn, Mạch Sanh Tiêu rất ít khi mặc y phục màu đen, cô nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ở bên cạnh, một câu cũng không nói, đi thẳng vào phòng tắm để thay đồ.

Ăn xong cơm trưa, Duật Tôn lái xe đưa Mạch Sanh Tiêu rời khỏi Ngự Cảnh Viên.

Trước sau đều có hộ vệ như hình với bóng, Mạch Sanh Tiêu ngồi ở ghế lái phụ, cửa sổ xe đóng chặt càng có cảm giác buồn bực, bức bách khó chịu.

Xe rẽ vào một lối nhỏ, đi vào một khu nhỏ kế núi gần sông trong biệt thự.

Trông coi là một ông lão, ông lão đóng cửa chính lại đi tới, Mạch Sanh Tiêu xuống xe.

"Thiếu gia, thiiếu phu nhân.”

"Sanh Tiêu, đây là bác Ngô.”

"Bác Ngô, xin chào.”

"Thiếu gia, các người đi đi, những thứ cần tôi đã dựa theo sự phân phó mà chuẩn bị xong.”

Duật Tôn dắt tay Mạch Sanh Tiêu xuyên qua một con đường lớn, hai bên trồng vài chục mẫu cây ngô đồng, cành lá tươi tốt, ánh nắng mặt trời bị ngăn cản bên ngoài, chỉ có nhè nhẹ từng sợi hào quang loang lổ trên mặt đất.

"Bác Ngô từng là quản gia trong nhà anh, ông ấy làm việc được vài năm khi anh còn nhỏ. Trước khi cha mẹ bị sát hại thì đúng lúc ông ấy từ chức. Về sau biết rõ trong nhà gặp chuyện không may, lúc anh tìm được ông ấy, ông ấy liền nhận lời giúp anh chăm sóc khu vườn này.”

"Vậy, đây là nhà khi còn nhỏ anh đã ở sao?”

"Không phải.” Duật Tôn ánh mắt hiu quạnh, tầm mắt nâng lên nhìn về xa xăm: "Tài sản trong nhà sau khi cha mẹ mất tích, toàn bộ bị bán đấu giá. Chỗ này là sau khi đến Bạch Sa anh đã nhìn trúng, anh cảm thấy được bọn họ sẽ thích nơi này.”

Đằng sau biệt thự là một cái hồ rộng, chung quanh không như Mạch Sanh Tiêu tưởng tượng là trồng nhiều loại hoa cỏ mà ngược lại, là một hàng liễu cao to rũ xuống, những cành liễu đong đưa nhẹ nhàng.

Sanh Tiêu đi theo Duật Tôn, ở bên hồ, cô thấy một ngôi mộ.

Trên bia mộ có khắc tên Sơ Hạ Nhan cùng chồng, bên cạnh có khắc bốn chữ nhỏ, trừ những thứ đó ra, ngày mất và ảnh chụp cũng không có.

Bác Ngô mỗi ngày đều đổi lấy trái cây tươi cùng hoa bách hợp. Duật Tôn ngồi xổm xuống, bàn tay vuốt nhẹ nhàng lên bia mộ: "Đây là mộ chôn quần áo và di vật của ba mẹ.”

Mạch Sanh Tiêu chóp mũi chua xót khó ngừng, bàn tay cô vỗ nhẹ vào bờ vai của Duật Tôn: "Chỗ này thật tốt, rất yên bình, tôi tin tưởng là hai người sẽ thích.”

"Chờ Bôn Bôn gọi ông bà, anh ôm con đi đến, được không?”

Mạch Sanh Tiêu gật đầu: "Đương nhiên là được.”

Sanh Tiêu tiếng nói nghẹn ngào đi xuống, thiếu chút nữa thì khóc lên.

Duật Tôn cũng không nhắc lại chuyện báo thù, hắn tin tưởng cha mẹ trên trời có linh thiêng cũng có thể trông thấy. Hôm nay hắn liền cho bọn họ nhìn Sanh Tiêu một chút, cũng làm cho Mạch Sanh Tiêu biết rằng có một nơi như thế này.

Sanh Tiêu trước khi rời đi đã thắp cho bọn họ một nén nhang.

************

Đảo mắt đã ba ngày trôi qua.

Cũng là nửa đêm, một chiếc xe bus lặng lẽ lái vào trong khu biệt thự.

Ở cửa cũng không trông thấy có bóng người, Lôi lạc đẩy cửa sổ xe ra: "Dạ Thần, có gì đó không thích hợp.”

Các điểm phân trạm canh giữ đều không phát hiện mục tiêu nào. Cánh cửa sổ kia của biệt thự cũng bị đóng chặt, ngoại trừ một chiếc đèn bên trong hoa viên, cả tòa biệt thự đều đắm chìm trong bóng đêm.

"Bên trong không có người.” Dạ Thần thu hồi vũ khí, cho dù có, ở một chỗ tối tăm như vậy, hai bên tập kích cũng khó có khả năng nắm chắc phần thắng.

Lôi Lạc đi theo hắn xuống xe: "Hay là tôi đi vào thăm dò thực hư một chút.”

Dạ Thần vượt lên phía trước một bước tiến vào trong vườn, Lôi Lạc thấy thế gấp rút cho người tăng cường đề phòng.

Dạ Thần bình tĩnh băng qua đường nhỏ, hắn đi vào cửa lớn, hai gã đàn ông đẩy cửa đang khép hờ ra. Dạ Thần lách người mà vào, hắn đối với nơi này quen thuộc, tay phải vừa nhấc, đèn trong phòng khách đồng loạt được thắp sáng.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía cửa sổ, trên mặt ghế quản gia vào bảo mẫu vẫn bị trói như cũ.

Lôi Lạc đi theo hắn hướng về phía trước, chiếc xe lăn kia lại không thấy bóng dáng đâu.

"Mẹ ta đang ở đâu?”

Quản gia ngẩng đầu lên: "Bị. . . . . . . bị mang đi, bọn họ nói ngài ngày mai đi đến bến tàu Lô Hải, nếu không. . . . . Bọn họ sẽ đem thi thể phu nhân ném xuống nước cho cá ăn.”

Dạ Thần cầm lấy súng, họng súng chĩa vào giữa trán của quản gia: "Ai bảo các ngươi mở cửa sổ?”

"Tôi. . . . . . . . Tôi thật sự không biết, tôi muốn để cho phu nhân phơi nắng mặt trời. . . . . huhuhu.”

"Ân thiếu, tha mạng cho chúng tôi đi. . . . . .”

Dạ Thần ngạo nghễ nhìn qua, trong mắt lộ ra ánh sáng càng thêm âm hàn tàn ác: "Các ngươi là hắn an bài làm việc ở đây phải không?”

"Không phải! " Quản gia vội vàng lắc đầu: "Ân thiếu, tôi sai rồi, tôi không nên tự ý mở cửa sổ. . . . .”

"Vậy ngươi càng đáng chết hơn! " Mắt Dạ Thần lộ hung quang, xoay người rời đi: "Giải quyết cho xong đi.”

"Vâng! " Một thuộc hạ sau lưng lên tiếng.

Vũ khí giảm thanh phát ra âm thanh ngột ngạt mà an phận. Dạ Thần đứng ở trước hồ bơi, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm vào chiếc bàn có ô che nắng.

Hắn như có điều suy nghĩ mà vươn tay ra. . . . . . .

"Dạ Thần, chỗ này không thể ở lâu.” Lôi Lạc đứng ở phía sau.

Người đàn ông thu tay lại: "Đi! "

Ngồi vào trong xe, Lôi Lạc thấp giọng phân phó: "Lái xe.”

"Dạ Thần, bọn chúng vì cái gì không ở đây mai phục đến cùng mà lại muốn lựa chọn bến tàu Lô Hải?”

Người đàn ông đặt nhẹ ngón tay ở huyệt thái dương: "Thời gian ngắn như vậy chúng ta nếu muốn làm các bước chuẩn bị cũng không thể nào, bến tàu Lô Hải nhất định sát khí nặng nề, nếu như lựa chọn thì chúng ta còn có một nửa cơ hội. . . . . .”

"Nói cách khác, chúng ta ngày mai là đi chịu chết sao?”

Dạ Thần vặn nâng chân mày không nói gì nữa.

"Vị trí đánh lén tốt nhất khẳng định đã bị chiếm lĩnh, Duật Tôn đoán chừng chúng ta sẽ đi đoạt lại di thể của phu nhân, đến lúc đó ở bến tàu Lô Hải đều là người của hắn.” Chỉ sợ sống sờ sờ đi tới lại không có một cái mạng nào có thể đi ra.

Xe dừng ở trước một nhà trọ.

Đây là nơi bọn họ tạm thời đặt chân.

Dạ Thần tiến vào thang máy, Lôi Lạc đi vào tầng ba, nâng tay phải lên gõ nhẹ ba tiếng.

Cửa mở ra, bên trong là một khuôn mặt phụ nữ hé lộ: "Đưa phu nhân về được chưa?”

"Không có.” Lôi Lạc ánh mắt phức tạp dò xét Alice.

Dạ Thần dẫn đầu đi vào phòng khách, Lôi Lạc đem đại khái tình huống nói cho Alice biết, cô đứng ở bên cạnh, bởi vì lúc trước có liên quan đến Duật Tôn nên cô không tiện chen miệng vào lúc này.

"Dạ Thần, chúng ta cần một biện pháp nếu không ngày mai chỉ có thể ngồi ngờ chết.”

"Các người. . . . .” Alice do dự lên tiếng: "Thật muốn đi lấy di thể của phu nhân về?”

Dạ Thần châm một điếu thuốc, tay phải hướng về phía hai người vung khẽ: "Các ngươi đi nghỉ ngơi trước để ta suy nghĩ thật kỹ.”

Alice muốn nói lại thôi, Lôi Lạc bên cạnh kéo tay ra hiệu cho cô rời đi.

*************

Hôm sau.

Đang liên tục thật tốt thì khí trời đột nhiên chuyển âm u, ngay sau đó, một cơn mưa xối xả như trút nước. Trời và đất lúc này hình thành một khối sương mù ngăn cách. Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng xột xoạt bên cạnh, cô mở mắt ra: "Dậy sớm vậy?”

"Anh phải đi ra ngoài một chuyến.” Duật Tôn thân thể cao ngất đi về hướng tủ quần áo.

Hắn ở ngay trước mặt Sanh Tiêu thay xong y phục, Mạch Sanh Tiêu cầm lấy dây buộc tóc trên tủ đầu giường để cột tóc gọn gàng lên.

"Em đi ôm Bôn Bôn đến đây.”

Sanh Tiêu nhẹ xoa khóe mắt: "Để làm gì? Con bây giờ còn đang ngủ mà.”

"Đi đi.” Duật Tôn nắm ở bả vai của cô, ra hiệu cho cô ra khỏi phòng.

Mạch Sanh Tiêu mặc đồ ngủ đi vào trong phòng của Trần tủ, Bôn Bôn ngủ đang quen giấc, lúc ôm trở về phòng thì Duật Tôn cũng vừa rửa mặt xong, trên người còn lưu lại mùi hương nước cạo râu thơm ngát. Hắn từ trong tay Sanh Tiêu tiếp nhận Bôn Bôn: "Nào, ba ba ôm.”

"Hôm nay anh đi ra ngoài có chuyện gì không?”

"Là chuyện nhỏ của công ty.”

Mạch Sanh Tiêu ngồi vào bên cạnh Duật Tôn, khóe miệng không khỏi cong lên vui vẻ: "Bôn Bôn mặc dù không có nói chuyện nhưng mười một tháng lại có thể buông tay của tôi ra đi vài bước rồi.”

Duật Tôn ngón tay nhẹ xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, sau khi kết thúc xong chuyện Dạ Thần, hắn có thể yên tâm làm một người cha tốt, một người chồng tốt.

Môi mỏng của Duật Tôn trên gò má của con trai khẽ hôn, trong ánh mắt của hắn đầy yêu thương. Bôn Bôn chu cái miệng nhỏ nhắn động đậy vài cái.

"Xem đi, con lại ầm ĩ.”

Duật Tôn đưa con cho Sanh Tiêu, cô đứng người lên, thần sắc dịu dàng trấn an. Người đàn ông nhìn thấy cảnh này lại càng cảm thấy ấm áp khó tả.

Hắn lúc đi ra cửa rất vội vàng, ngay cả điểm tâm cũng không ăn một miếng.

Sanh Tiêu đứng ở trước cửa, nhìn thấy Duật Tôn lái xe ra khỏi Ngự Cảnh Viên, biến mất trong màn mưa.

***************

Alice cùng Lôi Lạc lúc đi vào phòng khách thấy Dạ Thần đang tựa trên lan can của sân thượng, dưới chân là một đóng tàn thuốc. Nghe được tiếng bước chân, hai mắt che kín tia máu nhìn về phía hai người: "Alice, cô đi mua một ít thức ăn.”

"Vâng.”

Alice xoay người đi, cô biết rõ Dạ Thần không còn tín nhiệm mình.

Cửa chính theo Alice rời đi mà khóa chặt.

"Dạ Thần, ngài nghĩ ra biện pháp gì rồi sao?”

Dạ Thần hút xong điếu thuốc cuối cùng, điện thoại trong tay đúng hẹn vang lên, hắn cầm lấy rồi đưa đến bên tai.

"Duật Tôn đã đến bến tàu.”

Dạ Thần gật đầu rồi cúp điện thoại.

Hắn bóp tắt thuốc lá: "Lôi Lạc, ta biết rõ lần này đi, chỉ sợ muốn mạng sống trở về là

rất khó, ta nghĩ ra một phương pháp.”

"Biện pháp gì?”

"Ta chết cũng muốn lôi kéo người nhà Duật Tôn làm đệm lưng! " Ngữ khí Dạ Thần lộ ra âm hiểm và ngoan cố.

Lôi Lạc thần sắc kinh hãi: "Nhưng Ngự Cảnh Viên kia. . . . . . Chúng ta nếu muốn trà trộn vào là rất khó.”

"Không cần phải trà trộn vào.” Dạ Thần chắc chắn nâng lên một chân: "Ta đã an bài tốt, ba chiếc xe cải trang chở đầy thuốc nổ sẽ lần lượt xông vào, đến lúc đó cho dù bọn chúng ngăn cản cũng vô dụng. Cho dù xe nổ tung ở bên ngoài thì Ngự Cảnh Viên cũng sẽ bị liên lụy đến, đốt thành tro bụi.”

"Thì ra vậy, ngài muốn dùng loại phương pháp này.”

Đồng quy vu tận là phương pháp duy nhất khi bọn họ ám sát không thành. [Cùng chết với đối phương. ]

"Nhân lực cũng đã sắp xếp, lúc nghe điện thoại, bọn họ sẽ xuất phát.”

Lôi Lạc im lặng, chuyện Dạ Thần đã quyết định thì bọn họ không có quyền can thiệp.

Ngoài cửa lớn, Alice nghiêng đứng dậy, dựa vào vách tường sải bước rời đi.

Thần sắc của cô thấp thỏm đi vào trong thang máy, tinh lực Duật Tôn lúc này nhất định đều đặt ở bến tàu Lô Hải kia. Ngự Cảnh Viên sẽ có phòng bị nhưng muốn đối mặt với những thứ đạn dược như vậy quả thực như lấy trứng chọi với đá.

Alice bước nhanh đi ra cư xá, cô đi vào tiệm ăn sáng, không yên lòng đơn giản mua vài phần thức ăn: "Ông chủ, chỗ này có điện thoại công cộng không?”

"Có, ở đầu bậc thang.”

Alice bước nhanh tới, thời gian gấp gáp, cô không nghĩ nhiều được.

Cô bấm số điện thoại của Duật Tôn.

Duật Tôn sáng sớm đã đi đến bến tàu Lô Hải, hắn ngồi ở trong ghế sôpha trên boong thuyền, người đàn ông bên cạnh đem điện thoại đang rung lên đưa cho hắn.

"Alo?”

"Tôn.”

Đầu bên kia điện thoại không có trả lời.

Alice lo lắng vạn phần: "Tôn, anh hãy nghe tôi nói, đừng cúp điện thoại. Sanh Tiêu hiện tại đang gặp nguy hiểm, Dạ Thần phái ba chiếc xe chở đầy thuốc nổ đang trên đường đi đến Ngự Cảnh Viên. Hắn nói muốn vợ của anh cùng con trai chôn cùng.”

Duật Tôn biến sắc: "Tôi dựa vào cái gì để tin cô?”

"Tôn, anh phải tin thủ đoạn của hắn, huống chi căn cứ đều là bọn không sợ chết thêm người, kéo theo ba người thì tính cái gì? Dạ Thần biết rõ lần này đi bến tàu lành ít dữ nhiều, nghe hắn nói thì không để để mặc kệ di thể của phu nhân được. Hắn và Lôi Lạc ở trong phòng nói chuyện là chính tai tôi nghe thấy. Tôn, loại chuyện như vậy cũng không phải là không xảy ra, trước đây Song Long Hội của lão Đại không phải bị giết chết như vậy à?”

Duật Tôn hô hấp gấp gáp, cũng rõ ràng là nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì bình thường có lẽ sẽ không lựa chọn biện pháp như vậy.

"Cô bây giờ ở đâu?”

"Dạ Thần tạm thời thuê một phòng nhỏ, hắn bây giờ chuẩn bị xuất phát đi đến bến tàu. Tôn, anh nếu không quyết định thì có thể sẽ muộn.” Thần sắc Alice nhanh chóng thay đổi, tiếng nói run rẩy: "Anh phải tin tưởng, tôi sẽ không hại anh, tôi có hại ai cũng sẽ không hại anh! "

Duật Tôn cúp điện thoại, thấp thỏm không yên.

Tên Dạ Thần đã bị một nhát chí mạng, vô cùng có khả năng sẽ làm ra loại chuyện điên cuồng này. Mặc kệ Alice trước đây không cùng hắn nói thật nhưng cũng không đến mức giúp đỡ bọn họ đến hại hắn. Duật Tôn đứng dậy đi vào mũi thuyền, bến tàu Lô Hải cách Ngự Cảnh Viên tối thiểu nhất cũng mất 40 phút đường xe, hắn bây giờ chạy trở về cũng không ngăn cản được.

Biện pháp duy nhất là. . . . . . .

Duật tôn bấm điện thoại cho Sanh Tiêu.

Ngự Cảnh Viên hoàn toàn đắm chìm trong một không khí ninh mật bình yên nhưng lại ẩn chứa giả dối.

"Tôn, có chuyện gì sao?”

"Thuộc hạ của anh sẽ đến đón em, mang theo Bôn Bôn và mọi người mau rời khỏi ngay! "

Mạch Sanh Tiêu vô thức ôm sát con trai vào ngực, cô đơn giản nói ra chữ "Được.” Lúc này cô tin tưởng Duật Tôn, hỏi nhiều một câu chi bằng đứng dậy thu xếp.

****************

Alice cầm lấy bữa sáng trở lại nhà trọ, Dạ Thần cùng Lôi Lạc chuẩn bị ra cửa: "Alice, cô cũng đi cùng.”

Ba người lên một chiếc xe màu đen bình thường có rèm che. Alice tuân theo Dạ Thần phân phó cùng hắn ngồi ở hàng sau.

Mạch Sanh Tiêu ôm lấy Bôn Bôn, dì Hà cùng Trần tỷ mỗi người mang theo một cái túi cùng đi ra ngoài. Bên ngoài có mấy chiếc xe lái tới: "Phu nhân, chúng tôi đưa ngài đến một nơi an toàn.”

Sanh Tiêu ngồi vào trong xe, đoàn xe nhanh chóng rời khỏi Ngự Cảnh Viên.

Alice nâng lên tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Dạ Thần bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần: "Alice, cô rất khẩn trương sao?”

"Tôi. . . . . . . . Tôi sợ không đoạt được di thể của phu nhân.”

Lôi lạc mặt đầy trang nghiêm, mắt nhìn thấy xe chạy về phía bên trái: "Đồ ngu, bên phải, ngươi đi đâu vậy?”

Tài xế tai điếc mắt ngơ.

Dạ Thần chậm rãi nói: "Hắn chạy đúng rồi.”

"Chúng ta không phải đi bến tàu Lô Hải sao?”

"Ta tạm thời thay đổi quyết định.”

Alice chợt cảm thấy một loại dự cảm xấu lan ra toàn thân.

Đoàn xe chạy rất nhanh, Mạch Sanh Tiêu ôm sát Bôn Bôn, Trần tỷ cùng dì Hà ngồi ở một chiếc xe khác.

Cằm Sanh Tiêu chống lên đầu Bôn Bôn, không khí trong xe dường như hít thở không thông.

Chạy ở phía trước chính là một chiếc xe bồn chở dầu, tài xế đã bóp kèm vang dội nhưng chiếc xe kia vẫn không nhanh không chậm đi ở phía trước.

"Mẹ kiếp! "

Tài xế vừa mới chửi bới xong liền kinh hô lên: "Cái gì vậy?”

Van của xe bồn chở dầu đột nhiên mở ra, chất lỏng màu đen giống như mãnh thú mãnh liệt nhào tới, kính chắn gió của xe trong nháy mắt gặp nạn, mấy chiếc xe lần lượt mất tay lái trượt dài, một hồi âm thanh thắng xe trên đường cái đinh tai nhức óc, cả đoàn xe tông vào đuôi nhau mạnh mẽ.

Mạch Sanh Tiêu chỉ muốn bảo vệ Bôn Bôn, cô ôm chặt con trai, đầu đâm vào trên đệm ghế lái. Người đàn ông trong xe ý thức được nguy hiểm: "Bảo vệ phu nhân.”

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện Alice hầu như làm hư chuyện, Dạ Thần mở mắt ra, lấy súng lục ở thắt lưng chĩa vào sau gáy của cô.

"Dạ Thần. . .” Lôi Lạc muốn ngăn cản.

"Alice, ta không thể giết cô.” Dạ Thần nhìn qua hướng Lôi Lạc: "Cô ấy là người có công nhưng còn dám làm xấu chuyện của ta, Thượng Đế cũng không giúp được cô ấy! "

Lôi Lạc trông thấy đoàn xe bị tê liệt cách đó không xa: "Ở đây có chuyện gì?”

Người trên xe vội vã xuống, muốn bảo vệ Mạch Sanh Tiêu trong chiếc xe kia.

Tài xế nhấn chân ga phóng tới bên cạnh xe của Sanh Tiêu, Alice nghe được tiếng ma sát trên mặt đất, cô chán nản ngã vào trong ghế. Dạ Thần cũng không phải là nhất thời làm ra quyết định này, hắn ngay cả bố trí đổ nhớt cũng đều chuẩn bị.

Lôi Lạc phản ứng rất nhanh, cầm lấy súng trong tay hỗ trợ cho Dạ Thần.

Dạ Thần đẩy cửa xe ra, tay phải cầm súng bắn chết người đàn ông ngồi phía trước Mạch Sanh Tiêu và tài xế. Hắn vung vũ khí đập nát cửa kính, mở khóa cửa xe ra, trong mắt Mạch Sanh Tiêu lộ ra sợ hãi, cô ôm chặt Bôn Bôn ở trong ngực. Ánh mắt Dạ Thần lãnh đạm, một đòn nắm lấy cổ áo của Bôn Bôn, Sanh Tiêu liều chết cũng không buông tay, người đàn ông thấy thế, động tác nhanh chóng dùng chuôi súng nện vào mu bàn tay của Sanh Tiêu.

Cô đau đớn khó nhịn, mu bàn tay sưng phồng lên, Mạch Sanh Tiêu chịu đựng đau đớn kịch liệt vẫn không buông tay.

Dạ Thần cầm lấy súng chĩa vào trán cô: "Buông ra! "

"Tôi muốn mang con trai đi, trừ phi anh giết tôi trước! "

"Cô nghĩ rằng ta không dám giết cô?” Ngón trỏ của hắn giữ chặt cò súng, Sanh Tiêu giữ chặt lấy Bôn Bôn: "Anh có cái gì là làm không được?”

Đôi mắt Dạ Thần thoáng hiện lên bi thương, hắn đối với cô chưa bao giờ gây ra mảy may tổn thương nào. Hắn đối tốt với cô, cô lại một chút xíu cũng không nhớ rõ.

Khóe miệng người đàn ông câu dẫn ra lãnh khốc, báng súng lại nện xuống chỗ máu ứ đọng trên tay của Mạch Sanh Tiêu, cô đau đến mức trước mắt tối sầm, trước kia cô bị người ta cắt cổ tay đau nhức, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi: "Cầu xin anh, đừng mang con tôi đi.”

"Dạ Thần, đi mau! " Sau lưng Lôi Lạc lên tiếng nhắc nhở.

Dạ Thần thấy cô không chịu buông ra, hắn ôm lấy Bôn Bôn, súng trong tay dời đến sau gáy đứa bé: "Cô không buông tay, ta lập tức đánh chết nó.”

Bôn Bôn bị hù dọa hai chân quẫy đạp, tiếng khóc chói tại, Mạch Sanh Tiêu lệ rơi đầy mặt theo: "Đừng như vậy! "

"Buông ra! "

"Oa oa oaaaaa. . .”

Một tay Mạch Sanh Tiêu còn đang nắm lấy vạt áo của Bôn Bôn, người đàn ông thấy thế, báng súng lại đánh trúng khuỷu tay của Sanh Tiêu, cô bất đắc dĩ rút tay về: "Bôn Bônn. . .”

Dạ Thầm cầm lấy súng, nhắm ngay đầu của Bôn Bôn: "Kẻ nào dám tới một bước nữa, ta sẽ không chút do dự nổ súng.”

"Đừng làm vậy. . .” Sanh Tiêu gào khóc bước ra khỏi xe: "Nó vẫn còn nhỏ, anh muốn bắt thì bắt tôi. . .”

"Mạch Sanh Tiêu, ta cho cô thêm cơ hội.” Dạ Thần tựa vào trước cửa xe, trong mắt tàn khốc bị che đi chút ít, Mạch Sanh Tiêu bây giờ nhìn vào là dáng vẻ Ân Lưu Khâm bất cần đời trước kia: "Cơ hội gì?”

"Ta đưa cho cô chiếc điện thoại kia, cô chỉ cần lấy ra được, ta đem con trai trả lại cho cô.” Dạ Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ của Sanh Tiêu, nói ra từng câu từng chữ.

"Tôi. . . . . .” Mạch Sanh Tiêu nghẹn lời không trả lời được: "Đừng làm tổn thương Bôn Bôn, van cầu anh. . . . . .”

"Ha ha. . .” Khóe miệng người đàn ông bật ra trào phúng: "Mạch Sanh Tiêu, một chiếc điện thoại đổi lấy mạng của con trai cô, lợi quá phải không?”

Trong xe, Alice lặng lẽ dò xét hướng thắt lưng.

"Alice, cô tốt nhất đừng manh động.” Ánh mắt Lôi Lạc sắc bén quét về phía cô.

"Anh cũng biết kế hoạch của Dạ Thần phải không? Anh trơ mắt xem tôi chui đầu và lưới?”

"Tôi không biết! " Lôi Lạc quát lên: "Nhưng quyết định của Dạ Thần là chính xác! " Hắn đưa tay phải ra đoạt lấy súng lục bên hông của Alice.

Bôn Bôn khóc đến khó thở, Dạ Thần ôm lấy bên eo của đứa bé, cả thân thể như bay lên không, khó chịu nghẹn đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn. Mạch Sanh Tiêu nhịn xuống tiếng khóc: "Chiếc điện thoại kia tôi để ở trong nhà, anh nếu muốn thấy để tôi trở về lấy.”

"Còn muốn lừa mình dối người sao?” Dạ Thần nghiến răng nghiến lợi, gương mặt hiện ra một nụ cười quái dị: "Ta cho cô cùng Duật Tôn nếm thử cảm giác một bước rơi xuống địa ngục là như thế nào.”

Mạch Sanh Tiêu mắt thấy hắn ôm Bôn Bôn rời đi, cô cuống quýt tiến lên muốn cướp đoạt. Dạ Thần tung một cú đá uy hiếp mạnh mẽ trên eo cô, Mạch Sanh Tiêu lập tức ngã xuống mặt đất không dậy được, trên người dính đầy mùi dầu nhớt nồng nặc.

Dạ Thần chui vào chỗ ngồi phía sau, đóng sập của xe lại: "Đi! "

"Oa oaaa. . .”

"Bôn Bônnn. . .” Mạch Sanh Tiêu nhịn đau nhưng một chút khí lực cũng không còn, đau đến ngã rạp trên mặt đất, trơ mắt nhìn chiếc xe kia dứt khoát đoạn tuyệt mà đi.

----------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện