Quán bar đêm tiếng nhạc ồn tới mức inh tai, khiến cho những người uống hơn mấy li đều lắc lư cơ thể cùng với những cô nàng phóng thích trên khán đài.

Cao Mĩ cũng nhẹ nhàng di chuyển tấm lưng, hai chân quắp lấy người của Giang Hạo Đông, hai người họ cùng dựa vào chiếc cột lắc lư cơ thể.

Giang Hạo Đông kề sát người lại không biết nói gì bên tai Cao Mĩ, sau đó lấy từ trong túi áo ta một chiếc thẻ, đưa cho Cao Mĩ, đó là một chiếc thẻ phòng. Cao Mĩ nhận lấy chiếc thẻ, hai người họ hôn nhau một lúc rồi xoay người rời khỏi quán bar.

Giang Hạo Đông vuốt vuốt cằm, hơi nhếch mép lên rồi tới ngồi ở bên cạnh ghế nghỉ.

Phương Nghiên đứng ở đó thấy anh ta trở lại, liền cầm ly rượu trong tay cạch với Giang Hạo Đông cười nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu chơi bời tới mức quên tôi rồi.”

Giang Hạo Đông cầm ly rượu lên, sau đó tới ngồi bên cạnh Phương Nghiên cười nói: “Tất cả mọi chuyện tôi đã nói cho cô rồi, giờ thì phải xem cô làm như nào.”

Giang Hạo Đông uống một hớp rượu, rồi nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu hỏi: “Có điều cô chắc chắn là bọn họ thực sự li hôn rồi?”

Phương Nghiên cười nói: “Vừa rồi là chính tai Cao Mĩ và trợ lí của cô ta nghe được, còn sai được sao?” Phương Nghiên nhìn Giang Hạo Đông cười nói: “Hạo Đông, chúng ta đều có tính toán riêng của mình, kẻ địch của kẻ địch thì chính là bạn, đạo lí này tôi hiểu, lẽ nào cậu vẫn còn nghi ngờ thành ý hợp tác của tôi với cậu sao?”

Giang Hạo Đông nghĩ một lúc rồi nói: “Đương nhiên không phải vậy, Phương đại tiểu thư, cô đa nghi rồi. Có điều tôi có chút không hiểu, cô và Giang Thần Hy có khúc mắc gì vậy?”

Phương Nghiên nghe xong nghiến răng lại nói: “Tôi và Giang Thần Hy chẳng có khúc mắc gì cả. Chính là do cô ta, tất cả là do cô ta.”

“Tô Lê?” Giang Hạo Đông nghe thấy cái tên này liền bất giác lắc đầu, người phụ nữ này rất có sức quyến rũ, mới gặp qua một lần đã bị cô thu hút, không kìm được những ý định bẩn thỉu đối với cô.

Nhưng người phụ nữ đó rất lợi hại, mới lần đầu tiên gặp mặt đã khiến anh xấu hổ tới mức muốn độn thổ.

Anh cũng không phải là người hay quên, việc này anh sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ tính sổ với cô.

Phương Nghiên nhìn Giang Hạo Đông, cười nói: “Được rồi. Đông thiếu gia, tôi còn có việc nên đi trước đây.”

Ánh mắt Giang Hạo Đông tỏ ý tiễn Phương Nghiên rời đi.

Anh hơi suy nghĩ một lát rồi lạnh nhạt cười.

Hiên giờ địa vị của Giang Thần Hy ở tập đoàn Giang Thị không hề ổn định như người ta vẫn nghĩ, những người có địa vị ở Giang gia đều biết được hiện giờ Giang Thần Hy đang tiến hành hợp tác với một công ty bên Mĩ.

Nếu như đột nhiên tung ra tin anh li hôn, điều này sẽ có ảnh hưởng không nhỏ tới anh.

Vả lại vì sao lão gia trước giờ vẫn cho phép người phụ nữ có danh tiếng không tốt như Tô Lê bước vào cửa nhà họ Giang, thực sự là vì ông là người hào phóng độ lượng sao?”

Giờ có thể nhận ra ông là hoàn toàn không quan tâm, thậm chí còn sợ gây ra chuyện gì đó chọc giận tới hội đồng quản trị……

Giang Hạo Đông nghĩ tới đây liền bất giác mỉm cười rồi rời khỏi quán bar.

Giang Thần Hy ngồi trên sô pha, trước mặt có đặt một li rượu, nhưng anh cũng không uống mà đang hút thuốc.

Lục Cảnh Niên có chút mệt mỏi, uống một hớp rượu nói: “Tôi nói này Giang thiếu, cậu có phải là bị con hồ li tinh đó hớp hồn rồi không? Cậu mãi thì không li hôn, lại đi li hôn vào đúng thời kì nước sôi lửa bỏng này, cậu không nhầm đấy chứ? Cục diện hiện giờ của cậu tại tập đoàn Giang Thị lẽ nào cậu còn không rõ sao? Người an hem cùng cha khác mẹ với cậu kia, tôi nghĩ loại người đó sẽ không dễ dàng chịu buông bỏ đâu, vả lại ông già nhà cậu e rằng đang tính làm sao để hạ bệ cậu và đưa người con trai của chú ba nhà cậu lên đấy.”

Giang Thần Hy lạnh nhạt hít một hơi thuốc nói: “Tôi cùng Tô Lê đã bàn bạc với nhau rồi, trong thời gian này không công khai chuyện li hôn ra bên ngoài.”

Lục Cảnh Niên nói: “Cậu cho rằng có thể tin tưởng người phụ nữ đó sao? Cô ta chính là loại người vong ân phụ nghĩa, cậu đối xử với cô ta cũng không tệ nhưng cô ta lại nói đi là đi.”

Giang Thần Hy nhìn cậu ta nói: “Cậu trước giờ không phải đều không thèm ngước mắt nhìn cô ấy sao? Hận không thể đuổi cô ấy ra càng xa càng tốt. Bây giờ sao lại quyến luyến cô ấy vậy?”

“Tôi thèm vào! Ai thèm luyến tiếc cô ta? Cô ta chính là sao chổi, ban đầu nếu như cậu không kết hôn với cô ta thì sẽ không thành ra bộ dạng hiện giờ. Cậu có thể đảm bảo rằng cô ta sẽ không bán đững cậu không? Loại phụ nữ như vậy, đến thánh cũng chẳng tin được cô ta.”

Giang Thần Hy cầm lấy ly rượu trước mặt, uống một ngụm rồi nói: “Chỉ cần cô ấy không nói ra, muốn làm lung lay vị trí của tôi ở Giang Thị cũng khó. Giang Hạo Đông dù có được sự ủng hộ của mẹ cậu ta nhưng cậu ta cũng chỉ có được 6% cổ phần của tập đoàn Giang Thị, mấy năm nay những người mà cậu ta cài vào đều đã bị tôi tống cổ đi hết rồi. Còn về lão già đó……e rằng cho dù ông ta thực sự có ý định này cũng chẳng có được năng lực thực hiện nó.”

“Cậu đang nói tới người tên Trần Miễn đó…”Lục Cảnh Niên nói.

Giang Thần Hy gật đầu, nói: “Với sự hiểu biết của tôi đối với Trần Miễn, giờ anh ta vẫn chưa là gì, hội đồng quản trị trong công ty đều là lũ người ham tiền tài vật chất, lão già đó có hồ đồ tới đâu chắc trong lòng cũng biết muốn dìu dắt anh ta thì trừ phi Trần Miễn chịu bán mình đi không thì e rằng cũng chỉ gây ra tổn hại.” Thực ra sự lo lắng của Tô Lê đối với anh cũng không chỉ là một lời nhắc nhở.

Nói về độ hiểu, e rằng trong tay anh dù có nhiều tư liệu liên quan tới Trần Miễn tới đâu thì cũng không thể so với việc hai người họ cùng nhau lớn lên, chính vì vậy khi Giang Thần Hy nhận thấy sự lo lắng của Tô Lê trong lòng cũng có chút lo lắng……

Nhưng trong đời cũng chẳng có bức tường nào không đổ gục trước bão táp,Tô Lê trong lúc sơ ý đã để cho Cao Mĩ và Vương Nhã Tịnh nghe được, sau đó tin tức đã lan truyền khắp nơi.

Tin tức Giang Thần Hy và Tô Lê li hôn đã được tẩu tán khắp nơi.

Vì mấy ngày nay mệt mỏi ở đoàn phim nên Tô Lê cũng không chú ý tới những tin tức mới gần đây.

Trong lúc cô mệt mỏi định lên xe trở về nhà thì bị một đám phóng viên vây kín lại.

“Tô Lê tiểu thư, cho hỏi có phải cô đã li hôn với tông tài của tập đoàn Giang Thị Giang Thần Hy rồi không?”

“Tô Lê tiểu thư, nghe nói cô chính miệng nói với người trợ lí bên cạnh có đúng không?”……

Đầu óc Tô Lê có chút choáng váng, cô không dễ gì mới lên được xe, chau mày lại hỏi Hoa Hoa: “Hoa Hoa, đây là chuyện gì vậy?”

Hoa Hoa cũng vội vàng nói: “Em cũng không biết, tin tức bị truyền ra vào tối hôm qua, bởi vì chị cứ quay phim mãi, nên chị Thiệu Phương nói đợi chị quay phim xong thì nói với chị.” Tô Lê cầm điện thoại lên xem, chau mày lại nói: “Sao lại như vậy? Hoa Hoa?”

Hoa Hoa vội vã nói: “Em bảo đảm em không hề nói gì, em biết là chuyện này không thể ăn nói lung tung.”

Thực ra Tô Lê cũng không muốn nghi ngờ Hoa Hoa, nhưng chuyện cô và Giang Thần Hy li hôn, cô cũng chỉ nói cho Hoa Hoa, nhưng giờ lại lan truyền hết ra bên ngoài.

Vả lại mới xem tin tức liền có thể thấy rằng chuyện này lại mang tới cho Giang Thần Hy đống rắc rối mới.

Nhưng cô không hiểu tại sao các tin tức đều nói cô nói với phóng viên là đã li hôn với Giang Thần Hy.

Cô chau mày lại lạnh nhạt nói: “Hoa Hoa, đưa điện thoại cho chị.”

Tô Lê nghĩ một lúc cuối cùng vẫn gọi điện cho Giang Thần Hy, đã nói lời thì phải giữ lời, cô đã hứa với anh sẽ không công khai chuyện này ra bên ngoài nhưng bây giờ tin tức lại tràn lan trên mạng.

Điện thoại kêu một lúc thì có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Alo?”

Tô Lê chau mày lại nói: “Giang thiếu, rất, rất xin lỗi, em……”

“Không sao.” Giang Thần Hy lạnh nhạt nói.

Tô Lê do dự mãi vì cô biết hiện giờ cô nói gì cũng vô tác dụng.

“Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.” Dứt lời Giang Thần Hy bèn cúp điện thoại.

Tô Lê lặng người đi, cô nhắm mắt lại……

Trên tầng thượng của phòng làm việc tập đoàn Giang Thị.

Lục Cảnh Niên nhìn thấy Giang Thần Hy cúp điện thoại xong liền cười khỉnh nói: “Nhìn thấy chưa? Cậu còn nói cô ta sẽ không bán đứng cậu, mới được có mấy ngày, liền đã nhìn thấy những kết quả không trông đợi rồi, tôi nói rồi Giang thiếu, cậu còn gì để nói nữa không?”

Giang Thần Hy hít sâu một hơi, ném điện thoại lên bàn nói: “Giờ cô ấy cần những tin tức đó để đánh bóng tên tuổi, trước giờ cô ấy luôn như vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ quan những điều kiện có lợi cho mình. Là tôi đã kìm hãm cô ấy ba năm, không thì có lẽ cô ấy sớm đã nổi tiếng rồi, giờ muốn dựa vào tôi để tăng thêm tên tuổi cũng là bình thường.”

Lục Cảnh Niên tức tới mức nghiến răng lại nói: “Tôi nói này Giang Thần Hy cậu có thể tỉnh táo chút không, hiện giờ cô ta định cùng Trần Miễn ép cậu tới chết, cậu còn ở đây nói đó là chuyện thường tình? Cậu không thấy sao, hết thứ này tới thứ khác, đều khiến cậu và lão già đó từ nhau, chuyện cậu li hôn làm sao mà bọn họ biết được, không phải là Tô Lê nói cho Trần Miễn sao? Hiện giờ tất cả những thứ đó lão già đó đều giao cho Trần Miễn.”

Giang Thần Hy vuốt lông mày nói: “Đừng nói tới những chuyện này nữa, nói chuyện chính đi. Những thứ này giao cho Thiệu Phương.”

Lục Cảnh Niên vẫn muốn nòi gì đó nhưng không thể mở lời……

Tô Lê sau khi trở về cũng không nghỉ ngơi hẳn hoi.

Lúc này, Trần Miễn gọi điện thoại cho cô.

Tô Lê chau mày lại hơi do dự rồi bắt máy: “Trần Miễn.”

“Em li hôn với anh ta thật rồi sao?” Trần Miễn hỏi.

Tô Lê nghiến răng nói: “Không phải.”

Trần Miễn lạnh nhạt nói: “Tại sao em phải lừa anh, rõ ràng là em li hôn rồi mà.”

Tô Lê lạnh nhạt nói: “Anh nghe ai nói vâỵ? Toàn là những lời vô căn cứ.”

“Em đang bảo vệ cho anh ta?” Trần Miễn hỏi.

Tô Lê chau mày lại nói: “Trần Miễn, sao anh lại chắc chắn như vậy? Còn nữa, anh có tham dự vào chuyện này không vậy?”

Cô chỉ nghi ngờ hỏi một câu, ai ngờ anh ấy thực sự im lặng.

Tô Lê nói với anh: “Trần Miễn, trả lời em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện