Từ Khánh Dung cắt đứt liên lạc với Cố Bắc Thành. Anh gọi điện thoại, cô không nghe máy. Anh tìm đến tận nhà, cô không gặp. Cứ thế đã hơn một tháng trôi qua rồi.

Cô bắt đầu tăng cân, bụng cũng nhô ra một chút, nhưng bình thường nếu có việc phải đi ra ngoài, Từ Khánh Dung sẽ mặc váy chữ A dáng suông để giấu bụng.

Từ Khánh Dung biết không thể che giấu chuyện này mãi, nhưng ở thời điểm hiện tại, cô vẫn chưa muốn nói với gia đình.

“Khánh Dung, có thể nói cho anh biết anh đã làm sai ở đâu không? Em đừng im lặng như vậy. Anh xin em đó…”

Không biết đã là tin nhắn thứ bao nhiêu Từ Khánh Dung nhận được rồi. Cô đặt chiếc điện thoại lên bàn, lồng ngực thắt quặn. Dù đã nhiều lần cô giải thích với Cố Bắc Thành rằng mọi lỗi lầm đều do cô, nhưng anh cứ cho rằng bản thân mới là người có lỗi, cho nên cô mới dần xa lánh anh như vậy.

Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Từ Khánh Dung lấy hết can đảm, nhấn số gọi cho Cố Bắc Thành.

“Em xin lỗi…”

“Bắc Thành, hãy nghe em nói! Anh là một người đàn ông tốt, anh xứng đáng gặp được người con gái hoàn hảo hơn em rất nhiều. Em không đủ tư cách, cũng không có dũng khí ở bên cạnh anh. Chúng ta, từ nay về sau vẫn cứ là bạn thôi được không?”

Đầu dây bên kia im lặng, tưởng chừng như cả thế kỷ sắp trôi qua. Cố Bắc Thành đứng dựa vào lan can bên ngoài sân thượng, trong đáy mắt đã tắt ngấm tia hy vọng.

Lời của Từ Khánh Dung rất nhẹ nhàng, nhưng sức sát thương lại mạnh đến mức muốn xé toạc trái tim đang rỉ máu của anh, từng chút, từng chút một.

Cố Bắc Thành không đáp. Mãi đến khi âm thanh cuộc gọi vang lên tiếng tút tút, Từ Khánh Dung mới lần nữa bỏ chiếc điện thoại trên tay xuống, chậm rãi trút tiếng thở dài vào trong không khí.



“Tổng giám đốc, sao anh đến công ty sớm vậy?”

“Không phải đến sớm, mà là tối qua tôi không về nhà.” Tống Duật nới lỏng cà vạt, mấy đầu ngón tay day trán đầy mệt mỏi.

Lưu Vũ tiến lại gần, bấy giờ mới nhìn rõ dáng vẻ của Tống Duật. Dạo gần đây hắn điên cuồng lao đầu vào công việc, gần như không tiếc mạng sống của chính mình.

Những người thân quen với Tống Duật đều biết vì sao hắn thành ra như vậy. Có lẽ chỉ khi không cho mình có thời gian suy nghĩ đến những thứ khác, hắn mới thôi nhớ về Từ Khánh Dung được.

“Để tôi đi pha cà phê cho anh.” Lưu Vũ đặt văn kiện lên bàn Tống Duật, cúi đầu chào hắn rồi đi ra ngoài.

Từ qua đến giờ hắn vẫn chưa tắm. Văn phòng hắn có nhà tắm và nhà vệ sinh riêng, Tống Duật tranh thủ thời gian đi thay một bộ đồ khác.

Trước kia quần áo hắn đều là Từ Khánh Dung chuẩn bị, giặt ủi tươm tất. Sau này cô chuyển đi vẫn còn có dì Trần chăm lo cho hắn như mẹ ruột, giờ chẳng còn ai nữa rồi.

Nhìn chiếc áo sơ mi nhăn một mảng lớn bên dưới, Tống Duật dùng tay phẩy qua loa vài cái, sau đó mặc lên trên người.

Tùy tiện một cách bất lực.

Hắn chải lại tóc, dùng keo vuốt ngược ra đằng sau. Người đàn ông ba mươi tuổi, khí chất ngút ngàn, chững chạc, quyết đoán, nhưng mấy ai biết ẩn sau trong vẻ ngoài ấy là một trái tim run rẩy, tìm kiếm sự yêu thương, bao bọc.

“Tổng giám đốc, ngày mai anh có cuộc họp lúc tám giờ sáng. Buổi chiều có lịch hẹn với giám đốc Trần bên phía MK.” Lưu Vũ mang cà phê đến, cẩn thận báo cáo lịch làm việc cho Tống Duật.

“Ừ, tôi biết rồi.” Ánh mắt hắn vẫn dán chặt lên màn hình máy vi tính.

Lưu Vũ gật gật, đang định quay về vị trí làm việc thì nhớ ra chuyện gì đó. Anh nói:

“À, Tống tổng, thật ra hôm qua tôi…”

Đang nói thì khựng lại. Anh không biết mình có nên kể với Tống Duật không nữa.

“Có chuyện gì?”

“Hôm qua tôi đưa mẹ đi khám bệnh, vô tình nhìn thấy cô Từ ở bệnh viện.”

“Cậu nói… nhìn thấy Khánh Dung sao?” Tống Duật ngưng gõ bàn phím, bất giác ngước lên nhìn Lưu Vũ.

“Phải. Lúc đó hình như cô ấy đang vội, tôi có gọi nhưng có vẻ không nghe thấy.”

“Cậu chắc là cô ấy?”

“Chắc chắn.” Lưu Vũ gật đầu khẳng định.

Tống Duật không nói gì, chỉ thu hết biểu cảm trên gương mặt lại, tiếp tục làm việc.

“Được rồi, cậu ra ngoài đi.”

Nhưng chỉ chờ sau khi Lưu Vũ đi khỏi, đã không nhịn được gọi cho dì Trần.

Lần trước cô đột nhiên ngất xỉu, bây giờ còn bị Lưu Vũ bắt gặp ở bệnh viện, lẽ nào sức khỏe lại có vấn đề?

Tống Duật không yên tâm nên mới gọi điện thoại hỏi dì Trần. Bà cứ vòng vo không nói thẳng vào vấn đề, hắn nghĩ ngợi một hồi, buổi chiều quyết định lái xe về biệt thự.

Đúng lúc Từ Khánh Dung đã ra ngoài. Cô cùng Phương Mỹ Anh đi xem triển lãm tranh, cốt để thay đổi tâm trạng.

“Tống Duật à, dì đã nói Khánh Dung không bị làm sao cả. Con bé rất khỏe mạnh, cháu không cần lo lắng.”

Dì Trần đã giải thích qua điện thoại, vậy mà Tống Duật vẫn sốt ruột chạy đến đây. Bà biết hắn quan tâm đến Từ Khánh Dung, nhưng hiện tại tâm tính cô cực kỳ nhạy cảm, sợ rằng nhìn thấy hắn sẽ bị kích động.

“Không làm sao tại sao phải đến bệnh viện? Dì à, có phải dì đang giấu cháu chuyện gì không?”

“Làm gì có chứ. Không, không có gì cả…” Dì Trần xua tay, nhưng biểu hiện của bà đúng là có tật giật mình, càng khiến Tống Duật chắc chắn với suy đoán của mình.

“Dì Trần, cháu biết dì thương cháu nhất. Có gì dì cứ nói thật cho cháu biết, được không?” Tống Duật nắm lấy tay bà, biểu hiện khẩn khoản cầu xin.

Dì Trần đâm ra khó xử. Bà nghĩ đến Từ Khánh Dung, lại nghĩ cho Tống Duật, chậc lưỡi thở dài.

“Này, cháu có biết Khánh Dung đã mang thai rồi không? Là con của cháu đó, cái thằng bé ngốc này.”

Phút chốc, không khí gần như đóng băng lại, mọi tế bào trên cơ thể Tống Duật dần trở nên đông cứng, trì trệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện