Tiêu Khuynh Thành cầm thuốc nhét vào trong cổ họng Thiển Nguyệt, lúc này nàng ta mới sống sót mà không có chuyên gì nữa. Đức Lâm ngồi một bên, nhỏ giọng trách móc, "Ngay từ đầu, ngươi chưa hề nghĩ sẽ cứu nàng, đúng không?"
"Nàng có chết hay không, ta đều thua!" Nàng sớm đã nhìn thấu lão hồ ly kia nhất định sẽ phát hiện ra manh mối, chỉ có diều không nghĩ tới bà ta sẽ đánh trả nàng như thế, sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Hiện tại cái đồ vật Thiển Nguyệt này ném, hay không ném, đều rất khó. Thật sự là một củ khoai lang nóng, ném không được, lại phỏng tay.
Đức Lâm suy nghĩ đơn giản, tuyệt nhiên không hiểu ý của Tiêu Khuynh Thành, bình tĩnh nói chuyện, "Thắng thua thì thế nào, đó cũng là một mạng người. Giống như ở Hoàng thất, tính mạng của những hạ nhân kia không khác gì cỏ rác, không đáng một đồng, bóp chết các nàng, giống như chỉ giết một con kiến. Thậm chí còn trở thành vật hi sinh cho các chủ tử đấu đá nhau."
Tiêu Khuynh Thành hơi kinh ngạc, không ngờ Đức Lâm tuổi còn nhỏ mà lại có nhiều cảm khái như vậy. Nhìn nàng giống như được Nguyên đế bảo vệ rất tốt, nhưng cũng tránh không được tranh đấu của Hoàng thất. Những cảnh máu tanh kia, nàng đã sớm được nhìn thấy từ trước.
"Đúng vậy, có lẽ mạng là của các nàng. Chỉ có điều các nàng phải có năng lực nắm giữ số phận của mình, lại hào quang, an tâm làm một viên đá vụn, bất kể người thao túng thế nào, vẫn không quan hệ với nàng." Nàng nói rất rõ ràng, đồng thời nói cho Thiển Nguyệt đang nằm trên giường nghe.
Lúc ấy Thiển Nguyệt đã tỉnh lại từ trong mê man, lời nói Tiêu Khuynh Thành cực kỳ thích hợp lọt vào trong tai, tay nàng gắt gao nắm chặt góc chăn, thời điểm đó nàng bỗng nhiên không hề sợ chết nữa.
Chậm rãi đứng dậy từ trên giường, nhìn Tiêu Khuynh Thành, đột nhiên quỳ xuống, "Quận chúa, ơn cứu mạng của người, Thiển Nguyệt luôn luôn nhớ kỹ. Đời này cam nguyện vi người làm trâu làm ngựa."
Thiển Nguyệt đã từng phản bội hai người, có chắc là nàng ta sẽ không lặp lại không? Nghe một chút mà thôi, "Ngươi nguyện ý ở lại thì ở lại, không muốn, ngươi rời đi cũng không ảnh hưởng lớn đến ta."
Thiển nguyệt khẽ cắn môi dưới, nàng có thể hiểu Tiêu Khuynh Thành, đối với người hay thay đổi, hoàn toàn không có khả năng tín nhiệm.
Đi ra khỏi sương phòng, A Doanh nhỏ giọng trách móc, "Kẻ kia không biết tốt xấu, suýt nữa hại tiểu thư nhà nô tỳ, hiện tại trái lại không biết xấu hổ nói lên những lời này."
Tiêu Khuynh Thành chậm rãi quay đầu nhìn A Doanh, "A Doanh, tiểu thư nhà ngươi chính là người hẹp hòi như vậy sao? Đừng tiếp tục lải nhải chuyện này nữa, nếu để cho người khác nghe thấy sẽ cười nhạo cho mà xem, biết chưa?"
"Dạ, quận chúa."
Đức Lâm duỗi cái lưng mệt mỏi nói, "Ài, hầu môn sâu như biển, đúng là không ít rắc rối. Lại nói này Khuynh Thành, chuyện ám khí là thế nào. Bổn Công chúa đã truy hỏi 100 lần, nhưng ngươi đều không để đến ý ta."
Tiêu Khuynh Thành ngồi vào trên ghế đá, "Vật kia quá nguy hiểm, không thích hợp để ngươi chơi. Ngươi nên chơi cái trâm cài đầu thì tốt hơn. Nếu ngươi có cái gì không hay xảy ra, ta không thể không giao nộp nó. Ta vừa mới tranh thủ được thời gian để vùng dậy đó."
"Tiêu Khuynh Thành, ở trong mắt ngươi, ta chính là một người ngốc như vậy sao? Tự mình chơi một cái ám khí, cũng có thể bị thương? Ta cảm thấy ngươi quả thực là đang sỉ nhục ta! Không được, ta sẽ không nghe những lời này của ngươi, ta muốn chơi! Ta muốn!" Đức Lâm ngóc đầu lên, giống như một đứa bé.
Tiêu Khuynh Thành lắc đầu, sao nàng lại quên, Đức Lâm vẫn là một tiểu hài tử, càng không cho nàng làm, thì nàng càng muốn làm, thật sự là một hài tử khiến cho người ta đau dầu mà. Hạ Hầu Lưu, rốt cuộc đến khi nào ngươi mới có thể đem muội muội của ngươi trở về đây! Cuối cùng có người vẫn là thỏa hiệp, Đức Lâm ngồi trên ghế dá ngắm nghía những ám khí kia, hưng phấn kêu lên mấy tiếng, "Thật là thần kỳ, thú vị! Quá thú vị!"
"Nàng có chết hay không, ta đều thua!" Nàng sớm đã nhìn thấu lão hồ ly kia nhất định sẽ phát hiện ra manh mối, chỉ có diều không nghĩ tới bà ta sẽ đánh trả nàng như thế, sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Hiện tại cái đồ vật Thiển Nguyệt này ném, hay không ném, đều rất khó. Thật sự là một củ khoai lang nóng, ném không được, lại phỏng tay.
Đức Lâm suy nghĩ đơn giản, tuyệt nhiên không hiểu ý của Tiêu Khuynh Thành, bình tĩnh nói chuyện, "Thắng thua thì thế nào, đó cũng là một mạng người. Giống như ở Hoàng thất, tính mạng của những hạ nhân kia không khác gì cỏ rác, không đáng một đồng, bóp chết các nàng, giống như chỉ giết một con kiến. Thậm chí còn trở thành vật hi sinh cho các chủ tử đấu đá nhau."
Tiêu Khuynh Thành hơi kinh ngạc, không ngờ Đức Lâm tuổi còn nhỏ mà lại có nhiều cảm khái như vậy. Nhìn nàng giống như được Nguyên đế bảo vệ rất tốt, nhưng cũng tránh không được tranh đấu của Hoàng thất. Những cảnh máu tanh kia, nàng đã sớm được nhìn thấy từ trước.
"Đúng vậy, có lẽ mạng là của các nàng. Chỉ có điều các nàng phải có năng lực nắm giữ số phận của mình, lại hào quang, an tâm làm một viên đá vụn, bất kể người thao túng thế nào, vẫn không quan hệ với nàng." Nàng nói rất rõ ràng, đồng thời nói cho Thiển Nguyệt đang nằm trên giường nghe.
Lúc ấy Thiển Nguyệt đã tỉnh lại từ trong mê man, lời nói Tiêu Khuynh Thành cực kỳ thích hợp lọt vào trong tai, tay nàng gắt gao nắm chặt góc chăn, thời điểm đó nàng bỗng nhiên không hề sợ chết nữa.
Chậm rãi đứng dậy từ trên giường, nhìn Tiêu Khuynh Thành, đột nhiên quỳ xuống, "Quận chúa, ơn cứu mạng của người, Thiển Nguyệt luôn luôn nhớ kỹ. Đời này cam nguyện vi người làm trâu làm ngựa."
Thiển Nguyệt đã từng phản bội hai người, có chắc là nàng ta sẽ không lặp lại không? Nghe một chút mà thôi, "Ngươi nguyện ý ở lại thì ở lại, không muốn, ngươi rời đi cũng không ảnh hưởng lớn đến ta."
Thiển nguyệt khẽ cắn môi dưới, nàng có thể hiểu Tiêu Khuynh Thành, đối với người hay thay đổi, hoàn toàn không có khả năng tín nhiệm.
Đi ra khỏi sương phòng, A Doanh nhỏ giọng trách móc, "Kẻ kia không biết tốt xấu, suýt nữa hại tiểu thư nhà nô tỳ, hiện tại trái lại không biết xấu hổ nói lên những lời này."
Tiêu Khuynh Thành chậm rãi quay đầu nhìn A Doanh, "A Doanh, tiểu thư nhà ngươi chính là người hẹp hòi như vậy sao? Đừng tiếp tục lải nhải chuyện này nữa, nếu để cho người khác nghe thấy sẽ cười nhạo cho mà xem, biết chưa?"
"Dạ, quận chúa."
Đức Lâm duỗi cái lưng mệt mỏi nói, "Ài, hầu môn sâu như biển, đúng là không ít rắc rối. Lại nói này Khuynh Thành, chuyện ám khí là thế nào. Bổn Công chúa đã truy hỏi 100 lần, nhưng ngươi đều không để đến ý ta."
Tiêu Khuynh Thành ngồi vào trên ghế đá, "Vật kia quá nguy hiểm, không thích hợp để ngươi chơi. Ngươi nên chơi cái trâm cài đầu thì tốt hơn. Nếu ngươi có cái gì không hay xảy ra, ta không thể không giao nộp nó. Ta vừa mới tranh thủ được thời gian để vùng dậy đó."
"Tiêu Khuynh Thành, ở trong mắt ngươi, ta chính là một người ngốc như vậy sao? Tự mình chơi một cái ám khí, cũng có thể bị thương? Ta cảm thấy ngươi quả thực là đang sỉ nhục ta! Không được, ta sẽ không nghe những lời này của ngươi, ta muốn chơi! Ta muốn!" Đức Lâm ngóc đầu lên, giống như một đứa bé.
Tiêu Khuynh Thành lắc đầu, sao nàng lại quên, Đức Lâm vẫn là một tiểu hài tử, càng không cho nàng làm, thì nàng càng muốn làm, thật sự là một hài tử khiến cho người ta đau dầu mà. Hạ Hầu Lưu, rốt cuộc đến khi nào ngươi mới có thể đem muội muội của ngươi trở về đây! Cuối cùng có người vẫn là thỏa hiệp, Đức Lâm ngồi trên ghế dá ngắm nghía những ám khí kia, hưng phấn kêu lên mấy tiếng, "Thật là thần kỳ, thú vị! Quá thú vị!"
Danh sách chương