Từ Khánh Dung và Tống Duật được người dân cứu khỏi vụ hỏa hoạn. May mắn đứa trẻ trong bụng cô vẫn bình an vô sự, nhưng còn người bác gái kia đã chết trong biển lửa, toàn thân biến dạng đã không còn nhìn ra hình hài nữa rồi.

Tin tức nhanh chóng được lan rộng, Đàm Lê Giai cùng Phương Mỹ Anh, Cố Bắc Thành xuống bệnh viện nơi Từ Khánh Dung và Tống Duật được đưa vào cấp cứu. Bên phía Tống gia, Đình Thiên và Tống An Nam cũng có mặt.

Từ sau khi cha ruột Từ Khánh Dung mất, tinh thần của bác gái cô đã trở nên bất ổn. Thời gian đầu mọi người còn tưởng bà ấy vì quá đau buồn mới nảy sinh ảo giác, nhưng lần này gặp Từ Khánh Dung lại có hành động điên loạn, đổ xăng thiêu cháy cả căn nhà.

Từ Khánh Dung đến tang lễ của bác gái, đứng trước linh cữu của bà, thất thần chảy nước mắt. Cô với bác gái vừa mới gặp lại, vậy mà bây giờ bà ấy đã ra đi mãi mãi.

Phương Liễu không biết tốt xấu qua ra trách móc cô, may mắn chồng cô ta cũng là anh trai họ của Từ Khánh Dung hiểu chuyện, can ngăn cô ta không được làm càn. Nhà họ Từ lo liệu chi phí tổ chức tang lễ, Tống An Nam thì bỏ ra một khoản tiền lớn giúp đỡ cặp vợ chồng kia, xem như cũng để dàn xếp cho xong mọi chuyện.

“Anh nói… Tống Duật được chuyển ra nước ngoài rồi sao?”

Nghe được tin tức từ phía Cố Bắc Thành, Từ Khánh Dung ngẩn người ra một lúc lâu mới hỏi lại anh. Lần duy nhất cô nhìn thấy Tống Duật là khi hắn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, khắp người quấn đầy băng trắng.

“Ừ. Cậu ấy bị bỏng nặng, có lẽ lần ra nước ngoài điều trị này rất lâu mới trở về.”

Trái tim Từ Khánh Dung hẫng mất một nhịp, hốc mắt đỏ lên như sắp khóc. Tống Duật vì cứu cô nên mới bị thương nặng, có lẽ lúc đó hắn đã không màng đến tính mạng của mình nữa rồi.

Thời gian cứ thế trôi qua, không lâu sau đó, Phương Thái Khang và Từ Khánh An kết hôn theo mong muốn của hai gia đình. Cố Bắc Thành và Phương Mỹ Anh thì nghiêm túc bắt đầu một mối quan hệ mới. Từ Thái Sâm cũng đã có thể vịn vào khung tập để đi lại quanh nhà.

Từ Khánh Dung vì chuyện của bác gái cộng thêm sự rời đi đột ngột của Tống Duật mà tinh thần trở nên u uất. May mắn thời gian này Từ Khánh An và Phương Mỹ Anh thường xuyên tìm cô tâm sự. Từ khi mang thai, tính khí của Từ Khánh An thay đổi hẳn, cô ấy cũng đã xin lỗi Từ Khánh Dung vì đã làm tổn thương cô trong quá khứ và nhận được sự tha thứ từ cô rồi.

“Khánh Dung, tớ và chị Khánh An vừa đi mua đồ cho em bé. Sẵn tiện có mua vài bộ cho bé con nhà cậu này.” Phương Mỹ Anh vừa nói vừa giơ chiếc váy công chúa lên trước mặt Từ Khánh Dung.

Gần đây cô ấy và Từ Khánh An đã hòa hợp lại, tình cảm giữa chị dâu và em chồng trở nên thân thiết.

Từ Khánh Dung phì cười, vươn tay nhận lấy chiếc váy.

“Còn chưa biết tớ sẽ sinh con trai hay con gái, thật là…”

“Mặc kệ! Nếu là con trai thì cất đi, sau này cậu sinh thêm một tiểu công chúa sẽ lấy ra…” Phương Mỹ Anh đang nói liền im bặt.

Cô thở nhè nhẹ, nắm lấy tay Từ Khánh Dung, ngại ngùng nói:

“Xin lỗi cậu. Tớ vô ý quá.”

“Không sao! Dù sao tớ cũng sẽ nhận mà.” Từ Khánh Dung tinh nghịch nhéo nhẹ lên cánh mũi Phương Mỹ Anh.

Cô ấy bật cười, ôm lấy Từ Khánh Dung. Phương Mỹ Anh thật hy vọng cô bạn thân của mình lúc nào cũng lạc quan như vậy.

“Cậu và Bắc Thành dạo này thế nào rồi? Định bao giờ cưới đây?”

Phương Mỹ Anh chu môi nhõng nhẽo. Hai người vừa mới yêu nhau chưa được bao lâu, cô ấy còn muốn dành thêm nhiều thời gian để tìm hiểu Cố Bắc Thành nữa.

“Tớ chỉ mới hai mươi sáu tuổi thôi mà, còn chưa muốn lấy chồng đâu.”

“Còn nhỏ lắm sao cô nương? Thích người ta gần mười năm trời không chịu nói ra, cậu đó… thật ngốc.”

Phương Mỹ Anh bặm môi giả vờ giận dỗi.

“Khánh Dung, cậu mới ngốc đó.”

Hai cô gái ngồi tám chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại có tiếng cười giòn tan vang vọng trong căn phòng.



Chín tháng mười ngày, đứa trẻ mà bao người mong chờ cuối cùng đã khỏe mạnh chào đời. Từ Khánh Dung quằn quại từ lúc chuyển dạ đến khi sinh con suốt mười bốn tiếng đồng, cô nằm trên bàn sinh, mồ hôi ướt đẫm gương mặt và tóc.

Hôm nay cũng là ngày Tống Duật quay trở về nước.

Hắn đứng lặng trước cánh cửa phòng sinh, rõ ràng là rất lo lắng cho người con gái ở bên trong nhưng lại không đủ dũng khí bước vào. Ngay cả khi Cố Bắc Thành ra ngoài kéo hắn vào bên trong, Tống Duật cũng chỉ dám đứng ở đằng xa nhìn về phía Từ Khánh Dung và con gái mình.

“Lại đây…”

Từ Khánh Dung hướng mắt về phía Tống Duật, dùng chút sức còn lại để gọi hắn.

Tống Duật chầm chậm tiến về phía cô. Nhìn sinh linh bé bỏng nằm bên cạnh Từ Khánh Dung, trái tim hắn mềm nhũn ra, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc của hắn trong khoảnh khắc thiêng liêng này.

Không biết vì quá đau hay vì nhìn thấy Tống Duật mà Từ Khánh Dung ứa nước mắt. Hắn vội vươn tay, run run lau đi những giọt nước mắt trên gò má cô. Từ Khánh Dung khẽ nấc, nắm lấy bàn tay hắn, chậm rãi đặt nhẹ lên những ngón tay khoe nguẩy của bé con đang hướng về phía hắn.

“Con của anh! Sau này tên của con bé sẽ là Tống An Nhiên.”

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, ngay khi da thịt mềm mại chạm vào lòng bàn tay đầy sẹo bỏng của Tống Duật, khóe môi hắn giật giật, nhếch lên đầy kiêu hãnh. Hắn rơi nước mắt, những giọt nước mắt nóng hổi tượng trưng cho niềm hạnh phúc ngập tràn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện