Cơm nước được dọn lên, Từ Khánh An không cần đợi ai mời đã tự động ngồi vào bàn ăn, tự nhiên như ở nhà.
Tống Duật thấy cô ta ở đây thì không khỏi bất bất ngờ. Trưa nay hắn sắp xếp công việc quay về dinh thự, chủ yếu là muốn nói chuyện rõ ràng với Từ Khánh Dung.
“Khánh An, em đến đây có việc gì sao?”
“Phải có việc thì em mới được đến à?” Từ Khánh An bật cười. Ở trước mặt Tống Duật, cô ta luôn tỏ ra dịu dàng như vậy.
Từ Khánh Dung ngồi đối diện với cô ta và hắn, chẳng thèm để ý đến bọn họ mà tập trung vào bữa cơm của mình.
Chợt, điện thoại trên bàn đổ chuông. Từ Khánh Dung liếc nhìn xuống, là Cố Bắc Thành gọi cho cô.
Đứng sang một bên nghe điện thoại. Hóa ra anh gọi để nhắc chuyện cô bỏ quên quần áo.
Đồ đã được Cố Bắc Thành mang đến tiệm giặt sấy, khi nào Từ Khánh Dung rảnh rỗi có thể ghé sang căn hộ của anh lấy về.
“Được, được! Cảm ơn anh.” Cô tắt điện thoại, chậc lưỡi rồi quay về chỗ ngồi.
Từ nãy đến giờ khi Từ Khánh Dung nghe điện thoại, Tống Duật và Từ Khánh An luôn nhìn về phía cô. Thấy cô nói chuyện với Cố Bắc Thành rất vui vẻ, trong lòng ai cũng có cảm giác khó chịu.
Từ Khánh An siết chặt đôi đũa trong tay, hơi thở có chút nặng nề. Nhưng chỉ mất mấy giây, cô ta đã điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt, còn ân cần gắp thức ăn cho Tống Duật.
“Chẳng phải anh rất thích ăn mực xào sao? Ăn nhiều một chút đi!”
Hắn cứ thế để Từ Khánh An gắp thức ăn bỏ vào bát mình, nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người Từ Khánh Dung. Đuôi mắt Tống Duật nheo lại, dường như là đang tức giận.
“Tôi ăn xong rồi. Hai người thong thả dùng bữa.”
Từ Khánh Dung bình thản đứng dậy, không muốn làm kỳ đà cản mũi bọn họ bày tỏ tình cảm. Từ nãy đến giờ Tống Duật cứ nhìn chằm chằm vào cô, chắc chắn bởi vì thấy cô thật gai mắt.
“Ăn ít như vậy?”
“Tôi ăn ít hay ăn nhiều cũng phiền anh quản sao?” Từ Khánh Dung nhếch môi chế giễu, ung dung xoay người dời đi.
Từ Khánh An mượn cơ hội giải thích chuyện tối qua. Tất nhiên không kể thành thật, mà nói Từ Khánh Dung tâm lý bất ổn, thành ra phát sinh mâu thuẫn, cãi nhau với Đàm Lê Giai rồi bỏ đi.
Lời của cô ta không giống với những gì Tống Duật nghe được từ phía của Cố Bắc Thành. Hơn hết hắn hiểu con người của Từ Khánh Dung, cô chắc chắn sẽ không vô cớ gây sự.
“Khánh Dung vốn hay thiếu kiên nhẫn, lúc không hài lòng chuyện gì thì thường nổi cáu. Tống Duật, mấy năm qua anh sống với em gái của em, chắc chắn gặp không ít áp lực rồi.”
“Không có. Mấy năm nay anh sống rất thoải mái.” Tống Duật vừa gắp thức ăn cho vào trong miệng, vừa đáp.
Lắm lúc hắn cũng không hiểu nỗi bản thân mình nữa. Trước đây hắn thích Từ Khánh An, bởi vì cô ta cho hắn cảm giác an toàn, thoải mái khi ở bên cạnh. Vẻ dịu dàng của Từ Khánh An cùng với những kỷ niệm của bọn họ như một vết son đỏ in hằn trong tâm thức Tống Duật, nhưng bây giờ, cảm giác đó đã vơi đi dần.
Hắn không thích cuộc hôn nhân gượng ép, nên mới bài xích khi bị Tống An Nam ép cưới Từ Khánh Dung. Dù biết rõ cô có tình cảm với mình nhưng Tống Duật vẫn tỏ ra thờ ơ, không quan tâm đến cô. Vậy mà một năm trở lại đây, trái tim hắn lại có sự xê dịch.
Lúc Từ Khánh Dung mang thai, Tống Duật đã nghĩ sau này sẽ cùng cô xây dựng một gia đình hoàn chỉnh. Vậy mà…
Từ Khánh An trở về, trong giây phút tức thời, hắn lại làm ra chuyện ngu ngốc.
Bỏ mặc vợ trong đêm tối, để rồi mất đi cả máu mủ ruột thịt của mình!
“Nếu không còn việc gì nữa, vậy em ăn xong rồi về đi.” Tống Duật gác đũa lên bát, thong thả đứng dậy.
Từ Khánh An bị sốc, không nghĩ Tống Duật sẽ đối với mình như vậy. Cô ta chớp chớp mắt, bày ra bộ dạng khổ sở:
“Anh đuổi em về sao?”
“Em nghĩ nhiều rồi. Chẳng qua anh ghé về nhà một chút, lát nữa liền phải đi. Hay là em muốn ở lại tâm sự với Khánh Dung?”
Nói vậy cũng chỉ là cái cớ đuổi khéo cô ta. Từ Khánh An có mặt dày đến mức nào cũng biết đường rời đi. Tống Duật tiễn cô ra ra cổng, sau đó lên phòng ngủ.
“Anh ký đơn ly hôn chưa?” Từ Khánh Dung đứng ở trong phòng, nhìn từ cửa sổ xuống bên dưới sân đã thấy Từ Khánh An ra về. Vừa chạm mặt Tống Duật, cô liền hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tôi không ký.”
Câu trả lời khiến Từ Khánh Dung vô cùng kinh ngạc. Tống Duật không chịu ký đơn ly hôn, lẽ nào lại muốn giở trò? “Tại sao? Như anh thấy, tôi không hề đòi hỏi bất kỳ thứ gì sau khi chúng ta ly hôn cả.” Những thứ như tài sản hay phụ cấp sau ly hôn, cô đều không cần.
Tống Duật hít một hơi thật sâu. Hắn tự hỏi trước đây là Từ Khánh Dung không màng đến điều gì, cố chấp gả vào Tống gia, vậy bây giờ cô gấp gáp ly hôn với hắn là vì cớ gì?
Đôi mắt Tống Duật trở nên sắc lạnh. Hắn bước lên phía trước, ghì mạnh lấy bả vai người con gái trước mặt.
“Khánh Dung, tôi hỏi em, chuyện ly hôn là ba tôi đề nghị, tại sao em lại giấu tôi hả?”
Tống Duật thấy cô ta ở đây thì không khỏi bất bất ngờ. Trưa nay hắn sắp xếp công việc quay về dinh thự, chủ yếu là muốn nói chuyện rõ ràng với Từ Khánh Dung.
“Khánh An, em đến đây có việc gì sao?”
“Phải có việc thì em mới được đến à?” Từ Khánh An bật cười. Ở trước mặt Tống Duật, cô ta luôn tỏ ra dịu dàng như vậy.
Từ Khánh Dung ngồi đối diện với cô ta và hắn, chẳng thèm để ý đến bọn họ mà tập trung vào bữa cơm của mình.
Chợt, điện thoại trên bàn đổ chuông. Từ Khánh Dung liếc nhìn xuống, là Cố Bắc Thành gọi cho cô.
Đứng sang một bên nghe điện thoại. Hóa ra anh gọi để nhắc chuyện cô bỏ quên quần áo.
Đồ đã được Cố Bắc Thành mang đến tiệm giặt sấy, khi nào Từ Khánh Dung rảnh rỗi có thể ghé sang căn hộ của anh lấy về.
“Được, được! Cảm ơn anh.” Cô tắt điện thoại, chậc lưỡi rồi quay về chỗ ngồi.
Từ nãy đến giờ khi Từ Khánh Dung nghe điện thoại, Tống Duật và Từ Khánh An luôn nhìn về phía cô. Thấy cô nói chuyện với Cố Bắc Thành rất vui vẻ, trong lòng ai cũng có cảm giác khó chịu.
Từ Khánh An siết chặt đôi đũa trong tay, hơi thở có chút nặng nề. Nhưng chỉ mất mấy giây, cô ta đã điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt, còn ân cần gắp thức ăn cho Tống Duật.
“Chẳng phải anh rất thích ăn mực xào sao? Ăn nhiều một chút đi!”
Hắn cứ thế để Từ Khánh An gắp thức ăn bỏ vào bát mình, nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người Từ Khánh Dung. Đuôi mắt Tống Duật nheo lại, dường như là đang tức giận.
“Tôi ăn xong rồi. Hai người thong thả dùng bữa.”
Từ Khánh Dung bình thản đứng dậy, không muốn làm kỳ đà cản mũi bọn họ bày tỏ tình cảm. Từ nãy đến giờ Tống Duật cứ nhìn chằm chằm vào cô, chắc chắn bởi vì thấy cô thật gai mắt.
“Ăn ít như vậy?”
“Tôi ăn ít hay ăn nhiều cũng phiền anh quản sao?” Từ Khánh Dung nhếch môi chế giễu, ung dung xoay người dời đi.
Từ Khánh An mượn cơ hội giải thích chuyện tối qua. Tất nhiên không kể thành thật, mà nói Từ Khánh Dung tâm lý bất ổn, thành ra phát sinh mâu thuẫn, cãi nhau với Đàm Lê Giai rồi bỏ đi.
Lời của cô ta không giống với những gì Tống Duật nghe được từ phía của Cố Bắc Thành. Hơn hết hắn hiểu con người của Từ Khánh Dung, cô chắc chắn sẽ không vô cớ gây sự.
“Khánh Dung vốn hay thiếu kiên nhẫn, lúc không hài lòng chuyện gì thì thường nổi cáu. Tống Duật, mấy năm qua anh sống với em gái của em, chắc chắn gặp không ít áp lực rồi.”
“Không có. Mấy năm nay anh sống rất thoải mái.” Tống Duật vừa gắp thức ăn cho vào trong miệng, vừa đáp.
Lắm lúc hắn cũng không hiểu nỗi bản thân mình nữa. Trước đây hắn thích Từ Khánh An, bởi vì cô ta cho hắn cảm giác an toàn, thoải mái khi ở bên cạnh. Vẻ dịu dàng của Từ Khánh An cùng với những kỷ niệm của bọn họ như một vết son đỏ in hằn trong tâm thức Tống Duật, nhưng bây giờ, cảm giác đó đã vơi đi dần.
Hắn không thích cuộc hôn nhân gượng ép, nên mới bài xích khi bị Tống An Nam ép cưới Từ Khánh Dung. Dù biết rõ cô có tình cảm với mình nhưng Tống Duật vẫn tỏ ra thờ ơ, không quan tâm đến cô. Vậy mà một năm trở lại đây, trái tim hắn lại có sự xê dịch.
Lúc Từ Khánh Dung mang thai, Tống Duật đã nghĩ sau này sẽ cùng cô xây dựng một gia đình hoàn chỉnh. Vậy mà…
Từ Khánh An trở về, trong giây phút tức thời, hắn lại làm ra chuyện ngu ngốc.
Bỏ mặc vợ trong đêm tối, để rồi mất đi cả máu mủ ruột thịt của mình!
“Nếu không còn việc gì nữa, vậy em ăn xong rồi về đi.” Tống Duật gác đũa lên bát, thong thả đứng dậy.
Từ Khánh An bị sốc, không nghĩ Tống Duật sẽ đối với mình như vậy. Cô ta chớp chớp mắt, bày ra bộ dạng khổ sở:
“Anh đuổi em về sao?”
“Em nghĩ nhiều rồi. Chẳng qua anh ghé về nhà một chút, lát nữa liền phải đi. Hay là em muốn ở lại tâm sự với Khánh Dung?”
Nói vậy cũng chỉ là cái cớ đuổi khéo cô ta. Từ Khánh An có mặt dày đến mức nào cũng biết đường rời đi. Tống Duật tiễn cô ra ra cổng, sau đó lên phòng ngủ.
“Anh ký đơn ly hôn chưa?” Từ Khánh Dung đứng ở trong phòng, nhìn từ cửa sổ xuống bên dưới sân đã thấy Từ Khánh An ra về. Vừa chạm mặt Tống Duật, cô liền hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tôi không ký.”
Câu trả lời khiến Từ Khánh Dung vô cùng kinh ngạc. Tống Duật không chịu ký đơn ly hôn, lẽ nào lại muốn giở trò? “Tại sao? Như anh thấy, tôi không hề đòi hỏi bất kỳ thứ gì sau khi chúng ta ly hôn cả.” Những thứ như tài sản hay phụ cấp sau ly hôn, cô đều không cần.
Tống Duật hít một hơi thật sâu. Hắn tự hỏi trước đây là Từ Khánh Dung không màng đến điều gì, cố chấp gả vào Tống gia, vậy bây giờ cô gấp gáp ly hôn với hắn là vì cớ gì?
Đôi mắt Tống Duật trở nên sắc lạnh. Hắn bước lên phía trước, ghì mạnh lấy bả vai người con gái trước mặt.
“Khánh Dung, tôi hỏi em, chuyện ly hôn là ba tôi đề nghị, tại sao em lại giấu tôi hả?”
Danh sách chương