Uông Mộc Hiên không ngờ tới thằng ranh Uông Mộc Nhan này lại giở trò quỷ khi hắn vắng mặt.

“Em đang nói tiếng người đấy hả? Sao lại khiêu khích anh ruột mình ly hôn!”

“Đại ca?” Uông Mộc Nhan rất sợ anh mình, nhìn sắc mặt hắn thì càng sợ hãi hơn, “Em chỉ là… chỉ là không muốn hai người phải hy sinh hạnh phúc của mình, như vậy không công bằng với A Nguyên, hạnh phúc cả đời của cậu ấy…”

Uông Mộc Nhan nói năng lộn xộn, Uông Mộc Hiên nghe mà sầm mặt, Phương Nguyên phải ngắt lời cậu ta.

“Không có hy sinh gì cả.” Phương Nguyên cười sờ bụng mình, “Tớ và anh cậu đã có bé cưng rồi.”

Phương Nguyên nhìn Uông Mộc Nhiên, quả nhiên thấy đối phương sửng sốt mất tự nhiên.

Uông Mộc Nhan cũng bị tin tức này chấn động, đang định nói thì bị Phương Nguyên kéo tay vào nhà.

“Đi thôi, đến giờ ăn rồi.”

Uông Mộc Nhan đang khiếp sợ đến độ đi đứng cứng đơ như khúc gỗ, còn Phương Nguyên lùi bước đi sóng vai với Uông Mộc Hiên.

Phương Nguyên nói nhỏ: “Trước đó anh nói với em giả vờ có em bé, không được trách em đâu đấy.”

Uông Mộc Hiên cau mày hạ giọng nói: “Lúc đó là tôi muốn em được chia nhiều tiền hơn khi ly hôn.”

Phương Nguyên cười một tiếng, hất tay Uông Mộc Hiên ra làm bộ bỏ đi trước: “Vậy để em nói với tiểu Nhan là em sinh non, để cậu ấy giúp em chia tài sản, ép khô anh nhé.”

“Nói lung tung gì đấy…”

Phương Nguyên bị Uông Mộc Hiên kéo giật lại, bóp mặt.

“Tôi đổi ý rồi.” Mùi hoa nhài trên người Uông Mộc Hiên ngấm ngầm bọc lấy Omega thuộc về hắn, “Em chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Phương Nguyên nguýt mắt, nhưng bị pheromone mập mờ quấn lấy mà không hiểu: “Chuẩn bị gì ạ?”

Uông Mộc Hiên đến gần bên tai Phương Nguyên, hôn lên dái tai mềm mềm.

Hắn nói.

“Chuẩn bị lấp liếm đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện