Cuối cùng cô cười nhạt một tiếng: “Cho nên...chúng ta kết hôn chứ?”

Giang Thần Hy nhìn cô, chậm rãi nhả khói thuốc lạnh lùng nói: “Diễn phim nhiều quá hả? Đừng nói lời ngu ngốc. Tôi không thích phụ nữ được voi đòi tiên, em cũng hiểu rõ mà.” Dứt lời, anh quay người đi tới quầy bar rót một ly vang đỏ.

Khoảng chừng 10 phút sau, Tô Lê từ phòng tắm bước ra, mặc xong quần áo rồi nhìn người đàn ông đang tựa bên cửa sổ, mỉm cười nói: “Vừa nãy em đùa anh đó, em đi trước đây, yên tâm, em sẽ uống thuốc không để anh phiền phức đâu.” Nói xong, cô liền rời khỏi nhà của anh.

Ba năm, cô cũng quen rồi. Cô biết anh không thích hai người qua dêm cùng nhau, cô cũng biết điều tối kị của anh, thật ra cô rất thông minh, lời nói đùa hôm nay đã chạm vào giới hạn của người đàn ông này.

Nhưng mà...có liên quan gì chứ? Cô hiểu sớm muộn gì cũng có một ngày, quan hệ giữa cô và anh không có tương lai. Thật ra cô rất ghét bản thân thông minh như vậy, nếu ngu ngốc một chút thì tốt hơn...

Cô nhắm mắt cười nhạt, sau đó xỏ chân vào đôi giày gót nhọn cô đơn rời khỏi hộp đêm, tự mình lái xe, một người lái xe một mình đi tới quán bar...

Ngày hôm sau, Tô Lê tỉnh dậy sau cơn ngủ mê, cô bóp chiếc đầu đang căng lên của mình, sau mỗi lần uống say đều bị như vậy.

Tỉnh táo lại một chút và chắc chắn bản thân đang ở đâu, cô mới buộc lại mái tóc, từ trong tủ lôi ra một chiếc sơ-mi màu trắng rồi đi vào phòng tắm.

Tắm xong bước ra ngoài, cô với lấy chiếc khăn tắm vừa lau khô tóc vừa đi ra phòng ngoài. Đây là căn nhà được sửa lại từ một nhà kho cũ, hai tầng lầu không xa hoa nhưng cũng rất đặc biệt.

Tô Lê trèo lên lan can nhìn xuống bên dưới, người đàn ông đang tập thể dục, nói vẻ lười biếng: “Ê, mình đói bụng rồi, có gì ăn không?”

Người đàn ông kia ngưng lại chăm chú nhìn cô, không mấy hào hứng trả lời: “Có thể đừng ê ê ê gọi không? Ngay cả câu cảm ơn cũng không có? Nửa đêm hôm qua nếu như không phải mình vất vả khiêng cậu từ quán bar về, bây giờ không biết cậu đang ở nơi nào nữa đấy.”

Người này là người bạn duy nhất của Tô Lê, là một tay đua xe công thức 1 (F1), tên là Trần Miễn.

Tô Lê mặc áo sơ-mi nam bước xuống lầu, trong bếp có bánh quẩy sữa đậu nành mua từ lúc sáng, cô ăn một miếng rồi cười nói: “Cảm ơn nha, vẫn là cậu tốt với mình nhất.” Vừa nói cô vừa nhào người lại hôn lên má Trần Miễn. Trần Miễn ghét bỏ đẩy cô ra và nói: “Tránh ra, toàn dầu mỡ.”

Tô Lê vừa cười vừa quay người ngồi xuống sofa bên cạnh, mở tivi: “Xem thử hôm nay có bản tin của mình không.”

Quả không ngoài dự đoán, Tô Lê lại được lên bản tin giải trí. Nhưng cô hiện rõ không thèm quan tâm, giống như đang xem chuyện của người khác vậy. Cô rung rung chiếc đùi trắng nõn thẳng tắp rồi hỏi: “Cậu và cô gái kia sao rồi?”.

“Chia tay rồi.” Trần Miễn nhấn đùi của cô xuống, chau mày nói: “Cậu đừng rung đùi trước mặt mình nữa, dù gì mình cũng là đàn ông.”

Tô Lê cười nói: “Cô gái đó chẳng phải mấy ngày trước còn tới tìm mình thị uy sao, hung dữ muốn chết.” Vừa nói cô vừa đá chân anh rồi nói: “Cậu cũng không nhỏ nữa, tìm một cô gái đoan trang chút không được à, cậu xem cậu tìm toàn là những người chẳng ra sao cả.”

Trần Miễn che một bên mắt cô chậm rãi nói: “Cậu có thời gian nói mình, sao không nhìn lại cậu...” Anh ngập ngừng nhìn cô thăm dò.

Tô Lê nhìn anh, uống một ngụm sữa đậu nành rồi cười nói: “Tối qua mình nói xạo anh ấy là mình có thai rồi, còn nói là muốn kết hôn với anh ấy nữa.”

Trần Miễn nghe vậy liền hơi chau mày, “Sau đó thì sao?”

Tô Lê mỉm cười nhún vai, rồi nói: “Sau đó thì không có sau đó nữa, mình nghĩ tối qua là lần cuối cùng rồi.”

Trần Miễn nhìn cô chăm chú, trầm giọng nói: “Nói thật lòng nha, đừng tự đày đọa bản thân nữa, được không? Cậu coi thằng oắt đó, cậu và hắn cũng 3 năm rồi, cuối cùng lại đối xử với cậu như thế?”

Tô Lê nghe vậy ngập ngừng, nhưng sau đó chớp mắt chu môi ra rồi nói: “Không đâu, anh ấy chu cấp đầy đủ, miễn là sau này không có dây dưa gì nữa, anh ấy không muốn để phiền phức cho bản thân.”

Trần Miễn nhìn cô lại mặc áo của anh, gọi với: “Ê, sao cậu lại mặc áo của mình?”

“Ngày mai dạo phố mua lại cho cậu chiếc khác.” Dứt lời, cô lấy từ trong ví tiền của anh tờ một trăm tệ, nói: “Mình bắt taxi về.” Nói xong cô liền cầm lấy túi xách đứng dậy bỏ đi, không thèm quan tâm Trần Miễn ở phía sau đang gọi khản cổ...

Ngày hôm sau, Tô Lê từ phim trường trở về, vừa bước xuống từ xe của trợ lý, cô cũng không định đi vào công ty mà chuẩn bị đi thẳng về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng mà vừa chuẩn bị rời đi, liền chạm mặt Giang Thần Hy. Người đứng trước mặt anh đang nói chuyện gì đó, dường như anh cũng nhìn thấy cô, ánh mắt của anh như muốn tránh né cô, chỉ là liếc một cái rồi lập tức thu lại tầm mắt, thái độ bình thản giống như nhìn một người xa lạ vậy, sau đó cô thấy anh quay người đi ra hướng khác.

Tô Lê cũng quay người chuẩn bị rời đi, trước mặt lại bị một người đàn ông chắn lấy lối đi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện