Editor Qing Yun
Ánh đèn phòng trong cùng vẫn nhấp nháy như cũ, điện lưu nhảy loạn lách tách, cánh cửa khép hờ, cả phòng ăn ý không ai lên tiếng khiến tất cả có thể nghe được tiếng đàn em nói chuyện điện thoại ở hành lang.
“Ân Kiệt, anh La hỏi chuyện rốt cuộc là thế nào?”
“…”
“Chính là anh… Lục Ngang…” Gã đàn em giỏi nhất là gió chiều nào theo chiều ấy, cho nên mới đó mà gã đã sửa miệng ngay rồi.
Tiếng nói chuyện tiến vào, cả gian phòng càng thêm yên tĩnh, cũng càng thêm áp lực.

Loại áp lực này như là một sợi dây bị kéo căng hết cỡ, lại hoặc là một viên đạn đang chậm rãi lên đạn.
Tách một tiếng.
Tất cả mọi chuyện chạm vào là nổ ngay.
Dưới sự im lặng như vậy, từ đầu đến cuối ánh mắt của La Vận Hoa chưa từng rời khỏi Lục Ngang.

Ông ta muốn khui ra manh mối nào đó từ trên mặt anh, ví dụ như sợ hãi, ví dụ như khiếp đảm, ví dụ như hoảng loạn khi đối mặt cái chết.
Nếu có thì thật sự khiến ông ta hưng phấn.
Nhưng La Vận Hoa phải thất vọng rồi.

Trên mặt Lục Ngang không có biểu cảm dư thừa, anh mím môi, suốt hành trình đều lạnh nhạt.
Anh đứng ở đó, bả vai hơi rũ giống như bình thường.
Khẩu súng kia vẫn còn dí sát vào eo anh.
Chỉ cần bóp nòng súng là anh phải chết không thể nghi ngờ, nhưng anh cũng không để ý.
La Vận Hoa không quen nhìn anh như vậy, ông ta cố ý gây sự: “Tiểu Lục, có phải đang nghĩ cớ lừa gạt bọn này không?”
Lục Ngang lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái.
La Vận Hoa bĩu môi, trong lòng thỏa thuê đắc ý.
Trong hành lang, gã đàn em ừ ừ hai tiếng rồi cúp máy.

Gã đi vòng qua Lục Ngang, tiến sát vào bên cạnh La Khôn báo cáo tình huống.

La Vận Hoa không nghe được cụ thể gã đàn em nói gì làm ông ta sốt ruột khó chịu.
Không có một động tĩnh gì, trong phòng vẫn im lặng như cũ.
Chừng hai phút qua đi, gã đàn em đứng thẳng dậy.
Theo động tác này, cảm giác căng thẳng áp lực trong phòng lại tăng lên, La Vận Hoa vô thức ngừng thở: “Thế nào?” Gã tò mò hỏi thăm.


La Khôn không tiếp lời, anh ta ngồi trong bóng râm, im lặng không động đậy đánh giá Lục Ngang.

La Khôn luôn luôn không thích nơi quá sáng, giờ khắc này trên người anh ta không bị ánh sáng chiếu vào, bóng dáng anh ta hòa vào với bóng râm làm người khác hoàn toàn không nhìn được anh ta đang nghĩ gì, cũng không đoán được anh ta sẽ nói cái gì.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng La Khôn cũng lên tiếng: “Anh Ngang, anh đã cứu Ân Kiệt à?”
Khi nãy Ân Kiệt đã nói Lục Ngang ở trong tù rất im lặng, gần như không nói lời nào.

Dù là nghỉ ngơi hay làm việc anh cũng luôn độc lai độc vãng, nhìn thấy Ân Kiệt bị đám khốn kia đánh cũng không xen vào việc người khác.

Anh không để ý tới bất cứ kẻ nào.

Cho đến một đêm, khi ấy Ân Kiệt bị đánh quá độc ác, cả một đám người đánh anh ta bò trên đất, mồm miệng hộc máu, đến quần cũng bị lột, lúc đó Lục Ngang mới hờ hững nói: “Còn để người ngủ không?”
Cả đám đang đánh hưng phấn, thấy anh nói thì gào lại, liên quan mẹ gì đến mày.
Lục Ngang không nói một lời, anh ngồi dậy khỏi mép giường, đứng thẳng, trên người là ánh trăng sáng mờ…
Lúc sau Ân Kiệt không muốn chết cho nên một lòng một dạ đi theo anh…
Bây giờ La Khôn nhìn chằm chằm Lục Ngang, anh ta chỉ hỏi: “Anh Ngang, anh đã cứu Ân Kiệt?”
Nghe thấy vậy, La Vận Hoa khó tránh bực bội, hỏi cái này là sao?
Lục Ngang lại vẫn không có gì khác thường.
Anh thản nhiên nói: “Không muốn cứu.

Ồn ào đến anh.”
Nói xong, Lục Ngang hơi mỉm cười với La Khôn ở trong bóng râm.
La Khôn dựa vào trên ghế, cái chân bỏ đi kia lại bắt đầu đau lâm râm.
Một năm kia, anh ta bị mấy tên lưu manh chặn đánh trong ngõ, là Lục Ngang đã cứu anh ta.

Anh ta muốn cảm ơn nhưng Lục Ngang cũng không để bụng nói, chướng mắt, bị làm ồn.
Lúc ấy anh ta thật sự rất thảm, nếu không có Lục Ngang thì đã bị đánh chết từ lâu rồi.
Một chân của anh ta bị què, từ nhỏ đến lớn suốt mười mấy năm đều bị người khác ăn hiếp, chỉ có duy nhất người ở trước mặt này coi anh ta là người…
Chuyện cũ nảy lên trong lòng, La Khôn nhíu mày, nhất thời hơi thất thần.
“Khôn Tử, rốt cuộc hôm nay là sao?” Lục Ngang nhìn thẳng anh ta, anh nương chuyện cũ để tạo áp lực.
Hãm sâu trong bóng tối, La Khôn tiếp tục im lặng.
La Vận Hoa nóng nảy: “Đừng do dự nữa, cậu ta chắc chắn là nằm vùng, là công an” La Vận Hoa cũng đeo thân phận cha chú lên tạo áp lực.
“Công an?”

La Vận Hoa vừa nói xong, cánh cửa bỗng kẽo kẹt một tiếng.

Có người đẩy cửa đi vào.

Người tới rất cao to, lập tức che kín ánh sáng ở hành lang.
“Ai là công an?” Gã ta nói tiếng Trung chưa thạo, đi vòng đến trước mặt Lục Ngang.
Nghe thấy giọng nói này, Lục Ngang hơi nheo mắt lại, khóe miệng trễ xuống.
“Mày…” Tầm mắt đối diện, Tống Chí cũng nhận ra Lục Ngang, gã lẩm bẩm: “Bạch gia ghét nhất công an.” Tống Chí tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, mắt lạnh xem xét tình huống.
Ánh mắt Lục Ngang phất qua trên người gã, sau đó lại rơi xuống người La Khôn.
Bên kia, La Vận Hoa tiếp tục la hét tạo áp lực với La Khôn: “Thằng ranh họ Lục này cơ bản không thể giải thích chuyện trong nhà lao, còn do dự gì nữa?” Ông ta vô cùng sốt ruột và bực bội!
“Ông tính thứ gì mà tôi phải giải thích với ông?” Nhanh chóng bắt lấy La Vận Hoa nóng vội, bắt lấy sự bất hòa giữa La Vận Hoa và La Khôn, Lục Ngang bắt đầu phản kích, nhưng thái độ vẫn thong thả không nhanh không chậm: “Chú Ngũ, ông vẫn luôn khuyến khích Khôn Tử, rốt cuộc là ông muốn loại trừ tôi hay là cố ý châm ngòi, chính ông rõ nhất.”
“Tôi…!”
La Vận Hoa thiếu kiên nhẫn, vừa ném mồi là mắc câu ngay, nhưng cố ý hai trường hợp Lục Ngang đưa ra, ông ta trúng cả hai, ông ta muốn loại trừ Lục Ngang, cũng muốn châm ngòi mối quan hệ giữa hai người họ, La Vận Hoa nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Cả căn phòng lại rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
La Khôn nhìn La Vận Hoa đầy thâm ý, mọi người đều đang nhìn La Vận Hoa, chỉ riêng Tống Chí, Tống Chí đang âm thầm quan sát Lục Ngang, đôi mắt như chim ưng nhìn anh chằm chằm.

La Vận Hoa sững sờ dưới ánh mắt của mọi người, ông ta bị Lục Ngang chặn họng không nói được lời nào, chỉ có thể hung ác lặp lại: “La Khôn, đừng bị nó lừa, nó chính là nằm vùng!”
“Ha.” Lục Ngang cười khẽ, tiếp tục chọc phá ông ta: “Chú Ngũ, nếu ông cảm thấy tôi là nằm vùng, sao ông không tự mình ra tay?” Anh lạnh lùng đưa ra nghi vấn.
Có gã đàn em ở bên cạnh gật đầu, đúng vậy, sao ông ta không tự ra tay?
Mặt già của La Vận Hoa dần nghẹn đến mức đỏ bừng.
Vì sao không tự mình ra tay?
Nói ra chính là ông ta có tâm tư riêng, vì tuổi tác đã lớn nên ông ta không muốn tay mình dính máu, chỉ muốn mượn tay La Khôn diệt trừ Lục Ngang.
Giây phút này, cả căn phòng có một loại xấu hổ khó qua, La Vận Hoa cứng người ở đó, Lục Ngang cong môi, cười đầy châm chọc.
“Súng đâu? Súng đâu!” La Vận Hoa thật sự không chịu nổi, ông ta nhìn xung quanh bắt đầu tìm súng khắp nơi, giống như một vở hài kịch chỉ vì muốn tìm lại thể diện cho chính mình.
Trong phòng, đã có gã đàn em vụng trộm bật cười vì không nín được.
Đối với bầu không khí đột nhiên đổi phong cách thành khôi hài, La Khôn rốt cuộc có động tĩnh, anh ta mặt mày nặng nề chống gậy đứng lên, tiến đến đánh giá Lục Ngang rồi ra hiệu cho đàn em ở sau lưng anh, khẩu súng đặt sau lưng anh bị bỏ xuống.

La Khôn khập khiễng đi đến: “Anh Ngang, hôm nay xin lỗi.”
Tình huống đột nhiên thay đổi làm La Vận Hoa kinh hãi: “La Khôn, hôm nay cậu không giết nó thì sau này cậu sẽ phải hối hận!”
La Khôn không để ý tới người này, chỉ nói: “Anh Ngang, chỗ này có hiểu lầm, anh đừng để ý.”
“Không sao.” Lục Ngang vẫn lạnh mặt như cũ, đến lúc này anh mới lên tiếng giải thích: “Khi Tề gia xảy ra chuyện đúng lúc anh đang ở nơi khác, lúc sau bị bắt vào tù là bởi vì…”

“Anh Ngang, anh không cần nói nữa.

Như vậy em càng băn khoăn.” La Khôn cười ngắt lời anh.

Khi nói chuyện, anh ta vẫn đứng trong bóng tối, bả vai một cao một thấp, làm người không nhìn thấy được vẻ mặt khi nói chuyện của anh ta.
“…” Lục Ngang im lặng, anh không nói nữa.
La Khôn đề nghị: “Anh Ngang, em cho người đưa hai người về.”
“Không cần.” Lục Ngang đứng ở cửa, lạnh nhạt nói: “Anh đi đây.” Anh đảo mắt quanh những người ở đây, tầm mắt đối diện với Tống Chí một giây, Lục Ngang lại lạnh mặt nhìn sang nơi khác.
*
Trong phòng khám có một cái đồng hồ treo tường, mỗi một chuyển động của kim giây là lại tích một cái.
Tích, tích.
Tích, tịch.
Thời gian không ngừng trôi đi, An An càng hoảng hốt hơn, ý lạnh xông lên lan tràn trong người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cô nắm chặt tay, nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Hình như cô đã quên hết tất cả những chuyện khác rồi.
Rốt cuộc—
Cửa mở, có người đi ra.
Dáng hình kia vừa cao lớn vừa quen thuộc, mang theo hơi thở vững vàng của anh.

Khoảnh khắc này, môi An An run lên, cô rốt cuộc không nhịn được lập tức chạy tiến lên.
“Lục Ngang!” Cô gọi anh.
“Anh không sao.” Lục Ngang trả lời  đơn giản, anh nắm tay cô đi ra bên ngoài.
Lo lắng lâu như vậy, cho đến bây giờ nỗi lòng An An mới miễn cưỡng bình ổn lại.

Người cô run lên nhè nhẹ không thể kiềm chế được, cô chỉ có thể ra sức nắm chặt tay Lục Ngang.
Hành lang này vừa dài vừa âm u, có thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ vọng lại.

Cửa cuốn phòng khám kéo dừng ở giữa, An An đã có thể nhìn thấy đèn đường bên ngoài, có lẽ trời đã bắt đầu mưa, cô còn ngửi được mùi hơi nước ẩm ướt trong không khí.

Những hơi nước kia đập vào mặt, thật sự làm cô vui mừng.

An An chưa bao giờ từng yêu trời mưa như vậy!
Cô vô thức rảo bước nhanh hơn.
Cô chỉ muốn đi ra ngoài nhanh nhau, mau rời khỏi đây, không bao giờ phải quay lại nơi quỷ quái này nữa, bỗng nhiên…
Sau lưng, có người dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: “Từ từ.”
Hai chữ này vừa ra, tim An An lại nhấc lên cổ họng, cô quay đầu lại, lúc này mới phát hiện người nói chuyện chính là gã đàn ông đã đánh giá cô lúc trước.

Khổ người của gã rất lớn, gã đi dọc theo hành lang lại đây, cả người như là cục sắt.
Gã thậm chí còn chắc nịch hơn Lục Ngang rất nhiều.
Lục Ngang cũng quay đầu lại.
Anh nhíu mày không vui, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Tống Chí chỉ vào An An, nói với Lục Ngang: “Mày có thể đi, cô ta không được.”
Mày có thể đi, cô ta không được.
Nhìn ngón tay thô to của người này, An An thoáng chốc cứng đờ.
“Dựa vào cái gì?”
Mặt mũi Lục Ngang dần lạnh xuống như một con dã thú mở nanh vuốt sắc nhọn ra.
Tống Chí nói: “Tao không quan tâm chuyện của chúng mày, nếu chúng mày làm buôn bán với Bạch gia, tao phải bảo đảm Bạch gia được an toàn.

Cho nên…” Tống Chí liếc nhìn An An: “Cô ta không thể đi.” Gã nói, đồng thời rút dao bên hông ra.
Sắc mặt Lục Ngang càng lạnh lùng hơn.
Chính con dao này đã thọc chết Trương ng Phàm, ở ngay trước mặt anh, thọc Trương Phàm nhiều dao như vậy, làm cuối cùng anh ấy ra đi vô cùng đau đớn.
Những cơn gió lạnh thấu xương kia như là vẫn còn quanh quẩn bên người Lục Ngang.
Là máu của Trương Phàm, là mạng của anh ấy!
Lục Ngang mím môi nhìn gã chằm chằm.
Bây giờ mũi dao dời xuống, khảy sợi dây trường mệnh trên cổ tay trái của Lục Ngang.
Đây là An An đeo lên cho Lục Ngang.
Đeo lên rồi là không tháo xuống nữa, kể cả lần tra xét người ở Myanmar cũng không tháo.
“Chính là cô ta đi.”
Mũi dao chống trên tay Lục Ngang, Tống Chí ngẩng đầu nở nụ cười quái dị với anh.
Giây tiếp theo, Tống Chí thọc một dao xuống!
An An thét lên chói tai “Á!”
Đại não An An trống rỗng, cô nhìn chằm chằm vào tay Lục Ngang.
Sợi dây trường mệnh kia bị mũi dao cắt đứt từ giữa, sau đó mũi dao kia tiếp tục đâm vào cánh tay Lục Ngang!
Ngay lập tức, thật sự là ngay lập tức, máu đỏ tươi chảy xuống theo tay Lục Ngang, từng giọt từng giọt, nhìn thấy ghê người.

An An không nhịn được run rẩy.

Lục Ngang đã trở tay bóp chặt Tống Chí, miệng lưỡi lạnh nhạt: “Kiếm chuyện à?”
“Cô ấy không đi…” Lục Ngang rũ mắt nhìn An An, anh cười khẽ: “Cô ấy không đi, chúng ta đều phải xong đời.”
An An ngẩng đầu.
Hai người vẫn nắm tay không buông.
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện