“Anh… anh sẽ chậm lại…”

Tống Duật thở dốc, đem chân Từ Khánh Dung gác lên vai mình. Tay hắn đan vào tay cô, dịu giọng dỗ dành. Tốc độ bên dưới chầm chậm, nhịp nhàng ra vào.

Từ một tên ngốc lúng túng không biết phải làm gì, Tống Duật dần chiếm thế chủ động. Tư thế thay đổi linh hoạt, thuần thục khám phá người con gái nằm dưới thân mình.

Một hiệp, sau đó lại thêm một hiệp nữa. Tống Duật lật cô nằm sấp xuống dưới, hai chân dang rộng để hắn tiến vào từ phía sau. Cặp mông tròn trịa lắc lư trước mặt, Tống Duật không nhịn được mà bóp vài cái. Âm thanh rên rỉ yêu kiều vang hòa trong không khí, tạo nên một màn kích tình đầy sống động.

Ánh mắt mơ màng, Từ Khánh Dung không có ý thức về thời gian nữa. Không biết đã qua bao lâu, Tống Duật vẫn đang hì hục cày cấy bên dưới cơ thể cô. Một tay hắn đỡ lấy tấm lưng trần của Từ Khánh Dung, tay còn lại vòng qua gáy, gương mặt áp sát vào bầu ngực lớn, say sưa mút lấy đỉnh hồng.

“Ư… ư… ư…”

“Vợ ơi, có thích không? Em mau nói thích đi!”

“Ư… a, thích… thích lắm…”

Từ Khánh Dung nức nở thành tiếng, chìm đắm trong cảm giác đê mê mà Tống Duật mang lại. Nhưng hắn tinh lực hắn dồi dào, đến khi cô mệt lã rồi vẫn còn rất sung mãn, đem vật nam tính bên dưới chôn chặt trong cơ thể cô, không ngừng khuấy động.

Ai có thể ngờ, cho dù bị mất trí nhớ thì bản năng nguyên thủy nhất của con người vẫn có thể trỗi dậy bất cứ lúc nào. Tống Duật từ khi bị mất trí nhớ thì hệt như một tên ngốc ngờ nghệch, nhưng hôm nay trên giường lại hóa thú, ăn Từ Khánh Dung sạch sẽ cả xương lẫn thịt.

Tống Duật bắn vào bên trong cơ thể cô, thứ chất lỏng ấm nóng trào dâng ra tận ga trải giường. Hắn đưa tay vén nhẹ tóc mái vương vãi trên trán, sau đó đặt lên một nụ hôn dịu dàng.

Mây mưa một hồi lâu, Từ Khánh Dung mệt quá ngủ thiếp đi. Cơ thể nhẵn nhụi dính đầy mồ hôi, trên người toàn là dấu hôn ngọt ngào của hắn.

Khóe môi ai kia cong lên đầy ngạo nghễ, nằm xuống bên cạnh người con gái kia. Hắn nghiêng người, chống tay lên thái dương, ngắm nhìn Từ Khánh Dung đang ngủ say trên giường, thì thầm vào tai cô những lời mùi mẫn.

“Vợ à, anh yêu em…”



Mặt trời hửng nắng ở đằng đông, những tia nắng ấm áp tràn vào căn phòng qua khung cửa sổ. Từ Khánh Dung khẽ cựa mình, đưa tay che mắt, tay vơ chiếc gối ôm bên cạnh, dụi vào mặt.

Con người dần mở ra, Từ Khánh Dung đưa mắt nhìn quanh, không thấy Tống Duật ở trong phòng. Cô gượng mình ngồi dậy, bước chân khập khiễng đi vào trong phòng tắm.

Ngắm nhìn cơ thể mình trong gương, Từ Khánh Dung ngượng ngùng đỏ mặt. Một màn kích tình tối qua cứ như thước phim ngắn tua chầm chậm trong đầu cô. Những vết tích trên người cô chính là minh chứng rõ nhất cho chiến tích của Tống Duật.

Từ Khánh Dung xả nước ấm chuẩn bị vệ sinh thân thể. Kỳ lạ là vùng bên dưới của cô rất sạch, không có cảm giác bết dính. Lẽ nào sau khi hai người quan hệ, Tống Duật đã lau cho cô sao?

Mặc trên người một chiếc váy đen kín đáo, Từ Khánh Dung bước ra ngoài. Suy đoán của cô không hề sai, Tống Duật không chỉ lau người giúp cô, còn thay một chiếc ga trải giường mới để cô nằm ngủ thật thoải mái.

Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, nhưng không bao lâu, Từ Khánh Dung đã chẳng mảy may đến nữa. Cô xuống dưới lầu, nhìn thấy Tống Duật đang ngồi dưới phòng khách xem chương trình thiếu nhi trên truyền hình.

“Vợ ơi, em dậy rồi.”

Tống Duật nhìn thấy cô, vội bỏ miếng táo đang cắn dở trên bàn, chạy đến.

“Sáng nay vợ đẹp quá!” Nói xong, hắn hôn chụt lên má Từ Khánh Dung một cái.

Hắn hình như đã chẳng nhớ gì đến chuyện tối qua rồi. Chính Từ Khánh Dung cũng không tin được người đàn ông hì hục cả đêm trên giường cùng cô và người đang đứng trước mặt là một.

Dường như chỉ giống nhau mỗi cái mặt!

Tống Duật ngồi đây đợi cô ăn sáng. Từ Khánh Dung hỏi hắn vì sao không đánh thức cô dậy, không ngờ hắn biết cô mệt nên không nỡ gọi.

“Tạo em bé có phải mất rất nhiều sức không vợ? Nhưng mà anh rất thích, tối nay chúng ta làm tiếp có được không?”

Dì Trần đang đứng phía sau múc thêm cháo gà ra tô, vô tình nghe được câu nói của Tống Duật. Bà quay lại, kinh ngạc nhìn hai người. Từ Khánh Dung mặt đỏ lừ, hận không có cái hố nào chui xuống được.

“Tống Duật, anh đừng nói bậy.”

“Anh muốn uống sữa. Chẳng phải vợ nói có em bé mới có sữa sao? Hôm qua chúng ta…”

“Anh… anh thôi đi.” Từ Khánh Dung thẹn quá, vội dùng tay bịt miệng hắn lại.

“Hai đứa…” Dì Trần định nói gì, nhưng lại thôi. Bà tủm tỉm cười, càng khiến Từ Khánh Dung xấu hổ.

Cô vội ăn nhanh rồi đến Tống thị. Sáng nay cô có hẹn với Cố Bắc Thành để thảo luận về tiến trình của dự án. Lúc anh đến còn mang cho Từ Khánh Dung chút đồ ăn vặt.

“Anh thấy phương án này thế nào? Bên cần phải bổ sung thêm gì nữa không?”

“Rất tốt! Anh nghĩ cứ như vậy triển khai được rồi.”

Từ Khánh Dung gật gật, đưa tay đỡ gáy. Cổ cùng sống lưng cô mỏi rời, cũng vì cả đêm qua bị Tống Duật dày vò trên giường.

Cố Bắc Thành còn tưởng cô làm việc đến lao lực, dặn cô nghỉ ngơi chú ý sức khỏe. Cô nghĩ đến tối qua, ngượng ngùng gật nhẹ đầu. Anh cứ quan tâm cô như vậy, Từ Khánh Dung không thể đáp trả lại cảm thấy áy náy.

Anh ngồi lại chừng một tiếng đồng hồ, đang chuẩn bị đứng dậy ra về thì điện thoại của Từ Khánh Dung đổ chuông.

Là bà chủ cho cô thuê căn hộ. Từ Khánh Dung vẫn chưa trả nhà, cô còn tưởng bà ấy gọi đến nhắc nhở cô đóng tiền, không ngờ lại xảy ra chuyện kinh động.

“Bà nói tối qua có trộm cạy khóa lẻn vào căn hộ sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện