- Thằng kia, mày bắt nạt gì con Út thế hả? Giọng cậu Kiên oang oang từ đằng xa. Hôm nay cậu đã cố dậy sớm lắm rồi đấy nhé. Mọi khi cậu ngủ trương ngủ nứt đến tận mười một giờ mới mò mẫm xuống ăn trưa. Tại đang nghỉ hè mà, cậu lý luận, cậu đang tuổi ăn tuổi ngủ, ba mẹ cho cậu thoải mái tí chút đi.

- Tao đang dạy Út tập thể dục. Mày cũng tập đi cho giảm mỡ.

- Đúng rồi đấy cậu Kiên.

- Cái con này, mày dám chê tao béo à?

- Em đâu dám ạ!

- Không tập tành gì nữa. Tao vừa xin mẹ rồi. Giờ mày làm người hầu riêng của tao.

Người hầu riêng? Hình như lúc mới về cậu Kiên cũng bảo với Út thế mà Út không để ý. Mà bà chủ đã giao việc cho Út thì Út phải nghe thôi. Út chào cậu Trung rồi chạy theo cậu Kiên lên nhà.

*****

- Con không đồng ý Út làm người hầu riêng của thằng Kiên đâu!

- Sao thế Trung? Kiên nó không tự giác được như con, nó cần có người nhắc nhở. Mẹ thấy con bé ấy cũng nhanh nhẹn, hoạt bát, có nghĩa khí nữa chứ!

Cậu Trung nghe mẹ nói thế, cũng hậm hực mà chẳng nói được gì. Đúng là chỉ có thằng anh đểnh đoảng lười học của cậu mới cần có người kè kè thúc giục, chứ cậu thì cần gì, cậu muốn đòi cũng chả được.

****

Út theo cậu Kiên lên tận phòng cậu. Phòng cậu ở tầng ba, cách xa phòng cậu Trung đến tận năm phòng. Phòng rộng mà nhìn bừa bộn quá. Đồ chơi thì nhiều, lại toàn đồ xịn, mà vứt đống chồng chất lên nhau, lại còn bị phá hỏng nát ra ấy. Cậu chả biết giữ đồ chơi gì cả. Thì tại, cậu tò mò mà, nên cậu tháo tung hết ra, rồi lại chả biết lắp lại thế nào, nên đồ nào vào tay cậu một thời gian ngắn là cũng hỏng hết cả. Có mỗi cái xe điều khiển từ xa là cậu giữ kỹ lắm, thế mà giờ nó cũng đã yên nghỉ nơi đáy hồ mất rồi.

Con Út nhìn quanh một lượt, rồi nó bắt tay vào dọn dẹp. Nó cho tất cả lũ đồ chơi của cậu vào một cái thùng gần đó, rồi nó sắp xếp lại đống sách vở trên cái bàn đầy bụi của cậu. Có vẻ như từ hồi bế giảng năm học là cậu không thèm sờ gì đến sách vở thật. Bụi bay mù mịt làm Út ho sặc sụa.

- Mày cứ kệ đấy cũng chẳng chết ai!

- Thôi mà, em phải dọn dẹp cho gọn.

- Tao bảo mày cứ kệ đấy, mày lại đây!

- …

Út đành tiến lại cái giường êm ái chất hai cái chăn vo viên. Cậu Kiên vỗ vỗ nó ngồi xuống. Rồi cậu bảo nó:

- Mày nghe đây, làm người hầu của tao là phải tuân thủ.

- …

- Thứ nhất, tao bảo gì mày phải nghe nấy!

- …

- Thứ hai, tao đi đâu mày phải theo đấy!

- …

- Thứ ba, mày không được nói chuyện với thằng Trung nữa.

- Sao lại thế ạ, anh… à cậu Trung tốt lắm mà.

- Tao nói mày có nghe không? Ai là chủ của mày?

- …

Út chả biết nói gì, cậu chủ bảo gì thì nó đành nghe nấy thôi. Cậu không đánh nó như cô Bảo Anh là may lắm rồi. Nó cúi mặt xuống.

Cậu Kiên thấy con này cũng ngoan. Cậu bảo nó gọi chị Dịu mang đồ ăn sáng lên phòng cho cậu. Chả mấy khi cậu dậy sớm, đói quá thể đáng.

Chị Dịu vội mang lên phòng cho cậu chủ bát bún riêu cua bò thơm nức mũi. Bác Bảy làm món này ngon nhất đấy, nên bữa sáng cả nhà hay có món này. Người làm cũng được ăn, chỉ là không có thịt bò thôi. Chị bảo Út.

- Út xuống nhà bếp mà ăn sáng.

Út vâng dạ định theo chị xuống nhà, nhưng cậu chủ của Út đã quát giật giọng:

- Ai cho mày đi mà mày đi. Nãy tao vừa bảo gì?

- …

Út lại đứng tần ngần. Cậu Kiên nói thêm với chị Dịu:

- Chị mang bát bún của nó lên đây luôn đi.

Chị Dịu hơi ngạc nhiên, cũng hơi bực bực. Sao chị phải hầu hạ con nhỏ này chứ? Con Út nghe cậu nói thế, vội chạy xuống bưng bát của nó lên.

Hai bát bún riêu cua thơm ngào ngạt ở trước mặt. Con Út lau đũa thìa cho cậu rồi mời cậu ăn. Nó háo hức lắm, mắt nó sáng lên, hình như từ bé đến giờ nó mới ăn bún riêu cua có một lần, hôm nó được theo cô Liên ra chợ sáng. Nhưng có vẻ như bát bún cua ấy không ngon bằng bát này thì phải. Nó nuốt nước miếng ực một cái, chờ cậu ăn. Nó phải chờ cậu ăn trước rồi mới dám ăn.

- Này, bát mày thiếu cái này.

Cậu Kiên gắp một nửa thịt bò trong bát cậu bỏ sang bát của Út.

- Ơ… không, cậu ăn đi.

Út nào dám, nó cũng nghe bác Bảy bảo thịt bò này dành cho nhà chủ thôi. Người làm được ăn sái là tốt lắm rồi. Nó thì cần gì, được ăn thôi đã là diễm phúc lắm rồi.

- Mày nhớ tao nói gì không? Ăn đi!

- …

Nói rồi, cậu bắt đầu ăn.

Út gắp miếng thịt bò tai tái đúng điệu bỏ vào mồm. Ôi hóa ra vị thịt bò nó ngon ngọt đến thế này cơ à? Má nó hồng hồng, tại bát bún riêu nóng hay tại nó cảm động quá nhỉ?

Ăn xong, Út mang hai cái bát tô xuống nhà rửa rồi cất. Dưới nhà, mọi người cũng tản ra làm việc của mình. Út chả có thời gian mà quan sát, vội chạy lên phòng cậu, không cậu lại mắng.

Cậu Kiên đang bày bộ trò chơi câu cá của cậu ra chơi. Ô hay thế, lũ cá cứ quay vòng vòng, miệng mở to đớp đớp. Cái hộp đựng lại còn có nhạc với phát sáng nhấp nháy nữa. Con Út tròn mắt. Ở nhà kia cô Bảo Anh cũng có nhiều đồ chơi, nhưng đồ chơi của cô toàn đồ hàng, búp bê, chứ chả có những đồ như của cậu.

Thấy con nhỏ đứng há mồm, cậu thích chí bảo nó:

- Tao với mày thi câu cá đi!

- Em không biết chơi.

- Dễ ợt, mày cầm cái cần câu này, thấy con nào há mồm thì cho cái móc câu vào rồi nhấc lên là được.

Út đương nhiên thích chơi. Nó liền chạy lại, cầm một cái cần câu. Nhưng, sao bọn cá này nó mở mồm đóng mồm nhanh thế nhỉ, Út run run hoa cả mắt, chả câu được con nào.

Cậu Kiên chơi quen rồi, nên cậu câu nhanh. Một lúc cậu câu được quá nửa cá.

- Mày thua rồi Út ạ.

- Cậu siêu thế, em chả câu được con nào.

- Đương nhiên. Tao mà lại. Giờ mày bị phạt, ai bảo mày thua.

- Phạt?

- Ừ, giờ mày phải… thơm tao một cái vào má. Đứa nào thua phải thơm đứa kia một cái.

Út ngượng lắm. Nó đã bao giờ dám thân mật với con trai như thế đâu. Lúc trước, Út có theo cô Bảo Anh ra đầu ngõ chơi, lũ con trai ở đó có đứa đánh bạo thơm Út một cái vào má, hại Út bị cô Bảo Anh về mách mẹ là Út lẳng lơ. Hôm ấy Út bị một trận no đòn, đến giờ vẫn còn sợ.

Thấy Út run run, cậu Kiên sốt ruột, lại quát lên:

- Mày có thực hiện hình phạt không thì bảo?

Út sợ cậu giận, đánh bạo thơm chụt một cái vào má cậu. Cái má cậu phinh phính yêu chết đi được. Cậu béo, nhưng so với cô Bảo Anh thì cũng chả là gì, cậu chỉ là mẫm mạp đáng yêu mà thôi. Út đỏ bừng mặt, mắt lại rơm rớm. Nó sợ quá mà. Còn cậu Kiên, hình như cậu đang phởn. Lần đầu tiên cậu được con gái thơm má, mà lại là Út. Cậu cười nhe răng.

- Chơi lại đi, lần này tao chấp mày ba con.

- Thôi, em chả chơi nữa đâu.

- Tao bảo mày chơi mày có chơi không?

- …

Út nào có dám cãi, nó lại cầm cái cần câu. Lần này Út quen tay hơn, nên câu cũng được mấy con. Nhưng sao cậu tự dưng lại câu chậm thế, toàn thả trượt. Út câu được quá nửa. Thế là, cậu bị phạt. Cậu nhe răng cười nham hiểm.

Út đã đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống rồi. Cậu sẽ thơm má nó. Nó nhắm mắt lại chờ đợi. Má nó bị một cái gì mềm mềm lướt qua, nhanh thôi, mà nó nhớ mãi. Nó chạy vụt xuống nhà.

- Em không chơi nữa đâu, cậu tha cho em!

Cậu Kiên cười ngây ngốc. Thôi, cậu tha cho mày đấy. Cậu cũng đỏ hết cả người lên vì ngượng đây này.

Sau lần chịu phạt ấy, con Út nhất định không chịu chơi các trò chơi mà có hình phạt thơm má của cậu nữa, cậu dọa đánh nó nó cũng không sợ, nên cậu Kiên cũng đành chịu.

Cậu Kiên và Út, hai đứa vừa là chủ tớ, vừa là bạn, ngày ngày cùng nhau chơi các trò chơi con trẻ mà lúc trước cậu Kiên chỉ chơi có một mình.

Một tháng nghỉ hè vui vẻ đầu tiên trong cuộc đời cậu Kiên và Út êm ả trôi qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện