Chuyện của Hoa Nguyệt công chúa cứ để họ xử lý thầm lặng là xong. Kết quả là ả ta bị cấm túc 2 năm, còn phải bồi thường cho gia đình người bị hại.

- "Dựa vào gì mà cấm túc ta? Dù sao chỉ là một đứa hầu ti tiện. Còn cả con ả kia nữa, ta phải giết ả trả thù cho con ta!"

Công chúa phá tung đồ đạc trong phòng, chỉ mới vài ngày mà nhìn nàng ta hốc hác thấy rõ, đôi mắt đỏ ngầu, tóc tai rối bời như một mụ điên.

. "Tự mình gây tội còn đổ cho ai? Ngươi hại con ta bị giáng chức thành Tư Nghiệp( tức thầy dạy học có chức vị lớn) dạy học ở Thái Học Đường, vậy đã thấy hả hê chưa?" Phan thị giận dữ nói.

Nghe tin động trời, bà huyện đương nhiên phải gặp con trai, hắn cả người đầy vết thương, nằm bất tĩnh đã mấy ngày, không nhịn được chửi đổng lên.

Từ ngày rước công chúa về, bao nhiêu chuyện không may liên tiếp xảy ra. Kiếp trước chắc hẳn đã mắc nợ nàng ta rất nhiều...

- "Bà có giỏi thì bảo hắn viết giấy Hưu thê đem tấu lên chúa thượng đi?! Ta cũng đã chán ngấy hắn lắm rồi!" nàng ta đập bàn đáp trả.

- "Hỗn xược, ngươi bị mẫu phi chiều hư rồi phải không? Ăn nói chả ra thể thống gì!" Cảnh Đức cùng Tố Loan hoàng hậu tiến vào, hắn thấy nàng ta ngông cuồng thế thì nói ngay.

- "Bái kiến Chúa thượng, bái kiến hoàng hậu!" mọi người đồng loạt hành lễ.

Hoa Nguyệt thấy hắn tức giận, sợ hãi nép sau lưng tì nữ hỏi nhỏ:

- "Hoàng huynh, hoàng tẩu! Sao hai người lại đến đây?!"

- "Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không được đến? Nếu không làm sao chứng kiến được ngươi càn rỡ như nào!!" Cảnh Đức giận dữ ngồi xuống.

Hoa Nguyệt bị nói đến nín thinh, lâu lâu lại vang lên tiếng nức nở nhỏ.

- "Phan thị, phò mã hắn đã đỡ chút nào chưa?" vua hỏi.

Bà toan trả lời thì đã nghe tiếng bước chân đến trước cửa, Hữu Chính được người đỡ tới, sắc mặt tái nhợt hành lễ.

. "Thần tham kiến chúa thượng!"

- "Ngươi đứng dậy đi!" Cảnh Đức đưa tay ra lệnh đỡ hắn.

Hữu Chính và công chúa chẳng thèm nhìn mặt nhau, mỗi người quay đi mỗi ngã, bầu không khí ngột ngạt vô cùng.

- "Là trẫm chiều nó sinh hư, khiến nhà ngươi chịu vạ lây! Nhưng hưu thê là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra trong hoàng thất, ta đến để giải quyết chuyện này, mong ngươi có thể chấp nhận để nàng ta ở lại!" Chúa thượng ôn

tồn nói.

- "Ai thèm ở lại trong phủ hắn, em không cần!" Hoa Nguyệt dõng dạc tuyên bố.

Cảnh Đức đập bàn, chỉ vào mặt công chúa mà mắng nhiếc:

- "Ngươi im miệng cho trẫm, ở đây đâu đến lượt ngươi lên tiếng?! Đã thành ra thế này rồi còn không biết hối cãi!"

Tố Loan nhẹ nhàng vuốt ngực cho hắn, rầu rĩ nói với nàng ta:

- "Khi Chúa thượng ban hôn, đã nói với Thái phi sẽ không can dự chuyện của hoàng muội. Hôm nay chúng ta đến đây là vì Thái phi nhờ vả, chứ em nghĩ ngài bận trăm công ngàn việc còn rãnh rỗi thế sao?"

Bị mắng nhiếc một trận, nàng ta đành phải chịu ấm ức mà ở lại trong phủ.

Tôi bị thương, nằm mãi cũng chán, Cảnh Điền thì chẳng cho tôi ra ngoài. Hắn sai mấy tên thuộc hạ - giờ đang đóng giả làm gia đình trong nhà tôi, nhắc nhở họ để ý đến. Mỗi ngày được cơm bưng, nước rót hầu tận miệng, sang như quý tộc. Thế mà cứ thấy bứt rứt tay chân quá.

Andrew cũng hiểu ý, cầm mớ sổ sách mang đến tận nơi, làm việc tại chỗ.

- "Đây là chai nước hoa mà cô dặn, mùi hương cũng khá ấn tượng, lưu lại trên quần áo tận 6 giờ!"

Tôi tròn mắt ngạc nhiên, cầm lên ngửi thử, mùi đầu tuy có hơi hắc nhẹ nhưng một lúc sau lại tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Cả gian nhà ngập tràn hương hoa cỏ mát lạnh, Bích Mỹ và Trúc Nhàn cứ khen mãi, tôi bảo với các nàng:

- "Nếu các em làm tốt công việc thì chị sẽ thưởng cho!"

Hai người họ vui vẻ kéo tay tôi hò reo,biết tôi vẫn còn đau nên cũng rất nhẹ nhàng.

- "Quỳnh Chi, hôm nay tôi mang đến cho cô một thứ để giải khuây đây!"

- "Hử, là thứ chi?" tôi tò mò hỏi.

Andrew mở tấm vải ra, một cái lồng nhỏ hiện ra, bên trong là một đám lông trắng muốt đang cuộn tròn ngủ say.

- "Olive? Sao anh lại mang nó đến đây?"

- "Cả hơn tuần nay không thấy cô tới, nó ủ rũ mãi nên tôi mang đến đây!"

Con mèo nghe tiếng mở cửa lồng sắt, vui vẻ lắc mông bước ra ngoài. Nó nhảy lên vai, cái đầu nhỏ liên tục cọ vào mặt tôi, động tác rất thuần thục.

[ Biên giới Nam quốc - Tây quốc]

Hữu Thành đang ngồi cạnh đống cỏ khô trong doanh trại, bàn tay cầm dao nhỏ nhẹ nhàng, tỉ mỉ khắc lên chiếc trâm bằng gỗ một đóa Sen nhỏ. Tên thuộc hạ đi tìm hắn, thấy thế thì trêu chọc:

- "Ôi chao, ngài khéo tay quá! Người trong lòng đúng là được đối xử khác biệt thật!"

- "Ồ thì ra ngươi cũng thích thứ này à? Ta cũng sẽ khắc tặng ngươi nếu ngươi là một cô nương!"

Hữu Thành cười khẩy, nói câu nào là sát thương câu ấy, khiến anh ta chỉ biết xấu hổ, đằng hắng một tiếng rồi rời đi.

Miệt mài đục đẽo cả mấy ngày, cuối cùng cũng hoàn thành, hắn vui mừng cất vào trong túi gấm, trên trong còn có một bức tranh tự tay vẽ.

Phía xe bất chợt vang lên tiếng trống kẻng kêu inh ỏi, Hữu Thành vội vàng mặc giáp lên ngựa phi tới.

- "Tây quốc sắp giao tranh với chúng ta, toàn thể quân sĩ cùng nhau chuẩn bị phòng thủ!" lão Tướng quân Trương Việt hô vang, báo hiệu cho toàn thể binh lính.

Bọn chúng chủ động khai chiến, chắc chắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu.

Bên phía biên giới, khói bụi mịt mù đang di chuyển đến, phỏng chừng 10 ngàn quân giặc. May thay đã sơ tán hết hộ dân vùng Vĩnh Sơn, nhất định không thể để dân chúng phải chịu cảnh lầm than.

Số trai tráng đầu quân đợt này rất nhiều, một lòng gìn giữ non sông, đất nước, khá khen lắm thay. Xong cũng phải dàn xếp, bày binh kỹ lưỡng, trách tổn thất hết mức có thể.

Giặc muốn tiến vào Nam quốc phải qua khu rừng rậm núi Mã. Hữu Thành đưa ra kế sách bằng đào những hố bẫy và những lao tre vót nhọn có một cọng dây nối liền với những tổ ong trên cây, giăng quanh những dây thép gai phủ dưới lớp đất dày.

Phía Tây quốc, tướng quân Phạm Thừa ra hiệu cho quân lính tiến vào. Rừng thiêng nước độc, nguy hiểm khó lường, thế nhưng hắn lại để một toán quân đi trước dò la. Hắn là vị tướng trẻ, tuổi tầm 35, háo thắng lại quá kiêu ngạo, nghĩ xưa nay đánh chiếm các nước nhỏ, đến Nam quốc cũng dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.

Toán đi trước bước vào rất thuận lợi, hắn ta cũng đinh ninh an toàn mà theo sau, cả đoàn quân đi đến đâu, cỏ cây bị dẫm nát bươm đến ấy.

- "Quân Nam quốc hẵn là thấy khí thế của quân ta mà trốn chui trốn nhủi rồi! Đến giờ săn rồi các anh em..." Phạm Thừa hào hứng hô to.

Binh lính Tây quốc tràn đầy phấn khởi, ánh mắt như dã thú hướng về những đường nhỏ mà tiến vào.

Hữu Thành và đội quân núp dưới đống lá khô không xa quan sát tình hình, thấy thời cơ đã điểm, một tiếng Tù Và vang vọng khắp núi non, họ cầm hai bên đầu dây kẽm gai kéo căng.

Đoàn ngựa phía quân địch bị gai đâm phải, hoảng hốt chạy loạn, hất tung địch trên yên xuống, nhiều tên bị dây kẽm đâm bị thương khắp người.

Phạm Thừa không cho phép bỏ cuộc, quyết tâm tiến vào. Những hố vông tre đã sẵn, bọn chúng bị ngã vào, thương vong vô kể.

Tấm tre nhọn liên tục xuất hiện từ khắp phía, cơ quan được kích hoạt làm giật tung những tổ ong cày khiến chúng điên cuồng lao vào.

- "Chúng thế mà lại nghĩ ra cách này, là ta quá khinh địch! Một lũ ranh ma, hèn mọn, thoát được khỏi đây, ta sẽ quay trở lại băm vằm chúng từng mảnh!" Phạm Thừa chật vật chạy trốn, thế nhưng vẫn còn mạnh mồm lắm.

Khi quân số bên địch đã giảm một nửa, toàn quân ta xông lên, đánh cho tan tác. Phạm Thừa và đám tàn quân còn sót lại phải dựa vào việc bơi theo dòng sông Lương mà thoát thân.

Nhưng hắn đầu biết, quân ta đã dụ được đám Thuồng Luồng đến, chúng thấy miếng mồi ngon dâng tận miệng, lập tức mở Party linh đình, cả sông nhuộm đỏ máu tươi, Phạm Thừa bị xé xác từng mảnh, tình cảnh thê thảm vô cùng.

Đây là trận thắng lớn và ít thiệt hại nhất từ trước đến giờ, toàn thể bách tính nghe tin đều vui mừng khôn xiết.

Những người nhà của các binh sĩ chết trận Tây quốc đã đứng đông nghẹt phía biện giới, họ mong được qua đem xác người thân về an táng.

Sau khi dọn dẹp chiến trường, thu dọn bẫy đặt trước đó, triều đình cũng khoan nhượng, đồng ý cho từng đoàn 10 người tiến vào.

Dân chúng Tây quốc cảm kích vô cùng, dù sao gây chiến trước cũng là nước họ, những người dân ấy chỉ là phải chịu cảnh chia ly, họ không có tội tình chi để phải chịu đối xử tàn nhẫn.

Trước bao nhiêu bách tính Tây quốc đang tràn ngập đau thương, lão tướng quân ở trên ngựa, nói với họ 3 ngày sau sẽ tiến quân vào Tây quốc, không muốn tàn sát bách tính vô tội, mong họ sớm chịu khuất phục, chắc chắn sẽ cơm áo no đủ, nếu không theo sẽ đàn áp thẳng thừng.

Quân Tây quốc thất thế, phải lui binh về thành, vua quan vờ đầu hàng, kéo nhau chạy sang Đông quốc cầu cứu.

Đất Tây quốc chỉ nhỏ bằng một phần Nam quốc, chúng quá tin tưởng vào mối liên minh với Đông quốc nên mới đủ thời gian cài cắm mật thám vào nước ta. Chỉ tiếc là lá gan chúng quá nhỏ, yếu thế trong quân sự.

Bách tính Tây quốc bị bóc lột xương máu cùng sức người, thuế má nặng nề, sớm đã muốn vùng lên đấu tranh, nay có quân ta hậu thuẫn, đánh đuổi khôn quân cùng tham quan,vui mừng quy thuận.

Nửa tháng, quân ta đã có thể chiếm đóng thành Vĩnh Đô. Còn tiếp theo như nào thì phải bẩm báo lên Vua định đoạt.

- "Trần Vệ úy đúng là một người tài, lần này về kinh, chắc chắn sẽ đề bạt ngươi thăng quan, tiến chức! Nhưng sao nhà ngươi lại nghĩ ra được những cách hay như thế? Phải chăng là có cao nhân chỉ điểm?" Trương lão tướng quân không

khỏi cảm thán nói.

- "Là một người tôi xem như tri kỷ, không phải dạng tầm thường! Tiếc là không thể công khai danh tính!" Hữu Thành thận trọng đáp.

Lão vuốt râu, gật gù phán:

- "Thì ra là thế, người này không tiến cung làm quan thì quả thật là phí phạm nhân tài! Nhưng thôi, hắn chắc hẳn cũng có nỗi khổ khó nói...

Hữu Thành cười vui vẻ, tay còn mân mê chiếc trâm cài tóc.

Hóa ra đêm trước khi xuất quân, hắn cùng Quỳnh Chi đã ngồi bàn bạc, xem xét kỹ lưỡng hướng tiến công cũng như phòng thủ.

Thời phong kiến này, chuyện đàn bà tham dự vào việc nước là điều không thể, nhưng nàng không phải đơn giản, nàng đã đưa ra những kế sách tuyệt vời mà hắn chưa từng nghĩ đến.

Tôi bên này đang vuốt ve mèo nhỏ thì hắt xì liên tục, xoa xoa cái mũi, chẳng biết là ai đang nhắc mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện