Tờ đơn ly hôn được truyền tay nhau đến tất cả các vị cổ đông có mặt trong cuộc họp. Bên trong gian phòng kín bắt đầu xuất hiện tiếng xì xầm, bàn tán. Không ít người nhìn Từ Khánh Dung bằng ánh mắt khinh thường, thậm chí có người còn chỉ trỏ, buông lời gièm pha, ác ý.

“Cô Từ, chuyện này là thế nào? Cô mau nói rõ ràng đi chứ.” Một vị cổ đông lên tiếng.

Từ Khánh Dung nuốt khan một ngụm, nhìn thấy thái độ không mấy thiện cảm của mọi người, có hơi lo sợ. Nhưng rồi cô tự trấn an bản thân mình, từ từ đứng dậy, rồi nói:

“Các vị, xin hãy nghe tôi giải thích!”

“Sự thật rành rành ra trước mắt, cô còn muốn giải thích gì nữa?” Lý Mộc Hương trừng mắt nạt nộ.

“Tôi và Tống Duật vẫn chưa ly hôn, chúng tôi…”

“Từ Khánh Dung cô muốn lừa ai đây? Giấy trắng mực đen, bên trên còn có chữ ký của Tống Duật. Tôi tin rằng các vị cổ đông ở đây đều nhìn thấy rõ, lẽ nào cô còn muốn giảo biện để qua mặt mọi người?”

“Đúng đó, tưởng chúng tôi là con nít ba tuổi sao?” Một vị cổ đông tức giận.

Đình Thiên thấy tình hình không ổn, liền đứng dậy ra mặt nói giúp Từ Khánh Dung.

“Các vị nghe tôi nói, đơn ly hôn này chưa gửi ra tòa, cho nên cô ấy và anh trai tôi vẫn còn là vợ chồng, không thể tính là lừa dối mọi người được.”

“Làm sao con biết được cô ta không giở trò gì? Tống Duật đã ký vào đơn ly hôn, chứng tỏ không còn tha thiết đến mối quan hệ đó nữa. Một người như Từ Khánh Dung xứng đáng làm người giám hộ cho Tống Duật sao?” Lý Mộc Hương không chút nhượng bộ, tiếp tục đưa ra lời lẽ để công kích.

Các vị cổ đông nhìn nhau, gật gù tán thành với bà ta. Từ Khánh Dung càng thêm sức ép, bàn tay run nhẹ lên, hai chân tê rần như sắp mất đi cảm giác.

Lý Mộc Hương nhân cơ hội, tung ra đòn cuối cùng.

“Từ Khánh Dung, nếu cô còn chút sỉ diện thì tốt nhất là tự mình rời khỏi Tống thị đi. Đừng để chúng tôi phải dùng đến biện pháp mạnh.”

“Sớm thôi, tôi sẽ lấy lại quyền giám hộ Tống Duật, công việc cô đang phụ trách, cứ giao cho Đình Thiên tiếp quản.”

“Nhưng nếu tôi không cần bà làm người giám hộ thì thế nào?”

Giọng nói phát ra từ phía cửa lớn. Cánh cửa phòng họp đã mở ra từ lúc nào, người thì hướng mắt về phía trước, kẻ phải quay đầu nhìn lại, biểu cảm đa dạng, phần lớn là không giấu nổi vẻ ngạc nhiên của mình.

“Tống… Tống Duật!”

Người đàn ông diện âu phục đen bước vào bên trong, thần thái uy nghiêm, điềm tĩnh. Gương mặt Lâm Tố Hương đổi sắc, bất giác có dự cảm chẳng lành.

Bà ta cố nở nụ cười:

“Duật à, con đến đây làm gì? Chỗ này không có gì để chơi cả.”

Tống Duật cười khẩy. Lý Mộc Hương còn tưởng hắn ngờ nghệch như một đứa trẻ mà buông lời dụ dỗ sao?

“Tôi đã phục hồi trí nhớ rồi. Đây là kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát từ bệnh viện, các vị có thể xem qua.”

Lời của hắn như sét đánh bên tai. Lý Mộc Hương ngờ ngợ, còn chưa thể tin đây là sự thật, vội lật xem kết quả khám sức khỏe trên bàn. Từ Khánh Dung sững sờ nhìn Tống Duật, sống mũi cay cay. Hắn nhớ lại rồi, xem biểu hiện tự tin như vậy, không giống như vừa mới bình phục trở lại.

“Tống Duật, cậu đã khỏe lại rồi sao? Thật tốt, thật tốt quá!” Các vị cổ đông vui mừng ra mặt.

“Bây giờ tôi quay lại vị trí tổng giám đốc của mình, muốn Khánh Dung ở lại làm trợ lý cho tôi, bà cũng không có quyền gì để phản đối.” Tống Duật nói với Lý Mộc Hương.

Sau đó, hắn quay sang tuyên bố:

“Các vị, nếu không còn chuyện gì nữa thì cuộc họp sẽ dừng tại đây. Tôi sẽ tổ chức một cuộc họp khác để bàn rõ hơn về tình hình của công ty trong thời gian tôi vắng mặt.”

Cứ thế, cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng. Lý Mộc Hương không cam tâm, trước khi rời đi còn mím chặt môi đầy giận dữ. Đình Thiên muốn nói chuyện với Tống Duật, nhưng hắn lại bảo cậu ra ngoài lúc khác sẽ nói.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Từ Khánh Dung và Tống Duật.

“Anh nhớ lại rồi sao?” Từ Khánh Dung cười nhạt, nhất thời không biết nên bày ra loại biểu cảm nào.

Tống Duật im lặng, cái gật đầu chính là đáp án rõ nhất. Cô hoàn toàn chết lặng, muốn tự lừa dối mình cũng không được nữa rồi. Người đàn ông tối qua còn làm nũng vùi đầu vào lòng cô, tỏ ra ngốc nghếch đáng yêu không chịu được, hôm nay lại xuất hiện với bộ dạng trưởng thành như vậy.

Khốn kiếp! Hắn dám lừa cô, lợi dụng lòng tin của cô mà đùa bỡn.

Chát!

Cái tát vang dội trong căn phòng. Gương mặt của Tống Duật lệch sang một bên, đến khi ngẩng đầu lên nhìn vẫn không dám tin Từ Khánh Dung lại đánh mình.

“Muốn tôi ở lại Tống thị làm trợ lý cho anh sao? Đừng có mơ.”

“Khánh Dung, em đừng như vậy. Anh xin lỗi, anh không nên…”

“Câm miệng đi! Tống Duật, anh khiến tôi cảm thấy thật khinh bỉ.”

Từ Khánh Dung toan quay người bỏ đi, nhưng bất ngờ bị Tống Duật ôm chặt lấy từ đằng sau. Cô giãy giụa khỏi vòng tay hắn, liên tục quát mắng:

“Buông ra, anh bị điên sao? Khôi phục trí nhớ rồi vẫn giả vờ giả vịt cái gì, mau cút khỏi tầm mắt tôi đi.”

“Anh không buông, không buông… Khánh Dung, nghe anh nói một lần thôi. Cầu xin em hãy nghe anh nói.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện