“Lân Nhi, đây là?” Hiên Viên Dực mở bộ quần áo ra xem, không hiểu gì hết.
“Nếu mặc vào, ta sẽ cho phép ngươi quang minh chính đại ở lại tẩm cung của ta, nếu không muốn mặc, ngươi lập tức biến mất cho ta! Muốn rình trộm hay muốn theo dõi tùy ngươi, nhưng ngàn vạn lần đừng để ta thấy mặt, bằng không–”
Ta đem cây bút lông trên bàn bẻ thành hai đoạn.
“Đừng tưởng rằng lần nào cũng có thể chiếm tiện nghi…”
Không đợi hắn trả lời, ta ra khỏi phòng để vào triều.
Không cần nhìn ta cũng biết sắc mặt Hiên Viên Dực hiện giờ biến thành cái gì. Có khi còn u sầu hơn cả mới ra đường đạp phải cứt chó nữa! Đường đường là vua Hiên Viên, lại đi mặc trang phục thái giám Đại Á…
“Ha ha ha—” Nghĩ đến bộ dạng u sầu của Hiên Viên Dực, ta nhịn không được ôm bụng cười to, làm thái giám và thị nữ đứng hai bên trái phải mắt đều lọt tròng hết.
“Hoàng thượng gặp chuyện gì mà vui vẻ như thế ạ?” Tổng quản thái giám Tiểu Phúc Tử cun cút tiến đến trước mặt ta.
Ta khụ một tiếng, hình như cười hơi quá: “Đương nhiên là gặp chuyện tốt rồi.”
Tiểu Phúc Tử nghe được câu trả lời không rõ ràng, cũng không biết phải nói gì tiếp tục, đành vòng vo chuyển trọng tâm câu chuyện: “Vậy thật sự chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng! Đã lâu rồi không thấy người cười hài lòng như vậy.”
“A?” Ta buông tấu chương trong tay xuống, “Ta từ trước đến giờ chưa bao giờ cười trước mặt các ngươi?”
Không biết do mặt ta quá mức nghiêm túc hay do nguyên nhân gì khác mà Tiểu Phúc Tử lại nghĩ mình có hơi quá phận, nên sợ đến mức quỳ xuống dập đầu.
“Nô tài đáng chết! Nô tài không nên làm hoàng thượng mất hứng! Xin hoàng thượng khai ân, tha nô tài…” Mặt không chút thay đổi nhìn Tiểu Phúc Tử đang run run quỳ, lòng ta có chút không vui.
“Ta chưa nói muốn trách phạt ngươi, đứng lên mà nói!”
Tiểu Phúc Tử nơm nớp lo sợ lui sang một bên.
“Ngươi cứ nói thật với ta, mặt ta bình thường đều khổ đại cừu thâm hay sao?” (= hận thù + đau khổ đầy mặt)
Tiểu Phúc Tử nghe ta nói xong vẫn còn do dự. Ta thở dài: “Ngươi cứ nói thật, ta tuyệt đối không trách tội ngươi.”
“Ân…” Tiểu Phúc Tử nhìn mặt ta một chút, nuốt nước miếng, “Hoàng thượng thứ nô tài cả gan. Kỳ thật với dung mạo và khí thế cả trời đất đều chao đảo của người, thì mặt dù có nhăn nhó đến mức nào, đối với đám hạ nhân mà nói, vẫn đẹp y như tiên trên trời. Hoàng thượng cả ngày vì quốc gia mà làm việc vất vả, biên cương không còn chiến tranh, dân chúng đều có cuộc sống tốt đẹp, tất cả mọi người đều rất cảm kích hoàng thượng. Người làm cho mọi người trong thiên hạ Đại Á vui vẻ, nhưng mọi người trong thiên hạ Đại Á lại không thể làm người vui sướng… Chúng nô tài cảm thấy lo lắng…” Tiểu Phúc Tử nói xong, đem tay áo lau đi giọt nước mắt.
Ta nghe hắn nói, cảm thấy vui vẻ: “Được rồi, được rồi, biết các người suy nghĩ cho ta, vậy là làm ta hài lòng rồi”
Tiểu Phúc Tử vui vẻ quỳ xuống, đáp trả ta: “Tạ ơn hoàng thượng khích lệ.”
Vừa đi vừa nói chuyện với Tiểu Phúc Tử, đến tẩm cung thì đêm đã khuya.
Đem hạ nhân bên người lui hết xuống, đẩy cửa vào, trong phòng tản ra mùi hương thơm mát sang quý, nhưng hơi ấm con người thì không có.
Ta hạ mắt nhìn xuống, có lẽ không chịu được ta đối đãi nên hắn chạy trước rồi. Người tâm khí cao ngạo sao có thể hạ bản thân tôn quý mặc vào y phục thái giám hạ tiện cho ta vui đùa chứ…
Ngay lúc ta còn đang đứng đờ người, đột nhiên có người từ phía sau ôm cổ ta.
Ta hoảng sợ quay đầu lại.
“Ngươi…”
“Thế nào?” Hai cánh tay Hiên Viên Dực chuyển xuống ôm chặt thắt lưng ta, “Mở cửa ra không thấy ta thì thấy mất mát à?”
Nói xong liền cười trầm trầm, ta thở dài, tâm lại an ổn xuống.
Không muốn thừa nhận lúc nãy vì không thấy Hiên Viên Dực mà trong lòng trống rỗng, ta xoay người đẩy hắn ra, “Ai mất mát chứ, ta còn rất vui vẻ cơ! Đồ tai vạ nhà ngươi tới phá hư tâm tình đang tốt của ta.”
Hiên Viên Dực không nói gì, nhìn chằm chằm vào mắt ta.
“Nhìn cái gì vậy?”
“Lân Nhi, nói dối là không tốt a.” Hắn làm bộ làm tịch đưa ngón trỏ lên lắc lắc, “Đối với người Hiên Viên, cái gì phải sẽ nói phải, yêu thì nói yêu, không yêu sẽ nói không yêu. Không giống người Đại Á, lúc nào cũng nói vòng vo.”
“Đúng! Ta là một tên Đại Á dối trá! Thế nào? Không hài lòng thì đi chỗ khác cho ta a! Ta có cầu ngươi ở lại chỗ này đâu?” Ta nghe hắn nói, tức giận xoay người.
Không ngờ vừa bước đi đã bị Hiên Viên Dực một kéo, kéo về chỗ cũ.
“Ngươi làm gì!”
“Lân Nhi, ngươi không thành thật…” Hắn đưa ngón trỏ đặt trên môi ta, “Sau này còn nói dối ta, ta sẽ hôn ngươi…”
Nói xong liền hôn ta một cái.
Đang muốn mở miệng cự tuyệt, mắt ta tình cờ nhìn xuống người Hiên Viên Dực, ngay lập tức nhịn không được cười ha hả.
Hiên Viên Dực bất đắc dĩ nhìn ta đang ngồi cười trên mặt đất, bầu không khí lúc nãy vất vả lắm mới tạo được đã bị ta phá hỏng.
“Hiên Viên Dực — khụ — ngươi mặc, mặc y phục thái giám — thật — khụ — rất đẹp trai — mê chết người—”
Mặt Hiên Viên Dực đen lại, mà đen đen lại có điểm hồng hồng.
Hắn cố gắng kéo ta trên mặt đất đứng dậy: “Cười cái gì mà cười! Không phải ngươi bắt ta mặc sao? Không được cười! Cười nữa ta sẽ đánh ngươi!”
“Khụ! Ha ha! Thật đáng sợ… Ta muốn dừng lại, nhưng không nhịn được, làm sao bây giờ– ha ha ha!”
Hiên Viên Dực đành ngồi trên mặt đất, đem ta đang cười đến đứt ruột ôm vào lòng.
“Cười đi cười đi! Hiên Viên Dực ta cả đời này chỉ có thể dễ dàng tha thứ cho bị Long Duệ Lân ngươi cười.”
Hiên Viên Dực hôn khóe mắt vì cười đến mức chảy nước của ta, mặt vùi vào hõm vai ta, rốt cuộc cũng theo ta nở một nụ cười ngốc.