Edit: Xiao Mei

Lục Hành Chỉ không có nhiều động tác.

Tùy ý để Tô Tinh Thần nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, chỉ là lỗ tai lộ ra đã tiết lộ tâm tư nhỏ từ đáy lòng mình.

Tô Tinh Thần nhìn một loạt biến thái rất nhỏ này của anh, cũng không đem người ép đến nóng nảy.

Cong môi cười khẽ nói: "Rồi tôi nói đùa thôi."

Cô duỗi người, xoay xoay cổ có chút đau nhức: "Ai, biết thế không nên ngủ như vậy cổ đau quá."

Lục Hành Chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, đứng dậy rời đi.

"Không phải chứ, tôi chỉ trêu chọc anh hai câu anh liền tức giận?" Tô Tinh Thần kêu lên với bóng dáng anh.

Chỉ tiếc Lục Hành Chỉ không có nhiều phản ứng.

Cô chậc tiếng, duỗi tay sờ cánh môi còn để lại chút ấm của mình, rũ mi cười nhạt.

"Lục Hành Chỉ, anh đi đâu đấy, tôi cũng đi."

Tô Tinh Thần vội vàng đứng dậy từ trên sofa đi theo Lục Hành Chỉ chạy lên tầng.

Thời gian này kỳ thật còn sớm mới hơn ba giờ. Vào đông khó gặp thời tiết tốt, ngoài cửa sổ còn có ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào.

Tô Tinh Thần nhìn bóng dáng phía trước, khóe môi nhẹ cong, tâm trạng rất là vui vẻ.

Niềm vui nói không nên lời.

Đến nỗi Lục Hành Chỉ không ngăn cản không từ chối cô cũng đã rất không tồi.

Đi theo Lục Hành Chỉ lên tầng, Tô Tinh Thần kinh ngạc xoay vòng: "Anh đi phòng mình à?"

"Ừ, lấy chút đồ."

Tô Tinh Thần à tiếng: "Vậy à."

Lục Hành Chỉ mở cửa phòng ra, quay đầu lại nhìn người đứng ở cửa không đi vào, nhướng mày: "Vào đi."

Tô Tinh Thần được tiện nghi còn khoe mẽ, ghé vào trên cửa chớp đôi mắt nhìn Lục Hành Chỉ nói: "Đây chính là anh bảo tôi vào nhé, không phải tôi chủ động vào phòng anh nha."

Cô cười hì hì đôi tay để sau lưng khép chân lại nhảy về phía trước một bước chính thức bước vào phòng Lục Hành Chỉ.

"Vào trong rồi." Ngữ khí sung sướng không khó để nghe ra tâm trạng cô không tồi.

Lục Hành Chỉ đầu cũng không quay, đứng ở trước kệ sách tìm quyển sách mà mình muốn.

Tô Tinh Thần tiến lại gần nhìn toàn bộ giá sách có một bên toàn viết các loại sách y linh tinh, ngược lại bên kia thú vị hơn nhiều.

Cô nhìn chằm chằm, đưa mắt nhìn về phía Lục Hành Chỉ hỏi: "Tôi có thể lấy một quyển ra nhìn xem được không?"

Lục Hành Chỉ hơi dừng, theo tầm mắt cô nhìn qua đáp tiếng: "Xem đi."

Tô Tinh Thần cong cong môi, duỗi tay cầm một tập thơ bên trong ra ngoài.

{Lòng tôi chỉ bi thương bảy lần }, Tô Tinh Thần nhìn cái sách một lát, cười hỏi: "Vì sao anh lại mua loại sách này?"

Lục Hành Chỉ cười khẽ tiếng: "Mua sai rồi."

Tô Tinh Thần gật gật đầu: "Trách không được, tôi liền biết mà sao lại mới như vậy chứ."

Cô rũ mắt nhìn, duỗi tay lật trang sách liền dựa ở trên giá sách, cũng không biết khi nào liền xem đến mê mẩn.

Lục Hành Chỉ gọi cô vài tiếng, cô cũng không phản ứng lại.

"A?" Tô Tinh Thần nhìn về phía Lục Hành Chỉ: "Chuyện gì?"

"Rất thích đọc sao?"

"Còn tạm thôi, có thể đọc hiểu được."

Lục Hành Chỉ ừ một tiếng: "Vậy đem đi đi, đặt ở chỗ tôi cũng không đọc."

Tô Tinh Thần cong môi, nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy tôi có thể đem cái này coi như món quà đầu tiên anh tặng tôi không?"

Nghe vậy Lục Hành Chỉ liếc cô một cái, tỏ vẻ kháng cự: "Không thể."

"Vì sao?" Tô Tinh Thần cau mày nhìn anh: "Không phải anh bảo tôi đem đi sao, vì sao không thể xem như là quà anh tặng cho tôi?"

Lục Hành Chỉ ghé mắt, đối diện với tầm mắt kia, trầm mặc thật lâu mới nói: "Cái này vốn đã cũ tặng đi không tốt lắm."

Tô Tinh Thần bật cười: "Không có gì, tôi không ngại."

Cô cong khóe môi, giơ quyển sách đang cầm trong tay lên nói: "Nơi này còn có chữ ký tên anh, tôi coi như là anh tặng cho tôi nhé."

Lục Hành Chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm cô thật lâu, trong ánh mắt có chút ý cười cũng không nói thêm nữa mặc kệ cô.

Vui vẻ là được.

Hai người ở trong phòng Lục Hành Chỉ thật lâu, Tô Tinh Thần có lẽ bởi vì lần đầu tiên vào phòng một người đàn ông không quá quen thuộc cho nên cũng không dám đi loạn.

Trên cơ bản chỉ đứng cạnh giá sách cùng Lục Hành Chỉ tìm đồ.

Ngẫu nhiên khi nhìn thấy cúp cùng giấy khen linh tinh của anh sẽ hỏi nhiều vài câu, hiểu thêm một chút.

Tìm xong đồ, Lục Hành Chỉ hỏi cô: "Trở về không?"

"Mẹ tôi không về sao?"

Lục Hành Chỉ ừ một tiếng: "Buổi tối mẹ tôi hẳn là cũng không về nhà."

Tô Tinh Thần bị sặc một chút, kinh ngạc nhìn về phía Lục Hành Chỉ nói: "Hả?"

Lục Hành Chỉ không giải thích nhiều, thấp giọng nói: "Đi về thôi."

"À, ok."

Hai người lên xe, rời khỏi Lục gia.

Trong tay Tô Tinh Thần vẫn luôn cầm quyển {Lòng tôi chỉ bi thương bảy lần}.

Cô nhìn chằm chằm sách thật lâu, mi mắt cong cong nhìn về phía Lục Hành Chỉ nói: "Lục Hành Chỉ."

"Hử?" Lục Hành Chỉ đang chuyên chú lái xe, nghe vậy thấp giọng đáp, một ánh mắt cũng không cho cô.

"Có chuyện gì?"

Tô Tinh Thần giơ bìa sách nói: "Quyển sách này có tên là {Lòng tôi chỉ bi thương bảy lần}."

Lục Hành Chỉ hơi dừng, còn không rõ cô muốn làm gì thuận miệng đáp: "Thì sao?""

Tô Tinh Thần cong mày nhìn anh nói: "Cũng không biết lòng tôi có thể thừa nhận bao nhiêu lần bi thương." Cũng không chờ Lục Hành Chỉ trả lời, Tô Tinh Thần ai oán nói: "Bị từ chối không biết bao nhiêu lần, bi thương đã vượt xa quá bảy lần cũng không biết có thể lại kiên trì bao nhiêu lần nữa đây."

Lục Hành Chỉ: "....."

Anh nghe hiểu một tầng ý khác.

Tô Tinh Thần tiếp tục nói: "Anh nói tim của người khác yếu ớt như vậy, làm thế nào tôi có thể kiên cường như thế nhỉ đúng không."

Cô suy nghĩ giây lát, tự mình tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, tôi cũng phải yếu ớt một chút, không thể vẫn luôn kiên cường như vậy."

Lục Hành Chỉ tiếp tục: "....."

Đã không còn lời nào để nói.

Anh ho tiếng, đưa mắt nhìn vè phía quyển sách kia bỗng nhiên có chút đau đầu.

Đáng lẽ vừa nãy không nên đưa cho cô, cũng không nên để cô nhìn thấy.

Cô cúi đầu tiếp tục nói thầm: "Anh nói tôi lại kiên cường mấy lần thì mới tốt?"

Lục Hành Chỉ ho tiếng, đưa cho cô một ánh mắt: "An tĩnh chút, tôi đang lái xe."

Tô Tinh Thần: "....."

Liếc mắt nhìn vẻ mặt Lục Hành Chỉ, cô xoay chuyển tròng mắt, cũng biết lời mình nói có hiệu quả.

Ngâm nga đoạn nhạc, tâm trạng Tô Tinh Thần cực tốt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

*

Cảnh sắc hợp lòng người, vào đông, con đường hai bên nhánh cây đều tiêu điều.

Nhìn qua có chút lẻ loi, một trận gió thổi qua trên nhánh cây còn giữ vài chiếc lá sót lại đều lần lượt rơi xuống.

Người đi đường trên phố cũng không nhiều, bây giờ vẫn chưa đến trung tâm nội thành vậy nên nhìn qua càng cô đơn hơn.

Cô nhìn thật lâu sau mới hỏi Lục Hành Chỉ: "Vì sao nhà anh lại ở chỗ này?"

Kỳ thật mà nói thì nơi này có chút hẻo lánh, nhưng mà bên này rất thanh tịnh, phong cảnh cũng không tệ.

Lục Hành Chỉ "ừ" một tiếng: "Mẹ tôi thích nơi yên tĩnh."

Nghe vậy Tô Tinh Thần gật gật đầu nói: "Ra là vậy."

"Vậy mẹ anh đi làm có thuận tiện không?"

Lục Hành Chỉ nhìn cô: "Mẹ tôi không đi làm ở thành phố A, không phải cô biết rồi sao?"

Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, có chút không nói được: "Quên mất."

"Ừm, bà ấy một tuần mới về một lần cho nên cũng không lo lắng càng không hẻo lánh." Dù sao cũng không cần suy xét đến thời gian đi làm.

Tô Tinh Thần vẫn không quá hiểu: "Vậy ngày thường anh chỉ có một người ở thành phố A sao?"

"Ừ, ba tôi cũng ở thành phố B."

Tô Tinh Thần có chút đồng tình với anh: "Thật đáng thương."

Lục Hành Chỉ: "....Nói cái gì hả?"

Tô Tinh Thần lấy ánh mắt từ ái nhìn Lục Hành Chỉ, nhìn hồi lâu mới nói: "Nếu về sau anh cảm thấy cô đơn có thể đến nhà tôi tìm tôi."

"Tôi tuyệt đối sẽ không ghét bỏ anh."

Lục Hành Chỉ ho hai tiếng: "Cô nghĩ nhiều rồi."

Tô Tinh Thần chậc tiếng: " Làm sao lại "cô nghĩ nhiều rồi" hả, không có ba mẹ bên cạnh anh không cảm thấy cô đơn sao?"

"Cũng không có."

Tô Tinh Thần mới không tin anh nói: "Anh chính là mạnh miệng."

Lục Hành Chỉ nghẹn nghẹn, có chút không muốn nói chuyện cùng cô nữa.

Cơ bản trên đường về đều là một mình Tô Tinh Thần ríu rít nói, ngẫu nhiên Lục Hành Chỉ sẽ đáp một hai câu.

Nhưng không khí lại cực kỳ tốt.

Khi vào trong nội thành có chút tắc đường.

Tô Tinh Thần nhìn thời gian, quay đầu nhìn về phía Lục Hành Chỉ: "Có muốn ăn chút gì trước không hay anh đi bệnh viện trước?"

Lục Hành Chỉ liếc mắt nhìn thời gian, bọn họ từ năm giờ mới từ trong nhà đi bây giờ đã gần bảy giờ rồi.

Trầm ngâm một hồi, Lục Hành Chỉ gật đầu: "Được, cô muốn ăn cái gì?"

"Tôi cái gì cũng được, anh ăn đi bệnh viện trước đi." Nơi này là nội thành, tự cô cũng có thể gọi xe về nhà.

Lục Hành Chỉ đang tìm quán ăn, điện thoại đặt trong túi của Tô Tinh Thần bỗng vang lên.

Cô sửng sốt giây lát, nhanh chóng móc điện thoại ra nhìn.

Là Khâu Ứng Bình gọi đến.

Lục Hành Chỉ nhìn điện thoại không ngừng đổ chuông, kinh ngạc nhìn cô: "Làm sao mà không nhận?"

Tô Tinh Thần à tiếng, cúi đầu nhận cuộc gọi.

"Alo."

Khâu Ứng Bình cười tiếng: "Đang bận sao?"

Tô Tinh Thần nhỏ giọng đáp: "Không có, anh tìm tôi có việc sao?"

Vừa nghe đến Tô Tinh Thần nói lễ phép như vậy, Lục Hành Chỉ liền đưa mắt nhìn cô.

Thông thường nếu là bạn bè Tô Tinh Thần cô không có khả năng nói chuyện như vậy.

Khâu Ứng Bình bên kia cười vài tiếng, thấp giọng hỏi: "Muốn hỏi em một chút em ăn tối chưa?"

"Còn không có."

"Muốn ra ngoài cùng nhau ăn tối không?"

Tô Tinh Thần dừng lại, cười tiếng nói: "Xin lỗi anh hôm nay tôi còn có chút chuyện khác, phỏng chừng là không thể cùng anh ăn tối được."

Ngược lại Khâu Ứng Bình hiểu được biết tiến biết lùi, vội vàng nói: "Không có việc gì, vậy chúng ta hẹn lần sau nhé."

"Được."

"Lần sau cũng không thể từ chối tôi như vậy."

Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, có chút bắt đắc dĩ nói: "Được."

Chấm dứt cuộc gọi, vừa lúc đối diện với tầm mắt Lục Hành Chỉ.

Lục Hành Chỉ nhìn chằm chằm cô, giống như lơ đãng hỏi: "Bạn cô gọi sao?"

"Không phải." Tô Tinh Thần cong khóe môi nói: "Anh còn nhớ rõ người đàn ông mà hôm nọ nhìn thấy ở bệnh viện không, anh ta gọi cho tôi đấy."

Sắc mặt Lục Hành Chỉ cứng đờ, quay đầu lại "ừ" một tiếng: "Vậy à."

Tô Tinh Thần cười lên, đưa đầu tiến lại gần trước mặt anh: "Có phải cảm nhận được nguy cơ rồi không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện