Tiêu Khuynh Thành vừa ra khỏi phòng, liền lắc lắc cánh tay tê dại, lần này thực thật sự hơi dùng sức, mặt Cẩm Nương ma ma đoán chừng phải sưng vài ngày rồi. Cái này chính là thù trước và hận cũ cùng nhau lấy một lần.

Hạ Hầu Vân vội vàng nâng Cẩm Nương đứng dậy, thấp giọng trách mắng: "Đây là một bài học kinh nghiệm, sau này ngươi phải nhớ rõ, không được nghị luận khi có người ở sau lưng, biết không? Đây là thuốc mà Hoàng Thượng đã thưởng cho Bổn Công chúa trước kia, cầm lấy mà dùng."

"Đa tạ Công chúa ban ơn, lão nô chịu trăm cái tát cũng không thành vấn đề, chỉ cần Công chúa không bị gì là được!" Cẩm Nương âm thầm cắn môi, đủ loại hận ý nổi lên, thứ đồ đáng chết đó, lại có thể dám ra tay với bà.

Hạ Hầu Vân nghe xong, hoàn toàn mất bình tĩnh, tức giận chỉ ra ngoài cửa rống to: "Đánh ta! Nàng ta có tư cách gì đánh ta, dám đụng ta một phần, ta liền bẻ gãy cánh tay của nàng ta!"

"Công chúa bớt giận, người như vậy không đáng để người tức giận, tương lai còn rất dài, chúng ta không sợ không có thời gian trừng trị nàng ta! Cho dù lần này thất bại, thì chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội." Cẩm Nương không ngừng giựt giây khơi lên cừu hận giữa Hạ Hầu Vân và Tiêu Khuynh Thành.

Hạ Hầu Vân là một người tự phụ cỡ nào, cho rằng hiện tại có Hoàng thượng làm chỗ dựa, còn có vị Hoàng hậu nọ, lại không biết tình cảnh của mình ở Tiêu phủ này, toàn bộ đồ vật đều đã từ từ biến mất, theo đó tự tin ngày xưa cũng bị chôn vùi không một tiếng động.

Tiêu Khuynh Thành vừa trở lại hoàng cung, Hạ Hầu Lưu liền tóm nàng nhìn kĩ một lần, sau đó thở phào nhẹ nhõm, "Thật tốt là ngươi không có sao, nghe nói có người mai phục các ngươi, hơn nữa toàn quân ám vệ cũng bị diệt hết."

"Ừ. Chẳng qua ta chỉ tra xét được mặt của những tên sát thủ ấy thôi, còn phần đằng trước thì không biết được." Tiêu Khuynh Thành nhìn Hạ Hầu Lưu vì mình mà khẩn trương như vậy, có một chút áy náy.

Hạ Hầu Lưu khẽ gật đầu, "Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ thay ngươi xử lý, nhất định sẽ bắt được độc thủ ở phía sau màn. Phụ hoàng đang chở ngươi ở đại điện, ngươi đến đó đi."

"Được."

Lúc Tiêu Khuynh Thành tiến vào đại điện, trùng hợp đụng phải Dạ Vô Minh, trong lòng nàng có một loại dự cảm không tốt, chẳng lẽ người nam nhân này thật sự muốn nạp nàng làm phi, nàng vẫn nghĩ rằng đó chỉ là lời nói đùa.

Mục tiêu của hắn không phải là Thất Phiến Môn của nàng sao? Nguyên đế nhìn Tiêu Khuynh Thành tới, đánh giá nàng một phen, gật đầu: "Hoàn hảo con không sao, ngồi đi. Gọi con tới là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc..."

"Phụ hoàng là vi chuyện hòa thân sao?" Hẳn không phải là chuyện của nàng, đoán chừng là chuyện của Hạ Hầu Lưu. Lúc này lòng nàng rất rối, rốt cuộc có nên nhét nữ tử kia vào trong ngực của hắn hay không. Diễn đàn lê quý đôn

Nguyên đế tán thưởng gật đầu, "Khuynh Thành thật thông minh, con vừa gặp Thái tử điện hạ Đại Dực quốc, liền đã đoán ra. Dân gian đều đồn đãi con và Lưu Nhi là trời đất tạo nên một đôi, trẫm muốn hỏi con, con có tình cảm với Lưu Nhi không?"

"Không ạ, Khuynh Thành vẫn xem Thái tử giống như ca ca ruột của mình, đồng thời cảm kích huynh ấy đã luôn luôn trợ giúp Khuynh Thành. Ngữ Luân Công chúa, Khuynh Thành đã thấy qua, là một nữ tử xinh đẹp, Khuynh Thành cảm thấy rất xứng đôi với Thái tử." Cuối cùng Tiêu Khuynh Thành cũng nói ra lời nói ấy, lòng nàng sinh ra một chút đau xót, giống như có thể tưởng tượng được dáng vẻ đau khổ của Hạ Hầu Lưu.

Nguyên đế khẽ ừ, "Tính tình Lưu Nhi mọi người đều biết, chỉ có con mới có thể khuyên được nó thay đổi, nhìn con rất am hiểu. Vậy chuyện này cứ giao cho con đi xử lý đi. Nếu Hoàng hậu biết được, nhất định sẽ hết sức vui mừng." Lê quý đôn

Khóe miệng Tiêu Khuynh Thành hiện lên ý cười chua sót, Nguyên đế rất rõ ràng, nếu ngươi thành công khuyên được Thái tử điện hạ, như vậy quan hệ giữa ngươi và Hoàng hậu sẽ không giống với trước đây, ngươi chẳng khác nào kiếm thêm được một chỗ dựa nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện