“Con của cháu?” Tống Duật nhìn về phía dì Trần, khóe môi giật giật, ngây ngốc hỏi lại bà.
Từ Khánh Dung đang mang thai, đứa trẻ là con của hai người. Tống Duật nghĩ đến, không giấu nổi sự vui mừng, trên môi lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Dì Trần hít thở nặng nề, lo lắng sau khi Từ Khánh Dung biết bà đã tiết lộ chuyện cô mang thai với Tống Duật sẽ bày ra phản ứng dữ dội như thế nào.
Vừa nhắc người liền xuất hiện. Từ Khánh Dung và Phương Mỹ Anh từ triển lãm tranh trở về, vừa nói chuyện vừa sánh bước đi vào trong phòng khách.
“Mỹ Anh, trưa nay ở lại đây, tớ sẽ…”
“Tống Duật?” Phương Mỹ Anh đột nhiên thốt lên.
Từ Khánh Dung theo quán tính nhìn về phía trước, Tống Duật đang đứng bên cạnh dì Trần, ánh mắt chăm chú về phía cô, chầm chậm bước đến.
“Sao anh lại ở đây?”
“Khánh Dung, em… em đang mang thai sao?”
Hai chữ “mang thai” thoát ra từ miệng Tống Duật khiến Từ Khánh Dung muốn chết lặng. Cô thất thần lùi về sau, gương mặt trở nên biến sắc, bợt bạt. Hắn tiến lên một bước, vươn tay về phía Từ Khánh Dung liền bị gạt ra. Cô hít sâu một hơi, đáy mắt đã nhanh chóng nguội lạnh.
“Tống Duật, cuộc sống của tôi không liên quan đến anh.”
“Em đang mang thai, đúng không? Trả lời câu hỏi của anh đi.” Tống Duật quá khích kéo Từ Khánh Dung về phía mình, cánh tay ghì chặt lên bả vai cô.
“Anh nổi điên gì vậy? Mau buông Khánh Dung ra.”
“Tống Duật, bĩnh tĩnh…. Bình tĩnh lại đã.” Dì Trần tiến đến giữ lấy tay hắn.
Đôi mắt Từ Khánh Dung đã đỏ hoe lên, môi mím chặt không ngừng run rẩy. Hắn đã muốn biết thì cô không thể giấu được. Nhưng đứa trẻ này là con của cô, tuyệt đối sẽ không để nhà họ Tống cướp mất.
“Phải, tôi đang mang thai.”
“Em đang mang thai, là con của chúng ta. Khánh Dung, sao em không nói cho anh biết?”
“Đứa trẻ là con của tôi, không liên quan gì đến anh cả. Tống Duật, anh làm ơn đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa được không?”
“Nó là con của em, cũng là con của anh. Từ Khánh Dung, anh là cha của đứa trẻ, sao em có thể vô lý như vậy?” Tống Duật lớn tiếng tranh luận.
Từ Khánh Dung càng thêm ấm ức. Hắn bày ra thái độ này là thế nào? Đây là đang trách móc cô giấu giếm hắn sao? Khốn kiếp! Giữa hai người sớm đã không còn chút liên quan nào nữa rồi.
“Tôi và anh ly hôn rồi, anh lấy quyền gì bắt tôi phải nói cho anh biết? Đứa trẻ là con của tôi, chỉ một mình tôi thôi anh có hiểu không hả?”
“Khánh Dung, đừng kích động!” Phương Mỹ Anh ôm lấy Từ Khánh Dung. Cô đang mang thai, tuyệt đối không thể chịu đả kích, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.
“Ly hôn rồi nhưng sự thật vẫn là sự thật. Em không thể chối bỏ việc anh là cha của đứa trẻ được.” Tống Duật dịu giọng lại, cố gắng giải thích cho Từ Khánh Dung hiểu.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt không ngừng chảy ra. Tống Duật bắt cô phải thừa nhận cái gì? Hắn nhập nhằng quan hệ, lẽ nào muốn cướp lấy đứa trẻ, chia cắt hai mẹ con cô sao?
“Tôi không cần biết! Tống Duật, anh nghĩ thử đi, anh có tư cách để đứa trẻ gọi một tiếng cha không? Lần trước vì sao tôi sảy thai, anh đã quên rồi sao? Đồ khốn, anh đi đi, làm ơn cút khỏi đây đi!”
Từ Khánh Dung gào lên dữ dội, uất ức trong lòng cứ thế tuôn hết ra. Cô chưa từng nghĩ sẽ đổ hết trách nhiệm về chuyện mình sảy thai lên người Tống Duật, nhưng chính sự thờ ơ của hắn đã giết chết thứ tình yêu mà cô dày công ấp ủ. Đương nhiên, Từ Khánh Dung không cao thượng đến mức dễ dàng tha thứ cho người đàn ông này.
Quá khứ như một bóng ma ngự trị, mỗi lần nhớ lại là một lần đau, thế nên cô luôn tự nhắc nhở bản thân mình rằng sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ đó nữa.
“Tống Duật, anh về đi. Anh biết phụ nữ mang thai nhạy cảm thế nào mà? Làm ơn đừng đả kích Khánh Dung nữa.” Phương Mỹ Anh nhẫn nhịn nói lý với Tống Duật.
“Phải, phải! Tống Duật, cháu về đi. Đến khi hai đứa thật sự bình tĩnh rồi hãy nói chuyện.” Dì Trần vuốt vuốt bả vai Tống Duật, mong rằng hắn có thể nghĩ cho đại cuộc.
“Không còn gì đã nói cả.” Từ Khánh Dung phun ra sáu chữ khẳng định. Giữa cô và Tống Duật, càng nói chỉ càng khiến đối phương thêm tổn thương nghiêm trọng.
Nhìn sự chán ghét mà Từ Khánh Dung dành cho mình, Tống Duật cuối cùng đã bình tĩnh trở lại. Hắn cúi đầu, lướt qua người cô đi khỏi. Đến khi tiếng động cơ xe vang lên, Từ Khánh Dung mới thẫn thờ bước lại ghế sofa, ngồi phịch xuống.
Phương Mỹ Anh thấy tình hình Từ Khánh Dung không ổn, cho nên quyết định ở lại ngủ cùng với cô một đêm. Dì Trần nấu cháo xương cho Từ Khánh Dung, bà bưng lên tận phòng, áy náy vì đã tiết lộ chuyện cô mang thai cho Tống Duật.
“Dì xin lỗi, lúc đó Tống Duật gặng hỏi, dì bối rối quá nên mới…”
“Cháu hiểu. Dì Trần, cháu không trách dì. Dì cũng đừng tự trách mình nữa.”
Từ Khánh Dung uể oải ngồi thẳng dậy. Cô chẳng còn tâm trạng dùng ăn uống, nhưng cũng cố gắng húp vài ngụm cháo để bản thân không bị lao lực.
Từ Khánh Dung đang mang thai, đứa trẻ là con của hai người. Tống Duật nghĩ đến, không giấu nổi sự vui mừng, trên môi lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Dì Trần hít thở nặng nề, lo lắng sau khi Từ Khánh Dung biết bà đã tiết lộ chuyện cô mang thai với Tống Duật sẽ bày ra phản ứng dữ dội như thế nào.
Vừa nhắc người liền xuất hiện. Từ Khánh Dung và Phương Mỹ Anh từ triển lãm tranh trở về, vừa nói chuyện vừa sánh bước đi vào trong phòng khách.
“Mỹ Anh, trưa nay ở lại đây, tớ sẽ…”
“Tống Duật?” Phương Mỹ Anh đột nhiên thốt lên.
Từ Khánh Dung theo quán tính nhìn về phía trước, Tống Duật đang đứng bên cạnh dì Trần, ánh mắt chăm chú về phía cô, chầm chậm bước đến.
“Sao anh lại ở đây?”
“Khánh Dung, em… em đang mang thai sao?”
Hai chữ “mang thai” thoát ra từ miệng Tống Duật khiến Từ Khánh Dung muốn chết lặng. Cô thất thần lùi về sau, gương mặt trở nên biến sắc, bợt bạt. Hắn tiến lên một bước, vươn tay về phía Từ Khánh Dung liền bị gạt ra. Cô hít sâu một hơi, đáy mắt đã nhanh chóng nguội lạnh.
“Tống Duật, cuộc sống của tôi không liên quan đến anh.”
“Em đang mang thai, đúng không? Trả lời câu hỏi của anh đi.” Tống Duật quá khích kéo Từ Khánh Dung về phía mình, cánh tay ghì chặt lên bả vai cô.
“Anh nổi điên gì vậy? Mau buông Khánh Dung ra.”
“Tống Duật, bĩnh tĩnh…. Bình tĩnh lại đã.” Dì Trần tiến đến giữ lấy tay hắn.
Đôi mắt Từ Khánh Dung đã đỏ hoe lên, môi mím chặt không ngừng run rẩy. Hắn đã muốn biết thì cô không thể giấu được. Nhưng đứa trẻ này là con của cô, tuyệt đối sẽ không để nhà họ Tống cướp mất.
“Phải, tôi đang mang thai.”
“Em đang mang thai, là con của chúng ta. Khánh Dung, sao em không nói cho anh biết?”
“Đứa trẻ là con của tôi, không liên quan gì đến anh cả. Tống Duật, anh làm ơn đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa được không?”
“Nó là con của em, cũng là con của anh. Từ Khánh Dung, anh là cha của đứa trẻ, sao em có thể vô lý như vậy?” Tống Duật lớn tiếng tranh luận.
Từ Khánh Dung càng thêm ấm ức. Hắn bày ra thái độ này là thế nào? Đây là đang trách móc cô giấu giếm hắn sao? Khốn kiếp! Giữa hai người sớm đã không còn chút liên quan nào nữa rồi.
“Tôi và anh ly hôn rồi, anh lấy quyền gì bắt tôi phải nói cho anh biết? Đứa trẻ là con của tôi, chỉ một mình tôi thôi anh có hiểu không hả?”
“Khánh Dung, đừng kích động!” Phương Mỹ Anh ôm lấy Từ Khánh Dung. Cô đang mang thai, tuyệt đối không thể chịu đả kích, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.
“Ly hôn rồi nhưng sự thật vẫn là sự thật. Em không thể chối bỏ việc anh là cha của đứa trẻ được.” Tống Duật dịu giọng lại, cố gắng giải thích cho Từ Khánh Dung hiểu.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt không ngừng chảy ra. Tống Duật bắt cô phải thừa nhận cái gì? Hắn nhập nhằng quan hệ, lẽ nào muốn cướp lấy đứa trẻ, chia cắt hai mẹ con cô sao?
“Tôi không cần biết! Tống Duật, anh nghĩ thử đi, anh có tư cách để đứa trẻ gọi một tiếng cha không? Lần trước vì sao tôi sảy thai, anh đã quên rồi sao? Đồ khốn, anh đi đi, làm ơn cút khỏi đây đi!”
Từ Khánh Dung gào lên dữ dội, uất ức trong lòng cứ thế tuôn hết ra. Cô chưa từng nghĩ sẽ đổ hết trách nhiệm về chuyện mình sảy thai lên người Tống Duật, nhưng chính sự thờ ơ của hắn đã giết chết thứ tình yêu mà cô dày công ấp ủ. Đương nhiên, Từ Khánh Dung không cao thượng đến mức dễ dàng tha thứ cho người đàn ông này.
Quá khứ như một bóng ma ngự trị, mỗi lần nhớ lại là một lần đau, thế nên cô luôn tự nhắc nhở bản thân mình rằng sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ đó nữa.
“Tống Duật, anh về đi. Anh biết phụ nữ mang thai nhạy cảm thế nào mà? Làm ơn đừng đả kích Khánh Dung nữa.” Phương Mỹ Anh nhẫn nhịn nói lý với Tống Duật.
“Phải, phải! Tống Duật, cháu về đi. Đến khi hai đứa thật sự bình tĩnh rồi hãy nói chuyện.” Dì Trần vuốt vuốt bả vai Tống Duật, mong rằng hắn có thể nghĩ cho đại cuộc.
“Không còn gì đã nói cả.” Từ Khánh Dung phun ra sáu chữ khẳng định. Giữa cô và Tống Duật, càng nói chỉ càng khiến đối phương thêm tổn thương nghiêm trọng.
Nhìn sự chán ghét mà Từ Khánh Dung dành cho mình, Tống Duật cuối cùng đã bình tĩnh trở lại. Hắn cúi đầu, lướt qua người cô đi khỏi. Đến khi tiếng động cơ xe vang lên, Từ Khánh Dung mới thẫn thờ bước lại ghế sofa, ngồi phịch xuống.
Phương Mỹ Anh thấy tình hình Từ Khánh Dung không ổn, cho nên quyết định ở lại ngủ cùng với cô một đêm. Dì Trần nấu cháo xương cho Từ Khánh Dung, bà bưng lên tận phòng, áy náy vì đã tiết lộ chuyện cô mang thai cho Tống Duật.
“Dì xin lỗi, lúc đó Tống Duật gặng hỏi, dì bối rối quá nên mới…”
“Cháu hiểu. Dì Trần, cháu không trách dì. Dì cũng đừng tự trách mình nữa.”
Từ Khánh Dung uể oải ngồi thẳng dậy. Cô chẳng còn tâm trạng dùng ăn uống, nhưng cũng cố gắng húp vài ngụm cháo để bản thân không bị lao lực.
Danh sách chương