Có điều vừa lúc Giang Thần Hy muốn hôn cô, cô liền nhanh chóng tránh được.

Cô khẽ vuốt mái tóc bị gió thổi rối bời, chỉ cười không nói gì.

Hai người đi bộ tầm 15 phút là đến nhà hàng, chọn một vị trí thanh nhã, bởi vì nhà hàng này cũng là một nhà hàng cao cấp, tuy là vào giờ ăn trưa, nhưng cũng không đông đúc như chợ rau.

Rất nhanh sau đó, món bít tết mà bọn họ gọi đã được đưa lên, Tô Lê cắt một miếng cho vào miệng, rồi than thở: “ Thật chẳng ngon bằng đồ Giang thiếu gia nấu.”

Giang Thần Hy nhìn cô cười, anh cũng ăn một miếng, khẽ chau mày, “ Ừ” một tiếng trầm giọng nói: “ Đúng là thật chẳng ra làm sao.”

Tô Lê nhìn anh cười rồi nói: “ Anh cũng chẳng khiêm tốn chút nào cả.”

Giang Thần Hy nhìn cô cười, rồi anh khẽ nâng cằm cô lên, dùng ngón tay cái lau đi nước tương dính trên khóe miệng Tô Lê.

“ Nói xem nào, em định làm gì, hửm?” Giang Thần Hy trầm giọng nói.

Tô Lê nhìn anh khẽ cười rồi nói: “Tuy em không biết việc chúng ta ly hôn sẽ ảnh hưởng như thế nào đến anh, nhưng có vẻ là nghiêm trọng hơn em nghĩ, việc chúng ta ly hôn nhiều nhất thì luật sư của anh có thể chứng minh, vì vậy nếu như cần em phối hợp, em sẽ dốc hết sức mình,. Tuy rằng không biết việc chứng minh việc chúng ta không ly hôn có tác dụng gì không, nếu có tác dụng, em thực sự không để tâm đâu.”

“ Em muốn giúp tôi?” Giang Thần Hy khẽ nheo mắt.

Tô Lê nhìn anh cười nói: “ không hoàn toàn là vậy, em cũng không muốn làm một người lòng lang dạ sói, em nghĩ việc này anh cũng có thể nhìn ra, Trần Miễn cũng góp phần vào chuyện này, đây chắc hẳn là được sự giúp đỡ của Giang lão gia, hoàn cảnh lúc này của anh còn phức tạp hơn em nghĩ, cho dù vì chuyện gì đi nữa thì cũng coi như trả phần ân tình này cho anh vậy.”

“ Em có thể hoàn toàn làm ngơ chuyện này” Nói rồi Giang thần Hy nhấp một ngụm rượu.

Tô Lê lắc đầu, khẽ thở dài rồi nói: “ Làm ngơ cho qua, em cũng từng nghĩ,em không vĩ đại như vậy,em cũng muốn làm ngơ cho qua, nhưng như vậy, lương tâm em sẽ cắn rứt.”

Giang Thần Hy nhìn cô cười rồi nói: “ Em chắc chắn em sẽ làm như vậy?”

Tô Lê nhún vai cười rồi nói: “ Đương nhiên, em còn nghe chị Thiệu Phương nói chiều nay anh sẽ mở họp báo.”

Giang Thần Hy cười rồi nói: “ Em thật sự dám đến sao? Em không sợ bị người ta đuổi ra ngoài à?”

Tô Lê cười nói: “ Bởi vì em biết rõ Giang thiếu gia là một người công tư phân minh, tuyệt đối không đi reo rao khắp nơi rằng anh đã ly hôn, hoặc có lẽ cùng lắm đây cũng chỉ là một tin đồn chưa được xác minh mà thôi.” Dừng lại một lát cô lại cười rồi nói: “Giang thiếu gia cũng không thể đem chuyện bất lợi cho mình mà đi reo rao khắp nơi được, đúng không?”

Giang Thần Hy nhìn cô cười, điềm đạm nói: “ Em đừng có hối hận đấy.”

Tô Lê nhìn anh, chợt sửng người, bởi vì cô nhìn thấy miệng của Giang Thần Hy khẽ nhếch lên thành một đường cong, ánh mắt lộ rõ ra một nụ cười, khiến người khác khó mà lườn trước được.

Tô Lê trầm ngâm, không nói thêm gì, im lặng ngồi ăn hết thức ăn trong đĩa.

Ăn xong, hai người cùng trở về công ty.

Thời tiết rất đẹp, hai người đi chầm chậm.

Đi qua một cây cầu, Tô Lê nói muốn uống ca cao nóng.

Nhìn thấy một nơi bán đồ nóng, xem ra làm ăn cũng khấm khá, còn có rất nhiều người đang xếp hàng.

Cô tiện tay hỏi anh lấy ví da ra, cô bỗng sửng người: “ Em cứ tưởng anh đã đổi cái ví này rồi.” Cô cười nói.

Giang Thần Hy nhìn cô cười nói: “ Đã đổi rồi thì không có dự định đổi nữa.”

Tô Lê nhìn anh rồi nghiêng đầu cười: “ Em đi xếp hàng.”

Giang Thần Hy kéo cô lại, thầm thì bên tay cô: “ Người cũng vậy.”

Tô Lê nghe xong, ánh mắt khẽ lung lay.

Giang Thần Hy khẽ cười rồi nói: “ Em xếp hàng đi, tôi gọi một cuộc điện thoại.”

Tô lê khẽ hít một hơi sâu rồi tới xếp hàng.

Giang Thần hy đứng nhìn Tô Lê đang đứng nói với chủ quầy loại ca cao mà mình thích, sau đó rút ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi.

Giang Thần Hy cầm điện thoại gọi điện cho ai đó: “ Luật sư Vương, là tôi.”……

Tô Lê mua một cốc lớn ca cao nóng, cô đặt cái ví vào lại trong túi của Giang Thần Hy, anh choàng một tay qua vai cô, hai người cùng trở về công ty.

Hai tối nay Tô Lê đều không thể ngủ ngon, cô ngồi trên ghế sô pha, ánh nắng ấm áp chiếu rọi, cô ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Cuộc họp báo kết thúc, Lục Cảnh Niên với vẻ mặt nghi ngờ hỏi Giang Thần Hy: “ Chuyện này là như thế nao, tôi vì chuyện của cậu mà đầu tắt mặt tối hai hôm không ngủ, cậu lại tuyên bố hai người không ly hôn?”

Giang Thần Hy cười rồi nói: “ Xin lỗi!”

“ Này, xin lỗi cái gì cơ chứ, thế là những gì tôi làm đều vô dụng rồi ư?” Lục Cảnh Niên gào lên.

Giang Thần Hy không trả lời, anh chỉ nhìn Tô Lê đang nằm cuộn mình ngủ ngon lành trên sô pha trong phòng làm việc.

Ánh mắt anh khẽ trùng xuống, miệng nhếch lên cười.

Lục Cảnh Niên khẽ nói thầm: “ Thật là không thể nhìn ra được, cậu nuôi con hồ ly này cũng có ích đấy.”

Giang Thần Hy cười rồi nói: “ Cậu cũng đã nói rồi còn gì, cô ấy là hồ ly, không phải sói.” Nói xong anh rời đi.

Lục Cảnh Niên “ Xì” một tiếng gọi với theo: “ Nói gì thì nói cô ta vẫn là hồ ly, cậu vẫn lên cẩn thận thì hơn, không khéo lại cắn ngược lại cậu đấy.”

Giang Thần Hy không thèm để ý đến cậu ta, trực tiếp đẩy cửa vào văn phòng.

Giang Thần Hy lấy một tấm thảm, khẽ đắp cho Tô Lê.

Tô Lê thường thường không ngủ say, cô khẽ giật mình.

Cô ngủ có chút mơ hồ, cô nhìn anh khẽ hỏi: “ Sao rồi?”

Anh khẽ nhìn cô, vuốt ve đôi gò má rồi nói: “ Giải quyết xong cả rồi.” nói rồi anh giữ chặt gáy của cô, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn.

Tô Lê bị nụ hôn làm giật mình, cô khẽ khó chịu rên lên một tiếng, sau đó tỉnh ngủ hẳn.

Tô Lê trước khi ngủ có uống một ít ca cao, mùi ca cao thơm phản phất rất mê hoặc.

Giang Thần Hy hôn đủ rồi mới buông cô ra, anh dùng ngón tay khẽ vuốt ve đôi môi cô rồi nói: “ Nhóc con, tôi đã cho em cơ hội, vì vậy em đừng hối hận.”

Tô Lê chớp chớp mắt, hỏi: “ Giang thiếu gia đây là có ý gì, tại sao? Em vẫn chưa hiểu lắm.”

Giang Thần Hy khẽ cười nhưng không trả lời cô chỉ điềm đạm nói: “ Không sao rồi, ngủ đi, tôi nghe nói hai hôm nay em không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi.”

Nói rồi anh bế cô qua bên phòng nghỉ ngơi, Giang Thần Hy đắp chăn cho cô, nghiêng người ngồi một bên, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Tô Lê nhìn anh, nhưng không nói thêm gì nữa, nghiêng người, nhắm nghiền mắt chìm vào giấc ngủ, cô không phải ngốc, tất nhiên cô có thể nhìn ra Giang Thần Hy muốn ám chỉ điều gì, nhưng đầu óc bây giờ rối tung không còn có khả năng nào để suy nghĩ nữa, rất nhanh, cô ngủ thiếp đi.

Lúc Tô Lê tỉnh dậy, ngoài trời đã tối sầm rồi.

Cô không bật đèn, vì thế rất tối, nhưng có thể nhìn thấy bên ngoài, đèn đuốc sáng trưng.

Cô ngồi dậy, tỉnh táo một lát rồi đứng dậy đi qua bên kia.

Cô chỉ nhìn thấy Giang Thần Hy dựa vào ghế, anh nhắm nghiền mắt, khuôn mặt không giấu được sự mệt mỏi, nhìn dáng vẻ có lẽ hai hôm nay anh cũng không thể nghỉ ngơi đàng hoàng.

Tô Lê đi đến, lay người gọi anh một tiếng.

Có điều Giang Thần Hy không phản ứng gì.

Tô Lê khẽ thở dài rồi lại gọi anh: “ ngủ như vậy không tốt cho tim mạch và não bộ, nếu như anh muốn ngủ thì nằm xuống mà ngủ.”

Nhưng Giang Thần Hy cũng không phản ứng gì, Tô Lê thấy anh vẫn không phản ứng khẽ thở dài, dự định trở về trước.

Chỉ khi cô quay lưng định rời đi, tay cô bị níu chặt, là Giang Thần Hy kéo cô lại.

Tô Lê bất giác ngồi lên đầu gối anh.

Giang Thần Hy lúc này mới mở mắt nhìn cô, trầm giọng hỏi: “ Định đi đâu đấy?”

“ Đi về.” Cô trả lời dứt khoác.

Giang Thần Hy nhếch miệng cười rồi nói: “Về đâu?”

Tô Lê chớp chớp mắt rồi nói: “ Chuyện của Giang thiếu gia không phải giải quyết xong rồi ư?”

Giang Thần Hy nhìn cô cười rồi nói: “ Vì vậy em định chạy, hửm?”

Tô Lê khẽ cười rồi nói: “ Vậy chứ Giang thiếu gia nghĩ em còn cần làm gì nữa?”

Giang Thần Hy khẽ cười trầm giọng nói: “Nhóc con, em nên nhớ chúng ta đã nói những gì, hửm?”

Tô Lê nghe xong bỗng sửng người.

Giang Thần Hy giữ chặt cằm cô khẽ cười, điềm đạm nói: “ Em làm ầm lên đòi ly hôn với tôi, tôi đồng ý, sau đó lại tự mình chui đầu vào rọ, vậy thì đừng trách tôi không buông em ra nhé.”

Tô Lê nhìn anh nói: “ Giang thiếu gia, có phải anh hiểu làm gì rồi không? Em là tự nguyện giúp anh giải quyết những chuyện rắc rối mà việc ly hôn mang đến, nhưng em không hề nói là sẽ ở bên cạnh anh, huống hồ chúng ta đã ly hôn rồi, mong Giang thiếu gia tự trọng.”

Giang Thần Hy nghe xong cười rồi nói: “ Tuy rằng việc ly hôn đem đến không ít phiền phức, nhưng tôi nhớ là tôi có nói rằng, những cổ đông đều là những người thấy tiền là sáng mắt, bọn họ chẳng qua là đang lo lắng việc ly hôn sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu và dự án hợp tác, tôi chỉ cần đảm bảo cho bọn họ số tiền bọ họ kiếm được sẽ không bị giảm đi, vẫn có thể dễ dàng ứng phó được. Huống hồ, Trần Miễn thì có tài cáng gì chứ. Tôi đương nhiên có thể ứng phó được, việc này suy cho không thể không dính dán đến lão gia, từ đầu tới cuối đều là do Giang Hạo Đông gây ra.”

Tô Lê nhìn anh khẽ cau mày, cô có chút cáu giận: “ Vì vậy chuyện này sớm đã nằm trong kế hoạch của anh rồi?”

Giang Thần Hy khẽ cười rồi nói: “ Nhưng nhờ có sự giúp đỡ của em, tôi càng nắm chắc được tình thế.”

“ Anh… gài em.” Tô Lê muốn đẩy anh ra.

Nhưng Giang Thần Hy đã giữ chặt cô, nhếch miệng cười rồi trầm giọng nói: “ Nhưng tôi không hề nghĩ em sẽ trở lại giúp tôi, tôi cứ tưởng sau này chỉ còn lại mình tôi.”

Tô Lê bỗng sửng người nhìn anh nhưng không nói gì.

Ngón tay của Giang Thần Hy khẽ lướt qua gò má cô, cúi người hôn lên rồi nói: “Cảm ơn em không bỏ tôi lại một mình…..”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện