Giây phút nhớ lại hồi ức, ta mới biết, hoá ra sự thật chỉ là những tổn thương.
Ngoài đống bàn ghế đổ nát ra, không còn gì khác.
Hơn nữa chân cô bị xiềng vào một cái cột to, khiến cô không cách nào nhích người được, đành bình tĩnh nghĩ cách.
--- -------
Trường Tư Mộ ngồi trong phòng tầng ba của toà thành trung tâm thành phố T. Đôi mắt cong lên, đôi mày chau lại trên vầng trán rộng, ánh sáng ban đêm chiếu lên khuôn mặt điển trai của hắn. Đôi cánh tay buông thõng trên bàn, thân người lười nhác dựa vào thành bàn, một sự chờ đợi ẩn ý.
Dưới ánh trăng, màu rượu trong vắt như một loại nước tinh khiết nhất trên đời.
Chai rượu vang trắng cô độc chễm chệ được đặt trên bàn, không khí lạnh lẽo.
Thời gian đã qua một ngày rồi, Thương Thanh Cầm vẫn bặt vô âm tín.
Sự kiên nhẫn, lạnh nhạt, bí hiểm của hắn trái ngược hoàn toàn so với năm năm trước.
Năm năm, Thương Thanh Cầm rời xa hắn, sống cuộc sống của riêng mình, rất thành công.
Hắn nhìn vườn hoa lặng lẽ đung đưa theo từng cơn gió, bình lặng tới mức khiến cho người ta lo sợ.
Giữa đông nhưng vườn hoa anh túc tươi tốt đến không ngờ, từng bông hoa vươn cao, màu sắc tươi tắn. Dù đứng rất xa nhưng hương hoa vẫn len lỏi khắp gian phòng. Cửa sổ sát đất phát huy hết tác dụng, giữa mùa đông lạnh ngắt, dẫn được hương hoa mê mẩn lan tỏa khắp căn phòng lạnh lẽo.
Hoa anh túc, càng đẹp càng độc, cánh hoa mỏng manh; sắc tím, sắc đỏ nhàn nhạt, dù là hương hay sắc, như một loại mê hoặc, như một loại sắc đẹp cuồng dã, đầy quyến rũ, một trò chơi nguy hiểm.
Cửa phòng vang len giọng nói của Dương Uy Vũ:
"Đã tìm được cô chủ!"
(Lời tác giả:
Nếu độc giả không nhớ Dương Uy Vũ, mình xin nhắc lại một đôi nét:
Dương Uy Vũ, năm nay ba mươi mốt tuổi, là người Ai Cập. Trước đây là cảnh sát phục trách trọng án bang Phượng Hoàng lửa.
Là người ngang bằng với Thanh Trạch, cùng làm người chấp sự, cấp trên duy nhất chỉ có Trường Tư Mộ.
Về lí do tại sao anh ta từ một cảnh sát trở thành trợ thủ đắc lực của Trường Tư Mộ, mời độc giả tìm hiểu ở các chương tiếp theo.
Tịch)
"Cô chủ đang ở trong phòng ở lầu một."
Chỉ một cái gật đầu của Trường Tư Mộ, Dương Uy Vũ đã rời khỏi.
Chỉ mấy tháng trước, vụ thảm án ở Macao chấm dứt, cảnh sát đã không còn khả năng điều tra nữa. Hơn thế, với sự bành trướng của Trình thị, pháp luật đã trở thành một thứ tầm thường.
Trường Tư Mộ đặt ly rượu xuống bàn, cởi bỏ áo vest đen ra ném xuống sofa, dáng hình từng bước rời khỏi phòng. Đôi giày đen bóng đặt trên nền lát đá đắt tiền từng bước từng bước một đi hết cầu thang.
Ánh trăng soi vào dáng người hắn càng thêm tà mị, chiếu lên sơ mi đen phẳng phiu cùng chiếc kẹp cà vạt bằng vàng óng ánh.
Mở cửa phòng, căn phòng tông màu xanh lá mà Thương Thanh Cầm từng rất yêu thích chợt hiện ra, chiếc giường tròn đặt giữa căn phòng, chăn nệm mềm mại như đang chôn vùi cô gái bướng bỉnh đang nằm ngủ.
Chưa đến ở nơi, mắt hắn đã dò xét cô, cổ tay để lại rất nhiều vết hằn do bị trói chặt, ngay cả trên khuôn mặt cũng bị thương. Có thể thấy, trước khi người của hắn tới cứu cô thì cô đã vất vả để thoát ra đến thế nào.
Khuôn mặt vẫn lạnh lẽo nhưng đáy mắt như cơn sóng không ngừng dao động. Bất giác hắn vươn tay bắt lấy cổ tay cô, xoa nhẹ. Trong lòng hắn phân vân giữa tức giận cùng yêu thương, cô bướng bỉnh, đó là thật, nếu như cần gì, nhờ người làm mua là được, không cần phải đích thân đi mua như vậy. Hắn bên ngoài kẻ thù vô số, đừng nói là bắt cóc, chúng có thể giết cô ngay lúc nhung thấy mà không cần phải có hành động rõ ràng.
Cửa phòng vang lên ba tiếng: "cốc cốc cốc" khô khốc.
"Vào đi"- Hắn mở miệng khạc ra hai chữ một cách nặng nề, không hề biểu thị một tâm trạng nào, tất cả đều giống nhau.
Dương Uy Vũ tư thế nghiêm túc bước vào:
"Tiếp theo, vẫn nên xử lí như cũ?"
Trường Tư Mộ im lặng một hồi, rồi nói:
"Đem nhốt vào phòng tối!"
Dương Uy Vũ hơi sững người, phòng tối thực ra còn đáng sợ hơn rất nhiều so với cái tên của nó. Toà thành này, mang tên Anh Túc, giống như loài hoa này, vừa độc vừa bí ẩn. Kẻ ăn người ở nơi đây mười năm chưa chắc đã từng thấy qua phòng tối. Chỉ nghe sơ qua rằng, căn phòng đó có một con quái thú, kẻ bị ném vào đó không những bị làm khổ mà sẽ còn bị ăn thịt, đừng nói là xem thử, chỉ nghe cũng thấy kinh hãi.
Khuôn mặt sa sầm của Dương Uy Vũ đều thu vào hết tầm mắt Trường Tư Mộ. Hắn trước nay nhận người thì phải tin người, Dương Uy Vũ theo hắn gần ba bốn năm, tuy không dài nhưng sự trung thành của anh ta là tuyệt đối, chuyện của biệt thự Lưu Ly, giao cho anh ta giải quyết. Dù là Dương Uy Vũ phân vân đến như thế nào.
Dương Uy Vũ nghe bàn giao công việc xong thì đi ra ngoài. Hắn vẫn còn nhớ những chuyện mà trước đây Trường Tư Mộ giúp đỡ hắn, có ơn thì phải báo, nhưng hắn cũng không đơn thuần là một lòng ghi ơn mà còn là nể phục con người của Trường Tư Mộ. Có thể làm việc cho một người vừa kiên định vừa thông minh, so với ở viện cảnh sát cùng một đám người "săn tiền thưởng", lười nhác; hắn cảm thấy như thế này tốt hơn.
Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh.
Đôi mí mắt cong cong của Thương Thanh Cầm khẽ động, Trường Tư Mộ ý thức được rằng cô sắp tỉnh lại, đôi mắt chợt loé lên tia vui mừng.
Nhưng Thương Thanh Cầm vẫn không tỉnh lại.
Tiếng thở đều đều của cô như quanh quẩn khắp căn phòng, cùng mùi nước hoa nam tính của hắn càng như một loại quan tâm, ấm áp cùng cực.
Dương Uy Vũ nhìn xuống vườn hoa anh túc.
Từ khi xây toà thành, vườn hoa này cũng được dựng lên, hơn nữa, cái tên trang trọng được đặt cũng chính là tên cô, Thanh Cầm.
Chỉ là lúc trước anh không biết vì sao cái tên này lại được dùng. Cho tới khi gặp được cô - Thương Thanh Cầm, người được Trường Tư Mộ từng chút ưu ái, yêu thương trân trọng.
Nhưng cô gái hiện tại, cho dù như thế nào, lương thiện bao nhiêu cũng không thể quên rằng, cô không phải Thương Thanh Cầm.
Ban đêm, gió thổi nhè nhẹ, đông lạnh câm, mây mù trên bầu trời, ánh đèn trên hành lang hiu hắt một màu trắng ảm đạm. Phía xa, cây thường xuân quấn quanh trên cây cột cao, một vào chiếc lá còn lại đu đưa.
Cây phong trước cổng chỉ còn trời trọi nhánh cây, dưới cột đèn cao trắng sáng, hoá thành những thanh băng cứng, lạnh lẽo và cô độc.
Thương Thanh Cầm trong cái lạnh cắt da chợt bừng tỉnh, đôi mắt đảo quanh căn phòng tối om. Linh tính cô lại mách bảo vô số điều chẳng lành.
Ngồi dậy khỏi chiếc giường màu xanh, cô nhìn quanh, chiếc chăn dày tuột xuống tới eo lộ ra bộ đồ ngủ màu xanh dương. Vẫn là bộ đó, trước đây, khi cô tỉnh dậy ở biệt thự Lưu Ly, cũng mặc chính bộ đồ ngủ này. Trong lòng cô trống rỗng, hình như một điều gì đó vô cùng quan trọng mà cô đã quên mất, chỉ còn lại một thứ gọi là dĩ vãng. Nhưng ngoài cảm thấy chua xót, không còn gì khác.
Cửa sổ sát đất mở toang, tấm mành che bay phấp phới, khung cảnh yên tĩnh, mùi hương hoa anh túc thoang thoảng.
Căn phòng màu xanh ư? Cô không thích.
Mùi hoa anh túc ư? Cô cũng không thích. Vì sao những thứ này lại ở đây? --- ------ ------
Tạp chí Thanh Hoa.
Thường Dĩnh ngồi trước màn hình máy tính giữa buổi tối, tối nay cả tạp chí phải tăng ca cho số tạp chí mới.
Sự biến mất của Thương Thanh Cầm làm cho mọi người không kịp trở tay, tửu quán Độc Tình được giao lại cho quản lí Trương, tuy nhiên, người vốn không có duyên gì tất nhiên việc kinh doanh bị tổn thất rất lớn. Hiện tại, Sở Tiếu Anh phải chạy đi chạy lại hai nơi cùng một lúc, vô cùng bận rộn.
Họ vẫn tưởng cô đang đi du lịch.
Ngoài đống bàn ghế đổ nát ra, không còn gì khác.
Hơn nữa chân cô bị xiềng vào một cái cột to, khiến cô không cách nào nhích người được, đành bình tĩnh nghĩ cách.
--- -------
Trường Tư Mộ ngồi trong phòng tầng ba của toà thành trung tâm thành phố T. Đôi mắt cong lên, đôi mày chau lại trên vầng trán rộng, ánh sáng ban đêm chiếu lên khuôn mặt điển trai của hắn. Đôi cánh tay buông thõng trên bàn, thân người lười nhác dựa vào thành bàn, một sự chờ đợi ẩn ý.
Dưới ánh trăng, màu rượu trong vắt như một loại nước tinh khiết nhất trên đời.
Chai rượu vang trắng cô độc chễm chệ được đặt trên bàn, không khí lạnh lẽo.
Thời gian đã qua một ngày rồi, Thương Thanh Cầm vẫn bặt vô âm tín.
Sự kiên nhẫn, lạnh nhạt, bí hiểm của hắn trái ngược hoàn toàn so với năm năm trước.
Năm năm, Thương Thanh Cầm rời xa hắn, sống cuộc sống của riêng mình, rất thành công.
Hắn nhìn vườn hoa lặng lẽ đung đưa theo từng cơn gió, bình lặng tới mức khiến cho người ta lo sợ.
Giữa đông nhưng vườn hoa anh túc tươi tốt đến không ngờ, từng bông hoa vươn cao, màu sắc tươi tắn. Dù đứng rất xa nhưng hương hoa vẫn len lỏi khắp gian phòng. Cửa sổ sát đất phát huy hết tác dụng, giữa mùa đông lạnh ngắt, dẫn được hương hoa mê mẩn lan tỏa khắp căn phòng lạnh lẽo.
Hoa anh túc, càng đẹp càng độc, cánh hoa mỏng manh; sắc tím, sắc đỏ nhàn nhạt, dù là hương hay sắc, như một loại mê hoặc, như một loại sắc đẹp cuồng dã, đầy quyến rũ, một trò chơi nguy hiểm.
Cửa phòng vang len giọng nói của Dương Uy Vũ:
"Đã tìm được cô chủ!"
(Lời tác giả:
Nếu độc giả không nhớ Dương Uy Vũ, mình xin nhắc lại một đôi nét:
Dương Uy Vũ, năm nay ba mươi mốt tuổi, là người Ai Cập. Trước đây là cảnh sát phục trách trọng án bang Phượng Hoàng lửa.
Là người ngang bằng với Thanh Trạch, cùng làm người chấp sự, cấp trên duy nhất chỉ có Trường Tư Mộ.
Về lí do tại sao anh ta từ một cảnh sát trở thành trợ thủ đắc lực của Trường Tư Mộ, mời độc giả tìm hiểu ở các chương tiếp theo.
Tịch)
"Cô chủ đang ở trong phòng ở lầu một."
Chỉ một cái gật đầu của Trường Tư Mộ, Dương Uy Vũ đã rời khỏi.
Chỉ mấy tháng trước, vụ thảm án ở Macao chấm dứt, cảnh sát đã không còn khả năng điều tra nữa. Hơn thế, với sự bành trướng của Trình thị, pháp luật đã trở thành một thứ tầm thường.
Trường Tư Mộ đặt ly rượu xuống bàn, cởi bỏ áo vest đen ra ném xuống sofa, dáng hình từng bước rời khỏi phòng. Đôi giày đen bóng đặt trên nền lát đá đắt tiền từng bước từng bước một đi hết cầu thang.
Ánh trăng soi vào dáng người hắn càng thêm tà mị, chiếu lên sơ mi đen phẳng phiu cùng chiếc kẹp cà vạt bằng vàng óng ánh.
Mở cửa phòng, căn phòng tông màu xanh lá mà Thương Thanh Cầm từng rất yêu thích chợt hiện ra, chiếc giường tròn đặt giữa căn phòng, chăn nệm mềm mại như đang chôn vùi cô gái bướng bỉnh đang nằm ngủ.
Chưa đến ở nơi, mắt hắn đã dò xét cô, cổ tay để lại rất nhiều vết hằn do bị trói chặt, ngay cả trên khuôn mặt cũng bị thương. Có thể thấy, trước khi người của hắn tới cứu cô thì cô đã vất vả để thoát ra đến thế nào.
Khuôn mặt vẫn lạnh lẽo nhưng đáy mắt như cơn sóng không ngừng dao động. Bất giác hắn vươn tay bắt lấy cổ tay cô, xoa nhẹ. Trong lòng hắn phân vân giữa tức giận cùng yêu thương, cô bướng bỉnh, đó là thật, nếu như cần gì, nhờ người làm mua là được, không cần phải đích thân đi mua như vậy. Hắn bên ngoài kẻ thù vô số, đừng nói là bắt cóc, chúng có thể giết cô ngay lúc nhung thấy mà không cần phải có hành động rõ ràng.
Cửa phòng vang lên ba tiếng: "cốc cốc cốc" khô khốc.
"Vào đi"- Hắn mở miệng khạc ra hai chữ một cách nặng nề, không hề biểu thị một tâm trạng nào, tất cả đều giống nhau.
Dương Uy Vũ tư thế nghiêm túc bước vào:
"Tiếp theo, vẫn nên xử lí như cũ?"
Trường Tư Mộ im lặng một hồi, rồi nói:
"Đem nhốt vào phòng tối!"
Dương Uy Vũ hơi sững người, phòng tối thực ra còn đáng sợ hơn rất nhiều so với cái tên của nó. Toà thành này, mang tên Anh Túc, giống như loài hoa này, vừa độc vừa bí ẩn. Kẻ ăn người ở nơi đây mười năm chưa chắc đã từng thấy qua phòng tối. Chỉ nghe sơ qua rằng, căn phòng đó có một con quái thú, kẻ bị ném vào đó không những bị làm khổ mà sẽ còn bị ăn thịt, đừng nói là xem thử, chỉ nghe cũng thấy kinh hãi.
Khuôn mặt sa sầm của Dương Uy Vũ đều thu vào hết tầm mắt Trường Tư Mộ. Hắn trước nay nhận người thì phải tin người, Dương Uy Vũ theo hắn gần ba bốn năm, tuy không dài nhưng sự trung thành của anh ta là tuyệt đối, chuyện của biệt thự Lưu Ly, giao cho anh ta giải quyết. Dù là Dương Uy Vũ phân vân đến như thế nào.
Dương Uy Vũ nghe bàn giao công việc xong thì đi ra ngoài. Hắn vẫn còn nhớ những chuyện mà trước đây Trường Tư Mộ giúp đỡ hắn, có ơn thì phải báo, nhưng hắn cũng không đơn thuần là một lòng ghi ơn mà còn là nể phục con người của Trường Tư Mộ. Có thể làm việc cho một người vừa kiên định vừa thông minh, so với ở viện cảnh sát cùng một đám người "săn tiền thưởng", lười nhác; hắn cảm thấy như thế này tốt hơn.
Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh.
Đôi mí mắt cong cong của Thương Thanh Cầm khẽ động, Trường Tư Mộ ý thức được rằng cô sắp tỉnh lại, đôi mắt chợt loé lên tia vui mừng.
Nhưng Thương Thanh Cầm vẫn không tỉnh lại.
Tiếng thở đều đều của cô như quanh quẩn khắp căn phòng, cùng mùi nước hoa nam tính của hắn càng như một loại quan tâm, ấm áp cùng cực.
Dương Uy Vũ nhìn xuống vườn hoa anh túc.
Từ khi xây toà thành, vườn hoa này cũng được dựng lên, hơn nữa, cái tên trang trọng được đặt cũng chính là tên cô, Thanh Cầm.
Chỉ là lúc trước anh không biết vì sao cái tên này lại được dùng. Cho tới khi gặp được cô - Thương Thanh Cầm, người được Trường Tư Mộ từng chút ưu ái, yêu thương trân trọng.
Nhưng cô gái hiện tại, cho dù như thế nào, lương thiện bao nhiêu cũng không thể quên rằng, cô không phải Thương Thanh Cầm.
Ban đêm, gió thổi nhè nhẹ, đông lạnh câm, mây mù trên bầu trời, ánh đèn trên hành lang hiu hắt một màu trắng ảm đạm. Phía xa, cây thường xuân quấn quanh trên cây cột cao, một vào chiếc lá còn lại đu đưa.
Cây phong trước cổng chỉ còn trời trọi nhánh cây, dưới cột đèn cao trắng sáng, hoá thành những thanh băng cứng, lạnh lẽo và cô độc.
Thương Thanh Cầm trong cái lạnh cắt da chợt bừng tỉnh, đôi mắt đảo quanh căn phòng tối om. Linh tính cô lại mách bảo vô số điều chẳng lành.
Ngồi dậy khỏi chiếc giường màu xanh, cô nhìn quanh, chiếc chăn dày tuột xuống tới eo lộ ra bộ đồ ngủ màu xanh dương. Vẫn là bộ đó, trước đây, khi cô tỉnh dậy ở biệt thự Lưu Ly, cũng mặc chính bộ đồ ngủ này. Trong lòng cô trống rỗng, hình như một điều gì đó vô cùng quan trọng mà cô đã quên mất, chỉ còn lại một thứ gọi là dĩ vãng. Nhưng ngoài cảm thấy chua xót, không còn gì khác.
Cửa sổ sát đất mở toang, tấm mành che bay phấp phới, khung cảnh yên tĩnh, mùi hương hoa anh túc thoang thoảng.
Căn phòng màu xanh ư? Cô không thích.
Mùi hoa anh túc ư? Cô cũng không thích. Vì sao những thứ này lại ở đây? --- ------ ------
Tạp chí Thanh Hoa.
Thường Dĩnh ngồi trước màn hình máy tính giữa buổi tối, tối nay cả tạp chí phải tăng ca cho số tạp chí mới.
Sự biến mất của Thương Thanh Cầm làm cho mọi người không kịp trở tay, tửu quán Độc Tình được giao lại cho quản lí Trương, tuy nhiên, người vốn không có duyên gì tất nhiên việc kinh doanh bị tổn thất rất lớn. Hiện tại, Sở Tiếu Anh phải chạy đi chạy lại hai nơi cùng một lúc, vô cùng bận rộn.
Họ vẫn tưởng cô đang đi du lịch.
Danh sách chương