Đúng là không ai cho không ai cái gì, tất cả đều có giá của nó. Nhưng sao mạng người ở nơi này lại rẻ mạt như thế? Nói chết là chết, kết thúc cuộc đời một cách nhanh chóng. Nhiều khi tôi tự hỏi, họ có thật hay không, hay chỉ là NPC trong một trò chơi nhập vai.

Đang suy nghĩ miên man, tôi bỗng cảm nhận được sự mát lạnh trên má. Cảnh Điền đang bôi thuốc lên chỗ bị sưng tấy, chàng đau lòng nói:

"Mỗi lần nàng gặp nguy hiểm, ta đều chẳng thể làm gì cả! Kẻ làm phu quân này thật là kém cỏi!""Đâu có, chàng cũng đã cố hết sức mình! Chỉ là số trời buộc thiếp phải trải qua những kiếp nạn như thế! Chắc kiếp trước, thiếp mắc nợ họ nhiều lắm..." tôi an ủi.

Hiện tại chúng tôi đã rời khỏi huyện Quan Hà, đang cách kinh thành không xa. Chàng sợ tôi mệt nên dừng chân ở một khách trọ nhỏ.

"Quỳnh Chi! Nàng nói rõ ta nghe! Rốt cuộc nàng đến từ đâu? Tại sao luôn biến mất bất ngờ như thế? Ta tưởng sẽ không còn gặp lại nàng nữa!""Để thiếp tóm gọn dễ hiểu hơn: Có một cánh cổng thời gian đột ngột xuất hiện, mỗi lần thiếp ngã xuống nước thì sẽ xuyên không đến đây! Thời gian ở chỗ thiếp cũng tự động chạy chậm dần so với nơi này! Nhưng cái giá phải trả là sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng, không thể ở lại lâu! Không biết sao lần này xuyên qua lại là ở Đông quốc, giống như...đã được sắp xếp trước để vạch mặt Trung Lâm, giết hắn là nhiệm vụ bắt buộc phải thực hiện!""May mắn là ta đã tìm được nàng! Cảm tạ trời đất mang nàng quay về!""Chắc là ông trời đã nghe được nỗi lòng của chàng! Chúc mừng vương gia không phải chịu cảng góa vợ nữa!" tôi nổi hứng trêu chọc.Thê tử này quả là gian trá, quay trở lại là lập tức giở thói trêu ghẹo. Để xem hôm nay nàng thoát khỏi tay hắn như nào.

- "Đến lúc trả nợ rồi! Nàng nợ ta một đêm tân hôn đấy nhé!" chàng cúi sát mặt tôi, nở nụ cười nham hiểm.

Tôi nép sát cạnh giường, vơ lấy cái chăn chùm kín người, mặt đỏ như trái ớt chín, lấy dũng khí đáp:

- "Dưới giường là phu thê, trên giường là huynh đệ! Vậy nhé? Thiếp xin đi ngủ trước!"

Cảnh Điền giật chăn ra, nghiêm túc tuyên bố:

"Hôm nay không phải ngày rằm, ta không ăn chay!" chàng nói xong, nhào về phía tôi."úi chao, cứu mạng!!!"Chuyện gì xảy ra tiếp theo thì các bạn hãy tự tưởng tượng nhé?! Sáng sớm hôm sau, tôi tóc tai rối loạn, ánh mắt hậm hực nhìn Cảnh Điền. Còn chàng thì tràn đầy sinh lực, vui vẻ ngắm nhìn tôi, tưởng tượng phía sau giống như có cái đuôi đang ngoe nguẩy. Tôi nghiến răng nghiến lợi đá chàng lăn xuống giường.

Sau khi cơm nước xong xuôi, chúng tôi tiếp tục ngồi trên xe ngựa lên đường hồi kinh. Chàng chu đáo đặt dưới ghế ngồi một tấm nệm, mua cho tôi một túi đồ ăn vặt nào là mứt quả, kẹo đường, bánh đậu xanh,.... Hóa ra, chàng vẫn nhớ từng sở thích của tôi, để ý từng chi tiết nhỏ. Điều này khiến tôi cảm động, thưởng cho một cái hôn môi, Cảnh Điền cũng nhiệt tình đáp lại.

Phủ An vương không còn các vị phu nhân, không khí cũng trở nên yên tĩnh. Cảnh Điền kể tôi nghe về tình hình phủ Tể tướng khi đó. Vì sự kiêu ngạo ngu dốt của Tịnh Yên mà làm lộ bí mật tạo phản của cha nàng, hơn 50 người gồm các quan lại có liên quan đều bị lôi ra chém đầu thị chúng, thân nhân đem đi lưu đày nơi vùng núi hẻo lánh, xa xôi.

Chàng bảo công trạng này một phần nhờ tôi nhưng nghe xong lại chẳng thấy vui trong lòng. Chuyện này không nhỏ, kẻ nhắm vào tính mạng chúng tôi chỉ có tăng lên từng ngày, phúc bất trùng lai - họa vô đơn trí*

*( phúc lành không đến lần hai, tai họa gặp phải liên miên).

- "Phu quân, ta muốn đến huyện Ngư Hải thăm người thân!" tôi ngồi trên ghế bập bênh gỗ, ánh mắt ngắm nhìn trời xanh, có chút nhớ ba người bọn họ.

Cảnh Điền đặt cây bút xuống, rời khỏi thư áng, tiến lại đặt tay lên vai tôi, dịu dàng nói:

"Hai ngày nữa chúng ta sẽ vào cung diện kiến chúa thượng! Sau đấy sẽ cùng nàng đến thăm họ! Có được không?""Vâng, thuận theo ý chàng!" tôi mỉm cười đáp lại.Ngày vào cung, tôi chọn ăn mặc đơn giản, không quá nổi bật, búi tóc gọn gàng. Bình tĩnh nắm tay cảnh điền bước từng bước vào chính điện. Đối mặt với sự uy nghiêm, phán xét từ mọi phía, tôi có chút e ngại, quỳ xuống hành lễ với đấng bề trên lần lượt không thiếu một ai.

"Vương đệ không tổ chức lễ cưới đàng hoàng mời chúng ta đến tham dự cũng thật tắc trách! Hay là chọn ngày tốt mà cử hành hôn lễ?" Cảnh Đức đưa ra ý kiến."Ta không đồng ý!" Thái phi lên tiếng."Chúng nó đã là phu thê! Cớ chi mà lệnh bà lại không đồng ý?" Thái hậu nhíu mày hỏi. Tuy bà mới gặp cô nương ấy lần đầu nhưng cũng cảm thấy có thiện cảm."Chúng nó tự ý tổ chức hôn lễ ở một nơi xa! Như thế là đã làm trái với lẽ thường! Đây lại chỉ là hạng thứ dân thấp hèn, như thế sẽ làm cả thiên hạ chê cười!""Thái phi quá để ý đến danh dự rồi đấy! Dù sao chuyện cũng đã lan xa, người người nhà nhà đều tỏ! Cô ta lập được công lớn, tài sắc vẹn toàn thì hà cớ gì phải cấm cản?" Thái hậu đứng ra biện hộ giúp tôi."Nếu Thái hậu đã lên tiếng thì ta đây cũng đành xuôi theo! Thôi thì cứ làm như chúa thượng đã nói đi!" Thái phi phất tay nói.Tình cảnh này thật khiến Thái phi khó xử, kẻ thù của ái nữ lại chính là chị dâu tương lai của nó. E rằng sau này sẽ không còn yên ổn nữa, bọn trẻ này quả thật là khó bảo.

Trước khi vào cung, tôi vốn tưởng họ sẽ không đồng ý, khả năng có thể bằng không. Nào ngờ chứng kiến cảnh này, lòng xúc động vô cùng, coi như thắng lợi phần hơn.

"Nàng yên tâm đi! Ta đã dành nhiều thời gian để lấy lòng hai người họ, kể tốt về nàng nhiều như thế, há lại không thành hay sao?!" Cảnh Điền thì tầm bên tai, cố gắng trấn an tôi."Thì ra là thế, chung quy chàng cũng được việc ấy chứ!" tôi nháy mắt, cười hì hì nói.

Một màn này thu vào mắt vợ chồng Hữu Chính lại cảm thấy khó chịu vô cùng, người này mang vẻ không cam lòng, người kia lại chỉ toàn là thù hằn cá nhân.

Thái phi không phải là không thích tôi, bà chỉ sợ tôi bị Hoa Nguyệt gây khó dễ, biết tâm tư tôi không muốn bị bó buộc nhiều quy tắc, lễ nghi hoàng gia mới đưa ra kế sách bảo tôi đến vùng Ngư Hải lánh tạm.

Quanh đi quẩn lại vẫn là thành người một nhà, số trời đã định, có trốn đi đâu thì kết quả vẫn là như thế.

Cuộc nói chuyện vẫn rất suôn sẻ cho đến khi tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, để Cảnh Điền tiếp tục bàn bạc với

Chúa thượng, một mình đi dạo vườn hoa.

Bước đi theo cảm tính lại có thể đến được hồ nước lần đầu xuyên đến. Cảnh vật vẫn như thế, chỉ là chúng tôi bây giờ đã trưởng thành hơn.

- "Thê tử! Đừng lại gần chỗ ấy!" Cảnh Điền từ phía sau, nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng.

Tôi ngước lên, hai tay sờ lên mặt chàng hỏi:

"Chàng sợ ta lại biến mất sao?""Sợ chứ! Ta rất sợ! May mắn mới chờ được nàng quay lại, tương phùng chỉ ngắn ngủi, ta không muốn lần nữa đau khổ nhìn nàng rời đi! Hãy mãi mãi ở cạnh ta, dù nguy hiểm hay khó khăn gì, ta sẽ chống đỡ thay nàng!"Chuyện tình của chúng tôi sớm đã định không thể trọn đời trọn kiếp bên nhau, vậy thì càng phải trân trọng từng thời khắc quý giá này. Chắc hẳn chàng biết điều ấy, chỉ là cố tự dối lòng mình..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện