Edit/Beta: Bo



Diệp Nam Đình có chút đau đầu, thật sự Trần Hân không hề nói hươu nói vượn, "Chính mình" trước kia thật sự có ý đồ hạ dược đàn ông .Càng làm cho người khác đau đầu chính là, bình dược đã trống không.



Diệp Nam Đình cẩn thận nhớ lại những ký ức trong đầu của nguyên chủ một chút , quả nhiên liền nhớ ra một ít tình cảnh mà bản thân không muốn nhìn đến nhất.



Diệp Nam Đình mơ hồ nhớ lại, "Chính mình" đã đem này bình dược này dùng rồi, là lúc buổi tiệc đóng máy dưới lầu diễn ra, đã đem viên thuốc ném vào trong ly rượu vang đỏ của một người.



Hình như người kia.....

Là một nam nhân mặc âu phục giày da, nam nhân vô cùng cao lớn. nhất thời nghĩ không ra được dung mạo, bất quá hẳn chính là người mà Trần Hân luôn miệng gọi "Hạ tiên sinh".



Vào lúc này, cửa phòng 1608 đột nhiên "Cùm cụp" một tiếng rồi mở ra, một nam nhân từ trong phòng của Diệp Nam Đình đi ra, thoắt một cái đã bắt được Diệp Nam Đình đang tính trốn đi, đem người khoá chặt ở trên tường.



Theo lý mà nói, Diệp Nam Đình dù cho bởi vì bị nguyền rủa mà bị thương nặng, cũng không đến mức trốn không thoát được động tác của nam nhân kia.



Diệp Nam Đình nhìn nam nhân trong trước mắt, cả người đều không nhúc nhích, căn bản không phản ứng gì.



"Hạ Chuẩn? Anh như thế nào lại ở chỗ này?"

Diệp Nam Đình kinh ngạc nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc.

Nam nhân ước chừng 30 tuổi ,khuôn mặt nam tính khắc sâu, soái đến trình độ gặp qua một lần là không thể nào quên được hình dáng, chỉ là thoạt nhìn diện mạo cũng không dễ ở chung, có cảm giác không giận tự uy.



Phía dưới mắt phải của nam nhân này có một nốt ruồi lệ chí, phản phất ra một cổ đa tình như có như không.



Người nam nhân này dù cho có hóa thành tro, Diệp Nam Đình cũng nhận ra được, Hạ Chuẩn chính là vị đại hiệp mà bọn danh môn chính phái tán tụng không thôi , là đối thủ một mất một còn của Diệp Nam Đình nhiều năm, hai người có thể nói là như nước với lửa.



Chỉ là Hạ Chuẩn vì cái gì cũng ở chỗ này? Cậu là do bị nguyền rủa mới bị ném tới nơi này, nhưng còn Hạ Chuẩn? Diệp Nam Đình có chút không minh bạch.



Nam nhân đem Diệp Nam Đình đè ở trên tường, cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi vì sao lại không được ở chỗ này? Đây chính là phòng của tôi, không lẽ cậu không biết?"



"Phòng của ngươi?" Diệp Nam Đình nghiêng đầu nhìn thoáng qua con số trên cửa phòng, 1608, cùng số phòng của cậu giống nhau, cậu cũng không có nhận sai.



Trong túi có một thẻ phòng 1608 , nhưng vì sao nam nhân này lại nói phòng là của hắn ta?



Nam nhân nhìn chằm chằm cậu, trào phúng nói: "Nguyên lai lại là cậu, tôi nói là ai to gan như vậy, cả tôi cũng dám tính kế."



Diệp Nam Đình nghe nam nhân nói hai câu , liền cảm thấy có điểm không thích hợp. Người trước mắt này cùng với đối thủ một mất một còn của hắn Hạ Chuẩn lớn lên giống nhau như đúc, lệ chí ở mắt phải cũng giống nhau, chính là hắn ta mở miệng nói một đống từ ngữ kỳ kỳ quái quái. Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp, bất quá cũng chỉ là giống Hạ Chuẩn như đúc thôi?



Diệp Nam Đình thử nói: "Anh biết tôi?"



Nam nhân cười lạnh một tiếng, nói: "Biết, đương nhiên là biết cậu rồi. Diệp Nam Đình, ở đoàn phim vẫn luôn không ngừng ức hiếp Tiểu Thích, chính là cậu đi?"



Tiểu Thích?



Diệp Nam Đình nói: "Thích Tĩnh Văn?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện