“Con như vậy là rất cố chấp. Khánh Dung, mẹ khuyên con thì chỉ muốn tốt cho con thôi, tại sao con lại không chịu hiểu?”
“Con còn cả một tương lai dài phía trước, tại sao không chịu nghĩ cho bản thân mình? Sau này mẹ có thể cho con một cuộc sống tốt, cũng không phải nghe những lời dị nghị từ thiên hạ.”
“Bà mới là cố chấp. Tại sao các người ai cũng muốn ép tôi vào đường cùng hết vậy? Tôi đã làm gì cả người, rốt cuộc tôi đã làm gì các người hả?”
Từ Khánh Dung bịt chặt hai tai, điên cuồng gào thét. Cô khóc nấc lên, hoảng loạn nhìn về phía của Mộng Cầm. Lại một lần nữa, Từ Khánh Dung sốc đến mức ngất xỉu.
“Khánh Dung, Khánh Dung…”
“Gọi bác sĩ, mau giúp tôi gọi bác sĩ.”
Tống Duật có mặt kịp thời để đỡ lấy Từ Khánh Dung. Sau khi bác sĩ vào kiểm tra cho cô, hắn đã đuổi Mộng Cầm ra bên ngoài.
“Bà làm gì vậy? Bà biết cô ấy có thai sao còn kích động cô ấy? Phiền bà đừng quấy rầy đến Khánh Dung nữa.”
Từ Khánh Dung lên cơn đau bụng, nằm đến tối mới cảm thấy ổn hơn một chút. Cô có dấu hiệu động thai, nguyên nhân chính là do áp lực tinh thần. Hiện tại cần phải nghỉ ngơi, thư giãn.
“Anh đến đây làm gì? Tống Duật, anh về đi. Tôi sẽ không giao con của tôi cho các người đâu.”
Từ Khánh Dung khóc đến thất thần. Tống Duật bước đến ôm lấy cô, Từ Khánh Dung hoảng loạn đẩy hắn ra, nhưng hắn dù bị đánh thế nào cũng ghì chặt cô trong vòng tay mình.
“Khánh Dung, em bình tĩnh đi. Không ai cướp con của em cả!”
“Anh hứa! Anh đảm bảo, đứa trẻ sau này sẽ do em nuôi dưỡng, tuyệt đối sẽ không để chia cắt hai mẹ con em, dù cho đó là ba của anh đi chăng nữa.”
Tống Duật vuốt nhẹ sống lưng đang run lên cầm cập, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo kia, truyền cho cô chút hơi ấm. Nghe xong những lời hắn nói, Từ Khánh Dung đã bình tĩnh hơn một chút, cô thả lỏng, không còn gồng cứng như lúc ban đầu nữa.
“Là anh tự mình nói đó. Sau này, sau này… đừng có nuốt lời.”
Cảnh tượng đáng thương như muốn xé toạc tâm can Tống Duật. Từ Khánh Dung sao cứ phải chịu những bất hạnh này? Chuyện cô và Cố Bắc Thành là anh em ruột, hắn cũng đã biết. Không thể ngờ trên đời lại có một mối quan hệ oái oăm như vậy.
Tống Duật chờ cho Từ Khánh Dung ngủ say, sau đó dặn dì Trần chăm sóc cho cô thật tốt. Cô cần được nghĩ ngơi, vì vậy những người có khả năng khiến Từ Khánh Dung kích động, hắn dặn bà tuyệt đối không được để cô gặp.
An toàn của cô và đứa trẻ trong bụng mới là quan trọng nhất.
Hắn trở về nhà, việc đầu tiên làm là tìm Tống An Nam.
“Hôm nay ba đến bệnh viện tìm Khánh Dung đúng không? Rốt cuộc ba đã nói những gì với cô ấy?”
“Con biết Khánh Dung có thai chứ? Tống Duật, sao con lại không nói với ta hả?”
Nghe vậy cũng đủ để hắn hiểu Tống An Nam đã phát hiện ra chuyện Từ Khánh Dung có thai. Có lẽ ông đã nói gì liên quan đến đứa trẻ, cho nên cô mới kích động như vậy.
“Ba à, con muốn nói rõ cho ba biết. Con và Khánh Dung đã ly hôn rồi, con cũng không có ý định chia rẽ hai mẹ con cô ấy. Hi vọng ba đừng gây áp lực lên cô ấy nữa.”
“Nó là con của Khánh Dung, vậy không phải là máu mủ nhà họ Tống sao? Con nói xem làm sao ta có thể mặc kệ cháu nội ta lưu lạc bên ngoài, sống một cuộc sống cực khổ được?”
“Con sẽ chu cấp cho hai mẹ con Khánh Dung. Nhưng ba đừng liên quan đến chuyện này nữa, cô ấy đã đủ khổ lắm rồi. Con sợ Khánh Dung không chịu thêm áp lực được nữa, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì không may, ba có hối hận không?” Tống Duật cứng rắn đáp lại cha của mình.
“Thế nên xin ba hãy để con tự giải quyết chuyện này.”
Tống An Nam thở dài thườn thượt. Ông cũng đâu muốn ép Từ Khánh Dung? Chẳng qua ông lo cho cháu nội của mình. Máu mủ nhà họ Tống, tại sao không để nhà họ Tống nuôi dưỡng?
Từ Khánh Dung cũng bớt một phần gánh nặng. Sau này muốn tiến thêm một bước nữa với người đàn ông khác, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn một chút sao?
Nếu không vì sự vô tâm của đứa con trai này, thì Tống An Nam đã có cháu ẵm bồng từ lâu rồi.
Nhìn xem Tống Duật đi, sau khi ly hôn, hắn thậm chí còn tàn tạ hơn lúc trước.
“Con có giỏi thì quay lại với Khánh Dung đi. Tái hợp với con bé, như vậy cháu nội của ta sẽ được ở bên cả cha lẫn mẹ.”
Tống An Nam đập mạnh tay xuống tay vịn ghế sofa, đứng dậy trở về phòng.
Tống Duật cười ảm đạm. Hắn cũng muốn như vậy lắm chứ, tiếc là không còn cơ hội nữa rồi.
So với việc được ở bên cạnh hai mẹ con Từ Khánh Dung, hắn lại mong họ được bình an, sống vui vẻ, hạnh phúc hơn. Nếu như không nhìn thấy hắn khiến Từ Khánh Dung thoải mái, vậy hắn nguyện cả đời này sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Đôi khi, yêu là phải biết chấp nhận từ bỏ…
“Con còn cả một tương lai dài phía trước, tại sao không chịu nghĩ cho bản thân mình? Sau này mẹ có thể cho con một cuộc sống tốt, cũng không phải nghe những lời dị nghị từ thiên hạ.”
“Bà mới là cố chấp. Tại sao các người ai cũng muốn ép tôi vào đường cùng hết vậy? Tôi đã làm gì cả người, rốt cuộc tôi đã làm gì các người hả?”
Từ Khánh Dung bịt chặt hai tai, điên cuồng gào thét. Cô khóc nấc lên, hoảng loạn nhìn về phía của Mộng Cầm. Lại một lần nữa, Từ Khánh Dung sốc đến mức ngất xỉu.
“Khánh Dung, Khánh Dung…”
“Gọi bác sĩ, mau giúp tôi gọi bác sĩ.”
Tống Duật có mặt kịp thời để đỡ lấy Từ Khánh Dung. Sau khi bác sĩ vào kiểm tra cho cô, hắn đã đuổi Mộng Cầm ra bên ngoài.
“Bà làm gì vậy? Bà biết cô ấy có thai sao còn kích động cô ấy? Phiền bà đừng quấy rầy đến Khánh Dung nữa.”
Từ Khánh Dung lên cơn đau bụng, nằm đến tối mới cảm thấy ổn hơn một chút. Cô có dấu hiệu động thai, nguyên nhân chính là do áp lực tinh thần. Hiện tại cần phải nghỉ ngơi, thư giãn.
“Anh đến đây làm gì? Tống Duật, anh về đi. Tôi sẽ không giao con của tôi cho các người đâu.”
Từ Khánh Dung khóc đến thất thần. Tống Duật bước đến ôm lấy cô, Từ Khánh Dung hoảng loạn đẩy hắn ra, nhưng hắn dù bị đánh thế nào cũng ghì chặt cô trong vòng tay mình.
“Khánh Dung, em bình tĩnh đi. Không ai cướp con của em cả!”
“Anh hứa! Anh đảm bảo, đứa trẻ sau này sẽ do em nuôi dưỡng, tuyệt đối sẽ không để chia cắt hai mẹ con em, dù cho đó là ba của anh đi chăng nữa.”
Tống Duật vuốt nhẹ sống lưng đang run lên cầm cập, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo kia, truyền cho cô chút hơi ấm. Nghe xong những lời hắn nói, Từ Khánh Dung đã bình tĩnh hơn một chút, cô thả lỏng, không còn gồng cứng như lúc ban đầu nữa.
“Là anh tự mình nói đó. Sau này, sau này… đừng có nuốt lời.”
Cảnh tượng đáng thương như muốn xé toạc tâm can Tống Duật. Từ Khánh Dung sao cứ phải chịu những bất hạnh này? Chuyện cô và Cố Bắc Thành là anh em ruột, hắn cũng đã biết. Không thể ngờ trên đời lại có một mối quan hệ oái oăm như vậy.
Tống Duật chờ cho Từ Khánh Dung ngủ say, sau đó dặn dì Trần chăm sóc cho cô thật tốt. Cô cần được nghĩ ngơi, vì vậy những người có khả năng khiến Từ Khánh Dung kích động, hắn dặn bà tuyệt đối không được để cô gặp.
An toàn của cô và đứa trẻ trong bụng mới là quan trọng nhất.
Hắn trở về nhà, việc đầu tiên làm là tìm Tống An Nam.
“Hôm nay ba đến bệnh viện tìm Khánh Dung đúng không? Rốt cuộc ba đã nói những gì với cô ấy?”
“Con biết Khánh Dung có thai chứ? Tống Duật, sao con lại không nói với ta hả?”
Nghe vậy cũng đủ để hắn hiểu Tống An Nam đã phát hiện ra chuyện Từ Khánh Dung có thai. Có lẽ ông đã nói gì liên quan đến đứa trẻ, cho nên cô mới kích động như vậy.
“Ba à, con muốn nói rõ cho ba biết. Con và Khánh Dung đã ly hôn rồi, con cũng không có ý định chia rẽ hai mẹ con cô ấy. Hi vọng ba đừng gây áp lực lên cô ấy nữa.”
“Nó là con của Khánh Dung, vậy không phải là máu mủ nhà họ Tống sao? Con nói xem làm sao ta có thể mặc kệ cháu nội ta lưu lạc bên ngoài, sống một cuộc sống cực khổ được?”
“Con sẽ chu cấp cho hai mẹ con Khánh Dung. Nhưng ba đừng liên quan đến chuyện này nữa, cô ấy đã đủ khổ lắm rồi. Con sợ Khánh Dung không chịu thêm áp lực được nữa, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì không may, ba có hối hận không?” Tống Duật cứng rắn đáp lại cha của mình.
“Thế nên xin ba hãy để con tự giải quyết chuyện này.”
Tống An Nam thở dài thườn thượt. Ông cũng đâu muốn ép Từ Khánh Dung? Chẳng qua ông lo cho cháu nội của mình. Máu mủ nhà họ Tống, tại sao không để nhà họ Tống nuôi dưỡng?
Từ Khánh Dung cũng bớt một phần gánh nặng. Sau này muốn tiến thêm một bước nữa với người đàn ông khác, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn một chút sao?
Nếu không vì sự vô tâm của đứa con trai này, thì Tống An Nam đã có cháu ẵm bồng từ lâu rồi.
Nhìn xem Tống Duật đi, sau khi ly hôn, hắn thậm chí còn tàn tạ hơn lúc trước.
“Con có giỏi thì quay lại với Khánh Dung đi. Tái hợp với con bé, như vậy cháu nội của ta sẽ được ở bên cả cha lẫn mẹ.”
Tống An Nam đập mạnh tay xuống tay vịn ghế sofa, đứng dậy trở về phòng.
Tống Duật cười ảm đạm. Hắn cũng muốn như vậy lắm chứ, tiếc là không còn cơ hội nữa rồi.
So với việc được ở bên cạnh hai mẹ con Từ Khánh Dung, hắn lại mong họ được bình an, sống vui vẻ, hạnh phúc hơn. Nếu như không nhìn thấy hắn khiến Từ Khánh Dung thoải mái, vậy hắn nguyện cả đời này sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Đôi khi, yêu là phải biết chấp nhận từ bỏ…
Danh sách chương