“Duật, dừng… mau dừng lại đi...”

Cơ mặt Từ Khánh Dung khẽ nhíu lại, điểm mẫn cảm trên cơ thể cô liên tục bị Tống Duật kích thích, bứt rứt đến khó chịu.

Chiếc lưỡi linh hoạt cùng hai cánh môi trượt dài lên hõm cổ, mỗi chỗ đi qua đều để lấy một dấu hôn dịu dàng. Tống Duật càng hôn càng đắm đuối, dây dưa một hồi lâu vẫn chưa thể dứt ra được.

Dây áo ngủ của Từ Khánh Dung bị hắn tụt xuống từ lúc nào. Váy lụa bị kéo qua khỏi bụng, da thịt mướt mát hiện ra trước tầm mắt, càng tạo cơ hội cho bàn tay không đứng đắn của người đàn ông kia lân la từng chỗ một.

“Đừng… Duật à, anh buông em ra đi…”

Từ Khánh Dùng oằn người đẩy Tống Duật ra, hắn mới miễn cưỡng ngồi dậy. Hai tay chống trên giường, hắn nâng vai, nhìn xuống người con gái kia, ánh mắt nhuốm màu dục vọng, hơi thở gấp gáp, ngắt quãng.

“Chúng ta không thể, anh ưm… ưm…”

Âm thanh đứt đoạn. Từ Khánh Dung chưa kịp nói hết câu đã bị Tống Duật dùng nụ hôn chặn miệng. Môi kề môi, hơi thở của hắn chờn vờn khắp sống mũi cô, nóng ấm và rạo rực.

Lý trí lu mờ, cô bất giác nhắm chặt mắt, tay bấu lấy bả vai hắn, để yên cho người đàn ông kia giữ lấy cằm, nụ hôn cứ thế triền miên, không dứt.

Răng môi tách mở, Tống Duật luồn lưỡi vào bên trong khoang miệng Từ Khánh Dung. Đầu lưỡi như con rắn nước, linh hoạt, uyển chuyển chui luồn khắp mọi ngóc ngách. Hắn ra sức mút lấy cánh môi mềm, một chút dưỡng khí cũng không chừa lại cho cô gái nhỏ.

Đến khi nụ hôn rút ra, cả người Từ Khánh Dung trở nên mềm nhũn. Chưa kịp định thần, bên tai đã vang lên giọng nói của Tống Duật.

“Vợ à, anh khó chịu quá…”

Vẫn là bộ dạng ngốc nghếch khiến Từ Khánh Dung không chút phòng bị đó. Hắn chỉ tay vào đũng quần, nơi con quái vật đang ngẩng cao đầu. Cô chưa kịp hiểu ý, hắn đã nhổm người dậy, kéo quần của mình xuống. Từng động tác nhanh chóng và dứt khoát, chẳng mấy chốc, thứ nam tính kia đã lộ diện, rõ mồn một.

“Anh đang làm gì thế?”

“Anh thấy khó chịu. Vợ ơi, giúp anh với…”

Hắn chống hai chân sang hai bên đùi Từ Khánh Dung. Đem con quái vật cọ sát lên chiếc bụng phẳng lỳ. Cô tròn mắt, vươn tay ngăn cản ý đồ của Tống Duật. Nhưng còn chưa kịp hành động, tay cô đã bị hắn bắt lấy, đặt lên khúc thịt đang cương cứng, ấm nóng nổi đầy gân xanh, tím.

“Vợ, mau xoa giúp anh. Chỗ này anh thấy khó chịu lắm.”

Biểu cảm trái ngược hoàn toàn với hành động quá đỗi lưu manh này. Từ Khánh Dung không biết phải làm sao, đang yên đang lành Tống Duật lại phát sinh cảm giác ham muốn. Cô cắn nhẹ môi dưới, đầu óc nổ tung, cuối cùng vẫn không nỡ nhìn hắn khó chịu, bàn tay bắt đầu di chuyển, trơn tru từ trên xuống dưới.

Tống Duật hạ thấp cơ thể, tầm mắt dịch chuyển đi nơi khác. Hắn chậm rãi nuốt khan một ngụm, yết hầu chuyển động không ngừng, thoáng cái đã lôi tuột chiếc váy ngủ cùng quần lót ren xuống tận hai đầu gối của Từ Khánh Dung, vùng cấm địa cứ thế phơi bày ra trước mắt. Hắn nhìn đến mê hồn.

“A-a-a, đừng chạm vào chỗ đó!”

Từ Khánh Dung giật thót mình, hai đùi kẹp chặt lấy bàn tay Tống Duật. Cô không ngờ hắn lại dùng tay chạm đến vùng cấm địa, xoa nắn như một đứa trẻ tò mò vật lạ. Nhưng càng dùng sức kẹp chặt, nơi đó càng bị kích thích, nảy sinh ham muốn mãnh liệt.

“Vợ à, chỗ này có gì đó ướn ướt.”

“Anh… anh đừng nói nữa.”

Lời của Tống Duật càng làm Từ Khánh Dung ngượng chín mặt. Hắn rút tay mình về, giơ ngón tay còn dính chất lỏng màu trắng lên trước mặt cô. Từ Khánh Dung nhìn đi chỗ khác để tránh né. Tống Duật lần nữa chú ý đến cây gậy đang dựng lên thẳng tắp của mình, cầm nắm rồi than vãn.

“Vợ à, vợ xoa rồi nhưng vẫn còn khó chịu lắm. Có cách nào… cách nào để thứ này hạ xuống không?”

“Khó chịu lắm. Anh… anh không ngủ được.”

Vừa nói vừa hành động. Tống Duật đem thứ kia chà xát quanh vùng cấm địa của Từ Khánh Dung. Cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn. Cô bức bách, lại nhìn thấy một tay hắn bấu víu lấy bầu ngực căng đầy, dùng sức nhào nặn. Bên dưới tiết dịch, mỗi lúc một nhiều, rõ ràng là muốn ngăn chặn dục vọng mù quáng nhưng vẫn không thể thắng nổi bản năng trong người.

“Vợ, giúp anh với…”

“Tống Duật, không…”

Cô run rẩy như sắp khóc, chật vật đấu tranh tư tưởng. Kết quả, ngay khi cây gậy dài chạm đến cửa hang động. Từ Khánh Dung không tiếc dùng chút sức, chỉnh lại vị trí tiếp xúc, để thứ kia thuận lợi tiến công vào.

“A-ưm…”

Âm thanh phát ra nỉ non trong miệng. Vầng trán Từ Khánh Dung nhăn nhíu lại, hai mắt nhắm tịt, nói ra những câu dâm đãng.

“Ư… anh mau động đi! Dùng chút sức đẩy về phía trước, sau đó… sau đó rút ra lại đẩy vào,… sẽ… sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều…”

Tống Duật ngây ngô nhưng vẫn hiểu ra, kiện hông liên tục chuyển động. Ban đầu còn chầm chậm, sau đó nhanh dần, tốc độ ngày càng khiến người ta chóng mặt.

“A…ư… ư… chậm, chậm thôi… Nhanh như vậy, chết mất…”

“Vợ ơi, dễ chịu quá! Anh thấy rất dễ chịu!”

Từ Khánh Dung nằm ngửa trên giường. Tống Duật bóp chặt lấy eo cô, bên dưới không ngừng thọc vào, rút ra. Động tác trơn tru không một điểm dừng. Sự sung mãn khiến cô không thể một lúc tiếp nhận, vách thịt mềm bên dưới như sắp bị Tống Duật nghiền nát. Nhưng ngoài cầu xin hắn thì không thể làm được gì.

“Ư… ư… Duật, mau rút ra, cầu xin anh mau rút ra đi mà…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện