Cả đường đi, Thẩm Giáng Niên rất yên tĩnh, Thẩm Thanh Hòa cũng không miệt mài theo đuổi cô ấy nghĩ gì, nhưng biết, người này đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó. Người đang đi cạnh cô nhưng thực tế thì suy nghĩ một chuyện khác trong đầu.
Thẩm Thanh Hòa không miệt mài hỏi, chẳng qua là vì cô cũng đang nghĩ đến chuyện khác.
Cái gọi là dự án của Thẩm Giáng Niên nhất quyết phải làm, cô chẳng biết điều gì trong đó cả.
Chuyện này làm cho Thẩm Thanh Hòa một người hiếm khi lo lắng lại bắt đầu lo, cô vẫn không thích trạng thái mất kiểm soát. Cô thích tất cả mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát của cô, tất cả mọi thứ bao gồm cả người bên cạnh cô.
Người thông minh sẽ không chiến đấu trên bầu trời khi đôi cánh của họ chưa được căng đầy. Thẩm Thanh Hòa từ nhỏ cũng hiểu rõ đạo lý này, thời niên thiếu, cô cũng đã nhìn nhận sai lầm sự tình, cho rằng mình đủ mạnh mẽ... Cô không muốn những người xung quanh nếm trải những khó khăn mà cô đã từng trải qua. Nhưng mà tiểu sư tử bên cạnh cô không sợ, là cô nghé mới được sinh ra không sợ hổ, muốn thử sức.
Thế mà cố tình lại đúng vào tháng 11.
Chứ nếu không, cô có thể để Thẩm Giáng Niên đi bất cứ đâu, chỉ cần có cô ở bên cạnh, cô sẽ có năng lực bảo vệ Thẩm Giáng Niên.
Mà tháng 11, tương lai của cô sau này vẫn chưa xác định được, Thẩm Thanh Hòa không thể nào không lo lắng.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Tui Là NPC Ác Quỷ, Không Được Nói Tui Đáng Yêu 2. Mùa Xuân Ở Nam Thành 3. Cưng Chiều Vợ, Ghét Trà Xanh 4. Đừng Bảo Ta Dễ Thương Nữa =====================================
Thẩm Thanh Hòa hiếm khi nhờ giúp đỡ, thậm chí còn dùng lời lẽ dụ dỗ Lê Thiển, nhưng thái độ của Lê Thiển chứng tỏ cô ấy không biết Thẩm Giáng Niên sẽ làm gì tiếp theo.
Sau đó, Thẩm Thanh Hòa lần lượt thử Tần Thư, kết quả vẫn như cũ.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Hòa muốn thử Lục Mãn Vân, ý tưởng này lúc này vẫn đang quay cuồng trong đầu cô.
Lục Mạn Vân khác với Lê Thiển và Tần Thư, bà ấy rất khôn khéo, Thẩm Thanh Hòa lo lắng nếu thử không được, ngược lại bị Lục Mạn Vân nắm được “nhược điểm.” Rốt cuộc, Lục Mạn Vân cũng đang chờ cơ hội, tách các cô ra.
Phía Lục Mạn Vân không có cách để đi thăm dò, nếu Thẩm Giáng Niên đến cả người trong nhà cũng không nói, vậy Thẩm Thanh Hòa không thể làm người “cản đường”. Nhưng thử dò hỏi Lục Mạn Vân, cần phải có kỹ năng để bảo vệ được mối quan hệ của các cô, mà vẫn đạt được mục tích của mình.
Cả hai tản bộ suốt quãng đường về và về đến nhà. Vừa vào nhà, điện thoại của Thẩm Thanh Hòa vang lên. Thẩm Giáng Niên rót trà vừa pha vào ly, “Trưởng quan, trà ở trên bàn trong phòng khách.” Thẩm Giáng Niên trước khi đi tắm, gõ gõ cửa kính ban công, nhỏ giọng nói với Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa gật đầu, vẻ mặt u ám, tự hỏi có phải là do màn đêm bao phủ và ban công không bật điện hay không. Hay người gọi Thẩm Thanh Hòa chính là người khiến Thẩm Thanh Hòa không vui? Không biết có phải sắp phải chia xa hay không, nhưng Thẩm Giáng Niên không khỏi suy nghĩ lung tung.
Thẩm Giáng Niên tắm xong, vừa mở cửa ra đã nghe thấy Thẩm Thanh Hòa nói: “Lấy máy sấy tóc đi, tôi sấy tóc cho em.” Thẩm Giáng Niên đã lĩnh hội được khả năng cảm nhận của Thẩm Thanh Hòa, nhưng vẫn ngạc nhiên. Thẩm Thanh Hòa quay lưng về phía cô, ngồi trên sô pha uống trà.
Thẩm Giáng Niên đặt máy sấy tóc xuống: “Uống ngon không?”
“Ừa.” Thẩm Thanh Hòa đứng dậy bảo Thẩm Giáng Niên ngồi xuống. Thẩm Giáng Niên muốn nói thêm vài lời, nhưng Thẩm Thanh Hòa chỉ nói một chữ, cầm lấy máy sấy tóc bắt đầu sấy tóc cho cô.
Đầu ngón tay mềm mại chạm vào da đầu khiến Thẩm Giáng Niên ngứa ngáy. Lực ấn xoa vừa phải, giống như đang mát xa vậy, Thẩm Giáng Niên lúc thì ngứa lúc thì tê dại, cô cuộn ngón chân lại, cảm giác thoải mái vô cùng.
Trong đầu Thẩm Giáng Niên vẫn còn kế hoạch lớn, cô muốn thử... sức hút của mình đối với Thẩm Thanh Hòa. Trong đầu Thẩm Giáng Niên đang muốn biến mình thành hồ ly tinh Thẩm tiểu yêu, biến hình đủ thứ các kiểu, chỉ vì muốn dụ dỗ Thẩm thư sinh đang ân cần sấy tóc cho cô.
Giống như đã đẩy lùi được một sự việc, cuối cùng thì quá trình này cũng đã được nghĩ ra, nhưng lại không nghĩ ra khởi đầu thích hợp và thời điểm xảy ra. Đột nhiên lao tới, kiểu thô lỗ này không thích hợp với cô, Thẩm Giáng Niên nghĩ, tìm chủ đề rồi ám chỉ, chỉ cần Thẩm Thanh Hòa có thể tiếp tục, cô có thể kéo đến... một nơi xa lạ.
Thẩm Thanh Hòa chuyên tâm sấy tóc, Thẩm Giáng Niên cũng không nhàn rỗi, cô đang nghĩ đại pháp dụ dỗ người.
Thẩm Thanh Hòa vừa đặt máy sấy tóc xuống, cảm thấy người sắp bước đi thì Thẩm Giáng Niên đã nắm lấy cổ tay cô ấy: “Đi đâu thế?”
“Cất máy sấy.”
“Lát em cất cho.” Thẩm Giáng Niên kéo Thẩm Thanh Hòa ngồi xuống cạnh cô, “Người cũng bận cả ngày rồi, nghỉ ngơi chút đi.” Nhìn thấy bộ dạng nóng nảy của cô, Thẩm Thanh Hòa lặng lẽ ngồi xuống, không lên tiếng.
Tự nhiên, không biết nói gì.
Bị ánh mắt hững hờ của Thẩm Thanh Hòa nhìn chằm chằm, Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không mở miệng được, khóe môi giật giật nhưng lại không nói gì. Đúng như dự đoán, cô vẫn thiếu nghị lực như vậy, bị Thẩm Thanh Hòa nhìn chằm chằm, cô không nói được lời nào.
“Có chuyện muốn nói à?” Thẩm Thanh Hòa không nỡ, chủ động hỏi.
... Chủ đề này không thích hợp để hỏi đáp, "Không..." Nhưng nếu không nắm bắt cơ hội, sẽ không có gì để nói tiếp theo, vì vậy Thẩm Giáng Niên kéo giọng nói một hồi lâu, Thẩm Thanh Hòa nhướng mày, lúc này Thẩm Giáng Niên mới rúc vào cô ấy.
Sau khi tránh đi ánh mắt đó, Thẩm Giáng Niên giống như một con chim nép vào lòng người ta, nghiêng đầu, tựa đầu lên vai Thẩm Thanh Hòa, thở dài: “Haizz.” Con người thật thích tìm muộn phiền, lúc chưa ở bên nhau thì buồn rầu suy nghĩ làm sao có thể ở bên nhau; còn sau khi ở bên nhau rồi, lại lo được lo mất... điều càng buồn rầu hơn là, chỉ có mình cô như thế.
“Đang yên đang lành, sao em lại thở dài?” Thẩm Thanh Hòa giơ tay chủ động ôm Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên lập tức có chút ủy khuất, còn vẫn biết chủ động ôm cô đó? Thẩm Giáng Niên thút thít, với giọng điệu nũng nịu: “Cảm giác người không yêu em~”
Thẩm Thanh Hòa giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Thẩm Giáng Niên, có chút mùi thơm, hờn dỗi nói: “Em nghĩ lung tung gì đó?” Thẩm Giáng Niên thật sự muốn nói thẳng: Em thật sự muốn biết, tại sao người không chạm vào em.
Nhưng tiểu sư tử kiêu hãnh làm sao có thể nói như thế được. Không chạm vào thì không chạm, dù có muốn cũng không muốn nói huỵt toẹt ra, cho nên hậm hực, “Có một vị tiểu lãng cuốn nào đó suy nghĩ lung tung, bởi vì vị trưởng quan nào đó làm không đúng, mà vị trưởng quan nào đó không suy nghĩ lung tung bởi vì vị tiểu lãng cuốn nào đó đã làm rất tốt.”
Ở nơi Thẩm Giáng Niên không nhìn thấy, khóe môi Thẩm Thanh Hòa cong lên, nhẹ giọng nói: “Rồi sao nữa?”
“Cho nên, em nghĩ...” Thẩm Giáng Niên chưa kịp nói gì thì mặt đã đỏ bừng, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: “Vị trưởng quan nào đó phải học theo vị tiểu lãng cuốn nào đó.”
“Học ư?”
“Ừa.”
“Cụ thể là học cái gì?” Thẩm Thanh Hòa liếc nhìn sang một bên, cúi đầu nhìn vị tiểu lãng cuốn nào đó, đầu ngón tay đang chơi đùa trên đùi cô, còn bày đặt đào hố cho cô nhảy vào, đào vui vẻ vô cùng, “Học là học, vị tiểu lãng cuốn nào đó làm sao làm người ta vui vẻ, làm sao để người ta yên tâm, làm sao để người ta không suy nghĩ lung tung.”
“Ừa, ví dụ thử?” Thẩm Thanh Hòa hướng dẫn từng bước, Thẩm Giáng Niên trả lời: “Ví dụ như, ừm~ khiến đối phương cảm thấy sung sướng cả tinh thần lẫn thể xác á~” Cô đỏ mặt xấu hổ, cũng may Thẩm Thanh Hòa không nhìn thấy.
“A~” Thẩm Thanh Hòa lặp lại, “Sung sướng thể xác á?”
“Đúng rồi nè~” Thẩm Giáng Niên như một cô nhóc, nắm chặt quần Thẩm Thanh Hòa, có chút ngứa ngứa, trưởng quan rất biết nắm bắt trọng điểm.
“A, ý là vị trưởng quan nào đó không làm vị tiểu lãng cuốn nào đó sung sướng thể xác hả?”
“Ừa ừa.” Rốt cuộc cũng đi đúng vấn đề.
Cái hố dường như ngày càng đào sâu hơn.
“A ~” Thẩm Thanh Hòa giống như ‘bừng nắng hạ’, Thẩm Giáng Niên chờ mong kéo quần của Thẩm Thanh Hòa, “Lần này người biết phải làm sao rồi phải không?”
“Tôi không biết.” Thẩm Thanh Hòa trả lời thẳng.
"..." Thẩm Giáng Niên sửng sốt, hứng thú giảm đi hơn một nửa.
“Nhưng mà, tôi bằng lòng học.”
“Hả?” Thẩm Giáng Niên vẫn có chút chán nản, “Học gì?”
“Học vị tiểu lãng cuốn nào đó có thể khiến vị trưởng quan nào đó sung sướng thể xác.” Thẩm Thanh Hòa nghiêm túc nói, Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa cười trêu chọc, biết ngay người này lại ghẹo cô, không cam lòng nói: “Học kiểu này, không thể nào học một mình được, đi vào phòng ngủ, cũng nhau học đi.”
Thẩm Giáng Niên mặt đỏ bừng, đứng dậy định đi vào phòng ngủ, Thẩm Thanh Hòa vội vàng đứng dậy, nắm lấy cổ tay cô, hỏi: “Ai nói một mình không được hả?”
“Gì chứ....” Thẩm Giáng Niên chưa nói xong đã nghĩ đến... người cực kỳ ngượn ngùng, hất tay Thẩm Thanh Hòa, “Không nói chuyện với người nữa, em đi ngủ!” Thẩm Giáng Niên trở về phòng, trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ hai chữ đó, không thể nói ra, nhưng cô biết đó chính là ý của Thẩm Thanh Hòa, tự mình chạm vào.
Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng thở ra, tiểu lãng cuốn này nên cứ bám lấy một hồi nữa, cô sợ nhịn không được mà đi trêu ghẹo rồi. Cho nên đào hố xong, nhưng vẫn nhịn lại không nhảy xuống. Đè nén ham muốn xuống, Thẩm Thanh Hòa đi sang một phòng khác, định nói chuyện với Lục Mạn Vân trước, sẵn tiện thăm dò sự thật ra sao.
Lục Mạn Vân có chút kinh ngạc khi nhận được tin nhắn từ Thẩm Thanh Hòa, đáng lý ra thì phải trốn còn không kịp chứ. Thẩm Thanh Hòa: Giáo sư Lục, gần đây ngài thế nào? Lục Mạn Vân: Có chuyện muốn nói thì cứ thẳng thắn, giữa chúng ta không cần lòng vòng.
Nhìn xem, đây là Lục Mạn Vân, bà ấy thậm chí còn không đủ kiên nhẫn để lòng vòng.
Thẩm Thanh Hòa: Đúng là có việc ạ.
Lục Mãn Vân: Ừ.
Thẩm Thanh Hòa: Cháu sắp ra nước ngoài, Giang Niên ở lại Trung Quốc, phiền ngài quan tâm chăm sóc cho em ấy.
Lục Mạn Vân: Chỉ vậy thôi sao?
Thẩm Thanh Hòa: Đúng vậy, em ấy ở một mình ở CBD, sợ bận lên thì không ăn đúng giờ, ảnh hưởng không tốt đến dạ dày, phiền ngài chịu khó giám sát.
Lục Mạn Vân: Đây là con gái của cô, những gì cháu nói, là việc cô phải nên làm.
Thẩm Thanh Hòa cầm điện thoại, trong lòng trầm xuống, hiển nhiên Lục Mạn Vân không biết Thẩm Giáng Niên đi nước ngoài, hay là Lục Mạn Vân cố ý giấu? Thẩm Thanh Hòa: Thực ra nếu em ấy ở trong nước thì cũng dễ rồi, chẳng qua là cách hơi xa, ngoài tầm với, em ấy không chăm sóc bản thân tốt, chúng ta không có cách nào quan tâm được. Thời gian dài, sức khỏe sẽ giảm đi.
Lục Mạn Vân vốn dĩ định đơn giản trả lời, nhưng mà lời này của Thẩm Thanh Hòa... giống như có ám chỉ gì trong đó? Lục Mạn Vân soạn tin nhắn chuẩn bị hỏi, Thẩm Thanh Hòa vội vàng gửi đến: Giáng Niên vẫn còn nhỏ.
Lục Mạn Vân gõ được một nửa: Cô không sợ xa xôi...
Thẩm Thanh Hòa: Chỉ dựa vào lời dặn của người khác cũng vô ích, vẫn nên để em ấy nhận thức được cái gì là quan trọng nhất.
Lục Mạn Vân cau mày, ý thức được sự tình không đơn giản như vậy.
Cùng lúc đó, Thẩm Thanh Hòa đặt điện thoại xuống, chậm rãi đi đến phòng ngủ của Thẩm Giáng Niên.
Một con cá lớn sắp cắn câu, trước tiên cô phải xoa dịu những con cá nhỏ đang nổi trên bờ.
Thẩm Thanh Hòa không miệt mài hỏi, chẳng qua là vì cô cũng đang nghĩ đến chuyện khác.
Cái gọi là dự án của Thẩm Giáng Niên nhất quyết phải làm, cô chẳng biết điều gì trong đó cả.
Chuyện này làm cho Thẩm Thanh Hòa một người hiếm khi lo lắng lại bắt đầu lo, cô vẫn không thích trạng thái mất kiểm soát. Cô thích tất cả mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát của cô, tất cả mọi thứ bao gồm cả người bên cạnh cô.
Người thông minh sẽ không chiến đấu trên bầu trời khi đôi cánh của họ chưa được căng đầy. Thẩm Thanh Hòa từ nhỏ cũng hiểu rõ đạo lý này, thời niên thiếu, cô cũng đã nhìn nhận sai lầm sự tình, cho rằng mình đủ mạnh mẽ... Cô không muốn những người xung quanh nếm trải những khó khăn mà cô đã từng trải qua. Nhưng mà tiểu sư tử bên cạnh cô không sợ, là cô nghé mới được sinh ra không sợ hổ, muốn thử sức.
Thế mà cố tình lại đúng vào tháng 11.
Chứ nếu không, cô có thể để Thẩm Giáng Niên đi bất cứ đâu, chỉ cần có cô ở bên cạnh, cô sẽ có năng lực bảo vệ Thẩm Giáng Niên.
Mà tháng 11, tương lai của cô sau này vẫn chưa xác định được, Thẩm Thanh Hòa không thể nào không lo lắng.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Tui Là NPC Ác Quỷ, Không Được Nói Tui Đáng Yêu 2. Mùa Xuân Ở Nam Thành 3. Cưng Chiều Vợ, Ghét Trà Xanh 4. Đừng Bảo Ta Dễ Thương Nữa =====================================
Thẩm Thanh Hòa hiếm khi nhờ giúp đỡ, thậm chí còn dùng lời lẽ dụ dỗ Lê Thiển, nhưng thái độ của Lê Thiển chứng tỏ cô ấy không biết Thẩm Giáng Niên sẽ làm gì tiếp theo.
Sau đó, Thẩm Thanh Hòa lần lượt thử Tần Thư, kết quả vẫn như cũ.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Hòa muốn thử Lục Mãn Vân, ý tưởng này lúc này vẫn đang quay cuồng trong đầu cô.
Lục Mạn Vân khác với Lê Thiển và Tần Thư, bà ấy rất khôn khéo, Thẩm Thanh Hòa lo lắng nếu thử không được, ngược lại bị Lục Mạn Vân nắm được “nhược điểm.” Rốt cuộc, Lục Mạn Vân cũng đang chờ cơ hội, tách các cô ra.
Phía Lục Mạn Vân không có cách để đi thăm dò, nếu Thẩm Giáng Niên đến cả người trong nhà cũng không nói, vậy Thẩm Thanh Hòa không thể làm người “cản đường”. Nhưng thử dò hỏi Lục Mạn Vân, cần phải có kỹ năng để bảo vệ được mối quan hệ của các cô, mà vẫn đạt được mục tích của mình.
Cả hai tản bộ suốt quãng đường về và về đến nhà. Vừa vào nhà, điện thoại của Thẩm Thanh Hòa vang lên. Thẩm Giáng Niên rót trà vừa pha vào ly, “Trưởng quan, trà ở trên bàn trong phòng khách.” Thẩm Giáng Niên trước khi đi tắm, gõ gõ cửa kính ban công, nhỏ giọng nói với Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa gật đầu, vẻ mặt u ám, tự hỏi có phải là do màn đêm bao phủ và ban công không bật điện hay không. Hay người gọi Thẩm Thanh Hòa chính là người khiến Thẩm Thanh Hòa không vui? Không biết có phải sắp phải chia xa hay không, nhưng Thẩm Giáng Niên không khỏi suy nghĩ lung tung.
Thẩm Giáng Niên tắm xong, vừa mở cửa ra đã nghe thấy Thẩm Thanh Hòa nói: “Lấy máy sấy tóc đi, tôi sấy tóc cho em.” Thẩm Giáng Niên đã lĩnh hội được khả năng cảm nhận của Thẩm Thanh Hòa, nhưng vẫn ngạc nhiên. Thẩm Thanh Hòa quay lưng về phía cô, ngồi trên sô pha uống trà.
Thẩm Giáng Niên đặt máy sấy tóc xuống: “Uống ngon không?”
“Ừa.” Thẩm Thanh Hòa đứng dậy bảo Thẩm Giáng Niên ngồi xuống. Thẩm Giáng Niên muốn nói thêm vài lời, nhưng Thẩm Thanh Hòa chỉ nói một chữ, cầm lấy máy sấy tóc bắt đầu sấy tóc cho cô.
Đầu ngón tay mềm mại chạm vào da đầu khiến Thẩm Giáng Niên ngứa ngáy. Lực ấn xoa vừa phải, giống như đang mát xa vậy, Thẩm Giáng Niên lúc thì ngứa lúc thì tê dại, cô cuộn ngón chân lại, cảm giác thoải mái vô cùng.
Trong đầu Thẩm Giáng Niên vẫn còn kế hoạch lớn, cô muốn thử... sức hút của mình đối với Thẩm Thanh Hòa. Trong đầu Thẩm Giáng Niên đang muốn biến mình thành hồ ly tinh Thẩm tiểu yêu, biến hình đủ thứ các kiểu, chỉ vì muốn dụ dỗ Thẩm thư sinh đang ân cần sấy tóc cho cô.
Giống như đã đẩy lùi được một sự việc, cuối cùng thì quá trình này cũng đã được nghĩ ra, nhưng lại không nghĩ ra khởi đầu thích hợp và thời điểm xảy ra. Đột nhiên lao tới, kiểu thô lỗ này không thích hợp với cô, Thẩm Giáng Niên nghĩ, tìm chủ đề rồi ám chỉ, chỉ cần Thẩm Thanh Hòa có thể tiếp tục, cô có thể kéo đến... một nơi xa lạ.
Thẩm Thanh Hòa chuyên tâm sấy tóc, Thẩm Giáng Niên cũng không nhàn rỗi, cô đang nghĩ đại pháp dụ dỗ người.
Thẩm Thanh Hòa vừa đặt máy sấy tóc xuống, cảm thấy người sắp bước đi thì Thẩm Giáng Niên đã nắm lấy cổ tay cô ấy: “Đi đâu thế?”
“Cất máy sấy.”
“Lát em cất cho.” Thẩm Giáng Niên kéo Thẩm Thanh Hòa ngồi xuống cạnh cô, “Người cũng bận cả ngày rồi, nghỉ ngơi chút đi.” Nhìn thấy bộ dạng nóng nảy của cô, Thẩm Thanh Hòa lặng lẽ ngồi xuống, không lên tiếng.
Tự nhiên, không biết nói gì.
Bị ánh mắt hững hờ của Thẩm Thanh Hòa nhìn chằm chằm, Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không mở miệng được, khóe môi giật giật nhưng lại không nói gì. Đúng như dự đoán, cô vẫn thiếu nghị lực như vậy, bị Thẩm Thanh Hòa nhìn chằm chằm, cô không nói được lời nào.
“Có chuyện muốn nói à?” Thẩm Thanh Hòa không nỡ, chủ động hỏi.
... Chủ đề này không thích hợp để hỏi đáp, "Không..." Nhưng nếu không nắm bắt cơ hội, sẽ không có gì để nói tiếp theo, vì vậy Thẩm Giáng Niên kéo giọng nói một hồi lâu, Thẩm Thanh Hòa nhướng mày, lúc này Thẩm Giáng Niên mới rúc vào cô ấy.
Sau khi tránh đi ánh mắt đó, Thẩm Giáng Niên giống như một con chim nép vào lòng người ta, nghiêng đầu, tựa đầu lên vai Thẩm Thanh Hòa, thở dài: “Haizz.” Con người thật thích tìm muộn phiền, lúc chưa ở bên nhau thì buồn rầu suy nghĩ làm sao có thể ở bên nhau; còn sau khi ở bên nhau rồi, lại lo được lo mất... điều càng buồn rầu hơn là, chỉ có mình cô như thế.
“Đang yên đang lành, sao em lại thở dài?” Thẩm Thanh Hòa giơ tay chủ động ôm Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên lập tức có chút ủy khuất, còn vẫn biết chủ động ôm cô đó? Thẩm Giáng Niên thút thít, với giọng điệu nũng nịu: “Cảm giác người không yêu em~”
Thẩm Thanh Hòa giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Thẩm Giáng Niên, có chút mùi thơm, hờn dỗi nói: “Em nghĩ lung tung gì đó?” Thẩm Giáng Niên thật sự muốn nói thẳng: Em thật sự muốn biết, tại sao người không chạm vào em.
Nhưng tiểu sư tử kiêu hãnh làm sao có thể nói như thế được. Không chạm vào thì không chạm, dù có muốn cũng không muốn nói huỵt toẹt ra, cho nên hậm hực, “Có một vị tiểu lãng cuốn nào đó suy nghĩ lung tung, bởi vì vị trưởng quan nào đó làm không đúng, mà vị trưởng quan nào đó không suy nghĩ lung tung bởi vì vị tiểu lãng cuốn nào đó đã làm rất tốt.”
Ở nơi Thẩm Giáng Niên không nhìn thấy, khóe môi Thẩm Thanh Hòa cong lên, nhẹ giọng nói: “Rồi sao nữa?”
“Cho nên, em nghĩ...” Thẩm Giáng Niên chưa kịp nói gì thì mặt đã đỏ bừng, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: “Vị trưởng quan nào đó phải học theo vị tiểu lãng cuốn nào đó.”
“Học ư?”
“Ừa.”
“Cụ thể là học cái gì?” Thẩm Thanh Hòa liếc nhìn sang một bên, cúi đầu nhìn vị tiểu lãng cuốn nào đó, đầu ngón tay đang chơi đùa trên đùi cô, còn bày đặt đào hố cho cô nhảy vào, đào vui vẻ vô cùng, “Học là học, vị tiểu lãng cuốn nào đó làm sao làm người ta vui vẻ, làm sao để người ta yên tâm, làm sao để người ta không suy nghĩ lung tung.”
“Ừa, ví dụ thử?” Thẩm Thanh Hòa hướng dẫn từng bước, Thẩm Giáng Niên trả lời: “Ví dụ như, ừm~ khiến đối phương cảm thấy sung sướng cả tinh thần lẫn thể xác á~” Cô đỏ mặt xấu hổ, cũng may Thẩm Thanh Hòa không nhìn thấy.
“A~” Thẩm Thanh Hòa lặp lại, “Sung sướng thể xác á?”
“Đúng rồi nè~” Thẩm Giáng Niên như một cô nhóc, nắm chặt quần Thẩm Thanh Hòa, có chút ngứa ngứa, trưởng quan rất biết nắm bắt trọng điểm.
“A, ý là vị trưởng quan nào đó không làm vị tiểu lãng cuốn nào đó sung sướng thể xác hả?”
“Ừa ừa.” Rốt cuộc cũng đi đúng vấn đề.
Cái hố dường như ngày càng đào sâu hơn.
“A ~” Thẩm Thanh Hòa giống như ‘bừng nắng hạ’, Thẩm Giáng Niên chờ mong kéo quần của Thẩm Thanh Hòa, “Lần này người biết phải làm sao rồi phải không?”
“Tôi không biết.” Thẩm Thanh Hòa trả lời thẳng.
"..." Thẩm Giáng Niên sửng sốt, hứng thú giảm đi hơn một nửa.
“Nhưng mà, tôi bằng lòng học.”
“Hả?” Thẩm Giáng Niên vẫn có chút chán nản, “Học gì?”
“Học vị tiểu lãng cuốn nào đó có thể khiến vị trưởng quan nào đó sung sướng thể xác.” Thẩm Thanh Hòa nghiêm túc nói, Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa cười trêu chọc, biết ngay người này lại ghẹo cô, không cam lòng nói: “Học kiểu này, không thể nào học một mình được, đi vào phòng ngủ, cũng nhau học đi.”
Thẩm Giáng Niên mặt đỏ bừng, đứng dậy định đi vào phòng ngủ, Thẩm Thanh Hòa vội vàng đứng dậy, nắm lấy cổ tay cô, hỏi: “Ai nói một mình không được hả?”
“Gì chứ....” Thẩm Giáng Niên chưa nói xong đã nghĩ đến... người cực kỳ ngượn ngùng, hất tay Thẩm Thanh Hòa, “Không nói chuyện với người nữa, em đi ngủ!” Thẩm Giáng Niên trở về phòng, trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ hai chữ đó, không thể nói ra, nhưng cô biết đó chính là ý của Thẩm Thanh Hòa, tự mình chạm vào.
Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng thở ra, tiểu lãng cuốn này nên cứ bám lấy một hồi nữa, cô sợ nhịn không được mà đi trêu ghẹo rồi. Cho nên đào hố xong, nhưng vẫn nhịn lại không nhảy xuống. Đè nén ham muốn xuống, Thẩm Thanh Hòa đi sang một phòng khác, định nói chuyện với Lục Mạn Vân trước, sẵn tiện thăm dò sự thật ra sao.
Lục Mạn Vân có chút kinh ngạc khi nhận được tin nhắn từ Thẩm Thanh Hòa, đáng lý ra thì phải trốn còn không kịp chứ. Thẩm Thanh Hòa: Giáo sư Lục, gần đây ngài thế nào? Lục Mạn Vân: Có chuyện muốn nói thì cứ thẳng thắn, giữa chúng ta không cần lòng vòng.
Nhìn xem, đây là Lục Mạn Vân, bà ấy thậm chí còn không đủ kiên nhẫn để lòng vòng.
Thẩm Thanh Hòa: Đúng là có việc ạ.
Lục Mãn Vân: Ừ.
Thẩm Thanh Hòa: Cháu sắp ra nước ngoài, Giang Niên ở lại Trung Quốc, phiền ngài quan tâm chăm sóc cho em ấy.
Lục Mạn Vân: Chỉ vậy thôi sao?
Thẩm Thanh Hòa: Đúng vậy, em ấy ở một mình ở CBD, sợ bận lên thì không ăn đúng giờ, ảnh hưởng không tốt đến dạ dày, phiền ngài chịu khó giám sát.
Lục Mạn Vân: Đây là con gái của cô, những gì cháu nói, là việc cô phải nên làm.
Thẩm Thanh Hòa cầm điện thoại, trong lòng trầm xuống, hiển nhiên Lục Mạn Vân không biết Thẩm Giáng Niên đi nước ngoài, hay là Lục Mạn Vân cố ý giấu? Thẩm Thanh Hòa: Thực ra nếu em ấy ở trong nước thì cũng dễ rồi, chẳng qua là cách hơi xa, ngoài tầm với, em ấy không chăm sóc bản thân tốt, chúng ta không có cách nào quan tâm được. Thời gian dài, sức khỏe sẽ giảm đi.
Lục Mạn Vân vốn dĩ định đơn giản trả lời, nhưng mà lời này của Thẩm Thanh Hòa... giống như có ám chỉ gì trong đó? Lục Mạn Vân soạn tin nhắn chuẩn bị hỏi, Thẩm Thanh Hòa vội vàng gửi đến: Giáng Niên vẫn còn nhỏ.
Lục Mạn Vân gõ được một nửa: Cô không sợ xa xôi...
Thẩm Thanh Hòa: Chỉ dựa vào lời dặn của người khác cũng vô ích, vẫn nên để em ấy nhận thức được cái gì là quan trọng nhất.
Lục Mạn Vân cau mày, ý thức được sự tình không đơn giản như vậy.
Cùng lúc đó, Thẩm Thanh Hòa đặt điện thoại xuống, chậm rãi đi đến phòng ngủ của Thẩm Giáng Niên.
Một con cá lớn sắp cắn câu, trước tiên cô phải xoa dịu những con cá nhỏ đang nổi trên bờ.
Danh sách chương