"Đây là đâu?" Xe đi một vòng dừng lại, sau khi Thẩm Giáng Niên xuống xe, đây là nơi xa lạ.

"Đây là nhà hàng đa chức năng ở Hàn Lâm Phủ, chuyên dùng để tiếp đãi quý khách." Sau khi Nguyễn Duyệt đi xuống giải thích cho Thẩm Giáng Niên, "Giáng Niên, tôi chỉ có thể đưa cô đến đây, phía trước có người đón khách, cô cứ đi qua đó là được." Nguyễn Duyệt vẫy tay, người đón khách đi đến, mặc sườn xám, dáng người mảnh khảnh, ngoại hình ưa nhìn, "Chào ngài." Người đón khách hơi khom người.

Nguyễn Duyệt lùi lại, lên xe rời đi, Thẩm Giáng Niên giống như một con thú nhỏ đột nhiên bị đày đến thảo nguyên hoang dã, cảm thấy mới lạ vì đây là lần đầu tiên cô đến đây.

"Mời đi lối này." Nhân viên tiếp khách dẫn vào trong.

Cách bài trí hoàn toàn theo phong cách Trung Hoa, non xanh nước biếc, có cảm giác như đang đi giữa sông núi.

Cửa như có cảm ứng, ngay khi hai người đến trước cánh cửa đỏ son, cánh cửa liền mở ra.

Đi vòng quanh tấm bình phong, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy hai nhân vật chính của ngày hôm nay. Trần Cẩm Tô ngồi ở giữa, Thẩm Thanh Hoà đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt rất điềm tĩnh, đến cả giọng điệu cũng thế, "Đến rồi." Giống như nói thêm một chữ sẽ tốn tiền vậy, Thẩm Giáng Niên nghĩ thầm trong lòng, cô sẽ keo kiệt rồi, chỉ đáp lại một chữ: "Ừ."

Thẩm Giáng Niên chủ động chào Trần Cẩm Tô, đưa tay ra: " Trần tổng." Trần Cẩm Tô bắt tay cô nói: "Ngồi hết đi." Thẩm Giáng Niên nhìn Thẩm Thanh Hoà bên cạnh, Thẩm Thanh Hoà cũng đang nhìn cô, ánh mắt Thẩm Giáng Niên chuyển sang một bên, ngồi xuống.

Cho dù trước đó tâm trạng có phức tạp thế nào, từ lúc bước vào phòng, mục đích của Thẩm Giáng Niên đã rõ ràng, Trần Cẩm Tô.

Thẩm Thanh Hoà tựa hồ không có để ý chút nào, ngồi ở bên cạnh Thẩm Giáng Niên, khiến Thẩm Giáng Niên căng thẳng, bọn họ nhất định phải gần như vậy sao? Thẩm Giáng Niên đã thiết lập, hôm nay cô sẽ bớt nói, tránh nói hớ mắc lỗi.

"Giáng Niên là người ở nơi nào?" Trần Cẩm Tô hỏi.

"Bắc Kinh."

"A?" Trần Cẩm Tô gật đầu, "Bắc Kinh à, một nơi tốt đấy."

"Vâng," Thẩm Giáng Niên trả lời rồi im lặng, hình như tâm trạng không tốt, chủ động hỏi: "Quê hương của Trần tổng ở đâu?"

"Tôi à?" Trần Cẩm Tô nhướn mày, Thẩm Giáng Niên người ta không tiện nói nên vội vàng nói thêm: "Tôi thấy tiếng phổ thông của ngài rất tốt, không có ý gì khác."

"À, quê quán của tôi cũng là Bắc Kinh." Trần Cẩm Tô nhấp một ngụm trà nói: "Hôm nay, ba người Bắc Kinh tụ tập cùng nhau." Trần Cẩm Tô biết quê quán của Thẩm Thanh Hoà là người Bắc Kinh. Hai người này thực sự quen biết nhau phải không?"

"À, phải rồi." Thẩm Giáng Niên đồng ý.

Thẩm Thanh Hoà hôm nay cực kỳ yên tĩnh, từ lúc bước vào cửa, ngoại trừ câu nói kia thì không có động tĩnh gì.

Trần Cẩm Tô hình như có hứng thú với cô nhiều hơn, hỏi từ quê quán, đến tuổi, rồi trước kia làm gì, hỏi từng câu một, Thẩm Giáng Niên cũng không giấu. Lúc đồ ăn bắt đầu đưa lên, Trần Cẩm Tô nói: "Đã lâu rồi không ăn đồ ở đây, nên tự ý lên món, Giáng Niên ăn có hợp khẩu vị không?"

"Hợp ạ." Thẩm Giáng Niên cười nói: "Món ăn thanh đạm, khá ngon." Tự ý lên món à? Vậy ý là Trần Cẩm Tô chọn nơi này, rồi còn bảo Thẩm Thanh Hoà đến đón cô.... Cái logic này, khiến cô hơi rối, Thẩm Giáng Niên nhất thời không nghĩ thấy, tạm thời gác sang một bên.

"Vừa ăn vừa nói chuyện đi." Trần Cẩm Tô gắp một con tôm bóc bỏ, sau khi nếm thử xong, thở dài: "Tôm Long Tỉnh ngon nhất khi kết hợp với trà Long Tỉnh trong dịp Thanh Minh." Trần Cẩm Tô nói: "Nếm thử đi."

Nụ cười ban đầu của Thẩm Giáng Niên nhạt đi: "Tôm Long Tỉnh?" À, thế thì cô phải nếm thử mới được. Thẩm Giáng Niên gắp một miếng quay lại nhìn Thẩm Thanh Hoà vừa nhấp một ngụm canh đã không động đũa, cuối cùng nhịn không được, cố ý hỏi: "Thẩm tổng không phải thích ăn à?" Vừa nói, vừa đặt tôm bóc vỏ vào dĩa của Thẩm Thanh Hoà.

Lông mi Thẩm Thanh Hoà run rẩy, hơi quay đầu nhìn cô nhưng không nói gì.

"Hay là Thẩm tổng thích cá giấm Hồ Tây hơn?" Thẩm Giáng Niên gắp một miếng định để vào đĩa của Thẩm Thanh, Thẩm Thanh Hoà giơ tay chặn lại, giọng lạnh lùng nói: "Trợ lý đặc biệt ăn đi, tôi muốn ăn thì sẽ tự gắp."

A~ xem ra đây là thứ đã ăn sâu vào ký ức, không bao giờ quên được.

Cô nhớ rõ Thẩm Thanh Hòa từng nói, mà Thẩm Thanh Hoà nhất định cũng nhớ rõ, A Dao của người ta thích Tôm Long Tỉnh cùng với cá giấm Hồ Tây mà người ta làm. Lòng Thẩm Giáng Niên chua xót, ăn miếng cá giấm Hồ Tây, nhưng không biết tại sao, trong miệng lại đắng chát.

Thẩm Thanh Hoà, cá giấm Hồ Tây người nấu chắc không đắng đâu nhỉ? Sau này không biết có cơ hội để ăn không nữa?

Trong bữa ăn, đa phần là Thẩm Giáng Niên và Trần Cẩm Tô trò chuyện với nhau.

Trong bữa ăn, cũng chỉ có Thẩm Giáng Niên và Trần Cẩm Tô ăn.

Thẩm Giáng Niên nhìn qua mấy lần, Trần Cẩm Tố tựa hồ cũng chú ý tới, cuối cùng chủ động cùng nói chuyện với Thẩm Thanh Hoà: "Hôm nay Thanh Hoà ăn không ngon sao?"

"Ừ." Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng nói: "Hai người cứ ăn đi, không cần lo cho tôi."

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thẩm Thanh Hoà, nghĩ đến bộ dáng khó chịu của người này, tim Thẩm Giáng Niên cũng có chút nhói, nhưng không muốn biểu hiện rõ ràng, lịch sự nói: "Nếu Thẩm tổng không có khẩu vị, vậy ăn chút cháo đi."

"Không cần." Thẩm Thanh Hoà chỉ nói hai chữ, khiến Thẩm Giáng Niên tức giận, cô không thích lấy sức khoẻ ra đùa. Không ăn thì không ăn, dù sao cũng không phải cô khó chịu, Thẩm Giáng Niên hờn dỗi nghĩ.

"Làm ban điều hành của Nhã Nại, công việc có bận đến đâu cũng phải ăn uống đầy đủ." Trần Cẩm Tô chủ động gắp đồ ăn cho Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy, Thẩm Thanh Hoà cau mày, khóe miệng mấp máy thế nhưng không nói gì.

"Ăn thử đi." Trần Cẩm Tô nói.

"Cám ơn Trần tổng, tôi không có khẩu vị, không ăn." Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng nói.

"Vậy thì ăn chút gì thanh đạm đi. Ăn xong có thể sẽ có khẩu vị." Trần Cẩm Tô gắp một miếng đậu phụ lên.

Thẩm Thanh Hoà lặng lẽ dời đĩa sang một bên, ngước mắt nhìn chằm chằm Trần Cẩm Tô, Trần Cẩm Tô cũng đang nhìn cô, ánh mắt cũng lạnh nhạt như nhau, Thẩm Thanh Hoà như gằn từ chữ nhấn mạnh, "Trần tổng, không cần ngài lo cho tôi."

......Thẩm Thanh Hoà hôm nay có chút kỳ quái, làm sao ngay cả Trần Cẩm Túc cũng không thèm nể mặt? Ngay cả cô cũng biết hôm nay mình phải đeo mặt nạ, làm một đại diện công ty lấy lòng Trần Cẩm Tô. Đôi đũa của Trần Cẩm Tô đơ trong không khí, Thẩm Giáng Niên cảm thấy xấu hổ đến khó tả: "Trần tổng, hay là cho tôi đi, Tôi rất thích đậu phụ." Thẩm Giáng Niên chủ động bưng đĩa lên.

Một miếng đậu phụ cuối cùng cũng tìm được chỗ dừng chân. Trần Cẩm Tô liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà, vẻ mặt Thẩm Thanh Hoà lạnh nhạt, ánh mắt giao nhau, Thẩm Thanh Hoà trấn định nhìn một cái, rồi cụp mắt xuống. Trần Cẩm Tô nhếch lên khóe miệng, "Giáng Niên, ăn cái này đi." Thẩm Giáng Niên đưa đĩa qua, rất ngoan.

Bữa ăn đã mất ngon, ăn một lát, Trần Cẩm Tô nói về món quà: "Đêm nay chuẩn bị hai món quà, hy vọng hai người với tư cách đại diện cho công ty, có thể thông qua cạnh tranh để giành được." Trần Cẩm Tô dừng lại nói, "Hai người không ai có ý kiến gì chứ?"

"Không có ạ." Thẩm Giáng Niên cung kính nói.

"Tùy ngài." Thái độ của Thẩm Thanh Hoà thờ ơ.

Trần Cẩm Tô có vẻ không hài lòng, cười hỏi: "Hình như Nhã Nại coi thường hai phần quà của tôi nhỉ."

"Trần tổng nghĩ nhiều rồi." Thẩm Thanh Hoà cười nửa miệng.

"Chứ không thì thế nào?" Nụ cười của Trần Cẩm Tô nhạt đi, chuyển chủ đề, "Nếu không phải không hài lòng với quà tôi chuẩn bị, thì chính là Thẩm tổng coi thường đối thủ của mình, cho rằng đã nắm chắc phần thắng."

"Trần tổng, hà cớ gì ngài phải để ý đến thái độ của tôi, muốn chơi thế nào thì chơi đi, tôi sẽ phối hợp."

Vốn dĩ Thẩm Giáng Niên không cảm thấy có gì không ổn, ngoại trừ Thẩm Thanh Hoà có chút kỳ quái không rõ nguyên nhân, bây giờ Trần Cẩm Tô nói ra lời này, Thẩm Giáng Niên cũng có cảm giác bị coi thường. Cho dù, hai người cạnh tranh, cô chưa chắc đã thắng 100%, nhưng mà cô sẽ dốc hết sức.

Mà lúc này, thái độ của Thẩm Thanh Hoà có cũng được mà không có cũng chả sao. Nếu không coi thường hai phần quà, vậy chính là cảm thấy cô không được, Thẩm Giáng Niên có chút tức giận, hơn thua nói: "Nếu Thẩm tổng chướng mắt tôi, thì cứ cạnh tranh bình thường đi."

"A~" Thẩm Thanh Hoà khẽ cười một tiếng, ánh mắt rơi vào Thẩm Giáng Niên, cười nói: "Tôi sao có thể coi thường cô?"

"..." Nếu là người khác nói như vậy, Thẩm Giáng Niên sẽ cảm thấy cực kỳ giễu cợt, nhưng người đó chính là Thẩm Thanh Hoà, không biết vì sao Thẩm Giáng Niên lại có cảm giác như mình đang bị trêu chọc.

Thẩm Giáng Niên nhất thời không nói nên lời, Trần Cẩm Tô nói: "Vậy đổi chỗ đi."

Địa điểm đã được chuyển từ phòng ăn sang phòng làm việc, gọi là phòng làm việc cũng không chính xác mà chỉ đơn giản là thư viện. Thẩm Giáng Niên thậm chí còn nhìn thấy rất nhiều sách cổ Trung Quốc và sách không còn xuất bản trên thị trường, đáng tiếc trước đó nàng không để ý tới, nếu biết thì sẽ tới xem.

"Cũng không phải là cái gì khó, đừng căng thẳng." Trần Cẩm Tô ngồi sau chiếc bàn vuông, Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hoà ngồi đối diện nhau, Thẩm Giáng Niên cảm giác như quay lại trường đại học, giáo sư ngồi đối diện cô và tra hỏi cô.

Bài toán vừa ra, Thẩm Giáng Niên đã chết lặng. Cô không phải người theo hướng khoa học tự nhiên, cũng không thích toán học, Thẩm Giáng Niên chỉ cần nhìn thấy hai thuật ngữ "nợ ngắn hạn " và "tài sản dài hạn" là đã đau đầu. Thẩm Giáng Niên liếc nhìn, Thẩm Thanh Hoà bên cạnh chống cằm, nhìn chằm chằm vào con số trên màn hình tự động, Thẩm Thanh Hoà có thể hay là sẽ không... cô mang theo chút hy vọng.

"Người đã tính ra có thể công bố đáp án trước." Trần Cẩm Túc cúi đầu lật xem một cuốn sách nào đó mà không ngẩng đầu lên: "Thanh Hoà nói trước."

"Tỷ lệ cho vay quá hạn là 5%, nằm trong phạm vi hợp lý." Thẩm Thanh Hoà vẫn giữ nguyên tư thế như trước, giọng điệu nhẹ nhàng khiến Thẩm Giáng Niên càng cảm thấy nhục nhã, Thẩm Thanh Hoà tính nhẩm đã ra à?"

"Giáng Niên đâu?" Hai má Thẩm Giáng Niên hơi đỏ lên, Thẩm Thanh Hoà quay đầu nhìn cô, Thẩm Giáng Niên quay đi, càng cảm thấy xấu hổ.

"Xin lỗi, Trần tổng." Thẩm Giáng Niên vốn muốn sao chép lời của Thẩm Thanh Hoà, nhưng cô thực sự không có dũng khí để làm như vậy. "Ở mặt tính toán, khả năng của tôi có hạn." Trần Cẩm Tô lúc này mới ngẩng đầu lên, biểu cảm của Thẩm Thanh Hoà vẫn như cũ, khuôn mặt của Thẩm Giáng Niên đỏ lên, "Ừ." Trần Cẩm Tô ừ một tiếng, "Lần này đổi cách khác."

Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên được tách ra, đặt một chiếc bàn ở giữa. Lần này là dịch từ tiếng Trung sang tiếng Anh, nội dung liên quan đến tài chính, dịch thuật là điểm mạnh của Thẩm Giáng Niên, cô vừa thua một ván nên không dám sơ suất.

Thẩm Giáng Niên cúi đầu điên cuồng viết hồi lâu, dịch xong một hơi, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Thẩm Thanh Hoà, chưa kịp quay đi. Đương nhiên Thẩm Giáng Niên cũng nhìn thấy tờ giấy của Thẩm Thanh Hoà trống rỗng, Thẩm Giáng Niên cau mày nhìn Thẩm Thanh Hoà, như thể đang buộc tội cô ấy có ý định đưa một tờ giấy trắng, đây chính là xúc phạm cô.

Giây tiếp theo, Thẩm Thanh Hoà bắt đầu cúi đầu viết.

Tích Tích, thời gian sắp đến hạn.

Trần Cẩm Tô so sánh hai tờ giấy, tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch, "Hai người tự xem của đối phương đi, thắng thua do hai người quyết định." Đập vào mặt Thẩm Giáng Niên là nét chữ thanh tú, nhìn thấy đoạn kết, Thẩm Giáng Niên cảm thấy rất không cam lòng, tuy nhiên, cô phải khâm phục khả năng dịch thuật của Thẩm Thanh Hoà tốt hơn cô.

Cô chưa bao giờ biết rằng kỹ năng dịch thuật của Thẩm Thanh Hoà lại tốt đến vậy. Vòng này chắc chắn cô lại thua, trong lòng Thẩm Giáng Niên cảm thấy khó chịu.

"Thanh Hoà nghĩ ai thắng?" Trần Cẩm Tô hỏi.

"Đáp án không rõ ràng sao?" Thẩm Thanh Hoà đẩy bài thi sang một bên, "Trợ lý đặc biệt nghĩ ai thắng?"

Thẩm Giáng Niên cúi đầu cắn môi, trong lòng không vui nói: "Thẩm tổng thắng." Thắng liền thắng, cớ gì nói móc cô? Đáp án rõ ràng quá rồi... A.

"Thanh Hoà cũng nghĩ vậy à?" Trần Cẩm Tô hỏi.

"Ừ." Chỉ một từ thôi.

Ở vòng thứ hai, Thẩm Giáng Niên lại thua, Thẩm Giáng Niên không biết mình còn có bao nhiêu cơ hội, nhưng cô không muốn bỏ qua. Cũng vào lúc này, cô càng hiểu rõ hơn khoảng cách giữa mình và Thẩm Thanh Hoà.

Khi Thẩm Giáng Niên ngước mắt nhìn sang, vẻ mặt Thẩm Thanh Hoà vẫn như trước, vô vị và lãnh đạm. Thẩm Thanh Hoà tựa hồ hoàn toàn không quan tâm đến kết quả, còn cô quan tâm quá nhiều lại thua liên tục, nếu là ai cũng không mấy dễ chịu.

"Vòng cuối, là trò chuyện riêng." Trần Cẩm Tô gọi lớn, "Thanh Hoà."

Đôi mắt của Thẩm Thanh Hoà nhướng lên, và Trần Cẩm Tô nói: "Mời đi ra ngoài trước." Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Thanh Hoà nhìn chằm chằm vào Trần Cẩm Tô, Trần Cẩm Tô mỉm cười, "Hay là muốn trước?" Thẩm Thanh Hoà đứng dậy và trực tiếp đi ra ngoài.

Đối với đề cuối cùng, Thẩm Giáng Niên càng lo lắng hơn, sợ đó sẽ là bài toán khó hơn hoặc lĩnh vực mà cô không quen.

Nhưng Trần Cẩm Tô lại nói: "Vấn đề cuối cùng, chúng ta nói về khái niệm tình yêu."

====---====
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện