Từ Khánh An khóc hết nước mắt, Đàm Lê Giai mới chịu để yên không tiếp tục náo loạn nữa.
Tin tức nhanh chóng truyền đến tai của ông Phương. Phương Thái Khang cùng cha mình ở trong phòng khám bệnh. Anh cúi thấp đầu, đứng yên chuẩn bị chịu trận.
Cứ tưởng ông Phương sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ ông chỉ bình tĩnh bảo anh kể lại sự việc diễn ra ngày hôm đó.
Tính tình của Phương Thái Khang thế nào, làm sao người cha như ông không hiểu rõ cho được? Qua lời kể của Phương Thái Khang, ông Phương cũng hiểu được đó sự cố ngoài ý muốn, nhưng chuyện Từ Khánh An mang thai là thật, ông muốn nghe xem con trai mình sẽ xử trí như thế nào.
Đứng trước câu hỏi của cha, anh không tránh khỏi do dự. Nhưng rồi suy nghĩ một lúc, anh ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt ông, kiên định đáp:
“Con sẽ chịu trách nhiệm.”
“Kể cả cưới cô gái đó sao?” Ông Phương hỏi.
Từ Thái Khang thả lòng bàn tay đang nắm chặt, biểu cảm vẫn không hề thay đổi, điềm tĩnh đối diện với sự thật.
“Vâng, nếu Khánh An muốn, con sẽ cưới cô ấy.”
“Tốt nhất là như vậy.” Ông Phương nhìn con trai mình một cái, chỉnh lại chiếc áo blouse trắng khoác bên ngoài, sau đó quay người rời khỏi phòng.
…
Đàm Lê Giai và Từ Khánh An vẫn còn ở bệnh viện. Bà ấy ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô, sau khi đủ bình tĩnh mới cất lời:
“Khánh An, con theo mẹ đi bỏ đứa bé, được không?”
Từ Khánh An nhìn bà, đôi mắt đỏ hoe ngập nước. Cô cự tuyệt lắc đầu, chưa từng có ý định bỏ đi đứa trẻ trong bụng.
“Mẹ ơi, không được đâu…”
Đàm Lê Giai ôm chầm lấy con gái, xót xa trong lòng. Bà cũng không độc ác đến mức muốn tước đi một sinh linh nhỏ chưa còn thành hình hài. Nhưng mà để Từ Khánh An sinh đứa trẻ ra, liệu có ổn không?
Từ Khánh An không được kiên nhẫn như Từ Khánh Dung. Tính khí cô bốc đồng, Đàm Lê Giai lo lắng con gái sẽ không chịu được áp lực về lâu dài, như thế sẽ khiến cả cô và đứa trẻ cùng khổ.
Hơn nữa, Từ Khánh An chưa chồng mà đã có con, sau này còn có người đàn ông nào chịu ngó ngàng đến cô nữa?
“Nghe lời mẹ đi con. Khánh An, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.”
“Con xin mẹ, không được… Đứa trẻ này không… không có tội tình gì cả.”
Từ Khánh An mím môi run rẩy, khóc nhiều đến chẳng còn sức nói chuyện. Đàm Lê Giai vỗ vỗ bả vai cô, gạt đi nước mắt mà cứng rắn ép cô ngày mai đi xử lý cái thai trong bụng.
“Coi như mẹ cầu xin con đi! Tương lai của con không thể bị hủy hoại như thế được…”
“Không muốn. Mẹ đừng ép con nữa, con tuyệt đối sẽ không phá thai đâu.”
Từ Khánh An đẩy Đàm Lê Giai ra, chạy đi khỏi đó. Không ngờ, cô và Phương Thái Khang lại chạm mặt.
“Khánh An, gả cho tôi đi. Sau này tôi sẽ chăm sóc cho em và con.”
“Gả cho anh? Phương Thái Khang, anh đang nói chuyện buồn cười gì vậy?”
Cô và anh không chút tình cảm, cuộc sống hôn nhân ép buộc sẽ đi được đến đâu? Từ Khánh An đã có dự định riêng, quyết định sẽ một mình nuôi đứa trẻ.
“Nếu không thì thế nào? Gia đình em sẽ để em tự mình nuôi con sao? Mẹ em chắc chắn sẽ không cho em giữ lại đứa trẻ.”
Phương Thái Khang nói trúng vào điểm yếu của Từ Khánh An. Nhưng cô không thể lấy đứa trẻ này ra để ép anh kết hôn cùng mình được. Ngay từ ban đầu là cô không uống thuốc tránh thai khẩn cấp, cho nên cũng không cần Phương Thái Khang phải chịu trách nhiệm với mình.
“Chuyện nhà tôi, tôi sẽ tự có cách giải quyết, không khiến anh phải bận tâm.”
“Thái Khang, anh cứ sống cuộc sống của anh đi. Tôi đảm bảo sau này gia đình tôi sẽ không làm phiền anh thêm lần nào nữa.”
Từ Khánh An sợ Đàm Lê Giai chạy đi tìm mình liền gọi điện thoại cho bà. Cô nói cần thời gian yên tĩnh nên tạm thời sẽ không về nhà.
Nghĩ ngợi một lúc, Từ Khánh An định bắt taxi quay về khách sạn mình ở trước đó.
Đang đi ra ngoài cổng bệnh viện để gọi xe, nào ngờ trời đổ mưa tí tách. Từ Khánh An thở dài thườn thượt, ngửa mặt lên nhìn mây đen bao phủ cả một vùng.
“Tệ thật…”
Còn chưa kịp nhấc bước chân đi tiếp, bất giác có một người đàn ông cao lớn nhấc bổng cô lên.
“Thái Khang?”
“Yên nào.” Anh lấy áo khoác che đầu cho Từ Khánh An, sau đó bế cô về xe ô tô của mình.
Phương Thái Khang tìm một chiếc khăn bông mềm, cẩn thận lau mặt và tóc cho Từ Khánh An. Anh còn điều chỉnh lại nhiệt độ trong xe, từ đầu đến cuối đều im lặng không nói một lời.
Hành động thân mật như vậy, ở một khoảng cách vô cùng gần, lần đầu tiên Từ Khánh An nhìn kỹ từng đường nét trên gương mặt người đàn ông này.
Con người trầm ổn, dung mạo tuấn tú, học vấn uyên thâm khó ai sánh bằng. Một người hoàn hảo như vậy, đến bây giờ cũng chưa chịu mở lòng với ai chỉ vì suốt mấy năm đơn phương một cô gái.
Bất giác, trái tim Từ Khánh An đập trật một nhịp.
Cô quay mặt đi chỗ khác, khó khăn cất lời:’
“Cảm ơn anh.”
Phương Thái Khang vươn người sang thắt dây an toàn cho Từ Khánh An. Anh nổ máy xe, nói:
“Tôi đưa em về nhà.”
“Đừng… Tôi không muốn về nhà. Đưa tôi đến khách sạn hôm trước đi…”
Nhìn sự kích động hiện rõ trong ánh mắt Từ Khánh An, nhưng Phương Thái Khang làm sao yên tâm để cô ở khách sạn một mình. Anh chầm chậm đánh tay lái, quay xe lái ra khỏi cổng lớn bệnh viện.
“Vậy thì về nhà tôi đi.”
Tin tức nhanh chóng truyền đến tai của ông Phương. Phương Thái Khang cùng cha mình ở trong phòng khám bệnh. Anh cúi thấp đầu, đứng yên chuẩn bị chịu trận.
Cứ tưởng ông Phương sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ ông chỉ bình tĩnh bảo anh kể lại sự việc diễn ra ngày hôm đó.
Tính tình của Phương Thái Khang thế nào, làm sao người cha như ông không hiểu rõ cho được? Qua lời kể của Phương Thái Khang, ông Phương cũng hiểu được đó sự cố ngoài ý muốn, nhưng chuyện Từ Khánh An mang thai là thật, ông muốn nghe xem con trai mình sẽ xử trí như thế nào.
Đứng trước câu hỏi của cha, anh không tránh khỏi do dự. Nhưng rồi suy nghĩ một lúc, anh ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt ông, kiên định đáp:
“Con sẽ chịu trách nhiệm.”
“Kể cả cưới cô gái đó sao?” Ông Phương hỏi.
Từ Thái Khang thả lòng bàn tay đang nắm chặt, biểu cảm vẫn không hề thay đổi, điềm tĩnh đối diện với sự thật.
“Vâng, nếu Khánh An muốn, con sẽ cưới cô ấy.”
“Tốt nhất là như vậy.” Ông Phương nhìn con trai mình một cái, chỉnh lại chiếc áo blouse trắng khoác bên ngoài, sau đó quay người rời khỏi phòng.
…
Đàm Lê Giai và Từ Khánh An vẫn còn ở bệnh viện. Bà ấy ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô, sau khi đủ bình tĩnh mới cất lời:
“Khánh An, con theo mẹ đi bỏ đứa bé, được không?”
Từ Khánh An nhìn bà, đôi mắt đỏ hoe ngập nước. Cô cự tuyệt lắc đầu, chưa từng có ý định bỏ đi đứa trẻ trong bụng.
“Mẹ ơi, không được đâu…”
Đàm Lê Giai ôm chầm lấy con gái, xót xa trong lòng. Bà cũng không độc ác đến mức muốn tước đi một sinh linh nhỏ chưa còn thành hình hài. Nhưng mà để Từ Khánh An sinh đứa trẻ ra, liệu có ổn không?
Từ Khánh An không được kiên nhẫn như Từ Khánh Dung. Tính khí cô bốc đồng, Đàm Lê Giai lo lắng con gái sẽ không chịu được áp lực về lâu dài, như thế sẽ khiến cả cô và đứa trẻ cùng khổ.
Hơn nữa, Từ Khánh An chưa chồng mà đã có con, sau này còn có người đàn ông nào chịu ngó ngàng đến cô nữa?
“Nghe lời mẹ đi con. Khánh An, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.”
“Con xin mẹ, không được… Đứa trẻ này không… không có tội tình gì cả.”
Từ Khánh An mím môi run rẩy, khóc nhiều đến chẳng còn sức nói chuyện. Đàm Lê Giai vỗ vỗ bả vai cô, gạt đi nước mắt mà cứng rắn ép cô ngày mai đi xử lý cái thai trong bụng.
“Coi như mẹ cầu xin con đi! Tương lai của con không thể bị hủy hoại như thế được…”
“Không muốn. Mẹ đừng ép con nữa, con tuyệt đối sẽ không phá thai đâu.”
Từ Khánh An đẩy Đàm Lê Giai ra, chạy đi khỏi đó. Không ngờ, cô và Phương Thái Khang lại chạm mặt.
“Khánh An, gả cho tôi đi. Sau này tôi sẽ chăm sóc cho em và con.”
“Gả cho anh? Phương Thái Khang, anh đang nói chuyện buồn cười gì vậy?”
Cô và anh không chút tình cảm, cuộc sống hôn nhân ép buộc sẽ đi được đến đâu? Từ Khánh An đã có dự định riêng, quyết định sẽ một mình nuôi đứa trẻ.
“Nếu không thì thế nào? Gia đình em sẽ để em tự mình nuôi con sao? Mẹ em chắc chắn sẽ không cho em giữ lại đứa trẻ.”
Phương Thái Khang nói trúng vào điểm yếu của Từ Khánh An. Nhưng cô không thể lấy đứa trẻ này ra để ép anh kết hôn cùng mình được. Ngay từ ban đầu là cô không uống thuốc tránh thai khẩn cấp, cho nên cũng không cần Phương Thái Khang phải chịu trách nhiệm với mình.
“Chuyện nhà tôi, tôi sẽ tự có cách giải quyết, không khiến anh phải bận tâm.”
“Thái Khang, anh cứ sống cuộc sống của anh đi. Tôi đảm bảo sau này gia đình tôi sẽ không làm phiền anh thêm lần nào nữa.”
Từ Khánh An sợ Đàm Lê Giai chạy đi tìm mình liền gọi điện thoại cho bà. Cô nói cần thời gian yên tĩnh nên tạm thời sẽ không về nhà.
Nghĩ ngợi một lúc, Từ Khánh An định bắt taxi quay về khách sạn mình ở trước đó.
Đang đi ra ngoài cổng bệnh viện để gọi xe, nào ngờ trời đổ mưa tí tách. Từ Khánh An thở dài thườn thượt, ngửa mặt lên nhìn mây đen bao phủ cả một vùng.
“Tệ thật…”
Còn chưa kịp nhấc bước chân đi tiếp, bất giác có một người đàn ông cao lớn nhấc bổng cô lên.
“Thái Khang?”
“Yên nào.” Anh lấy áo khoác che đầu cho Từ Khánh An, sau đó bế cô về xe ô tô của mình.
Phương Thái Khang tìm một chiếc khăn bông mềm, cẩn thận lau mặt và tóc cho Từ Khánh An. Anh còn điều chỉnh lại nhiệt độ trong xe, từ đầu đến cuối đều im lặng không nói một lời.
Hành động thân mật như vậy, ở một khoảng cách vô cùng gần, lần đầu tiên Từ Khánh An nhìn kỹ từng đường nét trên gương mặt người đàn ông này.
Con người trầm ổn, dung mạo tuấn tú, học vấn uyên thâm khó ai sánh bằng. Một người hoàn hảo như vậy, đến bây giờ cũng chưa chịu mở lòng với ai chỉ vì suốt mấy năm đơn phương một cô gái.
Bất giác, trái tim Từ Khánh An đập trật một nhịp.
Cô quay mặt đi chỗ khác, khó khăn cất lời:’
“Cảm ơn anh.”
Phương Thái Khang vươn người sang thắt dây an toàn cho Từ Khánh An. Anh nổ máy xe, nói:
“Tôi đưa em về nhà.”
“Đừng… Tôi không muốn về nhà. Đưa tôi đến khách sạn hôm trước đi…”
Nhìn sự kích động hiện rõ trong ánh mắt Từ Khánh An, nhưng Phương Thái Khang làm sao yên tâm để cô ở khách sạn một mình. Anh chầm chậm đánh tay lái, quay xe lái ra khỏi cổng lớn bệnh viện.
“Vậy thì về nhà tôi đi.”
Danh sách chương