Thẩm Thanh Hoà thực sự phải kiềm chế bản thân hết mức có thể, mới không để đôi tay nhào nặn sờ nắn chỗ tròn trịa đang áp lên ngực cô.

Thẩm Thanh Hoà nhớ tới hình tượng ban đầu Thẩm Giáng Niên qua lời nói của Thẩm Duyệt, là một người đẹp có học thức, yêu đương chưa được vài lần, có lẽ còn không biết đồng tính luyến ái, nếu thật sự ở bên nhau, không biết liệu cô có mệt hay không, ý nói là, Thẩm Giáng Niên không hiểu tình yêu của phụ nữ, phải dựa vào Thẩm Thanh Hòa chiếu cố, như vậy sẽ rất mệt. Nhưng mà giờ thì sao, tiểu lãng cuốn trời sinh đã vốn lãng, không cần nói nhiều lời, cơ thể sẽ cho phản hồi tốt nhất.

Lúc này, đã trở thành cô người yêu biết phối hợp, ngay cả khi Thẩm Thanh Hòa thật sự đói, chắc chắn sẽ nói: “Là cái kiểu muốn ăn em đó.”. Nhưng vì đã có giao ước, Thẩm Thanh Hòa đành lựa chọn vế sau, “Muốn ăn đồ ăn.” Thẩm Thanh Hoà hiển nhiên cảm giác được, động tác liếm dừng lại một lúc, Thẩm Giáng Niên thở hổn hển, dụi chóp mũi vào tai Thẩm Thanh Hoà, thì thầm: "Được, vậy em nấu cho người ăn."

Đầu bếp vốn là đi phòng bếp, nhưng rất nhanh liền đi ra, đi vào phòng tắm, sau đó đi vào phòng ngủ, lại đi ra, bên ngoài thay quần áo ở nhà, có lẽ còn thay quần lót bên trong.

Đứng trong bếp, Thẩm Giáng Niên vẫn còn thở không ra hơi, sau khi hít mấy hơi, cô mới phát hiện ở nhà không có gì để nấu. Mà thật ra thì cô cũng chẳng có tâm trạng để nấu ăn, cơ thể không thoải mái, rất muốn, cô cho rằng bản thân đã biểu hiện rất rõ ràng, nhưng mà người say đắm hình như chỉ có một mình cô.

Có phải Thẩm Thanh Hoà thực sự không thích cơ thể của cô? Thẩm Giáng Niên hai tay chống lên thớt gỗ, suy nghĩ về câu hỏi này. Hoặc là, cách thức cô dụ dỗ sai rồi? Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không biết cách dụ dỗ người ta, trước kia làm tình với Thẩm Thanh Hòa, cô cũng không có cố ý tỏ vẻ gì hết.... Thẩm Giáng Niên khó hiểu, có chút nghẹn, chủ yếu là do cơ thể khó chịu, nghẹn đến mức hoảng.

“Ở nhà không có đồ ăn, em đi ra ngoài mua.” Điều mà Thẩm Giáng Niên nghĩ là nhân cơ hội này bình tĩnh lại.

“Tôi đã bảo Nguyễn Duyệt mua rồi, cô ấy sắp quay lại.” Thẩm Thanh Hoà vẫn ngồi trên ghế sô pha, để lại cho cô một góc nhìn phía sau.

Vậy thì trong lúc chờ Nguyễn Duyệt về, các cô sẽ làm gì? Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa phòng bếp, không dám lại gần Thẩm Thanh Hoà, sợ cô nhịn không được mà dính lấy người ta.

Haizz, Thẩm Giáng Niên quay đi, cố ý quay lưng về phía Thẩm Thanh Hoà, không nhìn mới nhịn được.

Nhưng mà, ánh mắt lại không nhịn được liếc qua.... Thậm chí còn thấy khoảng cách quá xa, xem không được rõ.

Cuối cùng Thẩm Giáng Niên cũng không nhịn được, tiến đến gần Thẩm Thanh Hoà, đứng sau lưng, “Thẩm Thanh Hoà.”

“Sao.”

“Người muốn ở bên em là vì thích em sao?” Cô gái này lại bắt đầu lo lắng.

Thẩm Thanh Hoà giơ tay ngả người ra sau: “Đưa tay cho tôi.” Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn đưa tay ra, Thẩm Thanh Hoà nắm lấy tay cô, kéo cô đến bên cạnh, vỗ nhẹ vào đùi cô, Thẩm Giáng Niên ngồi lên đó, khoảng cách rất gần, thân thể cũng gần nhau, Thẩm Giáng Niên cảm thấy thật an tâm hơn.

“Đừng suy nghĩ lung tung.” Thẩm Thanh Hoà hai tay đỡ eo cô, “Em phải có lòng tin ở bản thân.”

“Ừa.” Thẩm Giáng Niên gật đầu, tựa hồ đã nghe, nhưng lại không cam lòng, “Nhưng em thấy, người đối xử tốt với em như....” Thẩm Thanh Hòa cao giọng lên “Hử?” một cái, ý bảo cô nói tiếp, “Chính là thấy, ừm....” Thẩm Giáng Niên không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ nói, bởi vì người không chịu làm tình với em, phải nên làm sao đây.....

“Ừa.” Thẩm Giáng Niên gật đầu giống như là đã nghe, nhưng khi nói thì lại nói: “Nhưng em cảm thấy, người đối xử với em như....” Thẩm Thanh Hòa ừ một cái, ra hiệu cô nói tiếp, “Chính là cảm thấy, ừm....” Thẩm Giáng Niên không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ cô muốn nói, bởi vì người không chịu phát sinh quan hệ, em phải nên làm sao đây sao....

“Không có gì.” Thẩm Giáng Niên nằm trên người Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà vuốt lưng cô, dịu dàng nói: “Bất cứ lúc nào cũng đừng nghi ngờ bản thân.” Một khi một người bắt đầu cảm thấy mất tự tin, thì không chỉ nghi ngờ chính mình, mà còn bắt đầu nghi ngờ tất cả mọi thứ xung quanh mình.

“Nói ra có lẽ người không tin, trước khi yêu người, em rất kiêu ngạo.” Thẩm Giáng Niên rất không cam lòng nói, không biết tại sao khi gặp Thẩm Thanh Hoà, cô lại đột nhiên mất tự tin.

“Tôi khiến em cảm thấy mất tự tin?” Thẩm Thanh Hoà ôm chặt lấy cô.

“Hẳn là do tình yêu.” Bởi vì cô yêu một Thẩm Thanh Hòa xuất sắc hơn cô.

“Tình yêu sẽ khiến em trở nên tốt hơn.”

“Tình yêu của người sẽ khiến em trở nên tốt hơn, chỉ có tình yêu người dành cho em mới làm em tốt hơn thôi.” Thẩm Giáng Niên tìm từ, “Vậy nên....” Cô dừng lại một chút, suy nghĩ bắt đầu chạy đi đâu mất.

“Vậy nên gì hả?”

“Vậy nên người phải yêu em.” Thẩm Giáng Niên dụi má vào tai Thẩm Thanh Hoà, “Em muốn toàn bộ tình yêu của người.” Không chỉ về mặt tinh thần, mà còn cả thể xác.

Yêu không chỉ là quyền, mà còn là nghĩa vụ. Yêu em, không chỉ nói bằng lời, mà trong lòng còn phải nhớ, còn có cho thể xác em được no đủ, “Thẩm Thanh Hòa, em muốn~” Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, nhưng vùi vào cổ Thẩm Thanh Hoà, thở dốc, "Cơ thể em muốn người ~"

Một lời mời trực tiếp như vậy, hơn nữa hai người vừa mới xác nhận quan hệ, bất kể nói thế nào hay uyển chuyển như thế nào, đó là một loại "tổn thương". Ông trời thật nhân từ, thế mà lúc này điện thoại của Thẩm Giáng Niên vang lên, Thẩm Thanh Hoà nhân cơ hội đẩy Thẩm Giáng Niên, “Ngoan, đi nghe điện thoại đi.” Người không tình nguyện cắn môi Thẩm Thanh Hoà trước khi rời đi.

Thẩm Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm, nhìn người chạy ra ban công nghe điện thoại, Thẩm Thanh Hoà đứng dậy rời đi. Là Viên Tu Minh gọi điện thoại, nói rằng thời gian ra nước ngoài đã xác định. Trái tim Thẩm Giáng Niên đột nhiên thắt lại, "Ngày nào?"

“Ngày 2.”

“Ngày 2 tháng mấy?”

Viên Tu Minh bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, lập tức nói: “Tháng mười một.” Sau đó, anh ta lại hỏi: “Em không sao chứ?” Thẩm Giáng Niên giống như đang bị lệch sóng âm.

“Không sao, hôm nay ngày bao nhiêu rồi?” Cùng với Thẩm Thanh Hoà, cô luôn quên cả thời gian.

"Số 25."

26...27...28...29...30...31

Nói cách khác, cô và Thẩm Thanh Hoà vẫn còn bảy ngày ở bên nhau.

7 ngày.

Như thể cả thế giới đang đột ngột tăng tốc, Thẩm Giáng Niên không khỏi siết chặt lòng bàn tay, như thể muốn nắm lấy tay của ông già thời gian, muốn cô chậm hơn.

“Bên em không có vấn đề gì chứ?” Viên Tu Minh hỏi.

“Đi bao lâu, đã xác định rõ rồi chứ?”

“Cái này chưa quyết định, cần phải xem tiến độ của chúng ta.” Viên Tu Minh như nhận ra gì đó, “Em có việc gì à?”

Thẩm Giáng Niên không lên tiếng, Viên Tu Minh vội vàng nói, “Nếu có vấn đề thì nói cho anh biết, biết đâu anh có thể giúp được em.” Đương nhiên không thể giúp được rồi, Thẩm Giáng Niên theo bản năng xoay người nhìn người trong phòng khách, trên sô pha không còn bóng người nữa, Thẩm Thanh Hòa đi đâu rồi? Cô nhìn xung quanh cũng không thấy.

Nếu biết cô và Thẩm Thanh Hòa sẽ hẹn hò yêu đương, có núi vàng núi bạc cô cũng không đi. Bây giờ, mũi tên đã trên dây cung, không thể không bắn, cô không thể vì việc cá nhân mà phá hỏng cả dự án, “Không có gì, cứ theo tiến trình đi, đến lúc đó chúng ta sẽ hoàn thành nhanh.” Ban đầu, vốn dĩ đồng ý, là cảm thấy bản thân cần ngập đầu trong công việc và tiền, Viên Tu Minh nói, nếu lần này thành công, sẽ được cả núi vàng, nếu Thẩm Giáng Niên không phung phí, thì số tiền đó cô có thể dùng cho nửa đời.

“Ừ.” Viên Tu Minh thở phào nhẹ nhõm, nửa đùa nửa thật: "Anh nghĩ chắc sẽ sớm thôi. Chúng ta làm việc luôn ăn ý mà, em quên rồi sao, lúc học đại học, chúng ta từng là cộng sự, chưa bao giờ thua.” Không biết vì sao, một khuôn mặt đột nhiên lướt qua trong đầu Thẩm Giáng Niên, cô tạm dừng vài giây hỏi: “Viên Tu Minh, anh còn nhớ Tân Vĩ Đồng không?”

“Ai?” Viên Tu Minh hỏi, Thẩm Giáng Niên không biết anh ta nghe không rõ, hay là khi nghe cái tên này vẫn không thể tin được, “Tân Vĩ Đồng, anh còn nhớ rõ sao?”

Đầu bên kia điện thoại hiển nhiên im lặng vài giây, "Anh nhớ rõ." Viên Tu Minh nói.

"Cô ấy đã trở về Trung Quốc." Thẩm Giáng Niên thực sự Cũng không tại sao lại hỏi Viên Tu Minh việc này, chẳng qua chỉ là muốn hỏi vậy thôi.

“Ừ.”

“Anh biết sao?” Thẩm Giáng Niên kinh ngạc.

“Anh có theo dõi Weibo của cô ấy…” Viên Tu Minh rõ ràng đã thả chậm giọng điệu, Thẩm Giáng Niên ậm ừ hỏi: “Sau đó thì sao?”

"Còn có WeChat của cô ấy."

A... Không chỉ là nhớ rõ, hóa ra từ trước đến giờ bọn họ vẫn liên lạc với nhau, cảm giác này có chút kỳ lạ. Thẩm Giáng Niên không nhiều lời, "Vậy tự chuẩn bị rồi ngày 2 hẹn gặp ở sân bay.” Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, lập tức xem ứng dụng trên điện thoại, WeChat cô dùng khá nhiều, Weibo cô cũng có, nhưng đã lâu không có cập nhật.

Thẩm Giáng Niên nhấp vào Weibo, Weibo nhắc nhở cô ấy rằng phiên bản cũ và có thể nâng cấp, Thẩm Giáng Niên nhấp vào rồi tiếp sau đó thấy bình luận, lượt thích, tin nhắn của fans, có gợi ý kết bạn mới, không nhiều lắm, vốn dĩ Weibo này lúc đó cô dùng để phàn nàn rình mò thế giới kỳ diệu này, không có cho ai biết. Weibo, thỉnh thoảng cô cũng có lướt coi, nhưng lần cuối cùng cô đăng Weibo là khi nào? Thẩm Giáng Niên tự hỏi mình, nhấp vào, ồ, đó là 2 năm trước.

Trời ạ, đó là 2 năm trước. Thẩm Giáng Niên cảm thấy như đã trải qua mấy kiếp.

Tin cuối cùng: Thứ giết chết tôi không phải là tiếng anh của người Ấn, mà chính là mùi nước hoa gay gắt sặc mũi của họ, sau này bà đây không chấp nhận làm việc với người Ấn nữa. [Mỉm cười]

Kí ức như suối nguồn lặng lẽ tuôn trào bất chợt, được một người bạn giới thiệu kiếm thêm tiền, lúc đó cô chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, không kén chọn công việc, chỉ để nâng cao năng lực bản thân. Nghĩ lại, cô có rất nhiều công việc, đều là do những người được gọi là bạn bè giới thiệu, cô không quen biết nhiều với những người bạn đó, nhưng những người đó lại rất nhiệt tình, bây giờ nghĩ lại, Thẩm Giáng Niên khá cảm kích.

Thẩm Giáng Niên nhớ rõ khi cô mới bắt đầu công việc phiên dịch, cô sợ sẽ có tình huống phát sinh khi ở hiện trường, cho nên mỗi khi có một hội nghị, cô sẽ không biết ngày không biết đêm mà chuẩn bị.... Cái khoa trương nhất chính là lần đầu tiên cô biết được bản thân có khả năng sẽ tham gia một hội nghị quốc tế, thế là chuẩn bị từ 3 tháng trước, nhưng kết quả thì sao nào? Cô bị đánh rớt. Thẩm Giáng Niên nhớ lúc đó bản thân gầy trơ xương, từ chối tất cả những cơ hội lẽ ra phải có trong tầm tay, số tiền tiết kiệm của cô gần như bằng không, nhưng cơ hội lại vụt bay, cô trốn trong phòng tắm khóc lớn, cô ngồi trong toilet gào khóc, năm ấy cô bao nhiêu tuổi ấy nhỉ? À, hình như hơn 20 tuổi, vẫn đang ở tuổi bẻ gãy sừng trâu.

Thẩm Giáng Niên đứng có chút mỏi, khi trở lại phòng khách, cô nghe thấy tiếng nước chảy, ai? Trong nhà tắm? Trái tim thấp hèn của Thẩm Giáng Niên nổi lên và bắt đầu gợn sóng. Xem Weibo từ 2 năm trước, Thẩm Giáng Niên đột nhiên muốn cập nhật một cái, cô có người yêu tuyệt vời nhất, rất muốn công bố cho cả thế giới biết, rất muốn khoe.

Weibo của Thẩm Giáng Niên, năm đó đăng ký, để tránh các bạn cùng lớp và dễ dàng phàn nàn hơn, cô đã không nói cho người khác biết, số lượng fans cho đến nay ít đến đáng thương. Giờ đây, không cần phải lo lắng, trong thế giới ảo, cô có thể thỏa sức bung lụa.

Cô Thẩm giàu có: Gặp được người, có lẽ đã tiêu tốn hết cả vận may, nhưng em không hối hận. Nếu có thể, em nguyện ứng vận may kiếp sau để đổi lấy kiếp này bên nhau với người. Người có lẽ không biết, em yêu người đến mức đánh mất cả bản thân, em cũng không dám nói cho người biết, sợ người biết rồi sẽ sợ em, tình yêu của em rất điên cuồng, em cẩn trọng từng bước đến bên người, chỉ vì sợ sẽ dọa người. Cuối cùng, giờ người cũng đã rơi vào cạm bẫy của em, tình yêu của em sẽ bắt đầu làm càn, không phải em muốn thế, chẳng qua là không kiểm soát được, em yêu người, yêu cái người làm cho em biết, khi yêu một ai đó lại có thể mạnh mẽ đến thế, em yêu người, là dùng cả sức lẫn tâm.

Thẩm Giáng Niên đặt điện thoại xuống, đi đến cửa nhà tắm. Âm thầm vặn tay nắm cửa, ừ, khóa mẹ nó rồi. Cũng đoán được, Thẩm Giáng Niên không chịu được cảnh cô đơn, thế là gõ cửa, tiếng nước dừng lại.

“Có chuyện gì?” Thẩm Thanh Hoà nghiêm túc.

“Đói bụng không thể tắm.” Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa bịa ra một cái cớ.

"Tôi chỉ đi tắm."

“Làm sao đột nhiên lại đi tắm?” Thẩm Giáng Niên đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhếch miệng cười nói: “Có phải người cũng có cảm giác không?” Thẩm Thanh Hòa bất động, Thẩm Giáng Niên cười không ngừng, đắc ý, ra vẻ lưu manh: “Cảm giác rửa cũng không sạch, hay em giúp người xóa, trưởng quan, mở cửa cho em đi?”

Thẩm Giáng Niên gõ cửa, lạ lùng nói: “Open the door~” Để luyện tiếng anh, Thẩm Giáng Niên thường xem phim rồi bắt chước theo, bao gồm cả bộ phim "Titanic" kinh điển. Lần này học được giọng điệu của mụ phù thủy Mama trong "Enchanted" yêu cầu Rapunzel bỏ mái tóc dài xuống và kéo mình lên, có thể nói là rất giống.

“Đừng làm loạn.” Giọng nói nghiêm túc của Thẩm Thanh Hoà truyền đến, với tư cách là bạn gái, Thẩm Giáng Niên sẽ không sợ hãi như trước, “Mở cửa ra đi mà, người có cảm giác thì cũng là chuyện bình thường, em cũng có, hay là chúng ta cùng nhau rửa đi nào.” Dù sao Thẩm Thanh Hoà cũng không ở trước mắt cô, Thẩm Giáng Niên không biết xấu hổ đề nghị, trên má cô hiện lên một tia ngượng ngùng, "Tắm một mình thật nhàm chán, em vào trong còn có thể mát xa cho người mà.” Thẩm Thanh Hoà phớt lờ cô, nhưng Thẩm Giáng Niên cũng không bỏ cuộc. Đứng ở cửa dùng tình cảm để lay động người ta, sau đó thì dùng lời nói để thuyết phục, cuối cùng tung ra đòn nguy hiểm, cô ra vẻ buồn bã nói: “Haizz, Thẩm Thanh Hòa, có phải người chẳng thích em đúng không?”

“Chắc là vậy rồi, vừa mới xác định quan hệ, đừng nói là củi khô bốc lửa, cũng hẳn là hàng đêm sanh ca, nhưng mà người có cần em đâu.” Thẩm Giáng Niên nói thảm thiết, nghe vừa giả vừa thật.

“Mặc dù, em rất yêu người, nhưng mà em không muốn bị bố thí tình cảm, Thẩm Thanh Hòa, người không thích em thì cứ nói thẳng với em, biết là sẽ đau buồn đó, nhưng mà như thế để em sớm tỉnh lại, không phải như vậy sẽ tốt hơn sao?” Thẩm Giáng Niên diễn giả mà như thật, bị lời nói của bản thân lừa gạt, tim cô thật đau.

“Thẩm Thanh Hòa, ở bên người quả thật khiến em rất hạnh phúc, nhưng nếu người không hạnh phúc, thì hạnh phúc của em cũng sẽ tự biến mất. Trước kia, người thích vận động ở trên giường, giờ lại không chịu chạm vào em, ngoại trừ nghĩ người không thích em, không thích cơ thể của em, em không nghĩ ra được lý do khác.” Thẩm Giáng Niên thở dài, “Người thích kiểu dáng nào, em đi tìm cho người? Được....”

Cánh cửa đột ngột mở ra, Thẩm Giáng Niên giật mình. Cơ thể ướt át hấp dẫn như một mỹ nhân ngư vừa bơi vào bờ, bóng loáng quyến rũ, những giọt nước trong suốt từ làn da mỏng manh trắng nõn lăn xuống, Thẩm Giáng Niên nhìn thoáng qua đã thấy cơ bụng gợi cảm vô cùng! Muốn sờ! Trước đây, khi các cô cùng nhau, cô luôn gục ngã trước, không có thời gian làm gì khác. Giờ phút này, lý trí vẫn còn online, Thẩm Giáng Niên nuốt nước bọt, chưa kịp nói gì thì Thẩm Thanh Hòa đã vươn tay kéo cô lại rồi hôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện