Tô Lê hơi định thần lại, giống như đang sắp xếp lại ký ức, nhất thời cả đầu óc cảm thấy trống rỗng.
Trầm mặc một lát mới bình thản noí: “ Ồ, là anh à, có chuyện gì?”
Diệp Minh hít sâu một hơi nói: “ Tô Lê, anh muốn gặp em, một chút thôi, được không?”
“ Có gì đáng để gặp đâu?” Tô Lê ngồi xuống, cơn đau sau lưng khiến cô hơi chau mày.
Diệp Minh hít sâu một hơi: “ Nếu không tiện thì chúng ta nói luôn bây giờ, được không?” Anh đành phải nhượng bộ nói lại yêu cầu.
Tô Lê bình thản nói: “Tôi không phải nhà tư vấn tâm lý, cho nên anh có tâm sự gì đừng đến tìm tôi.”
Diệp Minh còn muốn nói gì nữa, nhưng lời lại bị nghẹn trong cổ họng
Bởi vì anh cũng không biết, hỏi cô chuyện này có thích hợp hay không, vừa rồi nhất thời xúc động trực tiếp lái xe đến, nhưng khi bình tĩnh lại, anh cảm thấy mình khống thể trực tiếp mở lời hỏi cô.
Tô Lê thấy anh không nói gì,nói: “ Không có gì thì tôi cúp máy đây.”
Diệp Minh than thầm một tiếng, hít một hơi nói: “ Anh, anh chỉ muốn biết, hiện tại em có tốt không? Giang Thần Hy định xử lý thế nào?”
Tô Lê nói: “ Chuyên này không có liên quan gì đến anh.”
Diệp Minh hít sâu một hơi, nói: “ Tô Lê, yên tâm, anh sẽ cố gắng nghĩ cách để giải quyết chuyện này.”
Tô Lê ừm một tiếng, dứt lời, liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Diệp Minh nhìn nhìn ấn tắt màn hình điện thoại, hơi cau mày…
Giang Thần Hy vừa rời khỏi đại trạch Giang gia, cả đêm anh không ngủ, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
A Hào lái xe đến đón anh, anh ngồi ghế sau, nhắm mắt lại.
A Hào nhìn bộ dạng của Giang Thần Hy, rõ ràng vừa rồi Giang gia đã tạo không ít áp lực.
Thực ra, A Hào cũng không hiểu rốt cuộc Giang Thần Hy muốn làm gì, bởi vì xử lý chuyện này chỉ cần tuyên bố với bên ngoài là bọn họ ly hôn, sau đó đưa một khoản tiền bồi thường thì Giang gia sẽ không bị ảnh hưởng lớn.
Chuyện này sở dĩ ảnh hưởng đến tập doàn chỉ là do danh tiếng bên ngoài của Tô Lê giống như một kíp nổ, mà chuyện này chỉ là ngòi lửa dẫn đến phát nổ.
Chuyện này, anh hiểu thì anh nghĩ ông chủ Giang Thần Hy làm sao có thể không hiểu.
Anh nhìn Giang Thần Hy một cái, nói: “ Tổng giám đốc, tôi đã điều tra ra được là ai gửi bức ảnh cho truyền thông rồi.”
“ Ai?” Giang Thần Hy hơi chau mày.
“ Là tiểu thư Phương gia, Phương Nghiên.” A Hào bình tĩnh nói: “ Đây là thông tin do mấy tạp chí có quan hệ với Phương gia tiết lộ ra.”
Giang Thần Hy hơi trầm mặc một lát mới nói: “ Phương gia?”
A Hào quay đầu nhìn Giang Thần Hy, hơi do dự một chút nhưng cũng không nói tiếp, A Hào nhìn ra được, Giang Thần Hy quan tâm đến chuyện khác hơn.
Giang Thần Hy nhắm mắt dựa người vào ghế, trầm mặc không nói…
Xe đỗ bên ngoài tòa nhà, A Hào nhìn Giang Thần Hy giống như đang ngủ ở phía sau, nói: “ Tổng giám đốc, đã đến công ty rồi.”
Giang Thần Hy lười biếng ừm một tiếng, mở mắt nhìn bên ngoài, tuyết rơi rất lớn, anh nhìn cảnh sắc bên ngoài xe, hơi ngây người.
A Hào sau đó xuống xe, mở cửa cho anh, Giang Thần Hy mới xuống xe, nhưng cũng không đi vào tòa nhà, mà trầm mặc một lát, sau đó mới nói: “ A Hào, cậu đi điều tra kỹ cho tôi những việc trong quá khứ của Tô Lê, tôi muốn biết cô ấy với Diệp Minh và Phương Nghiên đã xảy ra chuyện gì!” Ngừng một chút, anh bổ sung: “ Phải nhanh.”
A Hào hơi sững người một chút, nhìn nhìn Giang Thần Hy, nhưng anh đương nhiên không dám thắc mắc gì, lập tức trả lời, nói: “ Vâng, tổng giám đốc.”
……
Trần Miễn lo lắng cho Tô Lê, trong lòng đầy tâm sự, không còn tâm trí đâu mà lo cho xe của mình.
Anh liên tục hút thuốc, cảm thấy rất phiền não.
Mặc dù Tô Lê nói Giang Thần Hy sẽ không thể không quan tâm, nhưng anh biết, những gì Tô Lê nói là giả.
Tô Lê đẩy anh ra còn bản thân thì tự nhốt mình lại.
Những điều này anh đều biết, Tô Lê không muốn liên lụy anh, không muốn trở thành gánh nặng của anh, nhưng Tô Lê không biết, anh không muốn kết quả như vậy. “ Anh Trần, bên ngoài có người tìm anh.” Có người đi vào nói với anh, Trần Miễn ngước mắt lên nhìn đối phương, nói: “ Không gặp.”
Người đó lắc lắc đầu nói: “ Người đó nói anh ta họ Diệp, anh ta nói em nói với anh như vậy anh nhất định sẽ gặp.”
Diệp? Trần Miễn nghe xong mày chau lại, sau đó lập tức đứng dậy lao ra ngoài.
Diệp Minh đứng ở bên ngoài, nhìn một đám người đang vây quanh một cái xe nghiên cứu, nhưng mà hiển nhiên anh không có hứng thú với chuyện này.
Trần Miễn nhìn thấy quả nhiên là Diệp Minh, lập tức cảm thấy phát hỏa, chạy nhanh lao đến, trực tiếp giơ tay đấm cho Diệp Minh một nắm đấm.
Những người xung quanh muốn lao đến khuyên can, nhưng bị A Thái ngăn lại, ra hiệu cho bọn họ ra ngoài.
A Thái biết chuyện này của Tô Lê, không thể ngồi nhìn không quản.
Diệp Minh không chút phản kháng, Diệp Minh lao lên trước nắm cổ áo anh, cắn răng nói: “ Mày là thằng súc sinh, mày còn dám đến đây!”
Diệp Minh cắn răng, nhịn đau nhìn Trần Miễn: “Trần Miễn, nói cho tôi biết, năm năm trước, rốt cuộc Tô Lê đã xảy ra chuyện gì! Tại sao đột nhiên mất tích, tôi vẫn luôn tìm cô ấy, nhưng….”
“ Câm mồm!” Trần Miễn tức giận hét lớn: “ Mày tìm cô ấy? Đừng có đóng kịch nữ, cô ấy bị con khốn Phương Nghiên trói buộc, mày đang ở đâu? Lúc đó cô ấy chỉ có một chỗ dựa duy nhất là mày, nhưng mày đang ở đâu? Mày còn cùng con khốn đó lăn lộn trên giường. Cô ấy bị tai nạn, hôn mê ở trong viện, tao hỏi mày, lúc đó mày ở chỗ nào? Tao trả lời giúp mày, mày với con khốn đó đi nước ngoài du học rồi! Tìm cô ấy? mày thực sự quan tâm cô ấy sao? Mày có biết 5 năm này cô ấy sống thế nào không! Vậy mà bây giờ, cô ấy không dễ dàng gì mới có thể bắt đầu lại từ đầu, những tấm ảnh đó, chỉ vì những tấm ảnh đó! Mày chạy đến đây tìm tao hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì, sao mày không đi hỏi vị hôn thê của mày, cô ta đã làm những gì! Năm đó những tấm ảnh này là cô ấy chụp, chỉ có cô ta mới có phim! Cô ta lấy những cái này đi uy hiếp Tô Lê, Tô Lê rút lui còn không đủ, cô ta còn giết người diệt khẩu, ha, cô ấy suýt chút nữa thì bị hại chết, nhưng giám định cuối cùng lại là một sự cố giao thông! Diệp Minh, mày là đồ súc sinh, vì để báo đáp mày mà cô ấy bị Giang Thần Hy làm cho không có sự lựa chọn nào khác, mày còn để con tiện nhân đó lấy những tấm ảnh này ra đâm Tô Lê một đao, mày không còn bằng cầm thú!
Dứt lời, Trần Miễn lại liên tiếp đánh Diệp Minh, mà Diệp Minh sau khi nghe Trần Miễn nói, vô cùng kinh hãi, anh liên tục lắc đầu không dám tin, ngã trên mặt đất mặc cho Trần Miễn đánh.
A Thái đứng bên cạnh nhìn thấy, lập tức xông lên ngăn Trần Miễn lại: “ Đủ rồi, đủ rồi, đánh tiếp sẽ xảy ra án mạng đấy.”
Trần Miễn nhìn Diệp Minh, phẫn nộ hét: “ Diệp Minh, tao nói cho mày biết, nếu như Tô Lê có chuyện gì, tao nhất định sẽ khiến mày chôn cùng cô ấy.”
Diệp Minh nằm trên đất, không nhịn được tự giễu một tiếng: “ Nếu như cô ấy có chuyện, tôi cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.”
Anh loạng choạng đứng dậy, cả người lắc lư không vững đi ra ngoài…
……
Mà rất nhanh, A Hào cũng điều tra ra chuyện liên quan đến họ: “ Lúc đó, đúng là cũng náo lên một thời gian, nhưng mà hồi ấy mạng internet cũng không phổ biến như bây giờ, cho nên có một số chuyện đều là thông qua những tạp chí lá cải đăng, vì những toàn soạn có đăng tin về bài báo này đều đã đóng cửa, cho nên mới không có ai biết nữa.”
Giang Thần Hy hơi chau mày lại, nhưng vẫn trầm mặc không nói.
Anh trực tiếp đi vào công ty, “Giang Thần Hy!” nhưng mà vừa vào trong, liền có người gọi lại.
Giang Thần Hy hơi nghiêng đầu, là Diệp Minh.
Diệp Minh trực tiếp đi đến, A Hào thấy vậy lập tức đứng ra chắn anh ta.
Giang Thần Hy giơ tay ép lên vai A Hào, tỏ ý anh ta không cần làm vậy, anh nheo mắt nhìn Diệp Minh, bình thản nói: “ Diệp thiếu tìm tôi có chuyện sao?”
Diệp Minh nhìn anh, bình thản nói: “ Tôi muốn nói chuyện riêng với anh.”
Giang Thần Hy nhìn Diệp Minh, trầm mặc một lát mới đồng ý một tiếng, nói: “ Được, vậy mời Diệp thiếu cùng tôi lên trên.” Dứt lời, liền trực tiếp xoay người đi về phía thang máy.
Văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất, Giang Thần Hy và Diệp Minh ngồi đối diện nhau, Diệp Minh rốt cuộc vẫn kém hơn Giang Thần Hy sự trầm tĩnh của một thương nhân, mở miệng nói trước, nói: “ Anh định giải quyết việc này thế nào?” Diệp Minh đương nhiên nói đến chuyện những bức ảnh của Tô Lê.
Giang Thần Hy một tay để lên cạnh so pha, cả người hơi nghiêng vào ghế, nhìn Diệp Minh, đương nhiên cũng hiểu ý anh ta, bỉnh thản nói: “ Xem ra, anh có vẻ biết rất rõ lai lịch cũa những tấm ảnh này?”
Diệp Minh hơi chau mày, anh không muốn nói, nói: “ Giang thiếu, hôm nay tôi đến là muốn hỏi anh, anh định xử lý chuyện này thế nào?”
Giang Thần Hy cười cười nói: “ Chuyện này hình như không có liên quan gì đến Diệp thiếu, không biết tại sao Diệp thiếu lại sốt sắng như vậy?”
Diệp Minh bình thản nói: “ Tôi nghĩ hẳn là Giang thiếu cũng biết rõ lai lịch của những cái này. Nếu như Giang thiếu đồng ý, tôi có thể làm chứng, tôi nghĩ suy cho cùng chuyện này cũng không phải là chuyện xấu với anh.” Diệp Minh nhìn Giang Thần Hy, cau mày nói: “Những cái khác không nói, từ lợi ích cá nhân của anh, hiện tại Tô Lê là vợ hợp pháp của anh, chuyện của cô ấy cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của anh, cho nên tôi nghĩ Giang thiếu không thể không quản.”
Đây là chuyện duy nhất anh có thể làm cho Tô Lê.
Giang Thần Hy nhìn anh, cụp mắt xuống cười cười: “ Lời của Diệp thiếu có vẻ làm cho tôi có cảm giác gì đó không đúng.”
“ Không cần nghi ngờ.” Diệp Minh bình thản nói: “Tôi đang lôi kéo Phương gia, chỉ cần anh có bằng chứng chứng minh những bức ảnh này là do Phương Nghiên tung ra, Phương gia làm vậy là muốn làm xấu đi hình ảnh của Giang Thần Hy anh.” Diệp Minh nhìn anh, cười khẽ, nói: “ Giang thiếu từ xưa đến nay làm gì đều quan tâm đến lợi ích? Sao, chẳng lẽ anh không động lòng sao?”
Giang Thần Hy cười cười: “ Tôi là thương nhân, đích thực là sẽ coi trọng lợi ịch, nhưng Giang Thần Hy tôi cũng sẽ không làm loại giao dịch lỗ vốn như vây.
Diệp Minh nghe xong sững sờ, chau mày: “ Ý gì?”
Giang Thần Hy cười nhạt, nói: “ Không có ý gì, tôi chỉ cảm thấy, bỏ qua lợi ích, nếu như tôi đồng ý với giao dịch này, tôi không như không kiếm được gì mà còn bị lỗ tiền gốc, không hiệu quả. Có những chuyện, vẫn là để người làm chồng như tôi làm sẽ tốt hơn, không cần người ngoài nhúng tay.”
Trầm mặc một lát mới bình thản noí: “ Ồ, là anh à, có chuyện gì?”
Diệp Minh hít sâu một hơi nói: “ Tô Lê, anh muốn gặp em, một chút thôi, được không?”
“ Có gì đáng để gặp đâu?” Tô Lê ngồi xuống, cơn đau sau lưng khiến cô hơi chau mày.
Diệp Minh hít sâu một hơi: “ Nếu không tiện thì chúng ta nói luôn bây giờ, được không?” Anh đành phải nhượng bộ nói lại yêu cầu.
Tô Lê bình thản nói: “Tôi không phải nhà tư vấn tâm lý, cho nên anh có tâm sự gì đừng đến tìm tôi.”
Diệp Minh còn muốn nói gì nữa, nhưng lời lại bị nghẹn trong cổ họng
Bởi vì anh cũng không biết, hỏi cô chuyện này có thích hợp hay không, vừa rồi nhất thời xúc động trực tiếp lái xe đến, nhưng khi bình tĩnh lại, anh cảm thấy mình khống thể trực tiếp mở lời hỏi cô.
Tô Lê thấy anh không nói gì,nói: “ Không có gì thì tôi cúp máy đây.”
Diệp Minh than thầm một tiếng, hít một hơi nói: “ Anh, anh chỉ muốn biết, hiện tại em có tốt không? Giang Thần Hy định xử lý thế nào?”
Tô Lê nói: “ Chuyên này không có liên quan gì đến anh.”
Diệp Minh hít sâu một hơi, nói: “ Tô Lê, yên tâm, anh sẽ cố gắng nghĩ cách để giải quyết chuyện này.”
Tô Lê ừm một tiếng, dứt lời, liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Diệp Minh nhìn nhìn ấn tắt màn hình điện thoại, hơi cau mày…
Giang Thần Hy vừa rời khỏi đại trạch Giang gia, cả đêm anh không ngủ, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
A Hào lái xe đến đón anh, anh ngồi ghế sau, nhắm mắt lại.
A Hào nhìn bộ dạng của Giang Thần Hy, rõ ràng vừa rồi Giang gia đã tạo không ít áp lực.
Thực ra, A Hào cũng không hiểu rốt cuộc Giang Thần Hy muốn làm gì, bởi vì xử lý chuyện này chỉ cần tuyên bố với bên ngoài là bọn họ ly hôn, sau đó đưa một khoản tiền bồi thường thì Giang gia sẽ không bị ảnh hưởng lớn.
Chuyện này sở dĩ ảnh hưởng đến tập doàn chỉ là do danh tiếng bên ngoài của Tô Lê giống như một kíp nổ, mà chuyện này chỉ là ngòi lửa dẫn đến phát nổ.
Chuyện này, anh hiểu thì anh nghĩ ông chủ Giang Thần Hy làm sao có thể không hiểu.
Anh nhìn Giang Thần Hy một cái, nói: “ Tổng giám đốc, tôi đã điều tra ra được là ai gửi bức ảnh cho truyền thông rồi.”
“ Ai?” Giang Thần Hy hơi chau mày.
“ Là tiểu thư Phương gia, Phương Nghiên.” A Hào bình tĩnh nói: “ Đây là thông tin do mấy tạp chí có quan hệ với Phương gia tiết lộ ra.”
Giang Thần Hy hơi trầm mặc một lát mới nói: “ Phương gia?”
A Hào quay đầu nhìn Giang Thần Hy, hơi do dự một chút nhưng cũng không nói tiếp, A Hào nhìn ra được, Giang Thần Hy quan tâm đến chuyện khác hơn.
Giang Thần Hy nhắm mắt dựa người vào ghế, trầm mặc không nói…
Xe đỗ bên ngoài tòa nhà, A Hào nhìn Giang Thần Hy giống như đang ngủ ở phía sau, nói: “ Tổng giám đốc, đã đến công ty rồi.”
Giang Thần Hy lười biếng ừm một tiếng, mở mắt nhìn bên ngoài, tuyết rơi rất lớn, anh nhìn cảnh sắc bên ngoài xe, hơi ngây người.
A Hào sau đó xuống xe, mở cửa cho anh, Giang Thần Hy mới xuống xe, nhưng cũng không đi vào tòa nhà, mà trầm mặc một lát, sau đó mới nói: “ A Hào, cậu đi điều tra kỹ cho tôi những việc trong quá khứ của Tô Lê, tôi muốn biết cô ấy với Diệp Minh và Phương Nghiên đã xảy ra chuyện gì!” Ngừng một chút, anh bổ sung: “ Phải nhanh.”
A Hào hơi sững người một chút, nhìn nhìn Giang Thần Hy, nhưng anh đương nhiên không dám thắc mắc gì, lập tức trả lời, nói: “ Vâng, tổng giám đốc.”
……
Trần Miễn lo lắng cho Tô Lê, trong lòng đầy tâm sự, không còn tâm trí đâu mà lo cho xe của mình.
Anh liên tục hút thuốc, cảm thấy rất phiền não.
Mặc dù Tô Lê nói Giang Thần Hy sẽ không thể không quan tâm, nhưng anh biết, những gì Tô Lê nói là giả.
Tô Lê đẩy anh ra còn bản thân thì tự nhốt mình lại.
Những điều này anh đều biết, Tô Lê không muốn liên lụy anh, không muốn trở thành gánh nặng của anh, nhưng Tô Lê không biết, anh không muốn kết quả như vậy. “ Anh Trần, bên ngoài có người tìm anh.” Có người đi vào nói với anh, Trần Miễn ngước mắt lên nhìn đối phương, nói: “ Không gặp.”
Người đó lắc lắc đầu nói: “ Người đó nói anh ta họ Diệp, anh ta nói em nói với anh như vậy anh nhất định sẽ gặp.”
Diệp? Trần Miễn nghe xong mày chau lại, sau đó lập tức đứng dậy lao ra ngoài.
Diệp Minh đứng ở bên ngoài, nhìn một đám người đang vây quanh một cái xe nghiên cứu, nhưng mà hiển nhiên anh không có hứng thú với chuyện này.
Trần Miễn nhìn thấy quả nhiên là Diệp Minh, lập tức cảm thấy phát hỏa, chạy nhanh lao đến, trực tiếp giơ tay đấm cho Diệp Minh một nắm đấm.
Những người xung quanh muốn lao đến khuyên can, nhưng bị A Thái ngăn lại, ra hiệu cho bọn họ ra ngoài.
A Thái biết chuyện này của Tô Lê, không thể ngồi nhìn không quản.
Diệp Minh không chút phản kháng, Diệp Minh lao lên trước nắm cổ áo anh, cắn răng nói: “ Mày là thằng súc sinh, mày còn dám đến đây!”
Diệp Minh cắn răng, nhịn đau nhìn Trần Miễn: “Trần Miễn, nói cho tôi biết, năm năm trước, rốt cuộc Tô Lê đã xảy ra chuyện gì! Tại sao đột nhiên mất tích, tôi vẫn luôn tìm cô ấy, nhưng….”
“ Câm mồm!” Trần Miễn tức giận hét lớn: “ Mày tìm cô ấy? Đừng có đóng kịch nữ, cô ấy bị con khốn Phương Nghiên trói buộc, mày đang ở đâu? Lúc đó cô ấy chỉ có một chỗ dựa duy nhất là mày, nhưng mày đang ở đâu? Mày còn cùng con khốn đó lăn lộn trên giường. Cô ấy bị tai nạn, hôn mê ở trong viện, tao hỏi mày, lúc đó mày ở chỗ nào? Tao trả lời giúp mày, mày với con khốn đó đi nước ngoài du học rồi! Tìm cô ấy? mày thực sự quan tâm cô ấy sao? Mày có biết 5 năm này cô ấy sống thế nào không! Vậy mà bây giờ, cô ấy không dễ dàng gì mới có thể bắt đầu lại từ đầu, những tấm ảnh đó, chỉ vì những tấm ảnh đó! Mày chạy đến đây tìm tao hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì, sao mày không đi hỏi vị hôn thê của mày, cô ta đã làm những gì! Năm đó những tấm ảnh này là cô ấy chụp, chỉ có cô ta mới có phim! Cô ta lấy những cái này đi uy hiếp Tô Lê, Tô Lê rút lui còn không đủ, cô ta còn giết người diệt khẩu, ha, cô ấy suýt chút nữa thì bị hại chết, nhưng giám định cuối cùng lại là một sự cố giao thông! Diệp Minh, mày là đồ súc sinh, vì để báo đáp mày mà cô ấy bị Giang Thần Hy làm cho không có sự lựa chọn nào khác, mày còn để con tiện nhân đó lấy những tấm ảnh này ra đâm Tô Lê một đao, mày không còn bằng cầm thú!
Dứt lời, Trần Miễn lại liên tiếp đánh Diệp Minh, mà Diệp Minh sau khi nghe Trần Miễn nói, vô cùng kinh hãi, anh liên tục lắc đầu không dám tin, ngã trên mặt đất mặc cho Trần Miễn đánh.
A Thái đứng bên cạnh nhìn thấy, lập tức xông lên ngăn Trần Miễn lại: “ Đủ rồi, đủ rồi, đánh tiếp sẽ xảy ra án mạng đấy.”
Trần Miễn nhìn Diệp Minh, phẫn nộ hét: “ Diệp Minh, tao nói cho mày biết, nếu như Tô Lê có chuyện gì, tao nhất định sẽ khiến mày chôn cùng cô ấy.”
Diệp Minh nằm trên đất, không nhịn được tự giễu một tiếng: “ Nếu như cô ấy có chuyện, tôi cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.”
Anh loạng choạng đứng dậy, cả người lắc lư không vững đi ra ngoài…
……
Mà rất nhanh, A Hào cũng điều tra ra chuyện liên quan đến họ: “ Lúc đó, đúng là cũng náo lên một thời gian, nhưng mà hồi ấy mạng internet cũng không phổ biến như bây giờ, cho nên có một số chuyện đều là thông qua những tạp chí lá cải đăng, vì những toàn soạn có đăng tin về bài báo này đều đã đóng cửa, cho nên mới không có ai biết nữa.”
Giang Thần Hy hơi chau mày lại, nhưng vẫn trầm mặc không nói.
Anh trực tiếp đi vào công ty, “Giang Thần Hy!” nhưng mà vừa vào trong, liền có người gọi lại.
Giang Thần Hy hơi nghiêng đầu, là Diệp Minh.
Diệp Minh trực tiếp đi đến, A Hào thấy vậy lập tức đứng ra chắn anh ta.
Giang Thần Hy giơ tay ép lên vai A Hào, tỏ ý anh ta không cần làm vậy, anh nheo mắt nhìn Diệp Minh, bình thản nói: “ Diệp thiếu tìm tôi có chuyện sao?”
Diệp Minh nhìn anh, bình thản nói: “ Tôi muốn nói chuyện riêng với anh.”
Giang Thần Hy nhìn Diệp Minh, trầm mặc một lát mới đồng ý một tiếng, nói: “ Được, vậy mời Diệp thiếu cùng tôi lên trên.” Dứt lời, liền trực tiếp xoay người đi về phía thang máy.
Văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất, Giang Thần Hy và Diệp Minh ngồi đối diện nhau, Diệp Minh rốt cuộc vẫn kém hơn Giang Thần Hy sự trầm tĩnh của một thương nhân, mở miệng nói trước, nói: “ Anh định giải quyết việc này thế nào?” Diệp Minh đương nhiên nói đến chuyện những bức ảnh của Tô Lê.
Giang Thần Hy một tay để lên cạnh so pha, cả người hơi nghiêng vào ghế, nhìn Diệp Minh, đương nhiên cũng hiểu ý anh ta, bỉnh thản nói: “ Xem ra, anh có vẻ biết rất rõ lai lịch cũa những tấm ảnh này?”
Diệp Minh hơi chau mày, anh không muốn nói, nói: “ Giang thiếu, hôm nay tôi đến là muốn hỏi anh, anh định xử lý chuyện này thế nào?”
Giang Thần Hy cười cười nói: “ Chuyện này hình như không có liên quan gì đến Diệp thiếu, không biết tại sao Diệp thiếu lại sốt sắng như vậy?”
Diệp Minh bình thản nói: “ Tôi nghĩ hẳn là Giang thiếu cũng biết rõ lai lịch của những cái này. Nếu như Giang thiếu đồng ý, tôi có thể làm chứng, tôi nghĩ suy cho cùng chuyện này cũng không phải là chuyện xấu với anh.” Diệp Minh nhìn Giang Thần Hy, cau mày nói: “Những cái khác không nói, từ lợi ích cá nhân của anh, hiện tại Tô Lê là vợ hợp pháp của anh, chuyện của cô ấy cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của anh, cho nên tôi nghĩ Giang thiếu không thể không quản.”
Đây là chuyện duy nhất anh có thể làm cho Tô Lê.
Giang Thần Hy nhìn anh, cụp mắt xuống cười cười: “ Lời của Diệp thiếu có vẻ làm cho tôi có cảm giác gì đó không đúng.”
“ Không cần nghi ngờ.” Diệp Minh bình thản nói: “Tôi đang lôi kéo Phương gia, chỉ cần anh có bằng chứng chứng minh những bức ảnh này là do Phương Nghiên tung ra, Phương gia làm vậy là muốn làm xấu đi hình ảnh của Giang Thần Hy anh.” Diệp Minh nhìn anh, cười khẽ, nói: “ Giang thiếu từ xưa đến nay làm gì đều quan tâm đến lợi ích? Sao, chẳng lẽ anh không động lòng sao?”
Giang Thần Hy cười cười: “ Tôi là thương nhân, đích thực là sẽ coi trọng lợi ịch, nhưng Giang Thần Hy tôi cũng sẽ không làm loại giao dịch lỗ vốn như vây.
Diệp Minh nghe xong sững sờ, chau mày: “ Ý gì?”
Giang Thần Hy cười nhạt, nói: “ Không có ý gì, tôi chỉ cảm thấy, bỏ qua lợi ích, nếu như tôi đồng ý với giao dịch này, tôi không như không kiếm được gì mà còn bị lỗ tiền gốc, không hiệu quả. Có những chuyện, vẫn là để người làm chồng như tôi làm sẽ tốt hơn, không cần người ngoài nhúng tay.”
Danh sách chương