Khi đến khách sạn Chiết Giang, cuộc họp ngày hôm nay đã kết thúc, Lãng Tư Duệ đang đợi Thẩm Giáng Niên trong phòng.
"Lãng tổng." Thẩm Giáng Niên đi vào, đặt túi xách xuống, chào hỏi.
"Xong rồi à?" Lãng Tư Duệ không ngẩng đầu lên hỏi.
"Vâng." Trong lòng Thẩm Giáng Niên vẫn như cũ trầm xuống, đã tất toán xong.
Lãng Tư Duệ ngẩng đầu, thấy đôi mắt hơi đỏ, cũng không hỏi thêm câu nào nữa, "Nghỉ ngơi đi, ngày mai có huấn luyện, cô ở lại tham gia. Sáng mai tôi có cuộc họp, sẽ trực tiếp về Bắc Kinh. "
"Vâng." Thẩm Giáng Niên đáp, ngồi ở mép giường lật xem tài liệu huấn luyện ngày mai. Lãng Tư Duệ đang bận rộn trước máy tính, thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Giáng Niên với đôi mắt đỏ hoe nhưng không nói gì.
Thẩm Giáng Niên không muốn ăn tối, nhưng Lãng Tư Duệ đã gọi cô đi theo cô ấy. Không ăn nhiều thì ăn mấy miếng cũng được, coi như có người cùng ăn với Lãng Tư Duệ. Lãng Tư Duệ thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Thẩm Giáng Niên, dặn dò cô phải biết chăm lo cho bản thân, nên ăn nhiều một chút, trong lòng Thẩm Giáng Niên có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng cô cũng đã từng dùng tâm như thế mà đối với Thẩm Thanh Hoà, đổi lại là lòng lang dạ sói, a.
Đêm đó, hai người ngủ trong phòng đôi cao cấp, Lãng Tư Duệ đi tắm trước, sau khi tắm xong đi ra nói, "Cô cũng đi tắm đi." Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm. Lãng Tư Duệ nhìn bóng dáng Thẩm Giáng Niên một lúc, sau đó ngồi ở đầu giường nghịch điện thoại di động. Thẩm Giáng Niên đi ra, đặt điện thoại xuống, Thẩm Giáng Niên ngồi ở mép giường lau tóc, lấy máy tính bảng ra, tiếp tục đọc nội dung huấn luyện liên quan đến cuộc họp ngày mai. Lãng Tư Duệ nhìn hồi lâu đột nhiên nói, "Cô so với những người khác rất khác biệt."
"Hửm?" Thẩm Giáng Niên ngước mắt lên, "Có gì khác biệt?"
Lãng Tư Duệ đẩy kính lên, cười nói: "Không có gì." Lãng Tư Duệ tiếp tục gõ máy tính hỏi: "Cô có thắc mắc gì về huấn luyện không?"
"Không, tôi chỉ muốn xem thêm thôi." Thẩm Giáng Niên bổ sung: "Cá nhân tôi cũng có hứng thú với tài chính."
"Ừ."
Hai người đều bận việc riêng, tính đến 23h, điện thoại của Lãng Tư Duệ vang lên 7 lần, có lúc ở trước mặt Thẩm Giáng Niên nghe máy, có lúc vào nhà vệ sinh nghe máy. Sau khi trả lời cuộc gọi cuối cùng, đã là 23:10, Lãng Tư Duệ từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Thẩm Giáng Niên đang ngồi ở đầu giường liền hỏi: "Cô chuẩn bị đi ngủ à?"
Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, nói: "Lãng tổng, sáng mai còn phải bay, cũng nên đi nghỉ sớm một chút." Lãng Tư Duệ thu dọn máy tính, nói: "Tối nay tôi không ngủ ở đây, đên nhà một người bạn có việc, sáng mai sẽ đi thẳng luôn, một mình cô ngủ không sao chứ?"
"Không sao." Thẩm Giáng Niên xuống giường, giúp Lãng Tư Duệ dọn dẹp: "Tôi đưa cô xuống."
"Không cần." Lãng Tư Duệ cầm túi lên, nói: "Buổi tối đi ngủ nhớ khóa cửa kỹ."
Sau khi Lãng Tư Duệ rời đi, Thẩm Giáng Niên tắt đèn nằm xuống, nói đi ngủ, nhưng căn bản không ngủ được, có lẽ bị quỷ ám, nên chỉ nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà. Muốn không nghĩ đến nhưng lại không kiềm chế được, mà nghĩ thì càng bực bội.
Thẩm Giáng Niên biết trạng thái này không tốt, nhưng cô cũng biết mình cần thời gian để chuyển hóa. Trằn trọc suốt đêm, đầu Thẩm Giáng Niên có chút choáng váng, tham gia huấn luyện sợ buồn ngủ nên mua một ly Americano để tỉnh táo, không thể không nói, nuốt cái đắng vào thì cả người tỉnh táo hẳn ra.
Thẩm Giáng Niên ngồi ở ghế, chờ huấn luyện bắt đầu: "Thẩm Giáng Niên?" Cô mơ hồ nghe thấy phía sau có người gọi mình, Thẩm Giáng Niên không nhận ra là ai, thầm nghĩ, bản thân gần đây sao đi đâu cũng đụng người quen hết thế? Thẩm Giáng Niên quay người lại, biểu cảm căng thẳng trên mặt cũng dịu đi, là Nguyễn Nhuyễn. Nguyễn Nhuyễn đứng lên vẫy tay với cô, cười vui vẻ, "Đúng là chị rồi!" Nguyễn Nhuyễn đi vòng qua Vệ Tử An đi tới trước mặt Thẩm Giáng Niên, "Trời ạ, vui thật, không ngờ lại gặp chị ở đây." Nguyễn Nhuyễn vui đến mức mặt đỏ bừng.
"Ừ, trùng hợp thật." Thẩm Giáng Niên nhàn nhạt cười một tiếng, "Tới tham gia huấn luyện?"
"Vâng, em đi với chị An." Lúc Nguyễn Nhuyễn nói chuyện thì Vệ Tử An cũng đi tới chào hỏi, "Giáng Niên." Thẩm Giáng Niên gật đầu, nghĩ thầm trong lòng: 'Sao Lãng Phù Ni với Nhã Nại giống KFC & McDonald, bất cứ nơi nào KFC xuất hiện, chắc chắn phải có một cửa hàng McDonald's ở gần đó.'
Ba người trò chuyện một lúc, người chủ trì bước vào, Nguyễn Nhuyễn nắm lấy tay Thẩm Giáng Niên, nói: "Giáng Niên, hội nghị kết thúc chúng ta cùng đi ăn với nhau được không?" Thẩm Giáng Niên cười, như cho Nguyễn Nhuyễn dũng khí, nũng nịu nói: "Đi mà, ăn một bữa với nhau thôi, lâu rồi mới gặp nhau~" Mặt cô gái đỏ bừng, Vệ Tử An giống người chị lớn xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, "Nguyễn Nhuyễn, đợi hội nghị kết thúc rồi tính, lỡ đâu Giáng Niên có việc, sẽ không tiện."
"À..." Nguyễn Nguyễn có chút ủ rũ, Vệ Tử An cười xin lỗi, "Không sao, Giáng Niên, ngồi đi." Thẩm Giáng Niên liếc nhìn Nguyễn Nhuyễn đang ủ rũ mấy lần, "Chỉ ăn bữa cơm thôi mà không có gì to tát, đợi hội nghị kết thúc, chị mời em đi ăn ha~" Giọng điệu dỗ dành của Thẩm Giáng Niên khiến Nguyễn Nhuyễn vô cùng phấn khích.
Trong lúc huấn luyện, có một chai vitamin C được đặt trên bàn của Thẩm Giáng Niên, Nguyễn Nhuyễn cười tươi, Thẩm Giáng Niên dùng môi nói "Cảm ơn". Thẩm Giáng Niên ghi lại toàn bộ quá trình huấn luyện, ghi chép ngắn gọn, dự định khi trở về sẽ sắp xếp lại.
12 giờ, buổi huấn luyện kết thúc, Nguyễn Nhuyễn đã sớm thu dọn đồ đạc đang đợi Thẩm Giáng Niên ở cửa, Thẩm Giáng Niên đến nơi mới phát hiện Vệ Tử An đã không thấy đâu, "Tử An đâu?"
"Chị ấy nói có việc đi trước rồi ạ~" Nguyễn Nhuyễn cười ha ha, "Vừa hay ở đây không có người ngoài, chỉ có hai ta thôi." Thẩm Giáng Niên cười, ghẹo: "Vệ Tử An là người ngoài hả?" Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt, không nói chuyện, Thẩm Giáng Niên hỏi tiếp, "Vậy chị là người bên trong hửm?"
Mặt Nguyễn Nhuyễn càng đỏ hơn, "Thôi mà, ý em không phải thế, chỉ do em thấy gần gũi với chị hơn. Chị Tử An khi làm việc rất nghiêm túc." Nguyễn Nhuyễn vẫn hơi sợ.
Nguyễn Nhuyễn vẫn rất ân cần, hỏi khi nào Thẩm Giáng Niên đến Nhã Nại làm, về việc Thẩm Giáng Niên không làm ở Nhã Nại, có lẽ chỉ có một số người biết, trong đó của Vệ Tử An, cho nên cô ấy mời rời đi để tránh nghi ngờ. Thẩm Giáng Niên cúi đầu, đánh trống lảng hỏi Nguyễn Nhuyễn: "Em làm việc bên cạnh Tưởng tổng thấy thế nào?"
"Tưởng tổng lúc làm việc càng nghiêm hơn."
"A~, thế trong mắt em, ai không nghiêm nè?"
"Chị~"
"Lúc chị làm việc, cũng nghiêm lắm đấy." Thẩm Giáng Niên cố ý nghiêm mặt.
"Thật sao ạ?" Nguyễn Nhuyễn chớp chớp đôi mắt to, tựa hồ không tin, "Thẩm tổng cũng không nghiêm lắm."
Vẻ mặt Thẩm Giáng Niên trầm xuống: "Em đã từng làm việc với Thẩm tổng chưa?"
"Chưa ạ, nhưng từng thấy." Nguyễn Nhuyễn cắn ống hút, "Nhưng Thẩm tổng trông dịu dàng hơn Tưởng tổng, nếu có phạm lỗi cũng thì phản ứng của Thẩm tổng cũng không có hung dữ." Thẩm Giáng Niên gắp đồ ăn cho Nguyễn Nhuyễn, nhắc nhở. : "Sau này, ở trước mặt người ngoài đừng tùy tiện đánh giá lãnh đạo của em."
"A?" Nguyễn Nhuyễn có chút xấu hổ: "Nhưng chị không phải người ngoài."
"..." Thẩm Giáng Niên ậm ừ, "Ngoài chị ra, thì cố gắng đừng nói mấy chuyện này với người khác, đi làm thì phải biết phân ra cái gì nên nói cái gì không nên nói." Nguyễn Nhuyễn nhìn biểu cảm của Thẩm Giáng Niên nghiêm túc, ngoa ngoãn đồng ý, "Sau này, em không nói nữa."
"Ừ." Thẩm Giáng Niên nhìn Nguyễn Nhuyễn, đột nhiên nghĩ tới người nào đó, "Gần đây em và bạn tốt không liên lạc à?"
"Bạn sao ạ?"
"Là Thích Tử Quân."
"À, có ạ."
Thẩm Giáng Niên sửng sốt, chỉ thản nhiên hỏi: "Thật à?"
"Ừm, mấy ngày nữa cậu ấy sẽ về." Sắc mặt Nguyễn Nguyễn lại vui vẻ, "Em ở bên này một mình chán lắm, chị cũng không có ở đây, cậu ấy cũng không, mỗi ngày bên cạnh em chỉ có Tưởng tổng với chị Tử An." Thẩm Giáng Niên không biết Tưởng Duy Nhĩ có bao nhiêu thiệt tình, nhưng có thể để Vệ Tử An dẫn dắt Nguyễn Nhuyễn, chắc muốn cô gái này trưởng thành.
"Haizz." Nguyễn Nhuyễn đột nhiên thở dài.
"Sao thế?"
"Tử Quân nói, tháng 11 năm ngoái, Thẩm tổng luôn ở cùng cậu ấy, không biết vì sao mà Thẩm tổng đi không được bao lâu đã trở về."
Bản chất con người thật đáng ghét, sau khi cắt đứt quan hệ, vẫn sẽ tò mò: "Sau đó thì sao?" Thẩm Giáng Niên cảm thấy có lỗi, cô đã vô tình lợi dụng Nguyễn Nhuyễn để có được thông tin mình muốn.
"Sau đó Tử Quân nói, bên nhà ở Mỹ xảy ra chuyện, rất hỗn loạn."
Trong lòng Thẩm Giáng Niên vẫn như cũ căng thẳng: "Chuyện gì thế?"
"Em không hỏi chi tiết, chỉ cảm thấy Tử Quân lúc đó có vẻ rất buồn," Nguyễn Nhuyễn trầm giọng nói: "Là bạn thân, không thể ở cạnh cậu ấy lúc cậu ấy buồn, cảm giác bản thân hơi vô tâm, đợi đến khi cậu ấy quay lại, em phải ở cạnh tâm sự với cậu ấy mới được." Đúng là một cô bé tốt bụng, Thẩm Giáng Niên cảm thán, Nguyễn Nhuyễn lo lắng, "Chắc là chuyện lớn lắm, Tử Quân nói về sẽ ở lại đó một thời gian, không biết khi nào mới về lại."
"Vậy giờ về làm gì?"
"Này thì Tử Quân không có nói, cậu ấy nói, lúc cậu ấy về chính là lúc Thẩm tổng cũng về."
Bí ẩn, chuyện gì liên quan đến Thẩm Thanh Hoà đều là bí ẩn, Thẩm Giáng Niên tức chết, liền không hỏi nữa.
Khi bữa ăn kết thúc, điện thoại của Nguyễn Nhuyễn vang lên: "À, chị Tử An, em sắp ăn xong rồi, vâng ạ." Nguyễn Nhuyễn đứng dậy, "Chị Tử An đến đón em, buổi chiều còn phải đi chỗ khác, Giáng Niên, em đi trước nha."
Thẩm Giáng Niên tiễn người tới cửa, Vệ Tử An hỏi Nguyễn Nhuyễn: "Nói chuyện vui vẻ không?" Nguyễn Nhuyễn vâng dạ, "Vậy lên xe trước đi." Nguyễn Nhuyễn vẫy tay tạm biệt Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên nhìn cô bé lên xe, Vệ Tử An nhẹ giọng hỏi, "Nghe nói, cô xin nghỉ ở Nhã Nại rồi."
"Ừ."
"Không thể làm đồng đội, tiếc thật đó." Vệ Tử An lịch sử mỉm cười, "Chúc cô sau này ngày càng phát triển hơn." Vệ Tử An quay người rời đi.
Khi xe đi ngang qua Thẩm Giáng Niên, Nguyễn Nguyễn dựa vào cửa kính xe vẫy tay, hét lớn: "Giáng Niên, mau về nhà nha, em sẽ ở Nhã Nại chờ chị!" Ngay lúc đó, mắt Thẩm Giáng Niên cay cay, cô gái ngốc này. Ánh mắt giao nhau với Vệ Tử An, Vệ Tử An gật đầu, phóng xe đi, "Em thích Giáng Niên lắm à?" Vệ Tử An hỏi.
"Không có!" Nguyễn Nguyễn ôm túi xách, lập tức phủ nhận.
"Rõ như ban ngày, còn nói là không có." Vệ Tử An cười cười, Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt không nói câu nào, Vệ Tử An hỏi tiếp: "Thích Thẩm Giáng Niên ở điểm nào?" Rõ ràng sếp mỗi ngày đều quan tâm cô nhóc này, thế mà chẳng bằng cái người lâu ngày không gặp Thẩm Giáng Niên.
"Chị ấy đẹp nè, còn dịu dàng, ân cần, hài hước...." Nguyễn Nhuyễn nói luyên thuyên, Vệ Tử An cẩn thận đếm, mấy cái này sếp cũng có, "Thế em thấy Tưởng tổng nhà mình thế nào?"
"A?" Nguyễn Nguyễn suýt chút nữa cắn phải lưỡi, Vệ Tử An hỏi lại, "Em thấy Tưởng tổng nhà mình thế nào?"
"Khá tốt ạ...." Nguyễn Nhuyễn khô khan nói ra được một câu, trong lòng Vệ Tử An than trời thở đấy, sếp ơi sếp à, con đường theo đuổi vợ của sếp, còn dài lắm sếp ơi, Vệ Tử An: "Thật ra sếp cũng tốt mà, em có thể tìm hiểu sếp nhiều hơn nữa."
"Vâng." Nguyễn Nhuyễn đáp lại cho có, căn bản không để trong lòng.
"Nhưng mà, dù sao Tưởng tổng cũng là sếp, gần vua như gần cọp, tìm hiểu sếp, không thể dùng cách như tìm hiểu Thẩm Giáng Niên...." Vệ Tử An vẫn chuyên tâm dạy dỗ, để giảm bớt gánh nặng cho bản thân, lúc chờ đèn đỏ, cô vẫn còn nói, "Nếu em dùng...." Rồi nhìn thoáng qua Nguyễn Nhuyễn, lập tức bất lực, hay thiệt, nhóc này ngủ rồi.
Haizz.
Đến cả ông trời cũng không thèm giúp sếp luôn đó sếp à.
Thẩm Giáng Niên trở lại khách sạn thấy còn thời gian, bắt đầu dựa vào đoạn ghi âm huấn luyện sắp xếp nội dung, nghe xong, Lãng Tư Duệ gửi tin nhắn WeChat tới, Lãng Tư Duệ: [Giáng Niên, huấn luyện kết thúc rồi phải không?]
Thẩm Giáng Niên: [Lãng tổng, huấn luyện kết thúc lúc 12 giờ, nội dung huấn luyện sẽ gửi cho cô sau.]
Lãng Tư Duệ: [Ok.]
Thẩm Giáng Niên: [Lãng tổng, nếu không còn việc khác, vậy tôi trả phòng, hôm nay về Bắc Kinh.]
Lãng Tư Duệ không trả lời, Thẩm Giáng Niên sắp xếp nội dung huấn luyện, trích xuất, chắt lọc rồi viết tóm tắt, sau khi nêu bật những điểm mấu chốt của khóa huấn luyện, cô đánh dấu ngày tháng, nội dung và tên rồi gửi cho Lãng Tư Duệ. Thẩm Giáng Niên: [Lãng tổng, đâu là nội dung quan trọng của huấn luyện hôm nay.]
Khoảng 10 phút sau, Lãng Tư Duệ: [Tóm tắt rất tốt.]
Thẩm Giáng Niên được khen ngợi có chút vui, đây chính là khẳng định nỗ lực của cô.
Lãng Tư Duệ: [Hôm nay, cô ở lại Hàng Châu đi, sáng mai đi Thượng Hải, chiều mai tôi sẽ bay sang đó, cô sẽ tham dự một hội nghị với tôi.]
Thẩm Giáng Niên: [Vâng.]
Lãng Tư Duệ: [Tài liệu hội nghị vẫn chưa được hoàn thiện, lát nữa nhớ nhắc tôi lần nữa.]
Thẩm Giáng Niên: [Vâng.]
Thẩm Giáng Niên gửi 'vâng' không bao lâu, thì Lãng Tư Duệ liền gọi điện thoại: "Giáng Niên, bây giờ cô đặt vé đi Thượng Hải, đến thẳng khách sạn Sheraton. Giám đốc Marketing dẫn đoàn đội qua đó tổ chức triển lãm, nhưng bây giờ bên đó xảy ra chút việc, bây giờ tôi không có thời gian bay qua đó, cô đi đến đó xem thực tế như thế nào, rồi hỗ trợ xử lý."
"Vâng."
"Vị trí của cô tạm thời được chỉ định là trợ lý đặc biệt của tôi."
"Vâng." Rất hợp ý cô, Thẩm Giáng Niên thầm nghĩ.
Sau khi Lãng Tư Duệ giải thích sự việc cho Thẩm Giáng Niên biết, sau đó gửi qua một danh thiếp WeChat.
Chu Phương Văn, Giám đốc Marketing của Lãng Phù Ni.
Sau khi kết bạn, Thẩm Giáng Niên chủ động gửi tin nhắn: [Chào Chu tổng, tôi là trợ lý đặc biệt của Lãng tổng, Thẩm Giáng Niên.]
Chu Phương Văn không trả lời, Thẩm Giáng Niên cũng không vội gửi lại tin nhắn. Cô là freelancer lâu rồi, nên giờ quay lại công ty làm việc phải cân nhắc từng câu nói và hành động, không giống như khi làm phiên dịch.
Thẩm Giáng Niên ngồi trên tàu cao tốc, đợi tầm 10 phút, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng. Thẩm Giáng Niên lại gửi tin nhắn: [Chu tổng, có thể nói cho tôi biết tình hình chung bây giờ được không? Để tôi có thể trực tiếp hỗ trợ giải quyết vấn đề sau khi đến Thượng Hải.]
Chu Phương Văn đang bận ở hiện trường liên tục gọi điện và trả lời mấy tin nhắn trên WeChat, lúc này tin nhắn của Thẩm Giáng Niên cũng tới.
Thẩm Giáng Niên? Chu Phương Văn cau mày, đây là trợ lý đặc biệt mới của Lang tổng à? Cô ta chưa bao giờ nghe nói về nhân vật này.
Thẩm Giáng Niên: [Bây giờ, tôi đang ngồi tàu cao tốc, không cần gấp, tầm 2 tiếng nữa sẽ đến nơi, lúc nào cô rảnh thì nói với tôi là được.]
Trợ lý của Chu Phương Văn, thấy sếp đứng chỗ kia cau mày, chủ động lại hỏi: "Sao vậy Chu tổng?" Chu Phương Văn đưa màn hình điện thoại ra cho trợ lý nhìn, nói: "Trợ lý đặc biệt của Lãng tổng, sắp tới."
Trợ lý chế nhạo: "Không biết con ông cháu cha nào đến đây?" Còn lớn giọng nói: "Được rồi, Chu tổng, sếp đừng để ý đến cô ta, mau qua nhìn xem, bảo vệ ngoài cửa nói, bảng quảng cáo của Nhã Nại đang trên đường tới."
Chu Phương Văn cất điện thoại đi ra ngoài, đứng ở cửa gọi điện cho công ty thiết kế hỏi xem phải mất bao lâu mới có bảng quảng cáo, sau khi liên lạc, nhanh nhất là 3 giờ, "Nhanh lên." Chu Phương Văn cúp điện thoại, lại đi vào Wechat, Thẩm Giáng Niên không gửi thêm tin nhắn nào nữa, suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Thẩm Giáng Niên đợi rất lâu mới nhận được tin nhắn: [Hoan nghênh gia nhập, Giáng Niên, giờ tôi có chút việc bận, đợi cô tới rồi nói. [Cười]]
A~ tiểu lí tàng đao nha, Thẩm Giáng Niên cười, dọa ai thì dọa, chứ dọa cô thì cô không sợ đâu nhé, lấy cứng đối cứng à. Thẩm Giáng Niên: [Ok nhé, Chu tổng.]
"Lãng tổng." Thẩm Giáng Niên đi vào, đặt túi xách xuống, chào hỏi.
"Xong rồi à?" Lãng Tư Duệ không ngẩng đầu lên hỏi.
"Vâng." Trong lòng Thẩm Giáng Niên vẫn như cũ trầm xuống, đã tất toán xong.
Lãng Tư Duệ ngẩng đầu, thấy đôi mắt hơi đỏ, cũng không hỏi thêm câu nào nữa, "Nghỉ ngơi đi, ngày mai có huấn luyện, cô ở lại tham gia. Sáng mai tôi có cuộc họp, sẽ trực tiếp về Bắc Kinh. "
"Vâng." Thẩm Giáng Niên đáp, ngồi ở mép giường lật xem tài liệu huấn luyện ngày mai. Lãng Tư Duệ đang bận rộn trước máy tính, thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Giáng Niên với đôi mắt đỏ hoe nhưng không nói gì.
Thẩm Giáng Niên không muốn ăn tối, nhưng Lãng Tư Duệ đã gọi cô đi theo cô ấy. Không ăn nhiều thì ăn mấy miếng cũng được, coi như có người cùng ăn với Lãng Tư Duệ. Lãng Tư Duệ thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Thẩm Giáng Niên, dặn dò cô phải biết chăm lo cho bản thân, nên ăn nhiều một chút, trong lòng Thẩm Giáng Niên có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng cô cũng đã từng dùng tâm như thế mà đối với Thẩm Thanh Hoà, đổi lại là lòng lang dạ sói, a.
Đêm đó, hai người ngủ trong phòng đôi cao cấp, Lãng Tư Duệ đi tắm trước, sau khi tắm xong đi ra nói, "Cô cũng đi tắm đi." Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm. Lãng Tư Duệ nhìn bóng dáng Thẩm Giáng Niên một lúc, sau đó ngồi ở đầu giường nghịch điện thoại di động. Thẩm Giáng Niên đi ra, đặt điện thoại xuống, Thẩm Giáng Niên ngồi ở mép giường lau tóc, lấy máy tính bảng ra, tiếp tục đọc nội dung huấn luyện liên quan đến cuộc họp ngày mai. Lãng Tư Duệ nhìn hồi lâu đột nhiên nói, "Cô so với những người khác rất khác biệt."
"Hửm?" Thẩm Giáng Niên ngước mắt lên, "Có gì khác biệt?"
Lãng Tư Duệ đẩy kính lên, cười nói: "Không có gì." Lãng Tư Duệ tiếp tục gõ máy tính hỏi: "Cô có thắc mắc gì về huấn luyện không?"
"Không, tôi chỉ muốn xem thêm thôi." Thẩm Giáng Niên bổ sung: "Cá nhân tôi cũng có hứng thú với tài chính."
"Ừ."
Hai người đều bận việc riêng, tính đến 23h, điện thoại của Lãng Tư Duệ vang lên 7 lần, có lúc ở trước mặt Thẩm Giáng Niên nghe máy, có lúc vào nhà vệ sinh nghe máy. Sau khi trả lời cuộc gọi cuối cùng, đã là 23:10, Lãng Tư Duệ từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Thẩm Giáng Niên đang ngồi ở đầu giường liền hỏi: "Cô chuẩn bị đi ngủ à?"
Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, nói: "Lãng tổng, sáng mai còn phải bay, cũng nên đi nghỉ sớm một chút." Lãng Tư Duệ thu dọn máy tính, nói: "Tối nay tôi không ngủ ở đây, đên nhà một người bạn có việc, sáng mai sẽ đi thẳng luôn, một mình cô ngủ không sao chứ?"
"Không sao." Thẩm Giáng Niên xuống giường, giúp Lãng Tư Duệ dọn dẹp: "Tôi đưa cô xuống."
"Không cần." Lãng Tư Duệ cầm túi lên, nói: "Buổi tối đi ngủ nhớ khóa cửa kỹ."
Sau khi Lãng Tư Duệ rời đi, Thẩm Giáng Niên tắt đèn nằm xuống, nói đi ngủ, nhưng căn bản không ngủ được, có lẽ bị quỷ ám, nên chỉ nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà. Muốn không nghĩ đến nhưng lại không kiềm chế được, mà nghĩ thì càng bực bội.
Thẩm Giáng Niên biết trạng thái này không tốt, nhưng cô cũng biết mình cần thời gian để chuyển hóa. Trằn trọc suốt đêm, đầu Thẩm Giáng Niên có chút choáng váng, tham gia huấn luyện sợ buồn ngủ nên mua một ly Americano để tỉnh táo, không thể không nói, nuốt cái đắng vào thì cả người tỉnh táo hẳn ra.
Thẩm Giáng Niên ngồi ở ghế, chờ huấn luyện bắt đầu: "Thẩm Giáng Niên?" Cô mơ hồ nghe thấy phía sau có người gọi mình, Thẩm Giáng Niên không nhận ra là ai, thầm nghĩ, bản thân gần đây sao đi đâu cũng đụng người quen hết thế? Thẩm Giáng Niên quay người lại, biểu cảm căng thẳng trên mặt cũng dịu đi, là Nguyễn Nhuyễn. Nguyễn Nhuyễn đứng lên vẫy tay với cô, cười vui vẻ, "Đúng là chị rồi!" Nguyễn Nhuyễn đi vòng qua Vệ Tử An đi tới trước mặt Thẩm Giáng Niên, "Trời ạ, vui thật, không ngờ lại gặp chị ở đây." Nguyễn Nhuyễn vui đến mức mặt đỏ bừng.
"Ừ, trùng hợp thật." Thẩm Giáng Niên nhàn nhạt cười một tiếng, "Tới tham gia huấn luyện?"
"Vâng, em đi với chị An." Lúc Nguyễn Nhuyễn nói chuyện thì Vệ Tử An cũng đi tới chào hỏi, "Giáng Niên." Thẩm Giáng Niên gật đầu, nghĩ thầm trong lòng: 'Sao Lãng Phù Ni với Nhã Nại giống KFC & McDonald, bất cứ nơi nào KFC xuất hiện, chắc chắn phải có một cửa hàng McDonald's ở gần đó.'
Ba người trò chuyện một lúc, người chủ trì bước vào, Nguyễn Nhuyễn nắm lấy tay Thẩm Giáng Niên, nói: "Giáng Niên, hội nghị kết thúc chúng ta cùng đi ăn với nhau được không?" Thẩm Giáng Niên cười, như cho Nguyễn Nhuyễn dũng khí, nũng nịu nói: "Đi mà, ăn một bữa với nhau thôi, lâu rồi mới gặp nhau~" Mặt cô gái đỏ bừng, Vệ Tử An giống người chị lớn xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, "Nguyễn Nhuyễn, đợi hội nghị kết thúc rồi tính, lỡ đâu Giáng Niên có việc, sẽ không tiện."
"À..." Nguyễn Nguyễn có chút ủ rũ, Vệ Tử An cười xin lỗi, "Không sao, Giáng Niên, ngồi đi." Thẩm Giáng Niên liếc nhìn Nguyễn Nhuyễn đang ủ rũ mấy lần, "Chỉ ăn bữa cơm thôi mà không có gì to tát, đợi hội nghị kết thúc, chị mời em đi ăn ha~" Giọng điệu dỗ dành của Thẩm Giáng Niên khiến Nguyễn Nhuyễn vô cùng phấn khích.
Trong lúc huấn luyện, có một chai vitamin C được đặt trên bàn của Thẩm Giáng Niên, Nguyễn Nhuyễn cười tươi, Thẩm Giáng Niên dùng môi nói "Cảm ơn". Thẩm Giáng Niên ghi lại toàn bộ quá trình huấn luyện, ghi chép ngắn gọn, dự định khi trở về sẽ sắp xếp lại.
12 giờ, buổi huấn luyện kết thúc, Nguyễn Nhuyễn đã sớm thu dọn đồ đạc đang đợi Thẩm Giáng Niên ở cửa, Thẩm Giáng Niên đến nơi mới phát hiện Vệ Tử An đã không thấy đâu, "Tử An đâu?"
"Chị ấy nói có việc đi trước rồi ạ~" Nguyễn Nhuyễn cười ha ha, "Vừa hay ở đây không có người ngoài, chỉ có hai ta thôi." Thẩm Giáng Niên cười, ghẹo: "Vệ Tử An là người ngoài hả?" Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt, không nói chuyện, Thẩm Giáng Niên hỏi tiếp, "Vậy chị là người bên trong hửm?"
Mặt Nguyễn Nhuyễn càng đỏ hơn, "Thôi mà, ý em không phải thế, chỉ do em thấy gần gũi với chị hơn. Chị Tử An khi làm việc rất nghiêm túc." Nguyễn Nhuyễn vẫn hơi sợ.
Nguyễn Nhuyễn vẫn rất ân cần, hỏi khi nào Thẩm Giáng Niên đến Nhã Nại làm, về việc Thẩm Giáng Niên không làm ở Nhã Nại, có lẽ chỉ có một số người biết, trong đó của Vệ Tử An, cho nên cô ấy mời rời đi để tránh nghi ngờ. Thẩm Giáng Niên cúi đầu, đánh trống lảng hỏi Nguyễn Nhuyễn: "Em làm việc bên cạnh Tưởng tổng thấy thế nào?"
"Tưởng tổng lúc làm việc càng nghiêm hơn."
"A~, thế trong mắt em, ai không nghiêm nè?"
"Chị~"
"Lúc chị làm việc, cũng nghiêm lắm đấy." Thẩm Giáng Niên cố ý nghiêm mặt.
"Thật sao ạ?" Nguyễn Nhuyễn chớp chớp đôi mắt to, tựa hồ không tin, "Thẩm tổng cũng không nghiêm lắm."
Vẻ mặt Thẩm Giáng Niên trầm xuống: "Em đã từng làm việc với Thẩm tổng chưa?"
"Chưa ạ, nhưng từng thấy." Nguyễn Nhuyễn cắn ống hút, "Nhưng Thẩm tổng trông dịu dàng hơn Tưởng tổng, nếu có phạm lỗi cũng thì phản ứng của Thẩm tổng cũng không có hung dữ." Thẩm Giáng Niên gắp đồ ăn cho Nguyễn Nhuyễn, nhắc nhở. : "Sau này, ở trước mặt người ngoài đừng tùy tiện đánh giá lãnh đạo của em."
"A?" Nguyễn Nhuyễn có chút xấu hổ: "Nhưng chị không phải người ngoài."
"..." Thẩm Giáng Niên ậm ừ, "Ngoài chị ra, thì cố gắng đừng nói mấy chuyện này với người khác, đi làm thì phải biết phân ra cái gì nên nói cái gì không nên nói." Nguyễn Nhuyễn nhìn biểu cảm của Thẩm Giáng Niên nghiêm túc, ngoa ngoãn đồng ý, "Sau này, em không nói nữa."
"Ừ." Thẩm Giáng Niên nhìn Nguyễn Nhuyễn, đột nhiên nghĩ tới người nào đó, "Gần đây em và bạn tốt không liên lạc à?"
"Bạn sao ạ?"
"Là Thích Tử Quân."
"À, có ạ."
Thẩm Giáng Niên sửng sốt, chỉ thản nhiên hỏi: "Thật à?"
"Ừm, mấy ngày nữa cậu ấy sẽ về." Sắc mặt Nguyễn Nguyễn lại vui vẻ, "Em ở bên này một mình chán lắm, chị cũng không có ở đây, cậu ấy cũng không, mỗi ngày bên cạnh em chỉ có Tưởng tổng với chị Tử An." Thẩm Giáng Niên không biết Tưởng Duy Nhĩ có bao nhiêu thiệt tình, nhưng có thể để Vệ Tử An dẫn dắt Nguyễn Nhuyễn, chắc muốn cô gái này trưởng thành.
"Haizz." Nguyễn Nhuyễn đột nhiên thở dài.
"Sao thế?"
"Tử Quân nói, tháng 11 năm ngoái, Thẩm tổng luôn ở cùng cậu ấy, không biết vì sao mà Thẩm tổng đi không được bao lâu đã trở về."
Bản chất con người thật đáng ghét, sau khi cắt đứt quan hệ, vẫn sẽ tò mò: "Sau đó thì sao?" Thẩm Giáng Niên cảm thấy có lỗi, cô đã vô tình lợi dụng Nguyễn Nhuyễn để có được thông tin mình muốn.
"Sau đó Tử Quân nói, bên nhà ở Mỹ xảy ra chuyện, rất hỗn loạn."
Trong lòng Thẩm Giáng Niên vẫn như cũ căng thẳng: "Chuyện gì thế?"
"Em không hỏi chi tiết, chỉ cảm thấy Tử Quân lúc đó có vẻ rất buồn," Nguyễn Nhuyễn trầm giọng nói: "Là bạn thân, không thể ở cạnh cậu ấy lúc cậu ấy buồn, cảm giác bản thân hơi vô tâm, đợi đến khi cậu ấy quay lại, em phải ở cạnh tâm sự với cậu ấy mới được." Đúng là một cô bé tốt bụng, Thẩm Giáng Niên cảm thán, Nguyễn Nhuyễn lo lắng, "Chắc là chuyện lớn lắm, Tử Quân nói về sẽ ở lại đó một thời gian, không biết khi nào mới về lại."
"Vậy giờ về làm gì?"
"Này thì Tử Quân không có nói, cậu ấy nói, lúc cậu ấy về chính là lúc Thẩm tổng cũng về."
Bí ẩn, chuyện gì liên quan đến Thẩm Thanh Hoà đều là bí ẩn, Thẩm Giáng Niên tức chết, liền không hỏi nữa.
Khi bữa ăn kết thúc, điện thoại của Nguyễn Nhuyễn vang lên: "À, chị Tử An, em sắp ăn xong rồi, vâng ạ." Nguyễn Nhuyễn đứng dậy, "Chị Tử An đến đón em, buổi chiều còn phải đi chỗ khác, Giáng Niên, em đi trước nha."
Thẩm Giáng Niên tiễn người tới cửa, Vệ Tử An hỏi Nguyễn Nhuyễn: "Nói chuyện vui vẻ không?" Nguyễn Nhuyễn vâng dạ, "Vậy lên xe trước đi." Nguyễn Nhuyễn vẫy tay tạm biệt Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên nhìn cô bé lên xe, Vệ Tử An nhẹ giọng hỏi, "Nghe nói, cô xin nghỉ ở Nhã Nại rồi."
"Ừ."
"Không thể làm đồng đội, tiếc thật đó." Vệ Tử An lịch sử mỉm cười, "Chúc cô sau này ngày càng phát triển hơn." Vệ Tử An quay người rời đi.
Khi xe đi ngang qua Thẩm Giáng Niên, Nguyễn Nguyễn dựa vào cửa kính xe vẫy tay, hét lớn: "Giáng Niên, mau về nhà nha, em sẽ ở Nhã Nại chờ chị!" Ngay lúc đó, mắt Thẩm Giáng Niên cay cay, cô gái ngốc này. Ánh mắt giao nhau với Vệ Tử An, Vệ Tử An gật đầu, phóng xe đi, "Em thích Giáng Niên lắm à?" Vệ Tử An hỏi.
"Không có!" Nguyễn Nguyễn ôm túi xách, lập tức phủ nhận.
"Rõ như ban ngày, còn nói là không có." Vệ Tử An cười cười, Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt không nói câu nào, Vệ Tử An hỏi tiếp: "Thích Thẩm Giáng Niên ở điểm nào?" Rõ ràng sếp mỗi ngày đều quan tâm cô nhóc này, thế mà chẳng bằng cái người lâu ngày không gặp Thẩm Giáng Niên.
"Chị ấy đẹp nè, còn dịu dàng, ân cần, hài hước...." Nguyễn Nhuyễn nói luyên thuyên, Vệ Tử An cẩn thận đếm, mấy cái này sếp cũng có, "Thế em thấy Tưởng tổng nhà mình thế nào?"
"A?" Nguyễn Nguyễn suýt chút nữa cắn phải lưỡi, Vệ Tử An hỏi lại, "Em thấy Tưởng tổng nhà mình thế nào?"
"Khá tốt ạ...." Nguyễn Nhuyễn khô khan nói ra được một câu, trong lòng Vệ Tử An than trời thở đấy, sếp ơi sếp à, con đường theo đuổi vợ của sếp, còn dài lắm sếp ơi, Vệ Tử An: "Thật ra sếp cũng tốt mà, em có thể tìm hiểu sếp nhiều hơn nữa."
"Vâng." Nguyễn Nhuyễn đáp lại cho có, căn bản không để trong lòng.
"Nhưng mà, dù sao Tưởng tổng cũng là sếp, gần vua như gần cọp, tìm hiểu sếp, không thể dùng cách như tìm hiểu Thẩm Giáng Niên...." Vệ Tử An vẫn chuyên tâm dạy dỗ, để giảm bớt gánh nặng cho bản thân, lúc chờ đèn đỏ, cô vẫn còn nói, "Nếu em dùng...." Rồi nhìn thoáng qua Nguyễn Nhuyễn, lập tức bất lực, hay thiệt, nhóc này ngủ rồi.
Haizz.
Đến cả ông trời cũng không thèm giúp sếp luôn đó sếp à.
Thẩm Giáng Niên trở lại khách sạn thấy còn thời gian, bắt đầu dựa vào đoạn ghi âm huấn luyện sắp xếp nội dung, nghe xong, Lãng Tư Duệ gửi tin nhắn WeChat tới, Lãng Tư Duệ: [Giáng Niên, huấn luyện kết thúc rồi phải không?]
Thẩm Giáng Niên: [Lãng tổng, huấn luyện kết thúc lúc 12 giờ, nội dung huấn luyện sẽ gửi cho cô sau.]
Lãng Tư Duệ: [Ok.]
Thẩm Giáng Niên: [Lãng tổng, nếu không còn việc khác, vậy tôi trả phòng, hôm nay về Bắc Kinh.]
Lãng Tư Duệ không trả lời, Thẩm Giáng Niên sắp xếp nội dung huấn luyện, trích xuất, chắt lọc rồi viết tóm tắt, sau khi nêu bật những điểm mấu chốt của khóa huấn luyện, cô đánh dấu ngày tháng, nội dung và tên rồi gửi cho Lãng Tư Duệ. Thẩm Giáng Niên: [Lãng tổng, đâu là nội dung quan trọng của huấn luyện hôm nay.]
Khoảng 10 phút sau, Lãng Tư Duệ: [Tóm tắt rất tốt.]
Thẩm Giáng Niên được khen ngợi có chút vui, đây chính là khẳng định nỗ lực của cô.
Lãng Tư Duệ: [Hôm nay, cô ở lại Hàng Châu đi, sáng mai đi Thượng Hải, chiều mai tôi sẽ bay sang đó, cô sẽ tham dự một hội nghị với tôi.]
Thẩm Giáng Niên: [Vâng.]
Lãng Tư Duệ: [Tài liệu hội nghị vẫn chưa được hoàn thiện, lát nữa nhớ nhắc tôi lần nữa.]
Thẩm Giáng Niên: [Vâng.]
Thẩm Giáng Niên gửi 'vâng' không bao lâu, thì Lãng Tư Duệ liền gọi điện thoại: "Giáng Niên, bây giờ cô đặt vé đi Thượng Hải, đến thẳng khách sạn Sheraton. Giám đốc Marketing dẫn đoàn đội qua đó tổ chức triển lãm, nhưng bây giờ bên đó xảy ra chút việc, bây giờ tôi không có thời gian bay qua đó, cô đi đến đó xem thực tế như thế nào, rồi hỗ trợ xử lý."
"Vâng."
"Vị trí của cô tạm thời được chỉ định là trợ lý đặc biệt của tôi."
"Vâng." Rất hợp ý cô, Thẩm Giáng Niên thầm nghĩ.
Sau khi Lãng Tư Duệ giải thích sự việc cho Thẩm Giáng Niên biết, sau đó gửi qua một danh thiếp WeChat.
Chu Phương Văn, Giám đốc Marketing của Lãng Phù Ni.
Sau khi kết bạn, Thẩm Giáng Niên chủ động gửi tin nhắn: [Chào Chu tổng, tôi là trợ lý đặc biệt của Lãng tổng, Thẩm Giáng Niên.]
Chu Phương Văn không trả lời, Thẩm Giáng Niên cũng không vội gửi lại tin nhắn. Cô là freelancer lâu rồi, nên giờ quay lại công ty làm việc phải cân nhắc từng câu nói và hành động, không giống như khi làm phiên dịch.
Thẩm Giáng Niên ngồi trên tàu cao tốc, đợi tầm 10 phút, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng. Thẩm Giáng Niên lại gửi tin nhắn: [Chu tổng, có thể nói cho tôi biết tình hình chung bây giờ được không? Để tôi có thể trực tiếp hỗ trợ giải quyết vấn đề sau khi đến Thượng Hải.]
Chu Phương Văn đang bận ở hiện trường liên tục gọi điện và trả lời mấy tin nhắn trên WeChat, lúc này tin nhắn của Thẩm Giáng Niên cũng tới.
Thẩm Giáng Niên? Chu Phương Văn cau mày, đây là trợ lý đặc biệt mới của Lang tổng à? Cô ta chưa bao giờ nghe nói về nhân vật này.
Thẩm Giáng Niên: [Bây giờ, tôi đang ngồi tàu cao tốc, không cần gấp, tầm 2 tiếng nữa sẽ đến nơi, lúc nào cô rảnh thì nói với tôi là được.]
Trợ lý của Chu Phương Văn, thấy sếp đứng chỗ kia cau mày, chủ động lại hỏi: "Sao vậy Chu tổng?" Chu Phương Văn đưa màn hình điện thoại ra cho trợ lý nhìn, nói: "Trợ lý đặc biệt của Lãng tổng, sắp tới."
Trợ lý chế nhạo: "Không biết con ông cháu cha nào đến đây?" Còn lớn giọng nói: "Được rồi, Chu tổng, sếp đừng để ý đến cô ta, mau qua nhìn xem, bảo vệ ngoài cửa nói, bảng quảng cáo của Nhã Nại đang trên đường tới."
Chu Phương Văn cất điện thoại đi ra ngoài, đứng ở cửa gọi điện cho công ty thiết kế hỏi xem phải mất bao lâu mới có bảng quảng cáo, sau khi liên lạc, nhanh nhất là 3 giờ, "Nhanh lên." Chu Phương Văn cúp điện thoại, lại đi vào Wechat, Thẩm Giáng Niên không gửi thêm tin nhắn nào nữa, suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Thẩm Giáng Niên đợi rất lâu mới nhận được tin nhắn: [Hoan nghênh gia nhập, Giáng Niên, giờ tôi có chút việc bận, đợi cô tới rồi nói. [Cười]]
A~ tiểu lí tàng đao nha, Thẩm Giáng Niên cười, dọa ai thì dọa, chứ dọa cô thì cô không sợ đâu nhé, lấy cứng đối cứng à. Thẩm Giáng Niên: [Ok nhé, Chu tổng.]
Danh sách chương