Tuy nhiên, trước khi hỏi, Thẩm Giáng Niên muốn chắc chắn một điều.
"Thẩm Thanh Hoà, nói cho em biết, em là ai?" Thẩm Giáng Niên đứng ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn cô ấy, mặc dù ánh mắt kia lạnh thấu xương.
Thẩm Thanh Hoà chỉ cúi đầu nhìn cô mà không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng đó Thẩm Giáng Niên chưa từng thấy, cả lòng cô lạnh đi.
"Nếu có chuyện muốn nói, sao không ngồi xuống từ từ nói chuyện." Lục Chi Dao đi tới, vỗ vỗ vai Thẩm Giáng Niên dưới ánh mắt khóa chặt của Thẩm Thanh Hoà. "Bây giờ hai người đều mệt rồi." Lục Chi Dao nói, tay đặt lên trên vai cô và ấn nhẹ.
Thẩm Giáng Niên hơi nghiêng người, có vẻ như đồng tình với đề nghị của Lục Chi Dao, rốt cuộc hai chân run rẩy, mà Thẩm Thanh Hoà phải dùng hai tay đỡ khung cửa mới đứng vững.
"Tới, Thanh Hoà." Lục Chi Dao nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng vuốt, nhẹ giọng nói: "Ngồi qua đây." Lục Chi Dao muốn nắm lấy tay Thẩm Thanh Hoà, nhưng lại bị cánh tay giơ lên chặn lại. Cuối cùng, Lục Chỉ Dao nắm lấy cánh tay Thẩm Thanh Hoà, hai người cùng ngồi xuống, Thẩm Giáng Niên ngồi đối diện hai người.
"Có muốn uống chút nước không?" Lục Chi Dao giơ tay vuốt ve lưng Thẩm Thanh, trìu mến hỏi Thẩm Thanh Hoà: "Hay là muốn ăn chút gì trước?" Thẩm Thanh Hoà hơi cúi đầu, không biết ánh mắt đang rơi ở đâu .
"Tôi cho em ăn gì đó nha." Lục Chi Dao đứng dậy, cười xin lỗi với Thẩm Giáng Niên, "Cô ấy không ăn gì trong khoảng thời gian rồi, mong cô đợi một lát." Lục Chi Dao đi đến lấy hộp giữ nhiệt, múc chén cháo dinh dưỡng, "Cô có muốn ăn không?" Lục Chi Dao hỏi Thẩm Giáng Niên.
"Tôi không ăn." Làm sao cô có tâm trạng ăn được? Thẩm Giáng Niên trong lòng tràn đầy thống khổ, "Cám ơn."
"Ngoan, ăn một chút sẽ không khó chịu nữa ~" Cách Lục Chi Dao chăm sóc Thẩm Thanh Hoà, khá giống như cách Thẩm Thanh Hoà chăm sóc cô, Thẩm Giáng Niên nhớ đến sự dịu dàng của Thẩm Thanh Hoà, lúc này nhớ lại nó không khác nào một đòn chí mạng.
Lục Chi Dao thổi thổi, nghiêng người: "Thử xem nó có hợp khẩu vị của em không." Có lẽ đó thực sự là một hương vị quen thuộc với Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên thấy Thẩm Thanh Hoà cau mày, nhưng rất nhanh lại có phản ứng, mở miệng liếm môi, đầu lưỡi mềm hồng kia, là nơi mà cô từng hôn qua.
"Ngon không?" Lục Chi Dao hỏi, Thẩm Thanh Hoà không nói gì, chậm rãi ăn, đúng là đang ăn. Lục Chỉ Dao tựa hồ không để ý tới sự im lặng của Thẩm Thanh Hòa, tiếp tục dùng phương thức riêng của mình giao tiếp: "Thanh Hòa đã mấy ngày rồi không ăn nhỉ?" Lục Chi Dao cố ý cúi đầu nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà hơi quay đầu đi, giống như không muốn bị nhìn. Lục Chi Dao cười khẽ, giọng điệu rất cưng chiều, "Đã ăn đồ tôi nấu rồi, đừng giận nữa, được không?" Lục Chi Dao nói xong, Thẩm Thanh Hoà liền quay mặt đi, không chịu ăn, "A~ Vẫn còn giận hả, vậy ăn trước đi, tôi biết em chưa tha thứ cho tôi~"
...Thẩm Giáng Niên hiện đang tự hỏi liệu Thẩm Thanh Hoà mà cô biết có phải do Lục Chỉ Dao huấn luyện hay không? Nếu không thì tại sao lời nói và hành vi của họ lại giống nhau đến vậy? Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm hai người đối diện, cảm thấy tức giận, khó chịu, buồn bã và đau đớn nhưng lại không thể làm gì được. Cô là bạn gái của Thẩm Thanh Hoà, lẽ ra cô phải là người chăm sóc và đút cháo cho cô ấy, nhưng lúc này cô chỉ có thể ngồi ở đây.
Người vừa rồi lạnh lùng với cô như vậy hiển nhiên đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều dưới cái dỗ dành của Lục Chỉ Dao. Tuy nhiên, cô ấy vẫn không nhìn Thẩm Giáng Niên, vẫn không tỏ ra quen thuộc với Thẩm Giáng Niên: "Thẩm Thanh Hoà, người ở trước mặt A Dao của người, đến tên em cũng không dám gọi sao?" Thẩm Giáng Niên thật sự không nhịn được nữa, cả người bị đè nén sắp bùng nổ.
"Tên quan trọng đến vậy sao?" Lục Chi Dao đi lấy nước cho Thẩm Thanh Hòa, "Cô ấy không những không thể gọi tên cô mà còn không thể gọi tôi."
"Vừa rồi, cô ấy cứ gọi tên cô!" Thẩm Giáng Niên xúc động.
"Thật sao?" Lục Chi Dao đẩy ly nước qua, Thẩm Thanh Hoà không có uống, hai tay vẫn luôn đặt ở dưới bàn, "Muốn tôi đút hả?" Lục Chi Dao nghiêng người hỏi. Thẩm Thanh Hoà không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, Thẩm Giáng Niên tưởng đâu sẽ đút như vừa rồi, nhưng mà không ngờ Lục Chi Dao đã cầm ly nước lên uống một ngụm. Thẩm Giáng Niên tức giận vô cùng, uống nước theo kiểu miệng áp miệng sao? "Thẩm Thanh Hoà! Người dám uống thử xem!" Vào lúc Lục Chi Dao tiếp cận, Thẩm Giáng Niên sốt ruột nhưng lại bất lực, mang theo tiếng khóc hung dữ với Thẩm Thanh Hoà. Không biết là không muốn uống, hay vẫn là tiếng quát lớn của Thẩm Giáng Niên có tác dụng, lúc Lục Chi Dao đến gần hơn, Thẩm Thanh Hoà quay đầu đi, không chịu uống.
Lục Chi Dao nuốt nước, cũng không có chút nào khó chịu, giơ tay xoa tóc Thẩm Thanh Hoà, "Vẫn không thích đùa như thế." Lục Chi Dao nhìn Thẩm Giáng Niên, "Được rồi, ăn cũng ăn xong, uống cũng uống rồi, cô ấy có thể chống đỡ được một lúc, hỏi đi." Vừa nói vừa nhìn Thẩm Thanh Hoà, "Giờ cô ấy sẽ hỏi chuyện, nếu em không muốn trả lời, tôi có thể trả lời thay em, nếu em muốn trả lời, thì tự em nói."
Thẩm Thanh Hoà không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí không có bất kỳ biểu cảm nào, cô chỉ ngồi đó,đầu cúi còn sâu hơn trước, giống như đang nhìn hai tay mình ở dưới gầm bàn.
"Thẩm Thanh Hoà, nhìn em." Không có phản ứng nào trước mệnh lệnh của Thẩm Giáng Niên, cô đứng dậy, vươn đầu ngón tay qua bàn, nâng cằm Thẩm Thanh Hoà lên một chút, khi ánh mắt họ gặp nhau, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy trong mắt cô ấy đầy tơ máu đỏ, giống như đã lâu không được ngủ. Nhớ đến Thẩm Thanh Hoà bị mất ngủ, tim Thẩm Giáng Niên lại đau, nhưng sau cơn đau thì bất lực càng nhiều hơn, trong đầu cô đang nghĩ đến đủ loại vấn đề khó khăn, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào ở thời điểm hiện tại.
Thẩm Thanh Hoà chỉ nhìn cô, không hùa theo hay vùng vẫy, nhưng hơi cau mày cho thấy tâm trạng cô lúc này không được tốt.
Nhưng hai người đã đến nước này, cho dù có đau lòng, Thẩm Giáng Niên vẫn phải hỏi: "A Dao là bạn gái của người?" Thẩm Giáng Niên không chút dao động nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Thanh Hoà.
"Nói chính xác thì là đã từng." Lục Chi Dao ở bên cạnh trả lời.
"Hai người đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi?"
"Nếu tính từ thời điểm chính thức xác lập mối quan hệ, chúng tôi đã ở bên nhau được 5 năm, 8 tháng và 13 ngày".
Tim Thẩm Giáng Niên bị đả kích mạnh, "Thẩm Thanh Hoà, hiện tại người còn yêu A Dao không?" Thẩm Thanh Hoà lúc này cụp mắt xuống, lông mi thẳng tắp thon dài để lại một bóng đen. Thẩm Thanh Hoà tựa hồ có chút buồn ngủ, rũ mắt xuống, không chịu ngước lên nữa, Thẩm Giáng Niên cảm giác đầu ngón tay mình nặng hơn một chút, sức nặng của Thẩm Thanh Hoà chậm rãi chuyển sang tay cô.
"Cô ấy......"
"Thẩm Thanh Hòa, chính miệng người trả lời em." Thẩm Giáng Niên ngắt lời Lục Chi Dao, cô cúi người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú đó, vẫn rất đẹp, nhưng lại khiến cô cảm thấy đau lòng. "Câu hỏi vừa rồi, quá khó rồi phải không? Vậy em đổi câu hỏi." Thẩm Giáng Niên càng ngày càng gần, khoảng cách giữa hai môi có lẽ chỉ có mấy centimet. Khi hai người đã rất gần nhau, Thẩm Giáng Niên dừng lại hỏi: "Thẩm Thanh Hoà, người yêu Thẩm Giáng Niên chứ?" Nếu người trả lời có, em sẽ có thể bước tiếp, mặc kệ trước đó người đã làm tổn thương em đến nhường nào.
Thời gian dường như đứng yên trong giây phút đó, trong lúc hoảng hốt, Thẩm Giáng Niên nghe thấy tiếng tim mình đập. Hơi thở hơi nóng của Thẩm Thanh Hoà phả vào mặt cô, cũng làm ẩm trái tim cô. Trọng lượng trên đầu ngón tay càng ngày càng nặng, Thẩm Thanh Hoà tựa hồ có chút mệt mỏi, trọng lượng dần dần chuyển về phía Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên dùng hai tay ôm lấy mặt Thẩm Thanh Hoà, thấy cô ấy nheo mắt lại, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào. Thật ra, đáp án đã rõ, cớ sao lại phải hỏi? Thẩm Giáng Niên cười khổ trong lòng, tại sao cứ phải để lòng đau tan nát mới chịu buông tay? Nếu lúc này rời đi, sẽ không biết khi nào gặp lại, thế nên, trước lúc em rời đi, có thể cùng người một lần nữa được không?
Thẩm Giáng Niên nghĩ như vậy, đưa môi tới môi Thẩm Thanh Hoà. Điều Thẩm Giáng Niên không ngờ tới chính là Thẩm Thanh Hoà đáp lại cô, khi cô chưa kịp phản ứng, thì người này đã nắm quyền chủ động, giơ tay móc cổ cô, mút thật sâu, khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên tê dại.
Mùi rượu thoang thoảng, vẫn như cũ vẫn mê hoặc cô, có lẽ Thẩm Thanh Hòa thiên phú trong chuyện này. Thẩm Thanh Hoà gấp gáp còn hơn cả cô nghĩ, giống như muốn chiếm lấy cô. thẩm Thanh Hoà bò lên bàn, ôm mặt Thẩm Giáng Niên trong tay, ôm chặt cô như sợ cô trốn thoát.
Trên thực tế, Thẩm Giáng Niên đang trong trạng thái ngơ ngác, cô bị động chịu đựng những việc Thẩm Thanh Hoà làm, đầu óc trống rỗng, căn bản không thể suy nghĩ, cơ thể thành thật có phản ứng. Thẩm Giáng Niên theo nhịp điệu của Thẩm Thanh Hoà, đợi đến khi lấy lại ý thức thì đã bị Thẩm Thanh Hoà đưa vào phòng, đè ở bên dưới.
Dấu vết tỉnh táo cuối cùng của Thẩm Giáng Niên là khi cô nhìn thấy cánh cửa đang từ từ được đẩy mở từ bên ngoài. Sau đó, đèn trong phòng tắt ngay lập tức.
Trong đêm tối chỉ còn lại hơi thở nặng nhọc. Đêm dài thắp lên ngọn lửa tình yêu.
Đêm nay sẽ có bao nhiêu điều khó quên xảy ra?
====---====
"Thẩm Thanh Hoà, nói cho em biết, em là ai?" Thẩm Giáng Niên đứng ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn cô ấy, mặc dù ánh mắt kia lạnh thấu xương.
Thẩm Thanh Hoà chỉ cúi đầu nhìn cô mà không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng đó Thẩm Giáng Niên chưa từng thấy, cả lòng cô lạnh đi.
"Nếu có chuyện muốn nói, sao không ngồi xuống từ từ nói chuyện." Lục Chi Dao đi tới, vỗ vỗ vai Thẩm Giáng Niên dưới ánh mắt khóa chặt của Thẩm Thanh Hoà. "Bây giờ hai người đều mệt rồi." Lục Chi Dao nói, tay đặt lên trên vai cô và ấn nhẹ.
Thẩm Giáng Niên hơi nghiêng người, có vẻ như đồng tình với đề nghị của Lục Chi Dao, rốt cuộc hai chân run rẩy, mà Thẩm Thanh Hoà phải dùng hai tay đỡ khung cửa mới đứng vững.
"Tới, Thanh Hoà." Lục Chi Dao nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng vuốt, nhẹ giọng nói: "Ngồi qua đây." Lục Chi Dao muốn nắm lấy tay Thẩm Thanh Hoà, nhưng lại bị cánh tay giơ lên chặn lại. Cuối cùng, Lục Chỉ Dao nắm lấy cánh tay Thẩm Thanh Hoà, hai người cùng ngồi xuống, Thẩm Giáng Niên ngồi đối diện hai người.
"Có muốn uống chút nước không?" Lục Chi Dao giơ tay vuốt ve lưng Thẩm Thanh, trìu mến hỏi Thẩm Thanh Hoà: "Hay là muốn ăn chút gì trước?" Thẩm Thanh Hoà hơi cúi đầu, không biết ánh mắt đang rơi ở đâu .
"Tôi cho em ăn gì đó nha." Lục Chi Dao đứng dậy, cười xin lỗi với Thẩm Giáng Niên, "Cô ấy không ăn gì trong khoảng thời gian rồi, mong cô đợi một lát." Lục Chi Dao đi đến lấy hộp giữ nhiệt, múc chén cháo dinh dưỡng, "Cô có muốn ăn không?" Lục Chi Dao hỏi Thẩm Giáng Niên.
"Tôi không ăn." Làm sao cô có tâm trạng ăn được? Thẩm Giáng Niên trong lòng tràn đầy thống khổ, "Cám ơn."
"Ngoan, ăn một chút sẽ không khó chịu nữa ~" Cách Lục Chi Dao chăm sóc Thẩm Thanh Hoà, khá giống như cách Thẩm Thanh Hoà chăm sóc cô, Thẩm Giáng Niên nhớ đến sự dịu dàng của Thẩm Thanh Hoà, lúc này nhớ lại nó không khác nào một đòn chí mạng.
Lục Chi Dao thổi thổi, nghiêng người: "Thử xem nó có hợp khẩu vị của em không." Có lẽ đó thực sự là một hương vị quen thuộc với Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên thấy Thẩm Thanh Hoà cau mày, nhưng rất nhanh lại có phản ứng, mở miệng liếm môi, đầu lưỡi mềm hồng kia, là nơi mà cô từng hôn qua.
"Ngon không?" Lục Chi Dao hỏi, Thẩm Thanh Hoà không nói gì, chậm rãi ăn, đúng là đang ăn. Lục Chỉ Dao tựa hồ không để ý tới sự im lặng của Thẩm Thanh Hòa, tiếp tục dùng phương thức riêng của mình giao tiếp: "Thanh Hòa đã mấy ngày rồi không ăn nhỉ?" Lục Chi Dao cố ý cúi đầu nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà hơi quay đầu đi, giống như không muốn bị nhìn. Lục Chi Dao cười khẽ, giọng điệu rất cưng chiều, "Đã ăn đồ tôi nấu rồi, đừng giận nữa, được không?" Lục Chi Dao nói xong, Thẩm Thanh Hoà liền quay mặt đi, không chịu ăn, "A~ Vẫn còn giận hả, vậy ăn trước đi, tôi biết em chưa tha thứ cho tôi~"
...Thẩm Giáng Niên hiện đang tự hỏi liệu Thẩm Thanh Hoà mà cô biết có phải do Lục Chỉ Dao huấn luyện hay không? Nếu không thì tại sao lời nói và hành vi của họ lại giống nhau đến vậy? Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm hai người đối diện, cảm thấy tức giận, khó chịu, buồn bã và đau đớn nhưng lại không thể làm gì được. Cô là bạn gái của Thẩm Thanh Hoà, lẽ ra cô phải là người chăm sóc và đút cháo cho cô ấy, nhưng lúc này cô chỉ có thể ngồi ở đây.
Người vừa rồi lạnh lùng với cô như vậy hiển nhiên đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều dưới cái dỗ dành của Lục Chỉ Dao. Tuy nhiên, cô ấy vẫn không nhìn Thẩm Giáng Niên, vẫn không tỏ ra quen thuộc với Thẩm Giáng Niên: "Thẩm Thanh Hoà, người ở trước mặt A Dao của người, đến tên em cũng không dám gọi sao?" Thẩm Giáng Niên thật sự không nhịn được nữa, cả người bị đè nén sắp bùng nổ.
"Tên quan trọng đến vậy sao?" Lục Chi Dao đi lấy nước cho Thẩm Thanh Hòa, "Cô ấy không những không thể gọi tên cô mà còn không thể gọi tôi."
"Vừa rồi, cô ấy cứ gọi tên cô!" Thẩm Giáng Niên xúc động.
"Thật sao?" Lục Chi Dao đẩy ly nước qua, Thẩm Thanh Hoà không có uống, hai tay vẫn luôn đặt ở dưới bàn, "Muốn tôi đút hả?" Lục Chi Dao nghiêng người hỏi. Thẩm Thanh Hoà không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, Thẩm Giáng Niên tưởng đâu sẽ đút như vừa rồi, nhưng mà không ngờ Lục Chi Dao đã cầm ly nước lên uống một ngụm. Thẩm Giáng Niên tức giận vô cùng, uống nước theo kiểu miệng áp miệng sao? "Thẩm Thanh Hoà! Người dám uống thử xem!" Vào lúc Lục Chi Dao tiếp cận, Thẩm Giáng Niên sốt ruột nhưng lại bất lực, mang theo tiếng khóc hung dữ với Thẩm Thanh Hoà. Không biết là không muốn uống, hay vẫn là tiếng quát lớn của Thẩm Giáng Niên có tác dụng, lúc Lục Chi Dao đến gần hơn, Thẩm Thanh Hoà quay đầu đi, không chịu uống.
Lục Chi Dao nuốt nước, cũng không có chút nào khó chịu, giơ tay xoa tóc Thẩm Thanh Hoà, "Vẫn không thích đùa như thế." Lục Chi Dao nhìn Thẩm Giáng Niên, "Được rồi, ăn cũng ăn xong, uống cũng uống rồi, cô ấy có thể chống đỡ được một lúc, hỏi đi." Vừa nói vừa nhìn Thẩm Thanh Hoà, "Giờ cô ấy sẽ hỏi chuyện, nếu em không muốn trả lời, tôi có thể trả lời thay em, nếu em muốn trả lời, thì tự em nói."
Thẩm Thanh Hoà không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí không có bất kỳ biểu cảm nào, cô chỉ ngồi đó,đầu cúi còn sâu hơn trước, giống như đang nhìn hai tay mình ở dưới gầm bàn.
"Thẩm Thanh Hoà, nhìn em." Không có phản ứng nào trước mệnh lệnh của Thẩm Giáng Niên, cô đứng dậy, vươn đầu ngón tay qua bàn, nâng cằm Thẩm Thanh Hoà lên một chút, khi ánh mắt họ gặp nhau, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy trong mắt cô ấy đầy tơ máu đỏ, giống như đã lâu không được ngủ. Nhớ đến Thẩm Thanh Hoà bị mất ngủ, tim Thẩm Giáng Niên lại đau, nhưng sau cơn đau thì bất lực càng nhiều hơn, trong đầu cô đang nghĩ đến đủ loại vấn đề khó khăn, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào ở thời điểm hiện tại.
Thẩm Thanh Hoà chỉ nhìn cô, không hùa theo hay vùng vẫy, nhưng hơi cau mày cho thấy tâm trạng cô lúc này không được tốt.
Nhưng hai người đã đến nước này, cho dù có đau lòng, Thẩm Giáng Niên vẫn phải hỏi: "A Dao là bạn gái của người?" Thẩm Giáng Niên không chút dao động nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Thanh Hoà.
"Nói chính xác thì là đã từng." Lục Chi Dao ở bên cạnh trả lời.
"Hai người đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi?"
"Nếu tính từ thời điểm chính thức xác lập mối quan hệ, chúng tôi đã ở bên nhau được 5 năm, 8 tháng và 13 ngày".
Tim Thẩm Giáng Niên bị đả kích mạnh, "Thẩm Thanh Hoà, hiện tại người còn yêu A Dao không?" Thẩm Thanh Hoà lúc này cụp mắt xuống, lông mi thẳng tắp thon dài để lại một bóng đen. Thẩm Thanh Hoà tựa hồ có chút buồn ngủ, rũ mắt xuống, không chịu ngước lên nữa, Thẩm Giáng Niên cảm giác đầu ngón tay mình nặng hơn một chút, sức nặng của Thẩm Thanh Hoà chậm rãi chuyển sang tay cô.
"Cô ấy......"
"Thẩm Thanh Hòa, chính miệng người trả lời em." Thẩm Giáng Niên ngắt lời Lục Chi Dao, cô cúi người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú đó, vẫn rất đẹp, nhưng lại khiến cô cảm thấy đau lòng. "Câu hỏi vừa rồi, quá khó rồi phải không? Vậy em đổi câu hỏi." Thẩm Giáng Niên càng ngày càng gần, khoảng cách giữa hai môi có lẽ chỉ có mấy centimet. Khi hai người đã rất gần nhau, Thẩm Giáng Niên dừng lại hỏi: "Thẩm Thanh Hoà, người yêu Thẩm Giáng Niên chứ?" Nếu người trả lời có, em sẽ có thể bước tiếp, mặc kệ trước đó người đã làm tổn thương em đến nhường nào.
Thời gian dường như đứng yên trong giây phút đó, trong lúc hoảng hốt, Thẩm Giáng Niên nghe thấy tiếng tim mình đập. Hơi thở hơi nóng của Thẩm Thanh Hoà phả vào mặt cô, cũng làm ẩm trái tim cô. Trọng lượng trên đầu ngón tay càng ngày càng nặng, Thẩm Thanh Hoà tựa hồ có chút mệt mỏi, trọng lượng dần dần chuyển về phía Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên dùng hai tay ôm lấy mặt Thẩm Thanh Hoà, thấy cô ấy nheo mắt lại, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào. Thật ra, đáp án đã rõ, cớ sao lại phải hỏi? Thẩm Giáng Niên cười khổ trong lòng, tại sao cứ phải để lòng đau tan nát mới chịu buông tay? Nếu lúc này rời đi, sẽ không biết khi nào gặp lại, thế nên, trước lúc em rời đi, có thể cùng người một lần nữa được không?
Thẩm Giáng Niên nghĩ như vậy, đưa môi tới môi Thẩm Thanh Hoà. Điều Thẩm Giáng Niên không ngờ tới chính là Thẩm Thanh Hoà đáp lại cô, khi cô chưa kịp phản ứng, thì người này đã nắm quyền chủ động, giơ tay móc cổ cô, mút thật sâu, khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên tê dại.
Mùi rượu thoang thoảng, vẫn như cũ vẫn mê hoặc cô, có lẽ Thẩm Thanh Hòa thiên phú trong chuyện này. Thẩm Thanh Hoà gấp gáp còn hơn cả cô nghĩ, giống như muốn chiếm lấy cô. thẩm Thanh Hoà bò lên bàn, ôm mặt Thẩm Giáng Niên trong tay, ôm chặt cô như sợ cô trốn thoát.
Trên thực tế, Thẩm Giáng Niên đang trong trạng thái ngơ ngác, cô bị động chịu đựng những việc Thẩm Thanh Hoà làm, đầu óc trống rỗng, căn bản không thể suy nghĩ, cơ thể thành thật có phản ứng. Thẩm Giáng Niên theo nhịp điệu của Thẩm Thanh Hoà, đợi đến khi lấy lại ý thức thì đã bị Thẩm Thanh Hoà đưa vào phòng, đè ở bên dưới.
Dấu vết tỉnh táo cuối cùng của Thẩm Giáng Niên là khi cô nhìn thấy cánh cửa đang từ từ được đẩy mở từ bên ngoài. Sau đó, đèn trong phòng tắt ngay lập tức.
Trong đêm tối chỉ còn lại hơi thở nặng nhọc. Đêm dài thắp lên ngọn lửa tình yêu.
Đêm nay sẽ có bao nhiêu điều khó quên xảy ra?
====---====
Danh sách chương