“Uông đại ca?” Phương Nguyên nhìn người đang đi vội vàng phía trước, bản thân thì cười trộm phía sau, “Uông đại ca, anh đừng giận em mà… Anh đi chậm lại chút em không theo kịp.”

Uông Mộc Hiên lập tức dừng lại, Phương Nguyên suýt nữa thì đâm vào lưng hắn.

“Lúc nãy em không cố ý gọi anh vậy đâu.” Phương Nguyên tỏ vẻ xin lỗi, “Do tình thế bắt buộc mà, bọn họ có mấy người thích hóng chuyện lắm, nếu em không gọi anh như vậy thì sẽ khó kết thúc mọi chuyện lắm.”

Tuyệt đối không phải vì cậu muốn trêu người ta đâu!

Uông Mộc Hiên xoay người đối diện với cậu, quạu mặt không nói gì.

“Uông đại ca, em sai rồi.”

Phương Nguyên lén túm lấy tay Uông Mộc Hiên, lắc nhẹ.

“Bọn họ ngày nào cũng ăn no rửng mỡ đi bàn tán chuyện của em thế à?” Uông Mộc Hiên giơ ngón tay chọc lên trán Phương Nguyên, bất mãn nói, “Em cũng vậy, hiền lành thế làm gì, trông như cô vợ nhỏ suốt ngày bị ức hiếp ấy.”

“Em nào có.” Phương Nguyên lẩm bẩm, lại ngẩng mặt lên cười híp mắt hỏi, “Thì ra Uông đại ca tức giận vì chuyện này ạ, nãy em còn tưởng anh không vui vì em gọi anh là ông xã chứ.”

“Em gọi tôi là ông xã là chuyện đương nhiên còn gì?” Uông Mộc Hiên bực bội, giấy kết hôn cũng đã nhận rồi, hắn không phải là chồng Phương Nguyên thì là cái gì, “Chẳng lẽ em muốn gọi tôi là đại ca cả đời à? Tôi không thiếu em trai, cũng không biến thái đến độ lên giường với cậu nhóc gọi tôi là đại ca…. Ô.”

“Được rồi ông xã à, anh đừng nói nữa!” Phương Nguyên bịt cái mõm cún của Uông Mộc Hiên lại, tai nóng bừng cả lên, “Về nhà về nhà thôi!”

Alpha này rốt cục có biết bản thân đang nói gì không vậy? Xấu hổ chết mất thôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện