Như Hoa cũng can đảm đấy, sắc đẹp thì có, thiếu mỗi não không được bình thường. Chị đây đã đọc hết 1001 cuốn tiểu thuyết ngôn tình cung đấu Cổ đại rồi bây bi ạ, chán ngấy mấy con trà tâm cơ, xấu nết như mày rồi. Chả qua là trước kia lười phải để tâm đến, chứ giờ mày đụng đến người thân của tao thì mày tận số đến nơi rồi.
Chúng tôi đã tính kế mấy hôm nay, may thay lần này lại thuận lợi khiến ả dính bẫy, không phải tốn công tốn sức gì nhiều, thật tuyệt vời...
Như Hoa bị trói lại, dẫn đến trước công đường, đối mặt với biết bao nhiêu lời đàm tiếu, mặt ả xám ngoét, chẳng còn vẻ kiêu ngạo như thường ngày. Cảnh Điền ngồi trên ghế, nheo mắt hỏi ả:
- "Như Hoa cô nương! Tên hộ vệ của cô đâu?"
Như Hoa nghe đến Trung Lâm thì giật nãy mình, trả lời ấp úng:
- "H..hắn xin về quê rồi..!"
"Về quê? Lối ra canh gác nghiêm ngặt, người ra vào phải xuất trình giấy tờ! Thuộc hạ ta tiếp nhận kiểm tra, cớ sao lại không thấy thông tin của hắn?""'Cái này...cái này! Làm sao mà dân nữ biết được kia chứ?""Như Hoa, ngươi mau khai báo thành thật cho ta! Đừng nghĩ chuyện ngươi làm mà ta không điều tra được! Hắn là thân mang trọng tội, cần phải áp giải về kinh thẩm vấn! Ngươi còn bao che cho hắn, thì cả ngươi cũng đừng hòng thoát án tử!""An vương nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu! Dù cho là hắn gây án thì có liên quan gì đến tôi?""Còn vờ vịt nữa sao? Tin tức ta thu nhập được còn nhanh hơn nhà ngươi tưởng đấy! Tốn một hòm vàng mà biết được nhiều chuyện cơ mật, xem ra cũng đáng!"Như Hoa cúi mặt nghiến răng thầm mắng tên Trung Lâm ấy: Con mèo ngu xuẩn! Món quà của hắn đặc biệt đến đâu mà khiến ta bị liên lụy chung thế này? - "Ngươi đang thắc mắc hắn đem món quà gì đến cho chúng ta chứ gì? Là thủ cấp của công tử Hữu Chính đấy!
Giết mệnh quan triều đình, dù cho có là quốc sư Đông quốc thì sao? Gây án trên đất Nam quốc thì phải bị xử theo luật Nam quốc!"
Như Hoa ngã phịch xuống nền, đầu óc choáng váng một phen, con yêu quái ấy bị điên rồi sao? Hắn lại gây họa lớn như thế mà chỉ để mình ả lại thế tội? Ả nhất định phải kéo hắn chết chung.
- "Hắn đang trốn ở khách trọ Lưu Dương, lầu 2, phòng đầu tiên!" Như Hoa khai thật.
Cá cắn câu rồi, Trung Lâm thật tội nghiệp khi có đồng đội ngu như heo, bán đứng hắn không nghĩ ngợi. Con ả này đầu óc đơn giản như vậy, điều gì khiến hắn chấp nhận hợp tác nhỉ? Chẳng lẽ ả cũng biết thứ đe dọa hắn ta là cái gì?
- "Tiểu thư Như Hoa có ý định gian díu, gài bẫy phá hoại hạnh phúc một gia đình, nay lại là đồng phạm với kẻ giết người! Đem nhốt vào nhà lao, chờ ngày xét xử!" Cảnh Điền phán, ra lệnh thuộc hạ lôi ả đi.
Tôi vỗ vai Thiên Trị, thở dài nói:
- "Xem ra huynh phải học thêm nhiều cách diệt trà xanh rồi!"
Hắn ngồi thụp xuống ôm đầu ai oán, sao năm nay xui xẻo thế nhỉ? Chuyện gì cũng đổ dồn lên đầu hắn, cũng may là cưới vợ đến tay! Nếu không thì cuộc sống mãi chẳng đến đâu.....
Qua lời xác định của chưởng quầy, Trung Lâm vẫn còn ẩn nấp trên đấy. Lão Khẩn giăng kết giới xung quanh, nhờ chưởng quầy ngầm thông báo mọi người rời khỏi.
Yêu thì phải đánh với yêu, Bách Lý là sự lựa chọn tuyệt vời nhất, cũng là món quà tôi đáp lễ hắn ta.
Trung Lâm đang nằm ngủ trên giường, cảm nhận có nguy hiểm, tính trốn thoát từ cửa sổ thì Bách Lý đu vào, đạp hắn ngã lăn quay.
"Ôi chao, lỡ chân!" Bách Lý vờ che miệng hoảng hốt. Trung Lâm loạng choạng đứng dậy, nhìn thấy hắn thì tá hỏa, cách xa vài bước."Ngươi chưa chết?""Yêu vương ngươi chưa chết thì sao ta nỡ chết trước ngươi được?!"Bách Lý cười hì hì tiến lại gần, tay hiện ra móng vuốt sắc nhọn, ánh mắt hiện lên màu đỏ, tiếp tục trêu chọc:
"Xem này! Rõ là lấy được danh yêu vương, thế mà giờ phải làm kẻ thuộc hạ bị sai sử! Thật mất mặt tộc yêu bọn ta!""Ngươi...hừ!!! Bây giờ ngươi cũng khác chi ta? Cũng trốn chui trốn nhủi tận Nam quốc!" Trung Lâm tỏ vẻ khinh thường."Còn không phải là do ngươi gài bẫy ta? Khiến ta ra tay tàn sát bọn họ?"Hai người họ bên trong đánh cho đồ đạc nghiêng ngã tứ tung. Ngoài này, chúng tôi đã cho người bao bây toàn bộ không chừa kẻ hở.
Đọ về sức mạnh hiện tại, Trung Lâm không phải là đối thủ của Bách Lý, yêu khí của hắn ta còn bị ảnh hưởng bởi kết giới, chỉ có thể dùng sức để chống trả
"Rầm!!!" Cánh cửa phòng theo thân thể Trung Lâm văng xuống dưới lầu. Cảnh tượng như phim điện ảnh, đặc sắc quá. Tôi dơ ngón cái lên nhìn Bách Lý ngạo nghễ bước ra khỏi phòng. Không ngờ bình thường trông ăn hại thế mà lúc quan trọng cũng được việc phết.
Trung Lâm bị trói lại giải đến trước mặt chúng tôi, hắn không cam lòng, hầm hừ ngoảnh mặt đi chỗ khác. Tôi đã nhìn thấy con dao găm kia bên hông hắn ta, tiến lại rút ra, quơ qua quơ lại trước mặt Trung Lâm, trêu chọc:
"Đồ tặng ta tiếc quá không nỡ vứt à?""Ta tiếc nó được khảm bằng ngọc quý mà thôi!" Hắn đáp."Giờ ta lại dùng nó đâm ngươi thêm lần nữa thì sao nhỉ?""Đâm thì cứ đâm! Dù sao ngươi cũng không thể hoàn toàn giết chết được ta!"Á à, ngỏm đến nơi còn già mồm, tôi dứt khoát nhằm vị trí tim hắn đâm xuống.
"Ng.ươi..." hắn ú ớ, trợn mắt rên la."Theo như ta được biết, ngươi là một con mèo xấu xa 9 mạng! Lần trước bị ta đâm còn 8 mạng. Vậy ngươi cứ sống lại thì ta sẽ đâm ngươi! Đâm đến khi nào ngươi không còn cái mạng nào nữa để tự tin như thế!" ai nhìn vào cũng đều thấy tôi đang cực kỳ phấn khích.
Trung Lâm nhìn cô ả trước mặt mà đồng tử co rúm, yêu ma giờ này còn không đáng sợ bằng ả ta. Là hắn sơ xuất, quá khinh địch mới đi đến bước đường cùng như bây giờ.
"Hự!" Trung Lâm phun ra một ngụm máu đen. Tôi kinh hãi lùi ra sau, được Cảnh Điền đỡ lấy."Chuyện gì thế? Hắn uống thuốc độc tự sát à?" tôi nghi hoặc hỏi."Ta đâu có điên mà uống thuốc độc! Hẳn là con ả Như Hoa kia đã hạ độc với ta!" Hắn ta thở khó nhọc đáp.Chúng tôi đều hiểu rồi, thì ra là Như Hoa đã lén hạ độc lên người Trung Lâm. Đây cũng chưa hẳn là điều uy hiếp với hắn ta.
"Hay là chúng ta làm một cuộc giao dịch đi? Đảm bảo đôi bên đều có lợi, sẽ không chơi xấu như đồng đội não heo kia của ngươi!" tôi bắt đầu dụ dỗ."Được, ta đồng ý!" Trung Lâm đáp.Hể, đáp ứng nhanh vậy à? À quên, hắn trước hết cũng nên giải độc trên người đi đã. Dù có chết đi sống lại được nhưng độc không được giải thì cũng bán muối sớm thôi. Cảnh Điền hạ lệnh giải hắn đến nhà lao gặp Như Hoa.
Chúng tôi đã tính kế mấy hôm nay, may thay lần này lại thuận lợi khiến ả dính bẫy, không phải tốn công tốn sức gì nhiều, thật tuyệt vời...
Như Hoa bị trói lại, dẫn đến trước công đường, đối mặt với biết bao nhiêu lời đàm tiếu, mặt ả xám ngoét, chẳng còn vẻ kiêu ngạo như thường ngày. Cảnh Điền ngồi trên ghế, nheo mắt hỏi ả:
- "Như Hoa cô nương! Tên hộ vệ của cô đâu?"
Như Hoa nghe đến Trung Lâm thì giật nãy mình, trả lời ấp úng:
- "H..hắn xin về quê rồi..!"
"Về quê? Lối ra canh gác nghiêm ngặt, người ra vào phải xuất trình giấy tờ! Thuộc hạ ta tiếp nhận kiểm tra, cớ sao lại không thấy thông tin của hắn?""'Cái này...cái này! Làm sao mà dân nữ biết được kia chứ?""Như Hoa, ngươi mau khai báo thành thật cho ta! Đừng nghĩ chuyện ngươi làm mà ta không điều tra được! Hắn là thân mang trọng tội, cần phải áp giải về kinh thẩm vấn! Ngươi còn bao che cho hắn, thì cả ngươi cũng đừng hòng thoát án tử!""An vương nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu! Dù cho là hắn gây án thì có liên quan gì đến tôi?""Còn vờ vịt nữa sao? Tin tức ta thu nhập được còn nhanh hơn nhà ngươi tưởng đấy! Tốn một hòm vàng mà biết được nhiều chuyện cơ mật, xem ra cũng đáng!"Như Hoa cúi mặt nghiến răng thầm mắng tên Trung Lâm ấy: Con mèo ngu xuẩn! Món quà của hắn đặc biệt đến đâu mà khiến ta bị liên lụy chung thế này? - "Ngươi đang thắc mắc hắn đem món quà gì đến cho chúng ta chứ gì? Là thủ cấp của công tử Hữu Chính đấy!
Giết mệnh quan triều đình, dù cho có là quốc sư Đông quốc thì sao? Gây án trên đất Nam quốc thì phải bị xử theo luật Nam quốc!"
Như Hoa ngã phịch xuống nền, đầu óc choáng váng một phen, con yêu quái ấy bị điên rồi sao? Hắn lại gây họa lớn như thế mà chỉ để mình ả lại thế tội? Ả nhất định phải kéo hắn chết chung.
- "Hắn đang trốn ở khách trọ Lưu Dương, lầu 2, phòng đầu tiên!" Như Hoa khai thật.
Cá cắn câu rồi, Trung Lâm thật tội nghiệp khi có đồng đội ngu như heo, bán đứng hắn không nghĩ ngợi. Con ả này đầu óc đơn giản như vậy, điều gì khiến hắn chấp nhận hợp tác nhỉ? Chẳng lẽ ả cũng biết thứ đe dọa hắn ta là cái gì?
- "Tiểu thư Như Hoa có ý định gian díu, gài bẫy phá hoại hạnh phúc một gia đình, nay lại là đồng phạm với kẻ giết người! Đem nhốt vào nhà lao, chờ ngày xét xử!" Cảnh Điền phán, ra lệnh thuộc hạ lôi ả đi.
Tôi vỗ vai Thiên Trị, thở dài nói:
- "Xem ra huynh phải học thêm nhiều cách diệt trà xanh rồi!"
Hắn ngồi thụp xuống ôm đầu ai oán, sao năm nay xui xẻo thế nhỉ? Chuyện gì cũng đổ dồn lên đầu hắn, cũng may là cưới vợ đến tay! Nếu không thì cuộc sống mãi chẳng đến đâu.....
Qua lời xác định của chưởng quầy, Trung Lâm vẫn còn ẩn nấp trên đấy. Lão Khẩn giăng kết giới xung quanh, nhờ chưởng quầy ngầm thông báo mọi người rời khỏi.
Yêu thì phải đánh với yêu, Bách Lý là sự lựa chọn tuyệt vời nhất, cũng là món quà tôi đáp lễ hắn ta.
Trung Lâm đang nằm ngủ trên giường, cảm nhận có nguy hiểm, tính trốn thoát từ cửa sổ thì Bách Lý đu vào, đạp hắn ngã lăn quay.
"Ôi chao, lỡ chân!" Bách Lý vờ che miệng hoảng hốt. Trung Lâm loạng choạng đứng dậy, nhìn thấy hắn thì tá hỏa, cách xa vài bước."Ngươi chưa chết?""Yêu vương ngươi chưa chết thì sao ta nỡ chết trước ngươi được?!"Bách Lý cười hì hì tiến lại gần, tay hiện ra móng vuốt sắc nhọn, ánh mắt hiện lên màu đỏ, tiếp tục trêu chọc:
"Xem này! Rõ là lấy được danh yêu vương, thế mà giờ phải làm kẻ thuộc hạ bị sai sử! Thật mất mặt tộc yêu bọn ta!""Ngươi...hừ!!! Bây giờ ngươi cũng khác chi ta? Cũng trốn chui trốn nhủi tận Nam quốc!" Trung Lâm tỏ vẻ khinh thường."Còn không phải là do ngươi gài bẫy ta? Khiến ta ra tay tàn sát bọn họ?"Hai người họ bên trong đánh cho đồ đạc nghiêng ngã tứ tung. Ngoài này, chúng tôi đã cho người bao bây toàn bộ không chừa kẻ hở.
Đọ về sức mạnh hiện tại, Trung Lâm không phải là đối thủ của Bách Lý, yêu khí của hắn ta còn bị ảnh hưởng bởi kết giới, chỉ có thể dùng sức để chống trả
"Rầm!!!" Cánh cửa phòng theo thân thể Trung Lâm văng xuống dưới lầu. Cảnh tượng như phim điện ảnh, đặc sắc quá. Tôi dơ ngón cái lên nhìn Bách Lý ngạo nghễ bước ra khỏi phòng. Không ngờ bình thường trông ăn hại thế mà lúc quan trọng cũng được việc phết.
Trung Lâm bị trói lại giải đến trước mặt chúng tôi, hắn không cam lòng, hầm hừ ngoảnh mặt đi chỗ khác. Tôi đã nhìn thấy con dao găm kia bên hông hắn ta, tiến lại rút ra, quơ qua quơ lại trước mặt Trung Lâm, trêu chọc:
"Đồ tặng ta tiếc quá không nỡ vứt à?""Ta tiếc nó được khảm bằng ngọc quý mà thôi!" Hắn đáp."Giờ ta lại dùng nó đâm ngươi thêm lần nữa thì sao nhỉ?""Đâm thì cứ đâm! Dù sao ngươi cũng không thể hoàn toàn giết chết được ta!"Á à, ngỏm đến nơi còn già mồm, tôi dứt khoát nhằm vị trí tim hắn đâm xuống.
"Ng.ươi..." hắn ú ớ, trợn mắt rên la."Theo như ta được biết, ngươi là một con mèo xấu xa 9 mạng! Lần trước bị ta đâm còn 8 mạng. Vậy ngươi cứ sống lại thì ta sẽ đâm ngươi! Đâm đến khi nào ngươi không còn cái mạng nào nữa để tự tin như thế!" ai nhìn vào cũng đều thấy tôi đang cực kỳ phấn khích.
Trung Lâm nhìn cô ả trước mặt mà đồng tử co rúm, yêu ma giờ này còn không đáng sợ bằng ả ta. Là hắn sơ xuất, quá khinh địch mới đi đến bước đường cùng như bây giờ.
"Hự!" Trung Lâm phun ra một ngụm máu đen. Tôi kinh hãi lùi ra sau, được Cảnh Điền đỡ lấy."Chuyện gì thế? Hắn uống thuốc độc tự sát à?" tôi nghi hoặc hỏi."Ta đâu có điên mà uống thuốc độc! Hẳn là con ả Như Hoa kia đã hạ độc với ta!" Hắn ta thở khó nhọc đáp.Chúng tôi đều hiểu rồi, thì ra là Như Hoa đã lén hạ độc lên người Trung Lâm. Đây cũng chưa hẳn là điều uy hiếp với hắn ta.
"Hay là chúng ta làm một cuộc giao dịch đi? Đảm bảo đôi bên đều có lợi, sẽ không chơi xấu như đồng đội não heo kia của ngươi!" tôi bắt đầu dụ dỗ."Được, ta đồng ý!" Trung Lâm đáp.Hể, đáp ứng nhanh vậy à? À quên, hắn trước hết cũng nên giải độc trên người đi đã. Dù có chết đi sống lại được nhưng độc không được giải thì cũng bán muối sớm thôi. Cảnh Điền hạ lệnh giải hắn đến nhà lao gặp Như Hoa.
Danh sách chương