Giang Thần Hy nghe xong, khẽ chớp chớp mắt, “ Kết hôn sinh con?”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Hiển nhiên, lão gia chắc chắn sẽ không đột nhiên nghĩ ra, mà muốn tổ chức hôn lễ cho chúng ta không phải sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, đưa tay vuốt vuốt má cô, “Xem ra em dường như biết còn nhiều chuyện hơn anh nhỉ.”
Tô Lê cười, lắc lắc quyển kịch bản trong tay, nói: “ phim ảnh bây giờ đều chiếu như vậy không phải sao?”
Giang Thần Hy nghe xong,khẽ chau mày, sau đó cười nhẹ một tiếng.
Tô Lê khẽ cười, nói: “thực tế còn khó tưởng tượng hơn cả phim ảnh, không phải sao?” …
Về tới Giang gia, quả nhiên không ngoài dự tính, Vương Nhã Tịnh đường đường chính chính ngồi bên cạnh lão gia, dáng vẻ cẩn thận thận trọng.
Nhìn thấy Giang Thần Hy với Tô Lê, liền định đứng dậy nhưng lại bị lão gia ngồi bên cạnh ngăn lại.
Giang Thần Hy và Tô Lê cung kính bước đến chào hỏi lão gia.
Lão gia bình thản đáp lại.
Tầm nhìn của Tô Lê rơi vào Trần Miễn đang ngồi ở phía không xa, sắc mặt của anh mười phần trầm lặng.
Lão gia ngay sau đó liền đích thân giới thiệu Vương Nhã Tịnh với Giang Thần Hy và Tô Lê.
Bên cạnh là Giang phu nhân mặt lạnh như tiền, nói: “Ba, ba nói có chuyện vui phải triệu tập cả nhà đầy đủ, chẳng lẽ chỉ là để giới thiệu cho chúng con người này …” Bà nhìn khinh bỉ Vương Nhã Tịnh, “Bạn gái của Trần Miễn sao?”
Bác gái cũng là người không giấu nổi sự thật, nhưng mà cũng rất biết điều, tiếp lời Giang phu nhân cười nói: “ Chị dâu à, chị cũng đừng sốt ruột mà, A Miễn kết bạn gái chẳng phải rất tốt sao, lão gia vui mừng muốn để chúng ta làm quen một chút, phải không ba? Với lại chị xem đứa bé này trắng trẻo xinh xắn, một cô gái khá là tốt, cũng không biết là thiên kim tiểu thư nhà nào, sao mà trước giờ chưa từng gặp.”
Tô Lê khẽ chau mày, cô nhìn chằm chằm Vương Nhã Tịnh, nhìn vẻ ngoài bất lực của cô, cô thường nhìn hướng Trần Miễn, hiển nhiên cô có chút hơi choáng ngợp.
Nhưng mà Trần Miễn lại không có động tính gì cả, chỉ là ngồi ở bên đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, nhưng sắc mặt của Trần Miễn lại rất là ảm đạm.
Giang Thần Hy thì khá là thư thái, thực ra Tô Lê biết, trong lòng anh thwucj ra đã rõ là chuyện gì rồi.
Anh ngồi một bên, như không có chuyện gì tay lấy một chiếc dao gọt hoa quà và một trái táo, gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ một, sau đó lấy dĩa, xiên một miếng đút vào miệng Tô Lê.
“Rất ngọt, em ăn thử đi.” Anh ăn trước một miếng cảm thấy ngon mới đút cho Tô Lê ăn.
Tô Lê nhìn anh, há mồm, Giang Thần Hy đút miếng táo vào trong miệng cô.
Tô Lê không phải là đặc biệt thích ăn táo, luôn cảm thấy táo có chút se se ăn không ngon, nhưng mà quả táo này quả thực rất giòn và ngọt, cô ăn liền mấy miếng.
Thực ra đại khái Tô Lê và Giang Thần Hy hai người ngồi cạnh nhau, nghe bọn họ nói chuyện với nhau.
Tô Lê thậm chí còn cảm thấy có chút buồn ngủ.
Lão gia đương nhiên cũng là điều tự nhiên khi thông báo chuyện Vương Nhã Tịnh có thai, ông rất là coi trọng chuyện này, đồng thời muốn để cho Giang phu nhân lấy thân phận là Giang gia phu nhân, thay bố mẹ đã mất của Trần Miễn lo chuyện hôn nhân cho anh.
Giang phu nhân nhìn nhìn lão gia, bởi vì lão gia đã cất tiếng, bà cũng chỉ còn cách đồng ý miễn cưỡng, cười cười sau đó nói: “Ba yên tâm, xem ra đúng là một chuyện vui rất lớn, con sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Tô Lê khẽ cười, “ Chuyện này đối với Giang phu nhân mà nói, có thể không phải là chuyện tốt hay sao? Đứa cháu mà lão gia yêu thương nhất, theo lý mà nói, lão gia tự nhiên trăm phương nghìn kế cũng sẽ sắp xếp được cho Trần Miễn một người con gái có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của anh, bất luận là gia thế gia đình hay là năng lực, đều phải là nổi bật, nhưng mà kết quả lại không ngờ được, sau cùng hóa ra lại là một cô gái chẳng có cái gì cả, chuyện này vô hình trung lại là một điều kiện cực kì có lợi cho Giang Hạo Đông.
Bác gái bên cạnh lẩm bẩm nói: “sao mà làm ồn tới nửa ngày, đây cũng không phải là thiên kim tiểu thư gì cả, chẳng qua là trong bụng thêm một cục thịt, còn chưa biết là nam hay nữ, ba, ba cũng sốt ruột quá rồi.”
“Thế con nói làm như thế nào?” lão gia đương nhiên bênh vực Vương Nhã Tịnh, đại khái cũng chỉ là bác gái đã quen miệng, ông trầm ngâm nói: “ Ba không quan tâm là nam hay nữ, với lại gia thế Tiểu Tịnh trong sạch, không phải loại người lăng nhăng bên ngoài, A Miễn, tìm ngày nào phù hợp mời ba mẹ của A Tịnh tới, bàn một chút về chuyện hôn nhân, không thể chờ đứa bé ra đời rồi mới tính được.”
Trần Miễn cũng không đáp lời gì cả, nhẹ nhàng nói: “Ông nội à, cũng không còn sớm nữa, con đưa cô ấy về trước, không dùng cơm nữa.”
Cũng đúng lúc này, quản gia bảo người làm đã sắp sẵn bát đũa rồi đi ra, cười nói: “Có thể dùng cơm được rồi ạ.”
Lão gia nói: “Nói gì vậy? ta đã cho người chuẩn bị phòng cho các con, tối nay ở lại, không cần phải về đâu.”
Trần Miễn khẽ chau mày, Tô Lê quá là hiểu anh mà, hiển nhiên anh cũng đã có chút không thể chịu được rồi.
Tô Lê nhìn Trần Miễn, nói: “Bữa cơm này là ông nội đặc biệt chuẩn bị để tuyên bố chuyện vui của anh, hai người nếu mà đi trước, thì mọi người chẳng phải là phải đói bụng sao? Hôm nay em quay phim cả ngày, thế mà ngụm nước cũng không được uống nữa.”
Trần Miễn nhìn cô, anh biết chuyện Tô Lê sợ đói.
Trần Miễn bình tĩnh lại, hít một hơi dài, không nói muốn đi nữa.
Mọi người ngồi vào bàn ăn, Tô Lê quả thực đói không chịu nổi nữa, từ phim trường vội vã trở về, Tô Lê đã đói tới mức tay chân run hết cả lên rồi.
Trên bàn ăn, dường như cũng chỉ có cô ăn ngon lành, Giang Thần Hy thì không ngừng gắp thức ăn cho cô.
Sau bữa tối, Tô Lê ra ngoài đi dạo, Giang Thần Hy đúng lúc có chuyện công phải nói với lão gia, Tô Lê ra ngoài không lâu, Trần Miễn liền đuổi theo.
Trần Miễn chau mày trầm ngâm nói: “ Cô ấy nhân lúc anh không biết, liền tìm tới ông nội, nói chuyện đó với ông.”
Tô Lê nhìn anh, hít một hơi dài, cười nói: “Chuyện đã thế rồi, em cũng phải chúc mừng anh, bất luận là thế nào, nói tới cùng thì đứa bé là vô tội, đối xử tốt với cô ấy, cho dù là vì đứa bé đi chăng nữa cũng được, một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, mặc dù cô Vương Nhã Tịnh này cũng có chút mưu đồ, nhưng bất luận là như thế nào,cô ấy hiện cũng đang mang trong mình giọt máu của anh, không phải sao?”
Trần Miễn chau mày nhìn cô, anh dường như muốn nói gì đó, nhưng không thể nói lên lời được.
Tô Lê nhìn anh, sau đó khẽ chớp chớp mắt, hít một hơi dài, nói: “Trần Miễn …”
“Trần ca.” Lúc này, Vương Nhã Tịnh chạy tới, cô khoác lên cánh tay Trần Miễn.
Trần Miễn hiển nhiên đối với cô đã tới mức giới hạn chịu đựng, thu lại cánh tay của mình, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”
“Đưa em về? Tại sao? Ông nội không phải nói chúng ta tối nay ở lại đây sao?” Sắc mặt Vương Nhã Tịnh đương nhiên không tốt, cô nhìn Tô Lê bên cạnh, nghiến răng, trong mắt hiện lên có chút căm ghét.
Tô Lê nhìn cô, có thể đoán được cô ấy vì sao lại thế, ra tay trước thôi.
Đại khái cô cảm thấy, Trần Miễn muốn cô bỏ đứa bé đi, lại là ý của cô.
Trên thực tế, ngày hôm đó ở bệnh viện, cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Trần Miễn, cô dường như nghe được chút ít, hoặc có lẽ nghe được hết rồi.
Nhưng thực tế, Tô Lê cũng biết, Trần Miễn có đứa bé này rồi, sợ rằng cũng không có cách nào để tránh xa cả.
Trong lòng lão gia đang toan tính cái gì, Tô Lê biết, Trần Miễn không phải không nhìn ra.
Nghĩ tới đây Tô Lê liền vô cùng tự trách và hổ thẹn.
Trần Miễn căn bản không biết được rằng nước nhà Giang gia rốt cuộc sâu tới mức nào mà bây giờ anh bị mắc kẹt rồi mà cô lại không biết nên làm gì cho anh.
Tô Lê khẽ cười nói: “Được rồi, em đi trước đây.” Nói xong, liền đi qua bọn họ, bước thẳng về hướng phòng.
Khi đi qua phòng trà ở hậu viện, Tô Lê nghe được bác gái đang nói chuyện với con gái.
Giang gia rất lớn, chỉ cần ngồi với nhau ăn cơm, sợ rằng bình thường đều là việc ai người ấy làm, cả nhà không ai động chạm đến ai.
Giang phu nhân ăn xong cơm tối liền ra ngoài, nói là có hẹn với hội đồng quản trị, Giang Hạo Đông thì không thấy mặt mũi đâu.
“Mẹ, sau này mẹ nói ít một chút đi, ông nội lại không vui rồi. Mẹ không biết được trong lòng ông nội thì cứ theo đi. Với lại ông nội thật là đang để ý đến cái cô Vương Nhã Tịnh kia, ông quan tâm không phải là đứa bé đó, bất luận là trai hay gái, ít nhất nó cũng là đứa bé đầu tiên của đời chúng ta, lão gia là người như thế nào, mẹ, mẹ ở Giang gia nhiều năm như vậy rồi chẳng lẽ mẹ không biết hay sao. Ông làm chuyện gì cũng có tính toán riêng của ông, với lại Tam thúc đã không còn nữa, bố con lại không biết chuyện kinh doanh buôn bán, còn suốt ngày nhàn rỗi, Hạo Đông lại tham nhũng ngồi tù, ông sẽ giao cả tập đoàn Giang thị cho Thần Hy hay sao? Nếu không phải tam thúc lúc đầu, Thần Hy thậm chí còn không bước nổi vào cổng lớn của Giang gia. Với lại trong lòng ông nội, ông luôn cho rằng cái chết của anh cả là do Thần Hy. Có lúc con thật sự bất bình thay cho Thần Hy, bao nhiêu năm nay anh ấy có lỗi gì với Giang gia chứ?”
“Được rồi, con đừng bất bình thay cho nó nữa, ai bảo nó là đứa con riêng chứ? Mẹ nó còn là …” Vừa nói, bác gái liền thở dài, “ Mẹ cũng biết Thần Hy thiệt thòi, nó cũng là đứa bé số khổ. Mẹ cũng thương nó, nhưng mà có cách gì chứ, Giang gia này đâu phải lời mẹ nói là quyền lực, chúng ta tự lo được cho mình là tốt lắm rồi. Với lại bốn năm trước, nếu như đứa bé của Thần Hy và Lạc Nhan vẫn còn sống, thì bây giờ cũng ba tuổi rồi, cũng biết chạy biết nhảy rồi.” Bác gái lại thở dài, khuôn mặt đáng tiếc nói: “ Con bé Lạc Nhan cũng đáng thương, liều cả mạng sống của mình để sinh đứa bé đó ra, nhưng kết quả thì sao, bị hại thành như vậy, đứa bé cũng mất rồi. Mẹ còn được nhìn đứa bé đó, chỉ sống được một tháng, ai ya, từ khi sinh ra chẳng sống tốt được ngày nào, toàn thân là ống truyền, đáng thương chết đi được…” Bác gái tậc một cái, thở dài nhìn con gái mình nói: “ đều nói nhà giàu như biển cả, vì thế, con có gả cho đứa nào, mẹ cũng không phản đối, mẹ không muốn con giống mẹ.”
Tô Lê đứng bên ngoài, yên tĩnh nghe bên trong bác gái với con gái nói chuyện, lông mày cũng bắt đầu chau lại, một trận gió lạnh thổi qua, cô không tránh khỏi hắt hơi một tiếng, nhưng rất nhanh, thân thể cô được một người quen thuộc ôm lấy, ấm áp, cô quay đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Giang Thần Hy…
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Hiển nhiên, lão gia chắc chắn sẽ không đột nhiên nghĩ ra, mà muốn tổ chức hôn lễ cho chúng ta không phải sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, đưa tay vuốt vuốt má cô, “Xem ra em dường như biết còn nhiều chuyện hơn anh nhỉ.”
Tô Lê cười, lắc lắc quyển kịch bản trong tay, nói: “ phim ảnh bây giờ đều chiếu như vậy không phải sao?”
Giang Thần Hy nghe xong,khẽ chau mày, sau đó cười nhẹ một tiếng.
Tô Lê khẽ cười, nói: “thực tế còn khó tưởng tượng hơn cả phim ảnh, không phải sao?” …
Về tới Giang gia, quả nhiên không ngoài dự tính, Vương Nhã Tịnh đường đường chính chính ngồi bên cạnh lão gia, dáng vẻ cẩn thận thận trọng.
Nhìn thấy Giang Thần Hy với Tô Lê, liền định đứng dậy nhưng lại bị lão gia ngồi bên cạnh ngăn lại.
Giang Thần Hy và Tô Lê cung kính bước đến chào hỏi lão gia.
Lão gia bình thản đáp lại.
Tầm nhìn của Tô Lê rơi vào Trần Miễn đang ngồi ở phía không xa, sắc mặt của anh mười phần trầm lặng.
Lão gia ngay sau đó liền đích thân giới thiệu Vương Nhã Tịnh với Giang Thần Hy và Tô Lê.
Bên cạnh là Giang phu nhân mặt lạnh như tiền, nói: “Ba, ba nói có chuyện vui phải triệu tập cả nhà đầy đủ, chẳng lẽ chỉ là để giới thiệu cho chúng con người này …” Bà nhìn khinh bỉ Vương Nhã Tịnh, “Bạn gái của Trần Miễn sao?”
Bác gái cũng là người không giấu nổi sự thật, nhưng mà cũng rất biết điều, tiếp lời Giang phu nhân cười nói: “ Chị dâu à, chị cũng đừng sốt ruột mà, A Miễn kết bạn gái chẳng phải rất tốt sao, lão gia vui mừng muốn để chúng ta làm quen một chút, phải không ba? Với lại chị xem đứa bé này trắng trẻo xinh xắn, một cô gái khá là tốt, cũng không biết là thiên kim tiểu thư nhà nào, sao mà trước giờ chưa từng gặp.”
Tô Lê khẽ chau mày, cô nhìn chằm chằm Vương Nhã Tịnh, nhìn vẻ ngoài bất lực của cô, cô thường nhìn hướng Trần Miễn, hiển nhiên cô có chút hơi choáng ngợp.
Nhưng mà Trần Miễn lại không có động tính gì cả, chỉ là ngồi ở bên đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, nhưng sắc mặt của Trần Miễn lại rất là ảm đạm.
Giang Thần Hy thì khá là thư thái, thực ra Tô Lê biết, trong lòng anh thwucj ra đã rõ là chuyện gì rồi.
Anh ngồi một bên, như không có chuyện gì tay lấy một chiếc dao gọt hoa quà và một trái táo, gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ một, sau đó lấy dĩa, xiên một miếng đút vào miệng Tô Lê.
“Rất ngọt, em ăn thử đi.” Anh ăn trước một miếng cảm thấy ngon mới đút cho Tô Lê ăn.
Tô Lê nhìn anh, há mồm, Giang Thần Hy đút miếng táo vào trong miệng cô.
Tô Lê không phải là đặc biệt thích ăn táo, luôn cảm thấy táo có chút se se ăn không ngon, nhưng mà quả táo này quả thực rất giòn và ngọt, cô ăn liền mấy miếng.
Thực ra đại khái Tô Lê và Giang Thần Hy hai người ngồi cạnh nhau, nghe bọn họ nói chuyện với nhau.
Tô Lê thậm chí còn cảm thấy có chút buồn ngủ.
Lão gia đương nhiên cũng là điều tự nhiên khi thông báo chuyện Vương Nhã Tịnh có thai, ông rất là coi trọng chuyện này, đồng thời muốn để cho Giang phu nhân lấy thân phận là Giang gia phu nhân, thay bố mẹ đã mất của Trần Miễn lo chuyện hôn nhân cho anh.
Giang phu nhân nhìn nhìn lão gia, bởi vì lão gia đã cất tiếng, bà cũng chỉ còn cách đồng ý miễn cưỡng, cười cười sau đó nói: “Ba yên tâm, xem ra đúng là một chuyện vui rất lớn, con sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Tô Lê khẽ cười, “ Chuyện này đối với Giang phu nhân mà nói, có thể không phải là chuyện tốt hay sao? Đứa cháu mà lão gia yêu thương nhất, theo lý mà nói, lão gia tự nhiên trăm phương nghìn kế cũng sẽ sắp xếp được cho Trần Miễn một người con gái có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của anh, bất luận là gia thế gia đình hay là năng lực, đều phải là nổi bật, nhưng mà kết quả lại không ngờ được, sau cùng hóa ra lại là một cô gái chẳng có cái gì cả, chuyện này vô hình trung lại là một điều kiện cực kì có lợi cho Giang Hạo Đông.
Bác gái bên cạnh lẩm bẩm nói: “sao mà làm ồn tới nửa ngày, đây cũng không phải là thiên kim tiểu thư gì cả, chẳng qua là trong bụng thêm một cục thịt, còn chưa biết là nam hay nữ, ba, ba cũng sốt ruột quá rồi.”
“Thế con nói làm như thế nào?” lão gia đương nhiên bênh vực Vương Nhã Tịnh, đại khái cũng chỉ là bác gái đã quen miệng, ông trầm ngâm nói: “ Ba không quan tâm là nam hay nữ, với lại gia thế Tiểu Tịnh trong sạch, không phải loại người lăng nhăng bên ngoài, A Miễn, tìm ngày nào phù hợp mời ba mẹ của A Tịnh tới, bàn một chút về chuyện hôn nhân, không thể chờ đứa bé ra đời rồi mới tính được.”
Trần Miễn cũng không đáp lời gì cả, nhẹ nhàng nói: “Ông nội à, cũng không còn sớm nữa, con đưa cô ấy về trước, không dùng cơm nữa.”
Cũng đúng lúc này, quản gia bảo người làm đã sắp sẵn bát đũa rồi đi ra, cười nói: “Có thể dùng cơm được rồi ạ.”
Lão gia nói: “Nói gì vậy? ta đã cho người chuẩn bị phòng cho các con, tối nay ở lại, không cần phải về đâu.”
Trần Miễn khẽ chau mày, Tô Lê quá là hiểu anh mà, hiển nhiên anh cũng đã có chút không thể chịu được rồi.
Tô Lê nhìn Trần Miễn, nói: “Bữa cơm này là ông nội đặc biệt chuẩn bị để tuyên bố chuyện vui của anh, hai người nếu mà đi trước, thì mọi người chẳng phải là phải đói bụng sao? Hôm nay em quay phim cả ngày, thế mà ngụm nước cũng không được uống nữa.”
Trần Miễn nhìn cô, anh biết chuyện Tô Lê sợ đói.
Trần Miễn bình tĩnh lại, hít một hơi dài, không nói muốn đi nữa.
Mọi người ngồi vào bàn ăn, Tô Lê quả thực đói không chịu nổi nữa, từ phim trường vội vã trở về, Tô Lê đã đói tới mức tay chân run hết cả lên rồi.
Trên bàn ăn, dường như cũng chỉ có cô ăn ngon lành, Giang Thần Hy thì không ngừng gắp thức ăn cho cô.
Sau bữa tối, Tô Lê ra ngoài đi dạo, Giang Thần Hy đúng lúc có chuyện công phải nói với lão gia, Tô Lê ra ngoài không lâu, Trần Miễn liền đuổi theo.
Trần Miễn chau mày trầm ngâm nói: “ Cô ấy nhân lúc anh không biết, liền tìm tới ông nội, nói chuyện đó với ông.”
Tô Lê nhìn anh, hít một hơi dài, cười nói: “Chuyện đã thế rồi, em cũng phải chúc mừng anh, bất luận là thế nào, nói tới cùng thì đứa bé là vô tội, đối xử tốt với cô ấy, cho dù là vì đứa bé đi chăng nữa cũng được, một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, mặc dù cô Vương Nhã Tịnh này cũng có chút mưu đồ, nhưng bất luận là như thế nào,cô ấy hiện cũng đang mang trong mình giọt máu của anh, không phải sao?”
Trần Miễn chau mày nhìn cô, anh dường như muốn nói gì đó, nhưng không thể nói lên lời được.
Tô Lê nhìn anh, sau đó khẽ chớp chớp mắt, hít một hơi dài, nói: “Trần Miễn …”
“Trần ca.” Lúc này, Vương Nhã Tịnh chạy tới, cô khoác lên cánh tay Trần Miễn.
Trần Miễn hiển nhiên đối với cô đã tới mức giới hạn chịu đựng, thu lại cánh tay của mình, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”
“Đưa em về? Tại sao? Ông nội không phải nói chúng ta tối nay ở lại đây sao?” Sắc mặt Vương Nhã Tịnh đương nhiên không tốt, cô nhìn Tô Lê bên cạnh, nghiến răng, trong mắt hiện lên có chút căm ghét.
Tô Lê nhìn cô, có thể đoán được cô ấy vì sao lại thế, ra tay trước thôi.
Đại khái cô cảm thấy, Trần Miễn muốn cô bỏ đứa bé đi, lại là ý của cô.
Trên thực tế, ngày hôm đó ở bệnh viện, cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Trần Miễn, cô dường như nghe được chút ít, hoặc có lẽ nghe được hết rồi.
Nhưng thực tế, Tô Lê cũng biết, Trần Miễn có đứa bé này rồi, sợ rằng cũng không có cách nào để tránh xa cả.
Trong lòng lão gia đang toan tính cái gì, Tô Lê biết, Trần Miễn không phải không nhìn ra.
Nghĩ tới đây Tô Lê liền vô cùng tự trách và hổ thẹn.
Trần Miễn căn bản không biết được rằng nước nhà Giang gia rốt cuộc sâu tới mức nào mà bây giờ anh bị mắc kẹt rồi mà cô lại không biết nên làm gì cho anh.
Tô Lê khẽ cười nói: “Được rồi, em đi trước đây.” Nói xong, liền đi qua bọn họ, bước thẳng về hướng phòng.
Khi đi qua phòng trà ở hậu viện, Tô Lê nghe được bác gái đang nói chuyện với con gái.
Giang gia rất lớn, chỉ cần ngồi với nhau ăn cơm, sợ rằng bình thường đều là việc ai người ấy làm, cả nhà không ai động chạm đến ai.
Giang phu nhân ăn xong cơm tối liền ra ngoài, nói là có hẹn với hội đồng quản trị, Giang Hạo Đông thì không thấy mặt mũi đâu.
“Mẹ, sau này mẹ nói ít một chút đi, ông nội lại không vui rồi. Mẹ không biết được trong lòng ông nội thì cứ theo đi. Với lại ông nội thật là đang để ý đến cái cô Vương Nhã Tịnh kia, ông quan tâm không phải là đứa bé đó, bất luận là trai hay gái, ít nhất nó cũng là đứa bé đầu tiên của đời chúng ta, lão gia là người như thế nào, mẹ, mẹ ở Giang gia nhiều năm như vậy rồi chẳng lẽ mẹ không biết hay sao. Ông làm chuyện gì cũng có tính toán riêng của ông, với lại Tam thúc đã không còn nữa, bố con lại không biết chuyện kinh doanh buôn bán, còn suốt ngày nhàn rỗi, Hạo Đông lại tham nhũng ngồi tù, ông sẽ giao cả tập đoàn Giang thị cho Thần Hy hay sao? Nếu không phải tam thúc lúc đầu, Thần Hy thậm chí còn không bước nổi vào cổng lớn của Giang gia. Với lại trong lòng ông nội, ông luôn cho rằng cái chết của anh cả là do Thần Hy. Có lúc con thật sự bất bình thay cho Thần Hy, bao nhiêu năm nay anh ấy có lỗi gì với Giang gia chứ?”
“Được rồi, con đừng bất bình thay cho nó nữa, ai bảo nó là đứa con riêng chứ? Mẹ nó còn là …” Vừa nói, bác gái liền thở dài, “ Mẹ cũng biết Thần Hy thiệt thòi, nó cũng là đứa bé số khổ. Mẹ cũng thương nó, nhưng mà có cách gì chứ, Giang gia này đâu phải lời mẹ nói là quyền lực, chúng ta tự lo được cho mình là tốt lắm rồi. Với lại bốn năm trước, nếu như đứa bé của Thần Hy và Lạc Nhan vẫn còn sống, thì bây giờ cũng ba tuổi rồi, cũng biết chạy biết nhảy rồi.” Bác gái lại thở dài, khuôn mặt đáng tiếc nói: “ Con bé Lạc Nhan cũng đáng thương, liều cả mạng sống của mình để sinh đứa bé đó ra, nhưng kết quả thì sao, bị hại thành như vậy, đứa bé cũng mất rồi. Mẹ còn được nhìn đứa bé đó, chỉ sống được một tháng, ai ya, từ khi sinh ra chẳng sống tốt được ngày nào, toàn thân là ống truyền, đáng thương chết đi được…” Bác gái tậc một cái, thở dài nhìn con gái mình nói: “ đều nói nhà giàu như biển cả, vì thế, con có gả cho đứa nào, mẹ cũng không phản đối, mẹ không muốn con giống mẹ.”
Tô Lê đứng bên ngoài, yên tĩnh nghe bên trong bác gái với con gái nói chuyện, lông mày cũng bắt đầu chau lại, một trận gió lạnh thổi qua, cô không tránh khỏi hắt hơi một tiếng, nhưng rất nhanh, thân thể cô được một người quen thuộc ôm lấy, ấm áp, cô quay đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Giang Thần Hy…
Danh sách chương