Editor: thuyvu115257
"Chỉ bằng câu tiện nhân này, một cái tát vừa rồi vốn không đủ cho ngươi!" Tiêu Khuynh Thành nhìn Tiêu Quân Nhi vẫn còn bộ dáng phách lối, cất bước tiến lên, không chút khách khí thưởng thêm một cái tát nữa.
Tiêu Quân Nhi đã có phòng bị, nhanh tay lẹ mắt cầm chặt cổ tay nàng, "Tiêu Khuynh Thành, ngươi cho rằng ngươi thật sự có có thể... Á..." Câu nói không được đầy đủ, chỉ thấy Tiêu Khuynh Thành đã dễ dàng rút tay về, lập tức một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt của nàng ta.
Tiêu Vũ Linh đứng bên cạnh nhìn tình thế không đúng lắm, liếc mắt ra hiệu cho tỳ nữ của mình, từ từ tiến lên, "Ta nói Lục muội nha! Ngươi tát tỷ tỷ như vậy, đây chính là tội phạm thượng bề trên, chủ mẫu và phụ thân sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
"Đường đường là Đại Tướng Quân và Đại Công chúa, chẳng lẽ không phân biệt được đúng sai? Cho dù nàng ta là dòng chính, ta là thứ nữ, thế nhưng nếu nàng ta đã dám động thủ, lại thêm cố ý châm ngòi thị phi... Có phải hay không cũng bị!" Một tay Tiêu Khuynh Thành túm Tiêu Quân Nhi, liếc mắt nhìn Tiêu Vũ Linh, ánh mắt bén nhọn kia có thể giết chết người! Tiêu Vũ Linh luôn luôn diệu võ vương oai thấy Tiêu Khuynh Thành mạnh mẽ như vậy, tuyệt nhiên không dám nói tiếp, nghẹn họng nhìn thoáng qua nàng, chỉ có thể biết điều mà rời khỏi, nếu không lại bị tai bay vạ gió thì không nên.
Tiêu Quân Nhi ra sức vùng vẫy, hai mắt hung dữ trừng Tiêu Khuynh Thành, "Thả ta ra, ngươi đồ vô dụng này. Ngươi là thứ nữ, cả đời này vĩnh viễn là thứ nữ, ngươi cho rằng khi người không còn là kẻ ngốc, thì có thể lộ diện làm người sao? Ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi!"
Lông mày Tiêu Khuynh Thành nhíu lại, bất chợt dùng sức bấm cổ của nàng ta, thời điểm chuẩn bị ra tay, lại bị một cổ lực lượng cường đại đánh úp tới, thân thể của nàng theo bản năng sinh ra phản ứng, ghét bỏ nhìn trừng trừng người vừa đến...
Người tới mặc một chiếc trường bào màu lam, trên mặt lộ ra sự nghiêm khắc, còn có một tia tức giận, "Thả tỷ tỷ ngươi ra! Tiêu gia chúng ta không chấp nhận bất luận kẻ nào lén lút dụng hình! Ngươi càng không có tư cách!"
Người đàn ông này chính là phụ thân của Tiêu Khuynh Thành, bởi vì nàng là kẻ vô dụng nên Tiêu Thiên Kính mới vứt bỏ nàng tại một nơi hoang vu. Nàng vẫn không buông tay, Tiêu Thiên Kính mất hết kiên nhẫn, bước xa tiến lên, một tay chế trụ huyệt đạo của nàng, tay còn lại đoạt lấy Tiêu Quân Nhi từ trong tay nàng. Nhìn thấy chỗ bị thương trên xương quai xanh của nàng ta, hơn nữa trên cổ còn có vết bầm, lông mày vặn chặt cực điểm, phẫn nộ quát to: "Nghiệt nữ!"
Tiêu Quân Nhi lập tức giả bộ yếu ớt, nhỏ giọng vừa khóc lóc vừa kể lể: "Phụ thân, ngài nhất định phải làm chủ cho Quân Nhi, Quân Nhi có lòng tốt sang đây thăm hỏi muội muội, nhưng không ngờ nàng lại có thể ác độc như thế, đầu tiên là cầm trâm tổn thương con, sau đó lại muốn bóp chết con!"
Tiêu Vũ Linh cũng phụ họa theo, "Phụ thân, Lục muội đã hoàn toàn điên rồi. Trước đây chẳng qua là chỉ hơi ngớ nhẩn, nhưng hiện tại đã làm cho người khác bị thương. Phụ thân, ngài nhất định phải làm chủ cho tỷ tỷ nha!"
Trong lòng Tiêu Thiên Kính vốn còn chút áy náy với mẫu thân của Tiêu Khuynh Thành, nhưng bây giờ Tiêu Khuynh Thành đã đem một tia áy náy tiêu diệt sạch sẽ, bởi vì Tiêu Quân Nhi là nữ nhi hắn yêu thương nhất, là hòn ngọc quý ở trên tay.
An ủi vỗ vỗ vai Tiêu Quân Nhi, "Yên tâm, con theo Cẩm Nương trở về viện xử lý vết thương đi, chuyện nơi đây để ta giải quyết."
Tiêu Quân Nhi đáng thương gật đầu một cái, nghiêng người, khiêu khích nhìn về phía Tiêu Khuynh Thành, khóe miệng mang theo đắc ý. Tiêu Khuynh Thành, ngươi vĩnh viễn là thứ không đáng giá, ngươi vĩnh viễn không có khả năng hơn được ta! Tuyệt đối không!
Tiêu Khuynh Thành bình tĩnh đến mức làm cho người ta toàn thân phát lạnh, A Doanh bên cạnh gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, lúc nhìn Tiêu Quân Nhi rời đi, liền to gan quỳ gối trước mặt Tiêu Thiên kính: "Lão gia, ngài cần phải vi tiểu thư nhà nô tỳ mà làm chủ, trước đó vài ngày tiểu thư nhà nô tỳ vô duyên vô cớ bị Tam tiểu thư đánh, hôm nay Tam tiểu thư lại qua..." Lời của nàng còn chưa nói xong, thì đã bị Tiêu Khuynh Thành lạnh lùng cắt đứt: "Xác thật là ta đã tổn thương nàng, mà nàng bị ta làm cho tổn thương, điều đó chứng tỏ là do bản thân nàng ta không có năng lực mà thôi!"
"Chỉ bằng câu tiện nhân này, một cái tát vừa rồi vốn không đủ cho ngươi!" Tiêu Khuynh Thành nhìn Tiêu Quân Nhi vẫn còn bộ dáng phách lối, cất bước tiến lên, không chút khách khí thưởng thêm một cái tát nữa.
Tiêu Quân Nhi đã có phòng bị, nhanh tay lẹ mắt cầm chặt cổ tay nàng, "Tiêu Khuynh Thành, ngươi cho rằng ngươi thật sự có có thể... Á..." Câu nói không được đầy đủ, chỉ thấy Tiêu Khuynh Thành đã dễ dàng rút tay về, lập tức một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt của nàng ta.
Tiêu Vũ Linh đứng bên cạnh nhìn tình thế không đúng lắm, liếc mắt ra hiệu cho tỳ nữ của mình, từ từ tiến lên, "Ta nói Lục muội nha! Ngươi tát tỷ tỷ như vậy, đây chính là tội phạm thượng bề trên, chủ mẫu và phụ thân sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
"Đường đường là Đại Tướng Quân và Đại Công chúa, chẳng lẽ không phân biệt được đúng sai? Cho dù nàng ta là dòng chính, ta là thứ nữ, thế nhưng nếu nàng ta đã dám động thủ, lại thêm cố ý châm ngòi thị phi... Có phải hay không cũng bị!" Một tay Tiêu Khuynh Thành túm Tiêu Quân Nhi, liếc mắt nhìn Tiêu Vũ Linh, ánh mắt bén nhọn kia có thể giết chết người! Tiêu Vũ Linh luôn luôn diệu võ vương oai thấy Tiêu Khuynh Thành mạnh mẽ như vậy, tuyệt nhiên không dám nói tiếp, nghẹn họng nhìn thoáng qua nàng, chỉ có thể biết điều mà rời khỏi, nếu không lại bị tai bay vạ gió thì không nên.
Tiêu Quân Nhi ra sức vùng vẫy, hai mắt hung dữ trừng Tiêu Khuynh Thành, "Thả ta ra, ngươi đồ vô dụng này. Ngươi là thứ nữ, cả đời này vĩnh viễn là thứ nữ, ngươi cho rằng khi người không còn là kẻ ngốc, thì có thể lộ diện làm người sao? Ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi!"
Lông mày Tiêu Khuynh Thành nhíu lại, bất chợt dùng sức bấm cổ của nàng ta, thời điểm chuẩn bị ra tay, lại bị một cổ lực lượng cường đại đánh úp tới, thân thể của nàng theo bản năng sinh ra phản ứng, ghét bỏ nhìn trừng trừng người vừa đến...
Người tới mặc một chiếc trường bào màu lam, trên mặt lộ ra sự nghiêm khắc, còn có một tia tức giận, "Thả tỷ tỷ ngươi ra! Tiêu gia chúng ta không chấp nhận bất luận kẻ nào lén lút dụng hình! Ngươi càng không có tư cách!"
Người đàn ông này chính là phụ thân của Tiêu Khuynh Thành, bởi vì nàng là kẻ vô dụng nên Tiêu Thiên Kính mới vứt bỏ nàng tại một nơi hoang vu. Nàng vẫn không buông tay, Tiêu Thiên Kính mất hết kiên nhẫn, bước xa tiến lên, một tay chế trụ huyệt đạo của nàng, tay còn lại đoạt lấy Tiêu Quân Nhi từ trong tay nàng. Nhìn thấy chỗ bị thương trên xương quai xanh của nàng ta, hơn nữa trên cổ còn có vết bầm, lông mày vặn chặt cực điểm, phẫn nộ quát to: "Nghiệt nữ!"
Tiêu Quân Nhi lập tức giả bộ yếu ớt, nhỏ giọng vừa khóc lóc vừa kể lể: "Phụ thân, ngài nhất định phải làm chủ cho Quân Nhi, Quân Nhi có lòng tốt sang đây thăm hỏi muội muội, nhưng không ngờ nàng lại có thể ác độc như thế, đầu tiên là cầm trâm tổn thương con, sau đó lại muốn bóp chết con!"
Tiêu Vũ Linh cũng phụ họa theo, "Phụ thân, Lục muội đã hoàn toàn điên rồi. Trước đây chẳng qua là chỉ hơi ngớ nhẩn, nhưng hiện tại đã làm cho người khác bị thương. Phụ thân, ngài nhất định phải làm chủ cho tỷ tỷ nha!"
Trong lòng Tiêu Thiên Kính vốn còn chút áy náy với mẫu thân của Tiêu Khuynh Thành, nhưng bây giờ Tiêu Khuynh Thành đã đem một tia áy náy tiêu diệt sạch sẽ, bởi vì Tiêu Quân Nhi là nữ nhi hắn yêu thương nhất, là hòn ngọc quý ở trên tay.
An ủi vỗ vỗ vai Tiêu Quân Nhi, "Yên tâm, con theo Cẩm Nương trở về viện xử lý vết thương đi, chuyện nơi đây để ta giải quyết."
Tiêu Quân Nhi đáng thương gật đầu một cái, nghiêng người, khiêu khích nhìn về phía Tiêu Khuynh Thành, khóe miệng mang theo đắc ý. Tiêu Khuynh Thành, ngươi vĩnh viễn là thứ không đáng giá, ngươi vĩnh viễn không có khả năng hơn được ta! Tuyệt đối không!
Tiêu Khuynh Thành bình tĩnh đến mức làm cho người ta toàn thân phát lạnh, A Doanh bên cạnh gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, lúc nhìn Tiêu Quân Nhi rời đi, liền to gan quỳ gối trước mặt Tiêu Thiên kính: "Lão gia, ngài cần phải vi tiểu thư nhà nô tỳ mà làm chủ, trước đó vài ngày tiểu thư nhà nô tỳ vô duyên vô cớ bị Tam tiểu thư đánh, hôm nay Tam tiểu thư lại qua..." Lời của nàng còn chưa nói xong, thì đã bị Tiêu Khuynh Thành lạnh lùng cắt đứt: "Xác thật là ta đã tổn thương nàng, mà nàng bị ta làm cho tổn thương, điều đó chứng tỏ là do bản thân nàng ta không có năng lực mà thôi!"
Danh sách chương