“Cô tìm cách quay lại với Tống Duật không thành, bây giờ lại chuyển mục tiêu sang anh của tôi sao? Từ Khánh An, rốt cuộc cô còn chút liêm sỉ nào không vậy?”
Phương Mỹ Anh đến giờ vẫn chưa tin Từ Khánh An cùng Phương Thái Khang phát sinh quan hệ. Hơn nữa Từ Khánh An còn đang mang thai con của anh. Phương Mỹ Anh vốn đã có thành kiến với Từ Khánh An nên không thể chấp nhận chuyện này.
“Mỹ Anh, em đừng nói nữa.”
“Phương Thái Khang em hỏi anh, có phải Từ Khánh An bày mưu tính kế với anh không? Còn cả cô nữa, mau biến khỏi nhà tôi đi.”
“Đủ rồi! Anh nói em bớt vài câu đi, không nghe thấy sao?”
Phương Thái Khang giậm mạnh chân, gắt lên. Lần đầu tiên anh nổi giận với Phương Mỹ Anh như vậy. Cô hết nhìn anh lại nhìn Từ Khánh An, lồng ngực trào lên một luồng khí nóng. Tức giận đến nổi giọng lạc hẳn đi.
“Anh bênh vực cho cô ta đó sao. Cô không đi, vậy thì tôi đi.”
“Mỹ Anh…” Từ Khánh An định bước theo, nhưng bị Phương Thái Khang kéo lại.
“Mặc kệ nó đi.”
Từ Khánh An gỡ tay mình ra khỏi tay anh. Cô không muốn vì mình mà anh em nhà họ Phương bất hòa. Biết rõ Phương Mỹ Anh không thích mình, đáng lẽ cô không nên xuất hiện ở đây mới phải.
“Thái Khang, tôi vẫn là nên về khách sạn thì hơn.” Tá túc lại một buổi tối hôm qua cũng khiến cô ngại lắm rồi.
“Không đến khách sạn gì hết. Một là em ở đây, hoặc là tôi đưa em về Từ gia.”
“Anh không thể vô lý như vậy được!” Từ Khánh An bất lực thở dài.
Phương Thái Khang đưa tay day trán, chưa bao giờ anh cảm thấy hoang mang như lúc này. Anh nghiến chặt răng cố gắng kiềm nén cảm xúc tiêu cực, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, bật cười chua chát:
“Từ Khánh An, coi như tôi xin em đi. Đừng biến tôi thành một kẻ vô trách nhiệm được không?”
Phương Mỹ Anh lên phòng lấy túi xách, rất nhanh đã đi xuống. Cô không thèm chào hỏi hai người kia mà đi một mạch ra xe, lái đến phòng tranh của mình.
Phương Thái Khang điên thật rồi. Anh còn muốn cưới Từ Khánh An làm vợ. Phương Mỹ Anh ngàn vạn lần cũng không thể chấp nhận điều này. Anh trai của cô lấy ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Từ Khánh An.
Phương Mỹ Anh ở trong phòng vẽ tranh. Cô đã dặn trợ lý không được làm phiền mình, nhưng chưa đầy một tiếng sau đã có người đẩy cửa đi vào.
“Chị đã nói muốn ở một mình, lúc này nói em nghe không rõ sao?”
Cứ tưởng trợ lý của mình, Phương Mỹ Anh to tiếng nhắc nhở. Tâm trạng không tốt vốn không thích hợp để vẽ tranh, cô vung cọ, vô tình để màu loang lỗ một mảng lớn trên bức vẽ.
“Là anh.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cánh tay Phương Mỹ Anh khựng lại. Cô đặt cây cọ xuống bảng màu, ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Cố Bắc Thành bước đến, ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
“Là Thái Khang gọi anh đến đây sao?”
Cố Bắc Thành khẽ gật đầu.
Phương Mỹ Anh biết mà. Lúc nãy thì to tiếng với cô, sau đó lại gọi Cố Bắc Thành đến đây. Mỗi khi Phương Thái Khang không thể giải quyết được chuyện gì đều đẩy sang anh.
“Bắc Thành, em không muốn làm phiền anh. Anh về đi.”
Cố Bắc Thành vì chuyện giữa anh và Từ Khánh Dung đã đủ đau đầu rồi, cô không muốn trút thêm muộn phiền lên người anh nữa.
“Đang đuổi anh đó sao?”
Dĩ nhiên Phương Mỹ Anh không có ý đó.
Cô đoán Cố Bắc Thành cũng biết chuyện giữa anh trai cô và Từ Khánh An rồi. Cầm chiếc khăn lên lau sạch mấy ngón tay dính màu, Phương Mỹ Anh nói:
“Thái Khang đã xin nghỉ phép ở bệnh viện một tháng rồi. Nói là nghỉ ngơi nhưng thật ra để tránh lời đàm tiếu từ người khác thôi. Anh nói xem mẹ của Từ Khánh An đến bệnh viện làm loạn có phải rất quá đáng không? Vậy mà Thái Khang còn muốn kết hôn cùng cô ta nữa.”
“Mỹ Anh à, mọi thứ xảy ra trên cuộc đời đều có an bài. Chẳng phải em cũng từng khuyên anh nên nghĩ thoáng ra một chút sao?”
Cố Bắc Thành cầm cọ lên nhúng màu, cẩn thận tô vẽ lên bức tranh tưởng chừng như đã hỏng. Phương Mỹ Anh ngồi bên cạnh im lặng quan sát, cho đến khi anh hoàn thành xong bức vẽ, lòng cô đã nhẹ đi đôi chút.
“Em xem, vốn dĩ ban đầu bức tranh không có màu sắc này. Vốn dĩ nó không phải sự lựa chọn của em, nhưng kết quả cuối cùng cũng không tệ lắm, phải không?”
“Rất đẹp! Thật ra còn đẹp hơn những gì ban đầu em định tô lên bức tranh đó.”
Cố Bắc Thành bất giác nắm lấy bàn tay Phương Mỹ Anh. Bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp nằm gọn trong bàn tay anh, những ngón tay khẽ run rẩy theo nhịp tim của chủ nhân nó.
“Mỹ Anh, có những điều em nhìn bên ngoài trông có vẻ rất tồi tệ, nhưng trên đời luôn tồn tại cái gọi là duyên phận. Nếu như số phận đã sắp đặt thì nên vui vẻ đón nhận.”
“Giống như chuyện Khánh Dung là em gái anh cũng vậy. Đối với Thái Khang, sự xuất hiện của Khánh An trong cuộc đời cậu ấy, biết đâu cũng là một loại duyên phận.”
Muốn tránh, tránh cũng không được. Chi bằng sao không thử cố gắng mở lòng, tìm hiểu đối phương, biết đâu sẽ nhận lại một kết thúc có hậu.
Phương Mỹ Anh đến giờ vẫn chưa tin Từ Khánh An cùng Phương Thái Khang phát sinh quan hệ. Hơn nữa Từ Khánh An còn đang mang thai con của anh. Phương Mỹ Anh vốn đã có thành kiến với Từ Khánh An nên không thể chấp nhận chuyện này.
“Mỹ Anh, em đừng nói nữa.”
“Phương Thái Khang em hỏi anh, có phải Từ Khánh An bày mưu tính kế với anh không? Còn cả cô nữa, mau biến khỏi nhà tôi đi.”
“Đủ rồi! Anh nói em bớt vài câu đi, không nghe thấy sao?”
Phương Thái Khang giậm mạnh chân, gắt lên. Lần đầu tiên anh nổi giận với Phương Mỹ Anh như vậy. Cô hết nhìn anh lại nhìn Từ Khánh An, lồng ngực trào lên một luồng khí nóng. Tức giận đến nổi giọng lạc hẳn đi.
“Anh bênh vực cho cô ta đó sao. Cô không đi, vậy thì tôi đi.”
“Mỹ Anh…” Từ Khánh An định bước theo, nhưng bị Phương Thái Khang kéo lại.
“Mặc kệ nó đi.”
Từ Khánh An gỡ tay mình ra khỏi tay anh. Cô không muốn vì mình mà anh em nhà họ Phương bất hòa. Biết rõ Phương Mỹ Anh không thích mình, đáng lẽ cô không nên xuất hiện ở đây mới phải.
“Thái Khang, tôi vẫn là nên về khách sạn thì hơn.” Tá túc lại một buổi tối hôm qua cũng khiến cô ngại lắm rồi.
“Không đến khách sạn gì hết. Một là em ở đây, hoặc là tôi đưa em về Từ gia.”
“Anh không thể vô lý như vậy được!” Từ Khánh An bất lực thở dài.
Phương Thái Khang đưa tay day trán, chưa bao giờ anh cảm thấy hoang mang như lúc này. Anh nghiến chặt răng cố gắng kiềm nén cảm xúc tiêu cực, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, bật cười chua chát:
“Từ Khánh An, coi như tôi xin em đi. Đừng biến tôi thành một kẻ vô trách nhiệm được không?”
Phương Mỹ Anh lên phòng lấy túi xách, rất nhanh đã đi xuống. Cô không thèm chào hỏi hai người kia mà đi một mạch ra xe, lái đến phòng tranh của mình.
Phương Thái Khang điên thật rồi. Anh còn muốn cưới Từ Khánh An làm vợ. Phương Mỹ Anh ngàn vạn lần cũng không thể chấp nhận điều này. Anh trai của cô lấy ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Từ Khánh An.
Phương Mỹ Anh ở trong phòng vẽ tranh. Cô đã dặn trợ lý không được làm phiền mình, nhưng chưa đầy một tiếng sau đã có người đẩy cửa đi vào.
“Chị đã nói muốn ở một mình, lúc này nói em nghe không rõ sao?”
Cứ tưởng trợ lý của mình, Phương Mỹ Anh to tiếng nhắc nhở. Tâm trạng không tốt vốn không thích hợp để vẽ tranh, cô vung cọ, vô tình để màu loang lỗ một mảng lớn trên bức vẽ.
“Là anh.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cánh tay Phương Mỹ Anh khựng lại. Cô đặt cây cọ xuống bảng màu, ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Cố Bắc Thành bước đến, ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
“Là Thái Khang gọi anh đến đây sao?”
Cố Bắc Thành khẽ gật đầu.
Phương Mỹ Anh biết mà. Lúc nãy thì to tiếng với cô, sau đó lại gọi Cố Bắc Thành đến đây. Mỗi khi Phương Thái Khang không thể giải quyết được chuyện gì đều đẩy sang anh.
“Bắc Thành, em không muốn làm phiền anh. Anh về đi.”
Cố Bắc Thành vì chuyện giữa anh và Từ Khánh Dung đã đủ đau đầu rồi, cô không muốn trút thêm muộn phiền lên người anh nữa.
“Đang đuổi anh đó sao?”
Dĩ nhiên Phương Mỹ Anh không có ý đó.
Cô đoán Cố Bắc Thành cũng biết chuyện giữa anh trai cô và Từ Khánh An rồi. Cầm chiếc khăn lên lau sạch mấy ngón tay dính màu, Phương Mỹ Anh nói:
“Thái Khang đã xin nghỉ phép ở bệnh viện một tháng rồi. Nói là nghỉ ngơi nhưng thật ra để tránh lời đàm tiếu từ người khác thôi. Anh nói xem mẹ của Từ Khánh An đến bệnh viện làm loạn có phải rất quá đáng không? Vậy mà Thái Khang còn muốn kết hôn cùng cô ta nữa.”
“Mỹ Anh à, mọi thứ xảy ra trên cuộc đời đều có an bài. Chẳng phải em cũng từng khuyên anh nên nghĩ thoáng ra một chút sao?”
Cố Bắc Thành cầm cọ lên nhúng màu, cẩn thận tô vẽ lên bức tranh tưởng chừng như đã hỏng. Phương Mỹ Anh ngồi bên cạnh im lặng quan sát, cho đến khi anh hoàn thành xong bức vẽ, lòng cô đã nhẹ đi đôi chút.
“Em xem, vốn dĩ ban đầu bức tranh không có màu sắc này. Vốn dĩ nó không phải sự lựa chọn của em, nhưng kết quả cuối cùng cũng không tệ lắm, phải không?”
“Rất đẹp! Thật ra còn đẹp hơn những gì ban đầu em định tô lên bức tranh đó.”
Cố Bắc Thành bất giác nắm lấy bàn tay Phương Mỹ Anh. Bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp nằm gọn trong bàn tay anh, những ngón tay khẽ run rẩy theo nhịp tim của chủ nhân nó.
“Mỹ Anh, có những điều em nhìn bên ngoài trông có vẻ rất tồi tệ, nhưng trên đời luôn tồn tại cái gọi là duyên phận. Nếu như số phận đã sắp đặt thì nên vui vẻ đón nhận.”
“Giống như chuyện Khánh Dung là em gái anh cũng vậy. Đối với Thái Khang, sự xuất hiện của Khánh An trong cuộc đời cậu ấy, biết đâu cũng là một loại duyên phận.”
Muốn tránh, tránh cũng không được. Chi bằng sao không thử cố gắng mở lòng, tìm hiểu đối phương, biết đâu sẽ nhận lại một kết thúc có hậu.
Danh sách chương