Chưa bàn đến việc vì sao Cố Bắc Thành lại có mặt ở nơi này, nhưng chỉ một câu nói của Từ Khánh Dung cũng đủ khiến Tống Duật chết lặng.

Hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô, gương mặt cúi xuống, trầm ngâm không nói một lời.

“Tống Duật, cậu về đi, sau này cũng đừng tìm đến làm phiền Khánh Dung nữa.”

“Em thật sự sẽ về bên Cố Bắc Thành sao? Nếu như em thừa nhận em có tình cảm với cậu ấy thì anh sẽ rút lui.” Tống Duật buông thõng hai cánh tay xuống, mất rất lâu mới có thể cất lời.

“Đây là chuyện giữa tôi và Bắc Thành, không liên quan đến anh. Tôi càng không có lý do gì phải thừa nhận với anh cả.”

Từ Khánh Dung một chút cũng không muốn dây dưa thêm nữa. Cô cứ nhất định cắt đứt sạch sẽ mối quan hệ với Tống Duật, hiện tại còn đang ở bên cạnh người đàn ông khác. Hắn đau lòng nhìn cô, gật đầu như một kẻ ngốc. Ánh nắng hiu hắt của buổi chiều tàn chiếu xuống mặt đất, kéo dài bóng lưng cô độc.

“Thế nào? Tôi hồi phục trí nhớ rồi, cậu không thấy bất ngờ sao?”

Tối trời lộng gió, Tống Duật cùng Phương Thái Khang ngồi trên sân thượng, uống rượu quên sầu.

Anh từ bệnh viện lái xe về thẳng biệt thự của Tống Duật, trên người còn mặc áo sơ mi nghiêm chỉnh. Vươn tay cởi bỏ vài nút áo, Phương Thái Khang thoải mái ngã người ra lưng tựa ghế phía sau.

“Tôi đã biết từ trước rồi.”

“Hửm? Cậu biết rồi?” Tống Duật đặt chai rượu xuống bàn, nhíu mày hỏi.

“Phải, tôi biết rồi.”

Anh nhịp nhịp ngón tay trên thành ly thủy tinh, nghiêng đầu nhìn Tống Duật mỉm cười.

“Còn nhớ hôm cậu và Lưu Vũ mua bánh pizza về chứ? Tôi đã biết từ lúc đó rồi.”

“Làm sao cậu biết được?” Tống Duật ngờ ngợ, cuối cùng im lặng đợi chờ câu trả lời của Phương Thái Khang.

“Là hành tây! Khánh Dung không thích ăn hành tây, mà Lưu Vũ không hề biết chuyện này.”

Chính xác thì chiếc bánh pizza ngày hôm đó thiếu một nguyên liệu là hành tây, bởi vì Tống Duật đã cố ý dặn đầu bếp không cho chúng vào nhân bánh.

Hắn ngớ ngẩn bật cười, không một ai để ý đến chuyện nhỏ nhặt này, ngoại trừ Phương Thái Khang.

“Tại sao cậu không vạch trần tôi từ lúc đó?”

“Cậu nói xem vì sao tôi phải vạch trần cậu?” Anh nhún nhẹ vai, đem cốc rượu trên bàn uống cạn.

Tống Duật ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt nhưng đầy sao sáng, thở dài thườn thượt. Cơn gió lạnh lướt qua gương mặt, rét buốt, nhưng cái lạnh bên ngoài sao có thể so sánh với sự tê tái trong lòng?

“Khánh Dung dọn đồ về căn hộ cũ rồi, hiện tại hình như Cố Bắc Thành đang theo đuổi cô ấy.”

“Ừ, tôi biết.” Phương Thái Khang gật gù, hai tay khoanh trước ngực, lắc lư vai chỉnh lại tư thế.

Khóe môi Tống Duật khẽ nhếch lên, thấy ly của Phương Thái Khang trống rỗng, bèn rót rượu cho anh.

“Sao cái gì liên quan đến tôi cậu cũng biết. Này, đừng nói… cậu cảm nắng tôi đấy nhé?”

“Thần kinh!” Phương Thái Khang trực tiếp mắng.

Không phải cái gì liên quan đến Tống Duật thì anh đều biết, mà bởi vì những mọi thứ can hệ với hắn, đều sẽ xoay quanh một người…

“Cậu là bạn của tôi, Cố Bắc Thành cũng là bạn của tôi. Ngoài Phương Thái Khang này, hai người các cậu còn nơi nào để trút bầu tâm sự sao?”

“Không còn nữa. Thái Khang, kiếp này đúng là may mắn mới kết bạn được với cậu.”

Phương Thái Khang thổi phù, trực tiếp phẩy tay gạt phăng mấy lời sến sẩm của Tống Duật.

“Nói chuyện bình thường một chút đi, tôi nổi hết cả da gà lên rồi.”

“Xùy, bác sĩ gì không có chút tâm lý nào cả.” Tống Duật đem ly cạn với Phương Thái Khang. Rượu cay, hắn rít nhẹ một hơi, đầu óc choáng váng.

Từ Khánh Dung rất hận hắn, hắn biết. Lúc chiều hắn còn mang chút hi vọng mong manh đến cầu xin cô, nhưng khi nhìn thấy Cố Bắc Thành, ý chí của Tống Duật đã bị đánh gục.

“Cậu nói… Khánh Dung ở bên cạnh Cố Bắc Thành có hạnh phúc không?”

“Muốn biết sao?”

“Ừ.”

“Cho dù là lời khó nghe sao?”

Tống Duật gật đầu.

Khó nghe cũng được, miễn là lời thật lòng.

“Tất nhiên rồi.” Phương Thái Khang nói: “Ít nhất là hạnh phúc hơn quay về bên cậu.”

“Chết tiệt!” Tống Duật khẽ rủa.

Phương Thái Khang ngoài biết an ủi người khác thì anh cũng thật biết chà xát muối lên nỗi đau của họ.

Uể oải ngồi thẳng dậy, Phương Thái Khang xắn lại tay áo, sau đó chống hai tay sang hai bên hông mình.

Ánh mắt xa xăm, không hề có một điểm nhìn cố định.

“Cố Bắc Thành thích Khánh Dung từ rất lâu rồi. Cậu biết không? Bởi vì người Khánh Dung thích là cậu, cho nên cậu ấy mới không tranh giành mà chấp nhận lùi lại phía sau, chúc phúc cho hai người.”

“Nhưng bây giờ thì khác rồi.” Phương Thái Khang vuốt tóc ngược ra đằng sau, hòa cùng giọng nói anh là tiếng gió lộng, vi vu thổi về một hướng.

“Biết biết, không cần nói nữa. Uống đi, tôi gọi cậu đến đây để uống rượu chứ không phải lải nhải nhiều như vậy.”

“Đồ điên, còn không phải cậu bắt tôi nói sao?” Phương Thái Khang vừa nói vừa khui thêm một chai rượu.

Con người thường không biết trân trọng những điều tốt đẹp trước mắt, để đến khi mất đi rồi lại không đủ dũng khí đối diện với sự thật. Mặt khác, người ta vẫn hay có xu hướng trốn tránh những chuyện khiến bản thân đau lòng, hoặc là tìm một lý do để lấp liếm, hoặc là tự lừa dối mình.

Cuộc sống vốn luôn tồn tại những nghịch lý như vậy. Tống Duật hiểu, Phương Thái Khang càng hiểu, nhưng trong số hai người bọn họ, ai cũng có góc khuất của riêng mình.

Phương Thái Khang mang theo cơ thể nồng nặc mùi rượu trở về nhà. Đến khi tài xế taxi thả anh ở trước cổng nhà, đôi chân dài khập khững đã không còn trụ vững nữa.

“Chết tiệt! Cái tên Tống Duật kia lại trút say anh sao? Thật là…” Phương Mỹ Anh mở cửa dìu Phương Thái Khang vào trong nhà, khó khăn lắm mới quẳng được anh lên chiếc sofa dài ở ngoài phòng khách.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện