Hôm nay là ngày thứ Ba sau khi Hữu Thành trở về, hắn ngày nào cũng đến quấy rầy tôi. Không luyện võ thì cũng là luyện chữ, đêm đến lại xách theo con gà nướng cùng vò rượu.
Lần này trăng sáng, hắn cũng cầm theo rượu, nhưng là 2 vò rượu lớn. Tôi nghi hoặc nhìn hắn hỏi:
- "Ý gì đây???"
" Cạch" Hữu Thành đem rượu đặt lên bàn, một chân đạp lên ghế, phí khách hiên ngang mà nói:
- "Mọi lần đều là ta say trước, hôm nay quyết phục thù, ta đã xin được bí quyết uống ngàn chén không say của Khánh tửu lâu! Để xem lần này nàng có chịu thua ta không..."
Ngàn chén không say? Với tên này sẽ có tác dụng à? Tôi không tin lại có chuyện thần kỳ như thế.
- "Được, uống thì uống? Tửu lượng của anh, tôi còn lạ gì!" Tôi cười đắc ý.
Chúng tôi cùng uống chén này thêm chén khác, đến nửa vò thứ 2, nhìn xang hắn mới hơi tưng tửng, còn tôi thì đã không trụ được nỗi, muốn đi gặp chị huệ. Thoáng thấy ống tay hắn ướt đẫm thì giận lắm, miệng gào lên:
- "Anh thế mà chơi ăn gian? Lại đem rượu đổ đi? Còn thi thố gì nữa?"
Hữu Thành bị bắt bài bèn đỏ mặt, ho khan một tiếng đáp:
- "Ta cũng không toàn toàn đổ đi, cũng có uống gần một vò đấy thây?! Thôi ta đầu hàng, nàng thắng rồi." Hắn giơ hai tay lên tỏ ý nhận thua.
Tôi bấy giờ thần trí không ổn định, tai nghe câu được câu mất. Hai mắt đã nhíu lại không thể mở nỗi, lảo đảo về phòng.
Hữu Chính đang miệt mài đọc sách thì gia đinh gõ cửa, Giọng nói đủ hai người nghe:
- "Bẩm đại công tử, cô Quỳnh Chi lại uống rượu rồi ạ!"
-" Nàng ấy uống cùng em trai ta?"
- "Dạ phải!"
Hữu Chính thở dài lắc đầu, khoác chiếc áo ấm rồi bước nhanh ra cửa. Vừa đến bên đình, Hữu Thành đã ngồi dậy từ bao giờ, thần thái vô cùng tỉnh táo nhìn hắn. Ánh mắt của Thành trong bóng đêm được chiếu sáng sắc bén như mắt cú.
- "Huynh nên buông nàng đi, nàng sẽ không muốn làm thê tử của huynh đâu!" Thành nói.
- "Đệ thì sao? Câu này nên dành cho đệ mới phải!" Hữu Chính thong thả ngồi xuống ghế, đưa chén rượu nàng vừa uống lên nhấp một ngụm.
- "Nàng ấy đã nói với ta sẽ không nhận lời làm thê tử của ai cả! Nàng không phải là chim trong lồng, kết thúc của nàng không phải là ở đây!"
- "Vậy sao? Nhưng nàng đã nhận trâm ta tặng rồi! Ta chắc chắn sẽ làm nàng đồng ý ngay thôi!" Hữu Chính cười khẩy đáp.
- "Huynh...." Hữu Thành tay siết chặt thành nắm đấm: "Ta sẽ không như huynh, sẽ không bao giờ áp đặt ý muốn của bản thân lên người mình yêu! Huynh cứ ở đấy dương dương tự đắc đi..." Nói xong, hắn giận dữ bỏ đi.
Hữu Chính ngồi trầm ngâm, chẳng biết từ khi nào mà hắn lại trở nên ích kỷ như thế. Tình yêu khiến con người ta thay đổi đến đáng sợ, hắn biết nàng thích tự do, không muốn vì hôn nhân vội vàng mà bó buộc bản thân. Nhưng hắn sợ nếu buông tay, nàng sẽ biến mất.
Tôi đêm ấy đã nhừ người, chốc lát lại nôn thốc tháo. May thay có Hạnh ở đây, em làm nước giải rượu đem lên cho tôi uống, nhân đây lại không ngừng quở trách một phen. Tôi phải đành chịu trận mà lắng nghe, tất cả là lỗi của tôi, vì tôi quá ham vui nên mới phiền hà đến mọi người.
Sáng hôm sau, trời nắng đẹp, tôi lại rảnh rang, đề nghị Hữu Thành dạy tôi cưỡi ngựa, lần sau đi xa thà cưỡi ngựa còn hơn đi xe ngựa, đi thuyền. Thành vui vẻ dắt đến một con ngựa Ô, mắt to tròn, đen láy, lông bóng mượt như tơ, thân hình cao lớn.
Nó nhìn tôi, tôi nhìn nó, một ngựa một người, bốn mắt nhìn nhau. Nó "phì" một tiếng, bộ dáng hung tợn, tôi tưởng tượng như nó muốn ngay lập tức lao về phía tôi. Theo bản năng, tôi lùi ra sau một chút, Hữu Thành giữ chặt vai, bắt tôi phải đứng yên.
- "Tôi...tôi sợ nó tấn công tôi!" Tim tôi lúc này đập lớn, hai chân muốn nhũn ra.
- "Nó đang thị uy với nàng đấy, đừng hoảng sợ, vững vàng ý chí lên!" Thành liên tục trấn an.
Thế mà lần này nó không chống cự nữa, ngoan ngoãn để tôi vuốt ve chiếc bờm dài. Hắn chỉ tôi cách leo lên ngựa, cầm dây cương như nào và làm sao để điều khiển nó. Tôi loay hoay mất nửa ngày trời mới tạm thời ghi nhớ hết từng động tác.
Hữu Thành cũng rất kiên nhẫn, cẩn thận đi bên cạnh, tránh cho tôi bị ngã. Cái cảnh này mà gặp ở hiện đại thì biết bao cô gái phải ngưỡng mộ với tôi. Mà hơn cả là Hữu Chính cũng đã đi đến, trên tay luôn cầm vật bất ly thân là quyển sách.
Tôi hỏi các bạn một câu nhé: Giữa hai trai đẹp, một người quan văn, một người quan võ thì bạn chọn ai? Xời, chỉ có trẻ con mới chọn lựa, tôi chọn tất !!!
Lúc tôi còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì hai người họ đã "ánh mắt ta chạm nhau", xoèn xoẹt tia lửa điện.
- "Quỳnh Chi, mẹ ta bảo nhà có khách quý đến chơi, sai nàng nhanh chóng đi pha một ấm trà đem đến!" Hữu Chính mở lời.
- "Dạ vâng, tôi sẽ đi pha ngay!" Tôi vội vàng xuống ngựa, ba chân bốn cẳng chạy biến, sợ còn ở đây nữa sẽ bị nướng chín mất.
Người khách quý này nghe Hạnh kể lại thì vị này là Đoan thị - vợ của quan Lễ Bộ Thương Thư, quan trọng cần nhấn mạnh nhiều lần thì bà chính là mẹ của Thiên Trị. May là hôm nay không có hắn đi theo cùng, nếu không tôi nguyện ở lỳ trong phòng cả buổi.
Trộm vía cả hai quan đều là những ông chồng chiều vợ, mà ngài Thượng Thư thì trông có vẻ sợ vợ hơn. Bởi có một lần ngài ăn vụng không chùi mép bị vợ bắt được nên đã lãnh chọn một vé ra hiên ngủ.
Đêm hè nóng nực, lại thêm quả muỗi kêu vo ve bên tai, thế mới ám ảnh cỡ nào. Từ đấy quan ông chừa luôn, không giám làm chuyện sằng bậy nữa. Tôi nghe hết sự tình mà lấy làm khoái trí, hả hê lắm, phải vậy thì gia đình mới êm ấm được.
Hội đồng khảo thí đã dán cáo thị lệnh cho các thí sinh chuẩn bị, hai ngày sau sẽ tổ chức thi cử ở hội trường. Hai bà nghe thế thì cuống cuồng cả lên, bàn tính đủ chuyện. Nào là đi chùa cầu phúc, chuyển bị các đồ dùng thiết.
Lúc tôi quay lại sảnh đã thấy quan huyện chắp tay sau lưng đi tới đi lui, mặt đầy lo lắng. Còn bà huyện thì liên tục vái lạy trước bàn thờ gia tiên, miệng không ngừng cầu khấn :
- "Cầu ông trời, tổ tiên phù hộ cho con trai lớn nhà chúng con suôn sẻ vượt qua kỳ kiểm tra này!..."
- "Bà còn sợ thắp nhiêu đấy chưa đủ tỏ lòng thành kính hay sao? Ta sắp bị khói hun cho ngất ra đây này!" Quan huyện lấy một tay che mặt mũi, tay còn lại liên tục quạt.
Phan thị vẫn lờ đi không nghe, liên tục khấn vái. Quan bực lắm mà chả làm gì được bèn ra ngoài sân hóng gió, uống nước trà.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, mới đấy đã đến ngày dự thi, các học trò trong huyện đến, đứng tụ họp đông đủ một sân. Trên bậc thềm cao, một vị quan khác đang ngồi phát giấy cho các trò kê khai tên tuổi và trực tiếp đóng dấu.
Ở đây thêm ngày nào, mắt tôi như càng được khai sáng, bao nhiêu là tư liệu quý hiếm về chế rộ thi cử, xét theo góc độ lịch sử nước ta ngày xưa chắc cũng không khác là bao.
Hữu Chính hôm nay vận áo ngũ thân trắng, tóc búi gọn đỉnh đầu, đội khăn xếp, sau lưng mang lều chõng, phong thái nho nhã, điềm đạm, khác hẵn ngày thường. Hắn thì thầm: "Ta có giống hình tượng mà nàng nghĩ đến không? - "Ừm, anh đẹp trai, họ cũng đẹp trai!" mắt tôi phát sáng nhìn về những anh học trò xung quanh đấy. Trông kìa, nhìn họ mới tuyệt làm sao....
Lúc nhận ra mình lỡ lời thì đã không kịp nữa, mặt Hữu Chính bấy giờ đã đen như đít nồi, hắn chẳng hỏi tôi thêm lời nào, quay ngoắt đi xếp hàng báo danh. Mắt là để nhìn, đập vào mắt chẳng lẽ không thấy? Tôi cứ nhìn đấy thì làm sao?
Ngọc Hà đem con gà nguyên đến trước mắt tôi, cười hì hì bảo:
- "Nay các anh ra đồng gom rơm rạ, tay em thì đau, hay chị giúp em với!"
Tôi cầm con dao chặt thịt, tay run run, tôi đến nhổ cái lông gà còn không biết chứ đừng nói đến chặt gà. Loay hoay mãi, tay quyết định bổ xuống một đường méo mó, chặt lại chặt, hì hục vung dao.
Hà cầm thành quả của tôi lên, thêm các chị em khác túm tụm lại nhìn, em nuốt nước miếng cái ực, môi mấp máy mãi không nói thành lời. Con gà vốn nguyên vẹn, vàng ươm bị tôi chặt nát tươm, vụn xương lổm chổm, đến tôi còn không giám tin đây là mình làm.
- "Thế này làm sao mà dám đem lên trên nhà bây giờ?" Hạnh dở khóc, dở cười hỏi.
Thế là bọn tôi lại phải đi bắt con gà khác, vội vàng làm thịt đem luộc để mang lên cho kịp giờ cơm. Bữa đấy chúng tôi lại có thịt gà ăn, cơ mà nhặt xương dăm hơi mệt.
Anh Thiện về lúc chúng tôi đang tụ tập "phi tang" con gà xấu số, anh ghé đầu vào hỏi:
- "Các cô ăn gì mà lén lút thế kia? Hay lại đồ ngon mà dấu chúng tôi đấy?"
Tôi xòe đĩa thịt gà chặt nham nhở nói:
- "Dạ, cũng không phải đồ ngon gì! Anh nhìn này, em lỡ chặt thành như thế, đem lên khéo lại thêm trận cười cho cả phủ!"
Anh Thiện nhìn đĩa thịt gà thì vỗ đùi cái đét, phá lên cười, anh càng cười thì mặt tôi càng nóng ran vì xấu hổ.
Lần này trăng sáng, hắn cũng cầm theo rượu, nhưng là 2 vò rượu lớn. Tôi nghi hoặc nhìn hắn hỏi:
- "Ý gì đây???"
" Cạch" Hữu Thành đem rượu đặt lên bàn, một chân đạp lên ghế, phí khách hiên ngang mà nói:
- "Mọi lần đều là ta say trước, hôm nay quyết phục thù, ta đã xin được bí quyết uống ngàn chén không say của Khánh tửu lâu! Để xem lần này nàng có chịu thua ta không..."
Ngàn chén không say? Với tên này sẽ có tác dụng à? Tôi không tin lại có chuyện thần kỳ như thế.
- "Được, uống thì uống? Tửu lượng của anh, tôi còn lạ gì!" Tôi cười đắc ý.
Chúng tôi cùng uống chén này thêm chén khác, đến nửa vò thứ 2, nhìn xang hắn mới hơi tưng tửng, còn tôi thì đã không trụ được nỗi, muốn đi gặp chị huệ. Thoáng thấy ống tay hắn ướt đẫm thì giận lắm, miệng gào lên:
- "Anh thế mà chơi ăn gian? Lại đem rượu đổ đi? Còn thi thố gì nữa?"
Hữu Thành bị bắt bài bèn đỏ mặt, ho khan một tiếng đáp:
- "Ta cũng không toàn toàn đổ đi, cũng có uống gần một vò đấy thây?! Thôi ta đầu hàng, nàng thắng rồi." Hắn giơ hai tay lên tỏ ý nhận thua.
Tôi bấy giờ thần trí không ổn định, tai nghe câu được câu mất. Hai mắt đã nhíu lại không thể mở nỗi, lảo đảo về phòng.
Hữu Chính đang miệt mài đọc sách thì gia đinh gõ cửa, Giọng nói đủ hai người nghe:
- "Bẩm đại công tử, cô Quỳnh Chi lại uống rượu rồi ạ!"
-" Nàng ấy uống cùng em trai ta?"
- "Dạ phải!"
Hữu Chính thở dài lắc đầu, khoác chiếc áo ấm rồi bước nhanh ra cửa. Vừa đến bên đình, Hữu Thành đã ngồi dậy từ bao giờ, thần thái vô cùng tỉnh táo nhìn hắn. Ánh mắt của Thành trong bóng đêm được chiếu sáng sắc bén như mắt cú.
- "Huynh nên buông nàng đi, nàng sẽ không muốn làm thê tử của huynh đâu!" Thành nói.
- "Đệ thì sao? Câu này nên dành cho đệ mới phải!" Hữu Chính thong thả ngồi xuống ghế, đưa chén rượu nàng vừa uống lên nhấp một ngụm.
- "Nàng ấy đã nói với ta sẽ không nhận lời làm thê tử của ai cả! Nàng không phải là chim trong lồng, kết thúc của nàng không phải là ở đây!"
- "Vậy sao? Nhưng nàng đã nhận trâm ta tặng rồi! Ta chắc chắn sẽ làm nàng đồng ý ngay thôi!" Hữu Chính cười khẩy đáp.
- "Huynh...." Hữu Thành tay siết chặt thành nắm đấm: "Ta sẽ không như huynh, sẽ không bao giờ áp đặt ý muốn của bản thân lên người mình yêu! Huynh cứ ở đấy dương dương tự đắc đi..." Nói xong, hắn giận dữ bỏ đi.
Hữu Chính ngồi trầm ngâm, chẳng biết từ khi nào mà hắn lại trở nên ích kỷ như thế. Tình yêu khiến con người ta thay đổi đến đáng sợ, hắn biết nàng thích tự do, không muốn vì hôn nhân vội vàng mà bó buộc bản thân. Nhưng hắn sợ nếu buông tay, nàng sẽ biến mất.
Tôi đêm ấy đã nhừ người, chốc lát lại nôn thốc tháo. May thay có Hạnh ở đây, em làm nước giải rượu đem lên cho tôi uống, nhân đây lại không ngừng quở trách một phen. Tôi phải đành chịu trận mà lắng nghe, tất cả là lỗi của tôi, vì tôi quá ham vui nên mới phiền hà đến mọi người.
Sáng hôm sau, trời nắng đẹp, tôi lại rảnh rang, đề nghị Hữu Thành dạy tôi cưỡi ngựa, lần sau đi xa thà cưỡi ngựa còn hơn đi xe ngựa, đi thuyền. Thành vui vẻ dắt đến một con ngựa Ô, mắt to tròn, đen láy, lông bóng mượt như tơ, thân hình cao lớn.
Nó nhìn tôi, tôi nhìn nó, một ngựa một người, bốn mắt nhìn nhau. Nó "phì" một tiếng, bộ dáng hung tợn, tôi tưởng tượng như nó muốn ngay lập tức lao về phía tôi. Theo bản năng, tôi lùi ra sau một chút, Hữu Thành giữ chặt vai, bắt tôi phải đứng yên.
- "Tôi...tôi sợ nó tấn công tôi!" Tim tôi lúc này đập lớn, hai chân muốn nhũn ra.
- "Nó đang thị uy với nàng đấy, đừng hoảng sợ, vững vàng ý chí lên!" Thành liên tục trấn an.
Thế mà lần này nó không chống cự nữa, ngoan ngoãn để tôi vuốt ve chiếc bờm dài. Hắn chỉ tôi cách leo lên ngựa, cầm dây cương như nào và làm sao để điều khiển nó. Tôi loay hoay mất nửa ngày trời mới tạm thời ghi nhớ hết từng động tác.
Hữu Thành cũng rất kiên nhẫn, cẩn thận đi bên cạnh, tránh cho tôi bị ngã. Cái cảnh này mà gặp ở hiện đại thì biết bao cô gái phải ngưỡng mộ với tôi. Mà hơn cả là Hữu Chính cũng đã đi đến, trên tay luôn cầm vật bất ly thân là quyển sách.
Tôi hỏi các bạn một câu nhé: Giữa hai trai đẹp, một người quan văn, một người quan võ thì bạn chọn ai? Xời, chỉ có trẻ con mới chọn lựa, tôi chọn tất !!!
Lúc tôi còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì hai người họ đã "ánh mắt ta chạm nhau", xoèn xoẹt tia lửa điện.
- "Quỳnh Chi, mẹ ta bảo nhà có khách quý đến chơi, sai nàng nhanh chóng đi pha một ấm trà đem đến!" Hữu Chính mở lời.
- "Dạ vâng, tôi sẽ đi pha ngay!" Tôi vội vàng xuống ngựa, ba chân bốn cẳng chạy biến, sợ còn ở đây nữa sẽ bị nướng chín mất.
Người khách quý này nghe Hạnh kể lại thì vị này là Đoan thị - vợ của quan Lễ Bộ Thương Thư, quan trọng cần nhấn mạnh nhiều lần thì bà chính là mẹ của Thiên Trị. May là hôm nay không có hắn đi theo cùng, nếu không tôi nguyện ở lỳ trong phòng cả buổi.
Trộm vía cả hai quan đều là những ông chồng chiều vợ, mà ngài Thượng Thư thì trông có vẻ sợ vợ hơn. Bởi có một lần ngài ăn vụng không chùi mép bị vợ bắt được nên đã lãnh chọn một vé ra hiên ngủ.
Đêm hè nóng nực, lại thêm quả muỗi kêu vo ve bên tai, thế mới ám ảnh cỡ nào. Từ đấy quan ông chừa luôn, không giám làm chuyện sằng bậy nữa. Tôi nghe hết sự tình mà lấy làm khoái trí, hả hê lắm, phải vậy thì gia đình mới êm ấm được.
Hội đồng khảo thí đã dán cáo thị lệnh cho các thí sinh chuẩn bị, hai ngày sau sẽ tổ chức thi cử ở hội trường. Hai bà nghe thế thì cuống cuồng cả lên, bàn tính đủ chuyện. Nào là đi chùa cầu phúc, chuyển bị các đồ dùng thiết.
Lúc tôi quay lại sảnh đã thấy quan huyện chắp tay sau lưng đi tới đi lui, mặt đầy lo lắng. Còn bà huyện thì liên tục vái lạy trước bàn thờ gia tiên, miệng không ngừng cầu khấn :
- "Cầu ông trời, tổ tiên phù hộ cho con trai lớn nhà chúng con suôn sẻ vượt qua kỳ kiểm tra này!..."
- "Bà còn sợ thắp nhiêu đấy chưa đủ tỏ lòng thành kính hay sao? Ta sắp bị khói hun cho ngất ra đây này!" Quan huyện lấy một tay che mặt mũi, tay còn lại liên tục quạt.
Phan thị vẫn lờ đi không nghe, liên tục khấn vái. Quan bực lắm mà chả làm gì được bèn ra ngoài sân hóng gió, uống nước trà.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, mới đấy đã đến ngày dự thi, các học trò trong huyện đến, đứng tụ họp đông đủ một sân. Trên bậc thềm cao, một vị quan khác đang ngồi phát giấy cho các trò kê khai tên tuổi và trực tiếp đóng dấu.
Ở đây thêm ngày nào, mắt tôi như càng được khai sáng, bao nhiêu là tư liệu quý hiếm về chế rộ thi cử, xét theo góc độ lịch sử nước ta ngày xưa chắc cũng không khác là bao.
Hữu Chính hôm nay vận áo ngũ thân trắng, tóc búi gọn đỉnh đầu, đội khăn xếp, sau lưng mang lều chõng, phong thái nho nhã, điềm đạm, khác hẵn ngày thường. Hắn thì thầm: "Ta có giống hình tượng mà nàng nghĩ đến không? - "Ừm, anh đẹp trai, họ cũng đẹp trai!" mắt tôi phát sáng nhìn về những anh học trò xung quanh đấy. Trông kìa, nhìn họ mới tuyệt làm sao....
Lúc nhận ra mình lỡ lời thì đã không kịp nữa, mặt Hữu Chính bấy giờ đã đen như đít nồi, hắn chẳng hỏi tôi thêm lời nào, quay ngoắt đi xếp hàng báo danh. Mắt là để nhìn, đập vào mắt chẳng lẽ không thấy? Tôi cứ nhìn đấy thì làm sao?
Ngọc Hà đem con gà nguyên đến trước mắt tôi, cười hì hì bảo:
- "Nay các anh ra đồng gom rơm rạ, tay em thì đau, hay chị giúp em với!"
Tôi cầm con dao chặt thịt, tay run run, tôi đến nhổ cái lông gà còn không biết chứ đừng nói đến chặt gà. Loay hoay mãi, tay quyết định bổ xuống một đường méo mó, chặt lại chặt, hì hục vung dao.
Hà cầm thành quả của tôi lên, thêm các chị em khác túm tụm lại nhìn, em nuốt nước miếng cái ực, môi mấp máy mãi không nói thành lời. Con gà vốn nguyên vẹn, vàng ươm bị tôi chặt nát tươm, vụn xương lổm chổm, đến tôi còn không giám tin đây là mình làm.
- "Thế này làm sao mà dám đem lên trên nhà bây giờ?" Hạnh dở khóc, dở cười hỏi.
Thế là bọn tôi lại phải đi bắt con gà khác, vội vàng làm thịt đem luộc để mang lên cho kịp giờ cơm. Bữa đấy chúng tôi lại có thịt gà ăn, cơ mà nhặt xương dăm hơi mệt.
Anh Thiện về lúc chúng tôi đang tụ tập "phi tang" con gà xấu số, anh ghé đầu vào hỏi:
- "Các cô ăn gì mà lén lút thế kia? Hay lại đồ ngon mà dấu chúng tôi đấy?"
Tôi xòe đĩa thịt gà chặt nham nhở nói:
- "Dạ, cũng không phải đồ ngon gì! Anh nhìn này, em lỡ chặt thành như thế, đem lên khéo lại thêm trận cười cho cả phủ!"
Anh Thiện nhìn đĩa thịt gà thì vỗ đùi cái đét, phá lên cười, anh càng cười thì mặt tôi càng nóng ran vì xấu hổ.
Danh sách chương