“Buông ra! Anh còn phải nói cái gì nữa đây? Tống Duật, rốt cuộc anh muốn viện thêm lý do gì để tiếp tục lừa gạt tôi nữa đây?”
Từ Khánh Dung gỡ tay hắn ra khỏi người mình, cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với người đàn ông trước mặt.
Nghĩ đến bao lâu nay bản thân giống một con rối trong tay Tống Duật, cô càng thêm phẫn nộ. Hốc mắt đỏ lên, sống mũi nhức nhối như bị gai nhọn đâm vào. Bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt lại cảm thấy hề hấn gì.
“Hay là vốn dĩ ngay từ đầu anh không hề mất trí nhớ?”
Nếu thật đúng như vậy thì càng thêm nực cười. Từ Khánh Dung không ngờ diễn xuất của Tống Duật lại giỏi đến vậy, cứ thế mà qua mặt cô và tất cả mọi người.
“Không phải, anh chỉ mới phục hồi trí nhớ thôi. Em phải tin anh.”
“Bao lâu rồi? Đã hồi phục trí nhớ tại sao phải giấu giếm?” Từ Khánh Dung nghiến răng hỏi.
Cái đêm hắn cùng cô lăn lộn trên giường, rốt cuộc Tống Duật đã nhớ lại hay chưa? Hắn không cần nói thì Từ Khánh Dung cũng biết được đáp án cho câu hỏi này.
Đương nhiên Tống Duật không dám trả lời. Hắn sợ cô nổi cơn thịnh nộ, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích:
“Anh thật sự mới phục hồi trí nhớ cách đây không lâu thôi. Khánh Dung, anh không nói ra là vì sợ em sẽ rời đi mất. Anh không muốn mất em một lần nữa, cho nên mới ích kỷ giấu em chuyện này…”
“Sợ?” Từ Khánh Dung ứa nước mắt. Hắn bày ra bộ dạng thâm tình như hiện tại định cho ai xem chứ?
Đưa tay vuốt mặt, ngăn cho giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống gò má của mình. Từ Khánh Dung hơi cúi đầu, như thể sợ Tống Duật nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối trên gương mặt mình. Trái tim cô nhói lên một nhịp, bất giác đưa tay sờ lên bụng của mình.
“Đêm hôm đó anh rời đi, tôi cũng rất sợ.”
Giọng nói nhẹ bẫng, nhưng lại như tảng đá nghìn cân đè xuống cõi lòng Tống Duật. Cơ thể hắn run lên nhè nhẹ, lỗi lầm mà hắn phạm phải, hắn nhắc bản thân không bao giờ được phép quên đi nó.
Hai chữ bù đắp nói ra thì rất đơn giản, nhưng Tống Duật biết trên đời làm gì có thứ gọi là bù đắp. Hắn biết tổn thương mà Từ Khánh Dung phải chịu sẽ không có cách xóa nhòa, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn ở bên cạnh cô, một đoạn tình cảm mà hắn chẳng thể nào tự buông bỏ được.
“Là anh ngu ngốc đến mù quáng. Khánh Dung, anh biết có nói xin lỗi hay viện lý do gì để bào chữa cho sai lầm của mình cũng bằng thừa. Chỉ là nếu như em vẫn còn chút tình cảm đối với anh, thì xin em hãy cho anh một cơ hội. Chúng ta bắt đầu lại có được không?”
“Bắt đầu lại?” Từ Khánh Dung cười khẩy, ánh mắt tuyệt tình nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu.
“Tôi đã không còn chút tình cảm nào với anh nữa rồi.” Cô khẳng định.
“Không đúng. Rõ ràng em không thành thật với bản thân mình.” Tống Duật lại cố chấp phủ nhận.
Khoảng thời gian hắn mất trí nhớ, Từ Khánh Dung ở bên cạnh chăm sóc, quan tâm, lo lắng cho hắn. Lời nói có thể ngụy biện, nhưng hành động chính là bằng chứng xác thực nhất. Cô vẫn còn tình cảm dành cho hắn.
Từ Khánh Dung hít thở đều đều, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước. Hôm nay dù có thế nào cô cũng phải nói rõ ràng với Tống Duật, để hắn thôi níu kéo mối quan hệ viển vông này.
“Vậy tôi hỏi anh, trước đây là vì sao anh thích Từ Khánh An?”
“Bởi vì, anh cứ tưởng người trong phòng dụng cụ mỹ thuật ngày hôm ấy…”
Cô gật gật, không cần Tống Duật phải nói tiếp. Cô lại hỏi:
“Vậy sao này là bởi vì anh phát hiện ra người đó là tôi, nên mới thay đổi tình cảm của mình, có đúng không?”
“Tình cảm của anh thật rẻ mạt.” Từ Khánh Dung cười nhạt. Một người chỉ mang trong người chấp niệm như hắn, cô có thể trông mong được gì.
“Đúng là sau này khi anh biết người đó là em, anh mới có thể buông bỏ quá khứ. Nhưng tình cảm anh dành cho em không hề liên quan đến chuyện này, em có hiểu không?”
“Tôi hiểu, hoàn toàn hiểu. Anh mới là kẻ không hiểu.” Từ Khánh Dung kích động gào lên. Nước mắt không kìm nổi nữa chảy ra từ hai khóe mắt.
“Nói cái gì cũng chỉ toàn biện hộ cho bản thân mình. Vì một cái bóng trong quá khứ, đến vợ con anh cũng không cần. Tống Duật, nếu như không phải anh phát hiện ra sự thật, vậy anh có chắc mình có thể từ bỏ Từ Khánh An chứ?”
Từ Khánh Dung đưa tay ôm lấy ngực, chưa bao giờ cô ao ước trái tim chỉ là thứ bơm máu đi nuôi cơ thể như lúc này. Không có cảm xúc, không bi lụy, không dấy lên cảm giác đau đớn mỗi khi vết thương bị động vào.
“Anh từng vì Từ Khánh An bỏ rơi tôi một lần, sau này cũng có thể vì chị ta hoặc một người phụ nữ nào khác mà bỏ rơi tôi lần nữa. Tống Duật, một lần là đủ lắm rồi. Trên đời này không thiếu những cô gái ưu tú cho anh lựa chọn, cũng không vì anh từng ly hôn mà xa lánh, vậy nên đừng bám lấy tôi nữa. Cứ sống thật tốt, biết đâu sau này sẽ gặp được người phù hợp với mình.”
Những lời này cô đã giữ trong lòng rất lâu, đã từng hoài nghi với chính suy nghĩ của mình, nhưng hôm nay cô đã có thể nói ra được rồi. Tống Duật không đáng để cô tin tưởng, cũng không đáng để cô hi sinh bản thân thêm bất kỳ lần nào nữa.
“Tạm biệt! Tôi sẽ nhanh chóng giải quyết đơn ly hôn. Sau này chúng ta không hẹn gặp lại.”
Dứt lời, Từ Khánh Dung cầm theo túi xách đi thẳng ra ngoài, một khắc cũng không ngoái đầu trở lại.
Từ Khánh Dung gỡ tay hắn ra khỏi người mình, cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với người đàn ông trước mặt.
Nghĩ đến bao lâu nay bản thân giống một con rối trong tay Tống Duật, cô càng thêm phẫn nộ. Hốc mắt đỏ lên, sống mũi nhức nhối như bị gai nhọn đâm vào. Bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt lại cảm thấy hề hấn gì.
“Hay là vốn dĩ ngay từ đầu anh không hề mất trí nhớ?”
Nếu thật đúng như vậy thì càng thêm nực cười. Từ Khánh Dung không ngờ diễn xuất của Tống Duật lại giỏi đến vậy, cứ thế mà qua mặt cô và tất cả mọi người.
“Không phải, anh chỉ mới phục hồi trí nhớ thôi. Em phải tin anh.”
“Bao lâu rồi? Đã hồi phục trí nhớ tại sao phải giấu giếm?” Từ Khánh Dung nghiến răng hỏi.
Cái đêm hắn cùng cô lăn lộn trên giường, rốt cuộc Tống Duật đã nhớ lại hay chưa? Hắn không cần nói thì Từ Khánh Dung cũng biết được đáp án cho câu hỏi này.
Đương nhiên Tống Duật không dám trả lời. Hắn sợ cô nổi cơn thịnh nộ, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích:
“Anh thật sự mới phục hồi trí nhớ cách đây không lâu thôi. Khánh Dung, anh không nói ra là vì sợ em sẽ rời đi mất. Anh không muốn mất em một lần nữa, cho nên mới ích kỷ giấu em chuyện này…”
“Sợ?” Từ Khánh Dung ứa nước mắt. Hắn bày ra bộ dạng thâm tình như hiện tại định cho ai xem chứ?
Đưa tay vuốt mặt, ngăn cho giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống gò má của mình. Từ Khánh Dung hơi cúi đầu, như thể sợ Tống Duật nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối trên gương mặt mình. Trái tim cô nhói lên một nhịp, bất giác đưa tay sờ lên bụng của mình.
“Đêm hôm đó anh rời đi, tôi cũng rất sợ.”
Giọng nói nhẹ bẫng, nhưng lại như tảng đá nghìn cân đè xuống cõi lòng Tống Duật. Cơ thể hắn run lên nhè nhẹ, lỗi lầm mà hắn phạm phải, hắn nhắc bản thân không bao giờ được phép quên đi nó.
Hai chữ bù đắp nói ra thì rất đơn giản, nhưng Tống Duật biết trên đời làm gì có thứ gọi là bù đắp. Hắn biết tổn thương mà Từ Khánh Dung phải chịu sẽ không có cách xóa nhòa, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn ở bên cạnh cô, một đoạn tình cảm mà hắn chẳng thể nào tự buông bỏ được.
“Là anh ngu ngốc đến mù quáng. Khánh Dung, anh biết có nói xin lỗi hay viện lý do gì để bào chữa cho sai lầm của mình cũng bằng thừa. Chỉ là nếu như em vẫn còn chút tình cảm đối với anh, thì xin em hãy cho anh một cơ hội. Chúng ta bắt đầu lại có được không?”
“Bắt đầu lại?” Từ Khánh Dung cười khẩy, ánh mắt tuyệt tình nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu.
“Tôi đã không còn chút tình cảm nào với anh nữa rồi.” Cô khẳng định.
“Không đúng. Rõ ràng em không thành thật với bản thân mình.” Tống Duật lại cố chấp phủ nhận.
Khoảng thời gian hắn mất trí nhớ, Từ Khánh Dung ở bên cạnh chăm sóc, quan tâm, lo lắng cho hắn. Lời nói có thể ngụy biện, nhưng hành động chính là bằng chứng xác thực nhất. Cô vẫn còn tình cảm dành cho hắn.
Từ Khánh Dung hít thở đều đều, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước. Hôm nay dù có thế nào cô cũng phải nói rõ ràng với Tống Duật, để hắn thôi níu kéo mối quan hệ viển vông này.
“Vậy tôi hỏi anh, trước đây là vì sao anh thích Từ Khánh An?”
“Bởi vì, anh cứ tưởng người trong phòng dụng cụ mỹ thuật ngày hôm ấy…”
Cô gật gật, không cần Tống Duật phải nói tiếp. Cô lại hỏi:
“Vậy sao này là bởi vì anh phát hiện ra người đó là tôi, nên mới thay đổi tình cảm của mình, có đúng không?”
“Tình cảm của anh thật rẻ mạt.” Từ Khánh Dung cười nhạt. Một người chỉ mang trong người chấp niệm như hắn, cô có thể trông mong được gì.
“Đúng là sau này khi anh biết người đó là em, anh mới có thể buông bỏ quá khứ. Nhưng tình cảm anh dành cho em không hề liên quan đến chuyện này, em có hiểu không?”
“Tôi hiểu, hoàn toàn hiểu. Anh mới là kẻ không hiểu.” Từ Khánh Dung kích động gào lên. Nước mắt không kìm nổi nữa chảy ra từ hai khóe mắt.
“Nói cái gì cũng chỉ toàn biện hộ cho bản thân mình. Vì một cái bóng trong quá khứ, đến vợ con anh cũng không cần. Tống Duật, nếu như không phải anh phát hiện ra sự thật, vậy anh có chắc mình có thể từ bỏ Từ Khánh An chứ?”
Từ Khánh Dung đưa tay ôm lấy ngực, chưa bao giờ cô ao ước trái tim chỉ là thứ bơm máu đi nuôi cơ thể như lúc này. Không có cảm xúc, không bi lụy, không dấy lên cảm giác đau đớn mỗi khi vết thương bị động vào.
“Anh từng vì Từ Khánh An bỏ rơi tôi một lần, sau này cũng có thể vì chị ta hoặc một người phụ nữ nào khác mà bỏ rơi tôi lần nữa. Tống Duật, một lần là đủ lắm rồi. Trên đời này không thiếu những cô gái ưu tú cho anh lựa chọn, cũng không vì anh từng ly hôn mà xa lánh, vậy nên đừng bám lấy tôi nữa. Cứ sống thật tốt, biết đâu sau này sẽ gặp được người phù hợp với mình.”
Những lời này cô đã giữ trong lòng rất lâu, đã từng hoài nghi với chính suy nghĩ của mình, nhưng hôm nay cô đã có thể nói ra được rồi. Tống Duật không đáng để cô tin tưởng, cũng không đáng để cô hi sinh bản thân thêm bất kỳ lần nào nữa.
“Tạm biệt! Tôi sẽ nhanh chóng giải quyết đơn ly hôn. Sau này chúng ta không hẹn gặp lại.”
Dứt lời, Từ Khánh Dung cầm theo túi xách đi thẳng ra ngoài, một khắc cũng không ngoái đầu trở lại.
Danh sách chương