“Tuấn Minh thật sự rất yêu thương hai mẹ con của con. Ba còn nhớ ông ấy đã tâm sự sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần đó, ông ấy sẽ được nghỉ phép một thời gian để ở bên Mộng Cầm, chờ đến lúc cô ấy sinh con cứng cáp một chút rồi mới quay trở lại. Kết quả… kết quả lần đó…”
Từ Thái Sâm không kìm nén nổi xúc động, không dám kể tiếp nữa. Mỗi lần nhắc lại chuyện cũ, ông đều cảm thấy đau lòng mà rưng rưng nước mắt. Chiến hữu của ông đã hy sinh cả tính mạng để ông được sống, nhưng đến cuối cùng ông lại không thể chăm sóc cho đứa con gái bé bỏng của ông ấy một cách chu toàn nhất. Từ Thái Sâm cảm thấy có lỗi, vô cùng có lỗi…
Từ Khánh Dung khóc đến cạn nước mắt, mới có hai ngày trôi qua mà sức sống của cô gần như lụi tàn. Trước kia còn một chút da thịt, bây giờ nhìn lại trông chẳng khác một cái xác vô hồn.
Cô sờ tay lên bụng mình, mím môi ẩn nhẫn. Sau này, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không bỏ rơi con của mình.
Từ Thái Sâm sắp phải trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, cô không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ông nên lúc nào cũng tỏ ra quật cường. Kỳ thực, có đâu buồn hay than trách số phận cũng chẳng được gì.
Cứ tưởng điều tồi tệ nhất chỉ dừng ở đó. Cho đến chiều ngày hôm nay, điều mà Từ Khánh Dung lo sợ cuối cùng đã xảy ra. Tống An Nam biết sự tồn tại của đứa trẻ trong bụng cô. Ông tìm đến tận bệnh viện.
Từ Khánh Dung biết rõ tính cách của Tống An Nam, một khi ông muốn làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn nổi. Cô rất sợ ông sẽ dùng biện pháp mạnh để cướp đi đứa trẻ trong bụng cô, sợ sau khi sinh đứa trẻ ra, ông sẽ không bao giờ để cô nhìn thấy mặt con lần nữa.
Cứ tưởng Tống Duật tiết lộ chuyện cô mang thai cho Tống An Nam, nào ngờ là Đàm Lê Giai.
Lần trước đã cầu xin hết mức, vậy mà bà ấy vẫn không chịu giúp Từ Khánh Dung giữ bí mật. Cô thật sự thấy thất vọng.
“Tống lão gia, tôi và Tống Duật đã ly hôn rồi. Đứa trẻ là con của tôi, cũng không liên quan đến nhà họ Tống các người.” Cô dùng ngữ điệu lạnh tanh, rạch ròi để nói chuyện với ông ấy.
“Khánh Dung, con nghe ta nói. Với tình hình trước mắt, con nghĩ bản thân có thể chăm lo cho đứa trẻ một cách tốt nhất sao? Nhà họ Tống không thiếu tiền, hơn nữa đứa trẻ sống với chúng ta vẫn sẽ được hưởng tình yêu thương đầy đủ. Nên là con hãy suy nghĩ đi…”
“Không, cho dù ông nói thế nào tôi cũng không giao đứa trẻ cho các người đâu.” Từ Khánh Dung kích động trả lời.
“Con bình tĩnh chút đi! Chẳng phải đây chính là điều kiện ban đầu chúng ta giao kèo khi con cưới Tống Duật đó sao? Tại sao bây giờ con lại thay đổi ý định? Khánh Dung, chỉ cần sau này con để nhà họ Tống nuôi dưỡng đứa bé, ta đảm bảo sẽ lo liệu toàn bộ chi phí chữa trị của Từ Thái Sâm. Không những vậy, nếu con muốn có thêm tiền để trang trải cuộc sống, ta sẵn lòng giúp đỡ.”
Từ Khánh Dung lắc đầu cự tuyệt. Người giàu mở miệng ra thì chỉ có tiền, họ có biết chia rẽ đứa con với mẹ ruột của nó là tàn nhẫn đến nhường nào không?
“Tôi không muốn, cũng không cần. Tống An Nam ông về đi, đừng ép tôi nữa.”
“Con cứ bình tĩnh lại mà suy nghĩ. Khánh Dung, con nên nghĩ đến tương lai của chính mình, nghĩ đến cha mẹ con và chính đứa nhỏ trong bụng con nữa. Làm sao để tốt cho tất cả mọi người, ta tin con biết đường suy xét.”
Tống An Nam rời đi, Từ Khánh Dung lại tích thêm một mớ tiêu cực trong lòng. Tại sao lại cứ dồn cô vào đường cùng, bắt cô phải đưa ra sự lựa chọn mà cô không muốn?
Đàm Lê Giai muốn xin lỗi cô, khi ấy bà không cố ý tiết lộ với Tống An Nam. Thế nhưng Từ Khánh Dung không muốn nghe, cô im lặng không đáp lại bà.
Mộng Cầm từ những gì mình điều tra về Từ Khánh Dung trước đó, thêm với việc nói chuyện cùng Đàm Lê Giai đã hiểu ra tình cảnh của Từ Khánh Dung ở thời điểm hiện tại.
Bà đến gặp cô. Từ Khánh Dung muốn nghe xem người mẹ đã bỏ rơi mình muốn nói điều gì.
“Khánh Dung, nếu được… xin con hãy bỏ đứa trẻ trong bụng đi.”
“Bây giờ vẫn còn kịp. Mẹ sẽ giúp con tìm một chỗ uy tín.”
“Không đời nào! Mộng Cầm, có phải bà bị điên rồi không?”
Từ Khánh Dung há hốc miệng kinh ngạc. Sao bà ấy có thể thốt ra những lời này? Ép cô phá thai, rốt cuộc bà ấy lấy tư cách gì chứ?
Từ khi sự thật cô là con ruột của Mộng Cầm được phơi bày, bà ta chưa từng hỏi thăm cô suốt bao năm qua sống có tốt không, chưa hề mở miệng nói một câu xin lỗi, nhưng lời đầu tiên lại muốn cô bỏ đi đứa bé cô cực khổ mang trong bụng.
“Con nghe mẹ giải thích đi. Khánh Dung à, chẳng thà lúc đứa trẻ chưa chào đời, con dứt khoát một chút, còn hơn sau này phải nhìn thấy cảnh người khác cướp đi con của mình.”
“Mẹ đã trải qua cảm giác đó rồi, cho nên mẹ hiểu…” Mộng Cầm ngậm ngùi rơi nước mắt.
Từ Khánh Dung cũng khóc. Cô khóc cho sự bất hạnh của bản thân, khóc cho cả Cố Bắc Thành. Tại sao người đã sinh ra bọn họ, lại có những suy nghĩ ích kỷ đến như vậy.
“Đứa trẻ trong bụng tôi đã có hình hài rồi, bà lại bắt tôi bỏ đi đứa trẻ? Mộng Cầm, nghĩ cho cùng nó cũng là cháu ngoại của bà, sao bà có thể độc ác đến như vậy?”
“Năm xưa bà để Bắc Thành cho nhà họ Cố nuôi dưỡng, bà than vãn đổ cho số phận. Nhưng sau này thì sao? Bà bỏ rơi tôi, không màng tôi sẽ lớn lên như thế nào, rốt cuộc tôi có sống được hay không bà cũng chẳng biết được, bà vẫn muốn đổ lỗi tại ông trời sao?”
“Bà có thể bỏ rơi máu mủ của mình, tôi thì không…”
Từ Thái Sâm không kìm nén nổi xúc động, không dám kể tiếp nữa. Mỗi lần nhắc lại chuyện cũ, ông đều cảm thấy đau lòng mà rưng rưng nước mắt. Chiến hữu của ông đã hy sinh cả tính mạng để ông được sống, nhưng đến cuối cùng ông lại không thể chăm sóc cho đứa con gái bé bỏng của ông ấy một cách chu toàn nhất. Từ Thái Sâm cảm thấy có lỗi, vô cùng có lỗi…
Từ Khánh Dung khóc đến cạn nước mắt, mới có hai ngày trôi qua mà sức sống của cô gần như lụi tàn. Trước kia còn một chút da thịt, bây giờ nhìn lại trông chẳng khác một cái xác vô hồn.
Cô sờ tay lên bụng mình, mím môi ẩn nhẫn. Sau này, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không bỏ rơi con của mình.
Từ Thái Sâm sắp phải trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, cô không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ông nên lúc nào cũng tỏ ra quật cường. Kỳ thực, có đâu buồn hay than trách số phận cũng chẳng được gì.
Cứ tưởng điều tồi tệ nhất chỉ dừng ở đó. Cho đến chiều ngày hôm nay, điều mà Từ Khánh Dung lo sợ cuối cùng đã xảy ra. Tống An Nam biết sự tồn tại của đứa trẻ trong bụng cô. Ông tìm đến tận bệnh viện.
Từ Khánh Dung biết rõ tính cách của Tống An Nam, một khi ông muốn làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn nổi. Cô rất sợ ông sẽ dùng biện pháp mạnh để cướp đi đứa trẻ trong bụng cô, sợ sau khi sinh đứa trẻ ra, ông sẽ không bao giờ để cô nhìn thấy mặt con lần nữa.
Cứ tưởng Tống Duật tiết lộ chuyện cô mang thai cho Tống An Nam, nào ngờ là Đàm Lê Giai.
Lần trước đã cầu xin hết mức, vậy mà bà ấy vẫn không chịu giúp Từ Khánh Dung giữ bí mật. Cô thật sự thấy thất vọng.
“Tống lão gia, tôi và Tống Duật đã ly hôn rồi. Đứa trẻ là con của tôi, cũng không liên quan đến nhà họ Tống các người.” Cô dùng ngữ điệu lạnh tanh, rạch ròi để nói chuyện với ông ấy.
“Khánh Dung, con nghe ta nói. Với tình hình trước mắt, con nghĩ bản thân có thể chăm lo cho đứa trẻ một cách tốt nhất sao? Nhà họ Tống không thiếu tiền, hơn nữa đứa trẻ sống với chúng ta vẫn sẽ được hưởng tình yêu thương đầy đủ. Nên là con hãy suy nghĩ đi…”
“Không, cho dù ông nói thế nào tôi cũng không giao đứa trẻ cho các người đâu.” Từ Khánh Dung kích động trả lời.
“Con bình tĩnh chút đi! Chẳng phải đây chính là điều kiện ban đầu chúng ta giao kèo khi con cưới Tống Duật đó sao? Tại sao bây giờ con lại thay đổi ý định? Khánh Dung, chỉ cần sau này con để nhà họ Tống nuôi dưỡng đứa bé, ta đảm bảo sẽ lo liệu toàn bộ chi phí chữa trị của Từ Thái Sâm. Không những vậy, nếu con muốn có thêm tiền để trang trải cuộc sống, ta sẵn lòng giúp đỡ.”
Từ Khánh Dung lắc đầu cự tuyệt. Người giàu mở miệng ra thì chỉ có tiền, họ có biết chia rẽ đứa con với mẹ ruột của nó là tàn nhẫn đến nhường nào không?
“Tôi không muốn, cũng không cần. Tống An Nam ông về đi, đừng ép tôi nữa.”
“Con cứ bình tĩnh lại mà suy nghĩ. Khánh Dung, con nên nghĩ đến tương lai của chính mình, nghĩ đến cha mẹ con và chính đứa nhỏ trong bụng con nữa. Làm sao để tốt cho tất cả mọi người, ta tin con biết đường suy xét.”
Tống An Nam rời đi, Từ Khánh Dung lại tích thêm một mớ tiêu cực trong lòng. Tại sao lại cứ dồn cô vào đường cùng, bắt cô phải đưa ra sự lựa chọn mà cô không muốn?
Đàm Lê Giai muốn xin lỗi cô, khi ấy bà không cố ý tiết lộ với Tống An Nam. Thế nhưng Từ Khánh Dung không muốn nghe, cô im lặng không đáp lại bà.
Mộng Cầm từ những gì mình điều tra về Từ Khánh Dung trước đó, thêm với việc nói chuyện cùng Đàm Lê Giai đã hiểu ra tình cảnh của Từ Khánh Dung ở thời điểm hiện tại.
Bà đến gặp cô. Từ Khánh Dung muốn nghe xem người mẹ đã bỏ rơi mình muốn nói điều gì.
“Khánh Dung, nếu được… xin con hãy bỏ đứa trẻ trong bụng đi.”
“Bây giờ vẫn còn kịp. Mẹ sẽ giúp con tìm một chỗ uy tín.”
“Không đời nào! Mộng Cầm, có phải bà bị điên rồi không?”
Từ Khánh Dung há hốc miệng kinh ngạc. Sao bà ấy có thể thốt ra những lời này? Ép cô phá thai, rốt cuộc bà ấy lấy tư cách gì chứ?
Từ khi sự thật cô là con ruột của Mộng Cầm được phơi bày, bà ta chưa từng hỏi thăm cô suốt bao năm qua sống có tốt không, chưa hề mở miệng nói một câu xin lỗi, nhưng lời đầu tiên lại muốn cô bỏ đi đứa bé cô cực khổ mang trong bụng.
“Con nghe mẹ giải thích đi. Khánh Dung à, chẳng thà lúc đứa trẻ chưa chào đời, con dứt khoát một chút, còn hơn sau này phải nhìn thấy cảnh người khác cướp đi con của mình.”
“Mẹ đã trải qua cảm giác đó rồi, cho nên mẹ hiểu…” Mộng Cầm ngậm ngùi rơi nước mắt.
Từ Khánh Dung cũng khóc. Cô khóc cho sự bất hạnh của bản thân, khóc cho cả Cố Bắc Thành. Tại sao người đã sinh ra bọn họ, lại có những suy nghĩ ích kỷ đến như vậy.
“Đứa trẻ trong bụng tôi đã có hình hài rồi, bà lại bắt tôi bỏ đi đứa trẻ? Mộng Cầm, nghĩ cho cùng nó cũng là cháu ngoại của bà, sao bà có thể độc ác đến như vậy?”
“Năm xưa bà để Bắc Thành cho nhà họ Cố nuôi dưỡng, bà than vãn đổ cho số phận. Nhưng sau này thì sao? Bà bỏ rơi tôi, không màng tôi sẽ lớn lên như thế nào, rốt cuộc tôi có sống được hay không bà cũng chẳng biết được, bà vẫn muốn đổ lỗi tại ông trời sao?”
“Bà có thể bỏ rơi máu mủ của mình, tôi thì không…”
Danh sách chương