Edit: Xiao Mei
Đối diện với ánh mắt không rõ hàm xúc của Lục Hành Chỉ, Tô Tinh Thần giấu đầu hở đuôi ho hai tiếng nói: "Chỉ là tôi lo lắng anh đói bụng mà thôi, tay nghề tôi cũng không tệ lắm, muốn ăn một bữa cơm rồi trở về không?"
Lục Hành Chỉ nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới nói: "Không được, không có phương tiện."
Vừa dứt lời trên mặt Tô Tinh Thần hiện lên thất vọng rõ ràng.
Lục Hành Chỉ nhìn, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đành lòng.
Anh ho tiếng nói: "Không có ý gì khác, hiện tại là buổi tối, đừng tùy tiện mời người đàn ông nào đi đến nhà nình."
Tô Tinh Thần chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "NHưng anh không phải đàn ông khác, anh là người tôi thích nha."
Lục Hành Chỉ: "....."
Che miệng ho nhẹ, Lục Hành Chỉ có chút bất đắc dĩ nói: "Bên ngoài lạnh đi về trước đi, tôi không lên đâu."
Tô Tinh Thần nhìn anh, có chút ủ rũ à tiếng: "Vậy được rồi, hôm nay cảm ơn anh."
"Ừ, trở về đi."
Tô Tinh Thần gật gật đầu, lưu luyến không rời bước đi, ba bước lại quay đầu nhìn Lục Hành Chỉ, hy vọng anh thay đổi chủ ý. Nhưng thẳng đến khi cô vào trong thang máy Lục Hành Chỉ cũng không thay đổi chủ ý gọi cô lại.
Sau khi nhìn người đi vào trong, Lục Hành Chỉ mới quay đầu xe, chạy hướng bãi đỗ xe đối diện chạy đến.
Thực ra ngày thường Tô Tinh Thần nếu chú ý mà nói thì không khó phát hiện ra Lục Hành Chỉ ở đối diện nhà cô.
Bởi vì bãi đỗ xe liền ở một tầng ngoài kia, chẳng qua xe Lục Hành Chỉ đỗ ở bên trong mà thôi.
Ngẫu nhiên tình cờ nghiêm túc xem qua mà nói hoặc là nói Tô Tinh Thần từ hàng để xe đầu tiên di chuyển vào trong hẳn là có thể phát hiện. Đáng tiếc chính là, Tô Tinh Thần thật sự rất lười, cơ bản trừ bỏ bị lôi kéo ra ngoài bình thường cũng chỉ ru rú ở nhà.
Cho nên cũng không có cơ hội phát hiện ra chuyện sẽ làm cô cảm thấy kinh hỉ.
*
Sáng sớm hôm sau, Trần Phái Nhĩ cố ý đến trong nhà Tô Tinh Thần chặn người, thuận tiện cọ bữa cơm.
"Cậu nói tối hôm qua cậu mời Lục Hành Chỉ đi lên nhà cậu, anh ta không có đến hả?"
"Đúng vậy." Tô Tinh Thần đang pha trà thuận miệng đáp lời: "Anh ấy còn bảo mình đừng tùy tiện mời đàn ông đến nhà mình."
Trần Phái Nhĩ chậc chậc hai tiếng, bưng cốc trà ngon Tô Tinh Thần mới vừa pha thổi hai lần, nhịn không được cảm thán: "Không tồi, là một người đàn ông thân sĩ."
"Đó là tất nhiên."
Trần Phái Nhĩ liếc mắt nhìn cô, có chút bất đắc dĩ: "Đúng rồi, lần trước không phải cậu nói muốn nuôi thú cưng nhỏ nào ở cùng cậu sao, nghĩ xong muốn nuôi gì chưa?"
Tô Tinh Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nói: "Chó mèo đi, mình cảm thấy thích hai loại này hơn."
Dừng một chút, Tô Tinh Thần tiếp tục nói: "Đừng, liền mèo đi trong nhà đã có một con chó rồi."
Vẫn là tín vật đính ước của ba mẹ cô, nghe nói là như vậy.
Trần Phái Nhĩ nhướng mày: "Muốn nuôi chủng loại gì?"
"Mèo Ragdoll đi, tương đối đáng yêu."
"Được rồi, đi nơi nào mua hay là gì?"
Nghe vậy, Tô Tinh Thần trầm ngâm một lát: "Đến lúc đó nhìn xem đi, bây giờ cũng không có thời gian."
"Ok, đến lúc đó cậu gọi mình, mình cùng cậu cùng nhau đi xem."
"Ừ, ok."
Hai người trò chuyện cả buổi, Trần Phái Nhĩ nhìn thời gian hỏi cô: "Đợi lát nữa cậu phải đi đưa cơm cho Lục Hành Chỉ sao?"
"Đi chứ, giữa trưa cậu muốn ăn cái gì?"
"Tùy tiện cái gì cũng được sao?" Mắt Trần Phái Nhĩ sáng lên, đối với Tô Tinh Thần làm gì đó, cô có thể nói còn không có ăn chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thèm nhỏ dãi.
Tô Tinh Thần bật cười nói: "Phải xem tủ lạnh mình có gì đã." Nói cô mở tủ lạnh ra nhìn bên trong không còn bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn. Suy nghĩ giây lát, Tô Tinh Thần quay đầu nhìn về phía Trần Phái Nhĩ nói: "Cùng mình đi siêu thị một chuyến đi?"
Trần Phái Nhĩ: "Có thể, nhưng giữa trưa mình muốn chọn món."
"Cậu xem nơi này của mình là nhà hàng sao?"
"Được không được không?"
Tô Tinh Thần không còn cách bất đắc dĩ đáp lời: "Đương nhiên không thành vấn đề."
Hai người nói đi là đi, siêu thị cách nhà không phải rất xa lái xe đi qua đại khái mất khoảng mười lăm phút.
Tô Tinh Thần lái xe, hai người không một lát đã đến siêu thị.
"Lấy hai cái xe đẩy?"
"Ừ, đồ cần mua có chút nhiều."
Trần Phái Nhĩ dừng một chút nói: "Vậy nên thật ra cậu là kéo mình đến đây làm cu li."
Nghe vậy, Tô Tinh Thần nhướng mày cười nhạt: "Cậu nói đi."
Trần Phái Nhĩ: "....."
Hai người chậm rì rì đi dạo, bây giờ người đến dạo siêu thị không nhiều lắm lưa thưa lác đác không co nhìn đến bao nhiêu người.
Tô Tinh Thần trực tiếp hướng khu rau củ cùng khu thịt, Trần Phái Nhĩ đi đằng sau ngắm nhìn.
Đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi."
"Cái gì?" Tô Tinh Thần đang chuyên chú chọn đồ ăn, không chút để ý trả lời.
Trần Phái Nhĩ đẩy xe đẩy đến trước mặt Tô Tinh Thần: "Cậu biết Khâu Ứng Bình về nước chưa?"
"Ai?"
Tô Tinh Thần đưa mắt nhìn Trần Phái Nhĩ, chớp mắt hỏi: "Cậu nói ai?"
Trần Phái Nhĩ nghẹn họng, có chút cạn lời nhìn cô: "Khâu Ứng Bình, cậu sẽ không quên mất đi chứ?"
Nhìn vẻ mặt Trần Phái Nhĩ, Tô Tinh Thần hồi ức một hồi lâu mới nhớ ra Khâu Ứng Bình là ai: "Về thì về thôi mà."
Cô cũng không để ý nhiều, nhưng Trần Phái Nhĩ ở một bên nhìn cô cái dạng này cảm thấy cạn lời: "Cậu chỉ có thái độ này sao?"
"Không thì sao?" Tô Tinh Thần hỏi lại: "Quan hệ giữa mình với anh ta cũng không quá tốt đi, hơn nữa nhiều năm như vậy cũng không có liên hệ."
Trần Phái Nhĩ muốn hộc máu, cô bắt đầu nói lên chuyện Khâu Ứng Bình: "Cậu cùng người ta đúng là không thân thật, nhưng người ta cũng theo đuổi cậu bốn năm mà, cậu cũng chỉ có chút ấn tượng này thôi sao?"
Tô Tinh Thần nhún vai: "Mình đã sớm nói qua, mình không thích anh ta."
Cô cũng không phải vẫn luôn dây dưa người ta. Từ lần đầu tiên Khâu Ứng Bình bắt đầu tỏ tình, Tô Tinh Thần vẫn luôn từ chối, nhưng bất đắc dĩ chính là Khâu Ứng Bình đối với cô có chút cố chấp, cho dù bị từ chối không biết bao nhiêu lần vẫn kiên trì theo đuổi cô như cũ.
Đến sau này, Tô Tinh Thần vừa nhìn thấy người này liền trốn.
Đến cuối tuần cũng không ở lại trường, một khi có ngày nghỉ liền về nhà, cũng không tham gia hoạt động nào vì chính là trốn người này.
Nhưng cho dù là như thế, lúc ấy trong trường học vẫn truyền ra không ít tiếng gió về hai người.
Ký ức của Tô Tinh Thần đối với rất nhiều người không phải quá sâu, có lẽ là do cô đem toàn bộ lực chuyên tâm dùng ở trên các phương diện khác, ấn tượng của cô đối với người rất mơ hồ.
Cho dù đã từng là bạn học ở chung rất lâu, trên cơ bản cô đã quên gần hết.
Người này, ngược lại không phí bao nhiêu thời gian đã nhớ tới, cũng nhờ thời đại học anh ta đã làm những việc oanh động với Tô Tinh Thần.
Bằng không, Tô Tinh Thần cũng không nhớ ra nổi.
Trần Phái Nhĩ nhìn cô: "Nghe nói."
"Nghe nói cái gì?"
"Anh ta vẫn còn đang tìm hiểu tin tức của cậu đấy, đi nước ngoài nhiều năm như vậy mà vẫn đối với cậu chưa chết tâm nha." Trần Phái Nhĩ trêu ghẹo cô: "Có ý nghĩ gì không?"
Tô Tinh Thần không chút do dự nói: "Không có ý nghĩ."
Cô không thích chính là không thích.
Trầm mặc một chút, Tô Tinh Thần nhìn về phía Trần Phái Nhĩ nói: "Cậu biết vì sao mình một mực khăng khăng theo đuổi Lục Hành Chỉ không?"
"Vì sao?"
Khóe môi Tô Tinh Thần nhẹ cong, cười nói: "Bởi vì bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên, mình liền biết mình thích Lục Hành Chỉ, cho nên... liền tính bị từ chối nhiều lần mình vẫn kiên trì như cũ. Mà Khâu Ứng Bình, mình không thích, cho nên bất luận anh ta theo đuổi bao lâu mình như cũ vẫn không thích."
Tính cách của cô có chút di truyền từ Ngôn Tình, đối với những chuyện cố chấp rất rất kiên trì.
Trần Phái Nhĩ nghẹn nghẹn, có chút bất đắc dĩ nói: "Vậy nếu như Lục Hành Chỉ vẫn luôn từ chối cậu thì sao?"
Tô Tinh Thần nhướng mày, tự tin nói: "Sẽ không."
Cô cong môi, trong mắt hiện lên một tia cười thần bí: "Mình sẽ thay đổi chiến lược."
Trần Phái Nhĩ nhìn nụ cười trên mặt cô, bỗng nhiên có chút đồng tình với Lục Hành Chỉ.
Cô dừng một chút, vỗ bả vai Tô Tinh Thần nói: "Thôi được, chính cậu biết lựa chọn của mình chính xác là được."
Tô Tinh Thần cười khóe miệng cong cong, chậm rãi gật đầu: "Ừm mình biết."
Hai người ở siêu thị đi dạo hơn một giờ, đem những đồ cần mua, mua đầy đủ hết sau mới về nhà.
*
Bệnh viện bên này toàn bộ buổi sáng Lục Hành Chỉ đều bận túi bụi.
"Bác sĩ Lục, bên này có người bệnh đột phát ra tình trạng."
"Lập tức đến."
Không một lát, mới từ phòng bệnh kia ra ngoài, Lâm Tĩnh lại bất đắc dĩ đứng ở cửa chần chờ muốn gõ cửa hay không.
Suy nghĩ hai giây vẫn là gõ cửa, chờ đợi người bên trong đáp lại.
"Vào đi."
Lâm Tĩnh nhìn về phía người vừa mới ngồi xuống kia, có chút bất đắc dĩ nói: "Bác sĩ Lục, có người bệnh đưa đến đây."
Lục Hành Chỉ hơi giật mình, xoa xoa ấn đường nói: "Đến."
"Vâng vâng." Lâm Tĩnh chạy bước nhỏ theo sau Lục Hành Chỉ.
Cũng không biết là do gần cuối năm hay là thế nào mà mỗi ngày bệnh viện người bệnh đưa vào so với bình thường nhiều hơn không ít.
Xảy ra tai nạn giao thông cũng không ít, bác sĩ cùng y tá toàn bộ đều bận điên lên rồi.
Một buổi sáng Lục Hành Chỉ đều ra ra vào vào, bận trước bận sau từ buổi sáng đến bệnh viện đến bây giờ là giữa trưa, trên cơ bản không ngồi xuống được quá năm phút.
Chu Thâm cũng như vậy, hai người trên cơ bản ở phòng trực ban nhìn nhau một cái, hoặc là Chu Thâm bị gọi đi hoặc là Lục Hành Chỉ bị gọi đi.
Thẳng đến khi gần giữa trưa, mới xem như tạm dừng lại.
"Mệt chết rồi." Chu Thâm giật giật cổ nói: "Hôm nay cũng thật bận."
Lục Hành Chỉ liếc mắt nhìn anh ta: "Có khi nào không bận qua?"
Chu Thâm nghẹn nghẹn, cảm thấy anh nói có đạo lý.
"Cậu nói đúng, đi ăn cơm không?"
Lục Hành Chỉ rũ mắt, nhìn điện thoại đặt yên một bên, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn không trả lời.
"Không đi hả, Tinh Thần đến đây sao?"
"Không biết." một buổi sáng cũng chưa nhận được tin nhắn, thế nhưng cảm thấy có chút không thích ứng.
Lục Hành Chỉ mở điện thoại ra, mắt nhìn WeChat, mắt lại nhìn tin nhắn, cuối cùng nhìn về nơi cuộc gọi nhỡ, không hề có tin tức.
Chu Thâm à tiếng: "Vậy nên cậu đi ăn cơm hay là không đi ăn cơm?"
Lục Hành Chỉ ngước mắt, nhìn anh ta một cái nói: "Không đi."
Chu Thâm: "...Thôi được, tôi đây đi nhé."
"Ừ."
Chu Thâm đi rồi, trong phòng trực ban khôi phục yên lặng.
*
Vừa đến nhà, Tô Tinh Thần liền bắt đầu nấu cơm.
Còn tốt Trần Phái Nhĩ chọn món ăn đều không khó, tốn không sai biệt thời gian gần một giờ, Tô Tinh Thần đã đem tất cả món ăn đều làm xong.
Trần Phái Nhĩ nhìn thời gian, nhướng mày nói: "Nhanh như vậy?"
"Ừ, đợi lát nữa phải đến bệnh viện."
"Mình đưa cậu qua đi."
"Ok nha."
Hai người ăn trưa xong thì chạy xe đến thẳng bệnh viện, thời gian mỗi lần Tô Tinh Thần đến đều vừa vặn tốt, khi đến bệnh viện vừa lúc là thời gian tất cả bác sĩ cùng y tá đi ăn trưa.
Lúc này bệnh viện thật quạnh quẽ, cũng không có bao nhiêu người chú ý đến cô.
Nhưng mà đối với chuyện có người vẫn luôn luôn đem cơm cho bác sĩ Lục, vẫn được truyền khắp nơi trong bệnh viện.
Trần Phái Nhĩ đem cô đưa đến cửa liền đi rồi.
Tô Tinh Thần cầm theo hộp giữ nhiệt hướng bên trong bệnh viện đi đến. cúi đầu nhanh chóng đi tới, trên đường có chút kẹt xe, bây giờ đã là mười hai rưỡi rồi.
So với bình thường hay đến chậm hơn chút.
Cô cũng không chú ý tới phía trước có người hay không, bước nhanh đi tới.
Cho đến khi...lại một lần nữa đụng vào người.
"Xin lỗi." Tô Tinh Thần ngước mắt, mắt nhìn xong lúc sau chuẩn bị từ bên sườn tránh đi.
Người bị đâm "ý" tiếng, nhìn chằm chằm Tô Tinh Thần một lát, mới hô lên: "Tô Tinh Thần?"
Đối diện với ánh mắt không rõ hàm xúc của Lục Hành Chỉ, Tô Tinh Thần giấu đầu hở đuôi ho hai tiếng nói: "Chỉ là tôi lo lắng anh đói bụng mà thôi, tay nghề tôi cũng không tệ lắm, muốn ăn một bữa cơm rồi trở về không?"
Lục Hành Chỉ nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới nói: "Không được, không có phương tiện."
Vừa dứt lời trên mặt Tô Tinh Thần hiện lên thất vọng rõ ràng.
Lục Hành Chỉ nhìn, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đành lòng.
Anh ho tiếng nói: "Không có ý gì khác, hiện tại là buổi tối, đừng tùy tiện mời người đàn ông nào đi đến nhà nình."
Tô Tinh Thần chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "NHưng anh không phải đàn ông khác, anh là người tôi thích nha."
Lục Hành Chỉ: "....."
Che miệng ho nhẹ, Lục Hành Chỉ có chút bất đắc dĩ nói: "Bên ngoài lạnh đi về trước đi, tôi không lên đâu."
Tô Tinh Thần nhìn anh, có chút ủ rũ à tiếng: "Vậy được rồi, hôm nay cảm ơn anh."
"Ừ, trở về đi."
Tô Tinh Thần gật gật đầu, lưu luyến không rời bước đi, ba bước lại quay đầu nhìn Lục Hành Chỉ, hy vọng anh thay đổi chủ ý. Nhưng thẳng đến khi cô vào trong thang máy Lục Hành Chỉ cũng không thay đổi chủ ý gọi cô lại.
Sau khi nhìn người đi vào trong, Lục Hành Chỉ mới quay đầu xe, chạy hướng bãi đỗ xe đối diện chạy đến.
Thực ra ngày thường Tô Tinh Thần nếu chú ý mà nói thì không khó phát hiện ra Lục Hành Chỉ ở đối diện nhà cô.
Bởi vì bãi đỗ xe liền ở một tầng ngoài kia, chẳng qua xe Lục Hành Chỉ đỗ ở bên trong mà thôi.
Ngẫu nhiên tình cờ nghiêm túc xem qua mà nói hoặc là nói Tô Tinh Thần từ hàng để xe đầu tiên di chuyển vào trong hẳn là có thể phát hiện. Đáng tiếc chính là, Tô Tinh Thần thật sự rất lười, cơ bản trừ bỏ bị lôi kéo ra ngoài bình thường cũng chỉ ru rú ở nhà.
Cho nên cũng không có cơ hội phát hiện ra chuyện sẽ làm cô cảm thấy kinh hỉ.
*
Sáng sớm hôm sau, Trần Phái Nhĩ cố ý đến trong nhà Tô Tinh Thần chặn người, thuận tiện cọ bữa cơm.
"Cậu nói tối hôm qua cậu mời Lục Hành Chỉ đi lên nhà cậu, anh ta không có đến hả?"
"Đúng vậy." Tô Tinh Thần đang pha trà thuận miệng đáp lời: "Anh ấy còn bảo mình đừng tùy tiện mời đàn ông đến nhà mình."
Trần Phái Nhĩ chậc chậc hai tiếng, bưng cốc trà ngon Tô Tinh Thần mới vừa pha thổi hai lần, nhịn không được cảm thán: "Không tồi, là một người đàn ông thân sĩ."
"Đó là tất nhiên."
Trần Phái Nhĩ liếc mắt nhìn cô, có chút bất đắc dĩ: "Đúng rồi, lần trước không phải cậu nói muốn nuôi thú cưng nhỏ nào ở cùng cậu sao, nghĩ xong muốn nuôi gì chưa?"
Tô Tinh Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nói: "Chó mèo đi, mình cảm thấy thích hai loại này hơn."
Dừng một chút, Tô Tinh Thần tiếp tục nói: "Đừng, liền mèo đi trong nhà đã có một con chó rồi."
Vẫn là tín vật đính ước của ba mẹ cô, nghe nói là như vậy.
Trần Phái Nhĩ nhướng mày: "Muốn nuôi chủng loại gì?"
"Mèo Ragdoll đi, tương đối đáng yêu."
"Được rồi, đi nơi nào mua hay là gì?"
Nghe vậy, Tô Tinh Thần trầm ngâm một lát: "Đến lúc đó nhìn xem đi, bây giờ cũng không có thời gian."
"Ok, đến lúc đó cậu gọi mình, mình cùng cậu cùng nhau đi xem."
"Ừ, ok."
Hai người trò chuyện cả buổi, Trần Phái Nhĩ nhìn thời gian hỏi cô: "Đợi lát nữa cậu phải đi đưa cơm cho Lục Hành Chỉ sao?"
"Đi chứ, giữa trưa cậu muốn ăn cái gì?"
"Tùy tiện cái gì cũng được sao?" Mắt Trần Phái Nhĩ sáng lên, đối với Tô Tinh Thần làm gì đó, cô có thể nói còn không có ăn chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thèm nhỏ dãi.
Tô Tinh Thần bật cười nói: "Phải xem tủ lạnh mình có gì đã." Nói cô mở tủ lạnh ra nhìn bên trong không còn bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn. Suy nghĩ giây lát, Tô Tinh Thần quay đầu nhìn về phía Trần Phái Nhĩ nói: "Cùng mình đi siêu thị một chuyến đi?"
Trần Phái Nhĩ: "Có thể, nhưng giữa trưa mình muốn chọn món."
"Cậu xem nơi này của mình là nhà hàng sao?"
"Được không được không?"
Tô Tinh Thần không còn cách bất đắc dĩ đáp lời: "Đương nhiên không thành vấn đề."
Hai người nói đi là đi, siêu thị cách nhà không phải rất xa lái xe đi qua đại khái mất khoảng mười lăm phút.
Tô Tinh Thần lái xe, hai người không một lát đã đến siêu thị.
"Lấy hai cái xe đẩy?"
"Ừ, đồ cần mua có chút nhiều."
Trần Phái Nhĩ dừng một chút nói: "Vậy nên thật ra cậu là kéo mình đến đây làm cu li."
Nghe vậy, Tô Tinh Thần nhướng mày cười nhạt: "Cậu nói đi."
Trần Phái Nhĩ: "....."
Hai người chậm rì rì đi dạo, bây giờ người đến dạo siêu thị không nhiều lắm lưa thưa lác đác không co nhìn đến bao nhiêu người.
Tô Tinh Thần trực tiếp hướng khu rau củ cùng khu thịt, Trần Phái Nhĩ đi đằng sau ngắm nhìn.
Đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi."
"Cái gì?" Tô Tinh Thần đang chuyên chú chọn đồ ăn, không chút để ý trả lời.
Trần Phái Nhĩ đẩy xe đẩy đến trước mặt Tô Tinh Thần: "Cậu biết Khâu Ứng Bình về nước chưa?"
"Ai?"
Tô Tinh Thần đưa mắt nhìn Trần Phái Nhĩ, chớp mắt hỏi: "Cậu nói ai?"
Trần Phái Nhĩ nghẹn họng, có chút cạn lời nhìn cô: "Khâu Ứng Bình, cậu sẽ không quên mất đi chứ?"
Nhìn vẻ mặt Trần Phái Nhĩ, Tô Tinh Thần hồi ức một hồi lâu mới nhớ ra Khâu Ứng Bình là ai: "Về thì về thôi mà."
Cô cũng không để ý nhiều, nhưng Trần Phái Nhĩ ở một bên nhìn cô cái dạng này cảm thấy cạn lời: "Cậu chỉ có thái độ này sao?"
"Không thì sao?" Tô Tinh Thần hỏi lại: "Quan hệ giữa mình với anh ta cũng không quá tốt đi, hơn nữa nhiều năm như vậy cũng không có liên hệ."
Trần Phái Nhĩ muốn hộc máu, cô bắt đầu nói lên chuyện Khâu Ứng Bình: "Cậu cùng người ta đúng là không thân thật, nhưng người ta cũng theo đuổi cậu bốn năm mà, cậu cũng chỉ có chút ấn tượng này thôi sao?"
Tô Tinh Thần nhún vai: "Mình đã sớm nói qua, mình không thích anh ta."
Cô cũng không phải vẫn luôn dây dưa người ta. Từ lần đầu tiên Khâu Ứng Bình bắt đầu tỏ tình, Tô Tinh Thần vẫn luôn từ chối, nhưng bất đắc dĩ chính là Khâu Ứng Bình đối với cô có chút cố chấp, cho dù bị từ chối không biết bao nhiêu lần vẫn kiên trì theo đuổi cô như cũ.
Đến sau này, Tô Tinh Thần vừa nhìn thấy người này liền trốn.
Đến cuối tuần cũng không ở lại trường, một khi có ngày nghỉ liền về nhà, cũng không tham gia hoạt động nào vì chính là trốn người này.
Nhưng cho dù là như thế, lúc ấy trong trường học vẫn truyền ra không ít tiếng gió về hai người.
Ký ức của Tô Tinh Thần đối với rất nhiều người không phải quá sâu, có lẽ là do cô đem toàn bộ lực chuyên tâm dùng ở trên các phương diện khác, ấn tượng của cô đối với người rất mơ hồ.
Cho dù đã từng là bạn học ở chung rất lâu, trên cơ bản cô đã quên gần hết.
Người này, ngược lại không phí bao nhiêu thời gian đã nhớ tới, cũng nhờ thời đại học anh ta đã làm những việc oanh động với Tô Tinh Thần.
Bằng không, Tô Tinh Thần cũng không nhớ ra nổi.
Trần Phái Nhĩ nhìn cô: "Nghe nói."
"Nghe nói cái gì?"
"Anh ta vẫn còn đang tìm hiểu tin tức của cậu đấy, đi nước ngoài nhiều năm như vậy mà vẫn đối với cậu chưa chết tâm nha." Trần Phái Nhĩ trêu ghẹo cô: "Có ý nghĩ gì không?"
Tô Tinh Thần không chút do dự nói: "Không có ý nghĩ."
Cô không thích chính là không thích.
Trầm mặc một chút, Tô Tinh Thần nhìn về phía Trần Phái Nhĩ nói: "Cậu biết vì sao mình một mực khăng khăng theo đuổi Lục Hành Chỉ không?"
"Vì sao?"
Khóe môi Tô Tinh Thần nhẹ cong, cười nói: "Bởi vì bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên, mình liền biết mình thích Lục Hành Chỉ, cho nên... liền tính bị từ chối nhiều lần mình vẫn kiên trì như cũ. Mà Khâu Ứng Bình, mình không thích, cho nên bất luận anh ta theo đuổi bao lâu mình như cũ vẫn không thích."
Tính cách của cô có chút di truyền từ Ngôn Tình, đối với những chuyện cố chấp rất rất kiên trì.
Trần Phái Nhĩ nghẹn nghẹn, có chút bất đắc dĩ nói: "Vậy nếu như Lục Hành Chỉ vẫn luôn từ chối cậu thì sao?"
Tô Tinh Thần nhướng mày, tự tin nói: "Sẽ không."
Cô cong môi, trong mắt hiện lên một tia cười thần bí: "Mình sẽ thay đổi chiến lược."
Trần Phái Nhĩ nhìn nụ cười trên mặt cô, bỗng nhiên có chút đồng tình với Lục Hành Chỉ.
Cô dừng một chút, vỗ bả vai Tô Tinh Thần nói: "Thôi được, chính cậu biết lựa chọn của mình chính xác là được."
Tô Tinh Thần cười khóe miệng cong cong, chậm rãi gật đầu: "Ừm mình biết."
Hai người ở siêu thị đi dạo hơn một giờ, đem những đồ cần mua, mua đầy đủ hết sau mới về nhà.
*
Bệnh viện bên này toàn bộ buổi sáng Lục Hành Chỉ đều bận túi bụi.
"Bác sĩ Lục, bên này có người bệnh đột phát ra tình trạng."
"Lập tức đến."
Không một lát, mới từ phòng bệnh kia ra ngoài, Lâm Tĩnh lại bất đắc dĩ đứng ở cửa chần chờ muốn gõ cửa hay không.
Suy nghĩ hai giây vẫn là gõ cửa, chờ đợi người bên trong đáp lại.
"Vào đi."
Lâm Tĩnh nhìn về phía người vừa mới ngồi xuống kia, có chút bất đắc dĩ nói: "Bác sĩ Lục, có người bệnh đưa đến đây."
Lục Hành Chỉ hơi giật mình, xoa xoa ấn đường nói: "Đến."
"Vâng vâng." Lâm Tĩnh chạy bước nhỏ theo sau Lục Hành Chỉ.
Cũng không biết là do gần cuối năm hay là thế nào mà mỗi ngày bệnh viện người bệnh đưa vào so với bình thường nhiều hơn không ít.
Xảy ra tai nạn giao thông cũng không ít, bác sĩ cùng y tá toàn bộ đều bận điên lên rồi.
Một buổi sáng Lục Hành Chỉ đều ra ra vào vào, bận trước bận sau từ buổi sáng đến bệnh viện đến bây giờ là giữa trưa, trên cơ bản không ngồi xuống được quá năm phút.
Chu Thâm cũng như vậy, hai người trên cơ bản ở phòng trực ban nhìn nhau một cái, hoặc là Chu Thâm bị gọi đi hoặc là Lục Hành Chỉ bị gọi đi.
Thẳng đến khi gần giữa trưa, mới xem như tạm dừng lại.
"Mệt chết rồi." Chu Thâm giật giật cổ nói: "Hôm nay cũng thật bận."
Lục Hành Chỉ liếc mắt nhìn anh ta: "Có khi nào không bận qua?"
Chu Thâm nghẹn nghẹn, cảm thấy anh nói có đạo lý.
"Cậu nói đúng, đi ăn cơm không?"
Lục Hành Chỉ rũ mắt, nhìn điện thoại đặt yên một bên, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn không trả lời.
"Không đi hả, Tinh Thần đến đây sao?"
"Không biết." một buổi sáng cũng chưa nhận được tin nhắn, thế nhưng cảm thấy có chút không thích ứng.
Lục Hành Chỉ mở điện thoại ra, mắt nhìn WeChat, mắt lại nhìn tin nhắn, cuối cùng nhìn về nơi cuộc gọi nhỡ, không hề có tin tức.
Chu Thâm à tiếng: "Vậy nên cậu đi ăn cơm hay là không đi ăn cơm?"
Lục Hành Chỉ ngước mắt, nhìn anh ta một cái nói: "Không đi."
Chu Thâm: "...Thôi được, tôi đây đi nhé."
"Ừ."
Chu Thâm đi rồi, trong phòng trực ban khôi phục yên lặng.
*
Vừa đến nhà, Tô Tinh Thần liền bắt đầu nấu cơm.
Còn tốt Trần Phái Nhĩ chọn món ăn đều không khó, tốn không sai biệt thời gian gần một giờ, Tô Tinh Thần đã đem tất cả món ăn đều làm xong.
Trần Phái Nhĩ nhìn thời gian, nhướng mày nói: "Nhanh như vậy?"
"Ừ, đợi lát nữa phải đến bệnh viện."
"Mình đưa cậu qua đi."
"Ok nha."
Hai người ăn trưa xong thì chạy xe đến thẳng bệnh viện, thời gian mỗi lần Tô Tinh Thần đến đều vừa vặn tốt, khi đến bệnh viện vừa lúc là thời gian tất cả bác sĩ cùng y tá đi ăn trưa.
Lúc này bệnh viện thật quạnh quẽ, cũng không có bao nhiêu người chú ý đến cô.
Nhưng mà đối với chuyện có người vẫn luôn luôn đem cơm cho bác sĩ Lục, vẫn được truyền khắp nơi trong bệnh viện.
Trần Phái Nhĩ đem cô đưa đến cửa liền đi rồi.
Tô Tinh Thần cầm theo hộp giữ nhiệt hướng bên trong bệnh viện đi đến. cúi đầu nhanh chóng đi tới, trên đường có chút kẹt xe, bây giờ đã là mười hai rưỡi rồi.
So với bình thường hay đến chậm hơn chút.
Cô cũng không chú ý tới phía trước có người hay không, bước nhanh đi tới.
Cho đến khi...lại một lần nữa đụng vào người.
"Xin lỗi." Tô Tinh Thần ngước mắt, mắt nhìn xong lúc sau chuẩn bị từ bên sườn tránh đi.
Người bị đâm "ý" tiếng, nhìn chằm chằm Tô Tinh Thần một lát, mới hô lên: "Tô Tinh Thần?"
Danh sách chương