Lục Cảnh Niên chậc lưỡi một cái, nói: “ a… … tôi nói này Giang Thần Hy, thế nào mà tôi lại cảm thấy tôi có thể làm bạn của anh mà vẫn có thể sống tới hiện tại, quả là một sự may mắn lớn đấy.”

Giang Thần Hy cười cười, nhưng cũng không nói gì cả.

Vẻ lạnh nhạt vô tình của anh ta vốn đã nổi tiếng rồi.

Anh ta có thể vì để đạt được cái vị trí kế thừa của Giang gia mà có thể bất chấp tất cả, thậm chí cái việc lan truyền tin về cái chết của anh trai cũng là do anh ta làm.

Đương nhiên đó cũng chỉ là tin đồn, không hề có một căn cứ chứng minh nào cả.

Nhưng cái danh anh ta không từ thủ đoạn nào cả là một sự thật rành rành.

Lục Cảnh Niên dường như nghĩ ra cái gì đó, nhìn nhìn Giang Thần Hy, cười như không thể tin được, nói “ Tôi nói này Giang đại thiếu gia, đừng nói là anh ở bên con hồ ly tinh đó lâu ngày rồi nảy sinh tình cảm rồi đó chứ? Tôi vẫn nhớ rằng, ba năm nay anh chưa từng thay đổi phụ nữ.”

Giang Thần Hy nghe xong nhìn lên tiếng đáp: “ chỉ là đã quen rồi.”

“ ồ, vậy sao?” Lục Cảnh Niên cười nhăn cả trán, nói: “ xem ra công phu trên giường của cô ta cũng không tệ đấy, thật sự có thể khiến cho Giang thiếu kén chọn của chúng ta không thể dừng lại, thật là không dễ gì. Nhưng mà Giang Thần Hy, hồ ly tinh thì rốt cuộc vẫn cứ là hồ ly tinh, cẩn thận đừng để cho cô ta hút hết tinh khí nhé.”

Giang Thần Hy cười, cũng không đáp lời, đúng lúc điện thoại có chuông, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm trọng bắt máy…

Nghe xong điện thoại, Giang Thần Hy gập lại bản hợp đồng trong tay, cười nói: “ buổi gặp mặt tối nay, anh đi thay tôi, tôi có cuộc hẹn khác. Thế nhé, tôi đi họp đây.” Nói xong liền cầm tài liệu đứng lên, đi ra ngoài.

“ ê ê ê, Giang Thần Hy… …” Lục Cảnh Niên gọi ầm ĩ phía sau, Giang Thần Hy cũng không thèm ngó ngàng tới, “ Giang Thần Hy, kiếp trước mẹ tôi có phải nợ nần gì anh không hả?! Dựa vào cái gì mà lại là tôi đi tới buổi gặp với bà già đó chứ!”…

… …

Tô Lê mới chợp mắt mà đã chập choạng tối, vì cảm thấy đói nên mới thức dậy, cô ấy xem nhật ký cuộc gọi và tin nhắn trên điện thoại, vẫn tình trạng không có tin tức gì cả, bởi vì là một nhân vật nhỏ bé như cô, là chờ được người khác thông báo như vậy. Thực ra, cô cũng như đám người diễn viên quần chúng lâu năm kia, thậm chí cô còn dựa vào một tay đại địa chủ lớn.

Cô ngồi vào mép giường chải đầu, cửa phòng mở hé, có thể ngửi thấy từng đợt mùi hương cay cay bay lên từ dưới lầu.

Quả nhiên Trần Miễn đang làm lẩu cho cô ăn rồi.

Cô vội chạy ra ngoài, bám vào lan can, nhìn Trần Miễn đang bận rộn nấu ăn ở bên dưới, “ Trần sư huynh, tay nghề khá đấy.”

Trần Miễn để cô rửa ráy một chút là có thể ăn rồi.

Lẩu ăn nóng hổi, tay nghề Trần Miễn làm lẩu quả thực rất ngon, một mình cô mà có thể ăn được rất nhiều.

“Nay em đã ngủ cả ngày rồi, bên ngoài mọi chuyện đảo lộn hết lên rồi có biết không? Chuyện tối qua em qua đêm ở khách sạn của Giang Thần Hy, lại lên trang đầu báo rồi.” Trần Miễn nhẹ nhàng nói.

Tô Lê vừa ăn vừa đáp: “ ồ, đó chẳng phải là chuyện tương đối tốt sao? Không phải anh nói, vị trí ưu tiên của em so với dàn diễn viên kia còn nhiều hơn, quan tâm gì nó tốt hay xấu, dù sao trời vẫn chưa sập xuống, có gì phải lo.”

Trần Miễn nhìn cô, cười lắc lắc đầu, cũng không biết nói gì được.

Thực ra anh thương xót cái thái độ mà Tô Lê đối xử với bản thân cô, anh trầm ngâm nói: “ Em có thể đừng tỏ cái vẻ không vấn đề gì này ra nữa được không? Ít nhất anh còn thương xót cô.” Cô luôn khiến cho người ta cảm thấy cô như người không có tiếng nói chung, anh nhớ cô từng nói, cô là một người không có hy vọng, không có tương lai, sống chẳng qua chỉ là làm cho bản thân sống khổ sở, cô nói chết còn dễ dàng hơn nhiều so với sống.

Tô Lê nhìn anh, chậm chậm một lúc sau, nói: “ được rồi, em biết anh thương cảm em, em đã từng hứa với anh sẽ sống tốt. Hơn nữa, những tin đồn này, em cũng không thể làm gì được, trừ việc kệ ra thì còn có thể làm gì nữa đây?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện