Sáng sớm hôm sau, hai người đến Hoạ Cẩm Đường tập hợp với Văn Minh Viễn, Văn Minh Viễn đã sắp xếp thuê riêng một chiếc xe lên núi, đến nơi chắc mất khoảng chừng ba tiếng lái xe.
Để hành động dễ dàng hơn, Ôn Từ không mang sườn xám mà mang theo hai bộ quần áo rộng rãi thoải mái.
Văn Minh Viễn đeo một cái túi du lịch giản dị, tinh thần vô cùng phấn chấn, nếu chỉ nhìn lướt qua, cảm giác ông ấy còn trẻ hơn tuổi thật đến hẳn mười tuổi.
Tài xế là người quen của ông ấy, hai người ngồi ghế lái và ghế phụ lái phía trên, còn Thịnh Kinh Lan và Ôn Từ ngồi đằng sau, bốn người là vừa đủ xe.
Lúc Thịnh Kinh Lan ra phía sau mở cốp xe cất hành lý, Ôn Từ theo bên cạnh anh.

Rồi đến khi cả hai lên xe, Thịnh Kinh Lan lại mở cửa xe cho cô, vốn dĩ những hành động này không khác gì so với bình thường, nhưng Văn Minh Viễn lại nhạy cảm phát hiện bầu không khí xung quanh hai người đã thay đổi.
“Tôi thấy hai người hôm nay có gì đó sai sai.” Văn Minh Viễn từ phía trước quay đầu lại nói chuyện với hai người bọn họ.
Ôn Từ ngơ ngác: “Sao ạ?”
Ánh mắt Văn Minh Viễn dừng ở đôi bàn tay đang siết chặt lấy nhau, trêu chọc cặp tình nhân trẻ tuổi: “Đúng là tuổi trẻ tốt thật đấy, tình cảm cũng ngày một tốt hơn.”
Hôm qua tới chỗ ông, hai người bọn họ ở bên cạnh nhau rất lâu nhưng không hề nắm tay, hôm nay ngồi trên xe vẫn còn phải tay chân quấn quýt, không phải là tình cảm phát triển nhanh chóng sao?
Ôn Từ nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của ông, cô vội vàng rút tay về, thế nhưng động tác giấu đầu lòi đuôi này lại khiến hai vị tiền bối phía trước bột cười.

Thấy Ôn Từ da mặt mỏng nên họ cũng không trêu ghẹo thêm, chỉ tiếp tục nói chuyện với nhau, không để ý cặp tình nhân ở phía sau nữa.
Ôn Từ thấy hai vị tiền bối không nhìn về phía sau nữa, cô lặng lẽ đưa tay sờ sờ mặt.

Cô không biết mặt mình có đỏ ửng lên hay không, nhưng cô cảm giác nóng lắm rồi.
Mà cũng đúng là không giống nhau.
Vốn cô cứ nghĩ mối quan hệ giữa cô và Thịnh Kinh Lan đã tới mức “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, thế nhưng ai mà ngờ, ngày hôm qua Thịnh Kinh Lan lại bày tỏ với cô: “Em có muốn yêu đương với anh không?”
Anh làm cô xấu hổ đến mức chỉ có thể gật đầu, Thịnh Kinh Lan nhéo mặt cô rồi hôn thật sâu, Ôn Từ mới thật sự cảm nhận được cảm giác được người khác tỏ tình, mà đó còn là người mình thích.
Cái cảm giác sung sướng này lan từ lồng ngực đến toàn thân, vui vẻ đến mức cả người như muốn bay vút lên cao.
Văn Minh Viễn nói hai người bọn họ không giống hôm qua, đúng là như vậy, nếu mà so với hôm qua, so với trước đây, cô càng lúc càng thích Thịnh Kinh Lan nhiều hơn.
Xe chạy bon bon trên đường, Ôn Từ dựa vào vai Thịnh Kinh Lan đánh một giấc, đến khu vực đường xá bắt đầu khúc khuỷu cong quẹo, Ôn Từ bị xe lắc đến tỉnh giấc.
Cô dụi dụi mắt, tầm nhìn vẫn còn hơi mơ hồ: “Chúng ta lên núi rồi à?”
“Mới lên được không lâu.” Tay Thịnh Kinh Lan vẫn còn chống lên cửa sổ phía cò, sợ cô nghiêng ngà rồi đập đầu trúng.
Nửa sau đoạn đường, Ôn Từ hoàn toàn tỉnh táo lại, đường núi gập ghềnh không dễ đi, xe lắc lư đến mức cô choáng váng.

Lần trước chỉ là ngồi xe máy đi trên đường lớn thôi, lần này là đường lên núi vừa nhiều đá sỏi lại vừa có bùn.
Cơ sở vật chất nơi này cũng không tốt, dù đã chuẩn bị tâm lý trước khi đến đây nhưng khi tận mắt chứng kiến mới càng cảm thấy nơi này sâu thẳm lại còn heo hút.
Con đường núi được bao quanh bởi những khu rừng rậm rạp cao chót vót, từ bên ngoài hầu như không thể nhìn thấy mặt trời.
Ôn Từ đến sát bên Thịnh Kinh Lan, thì thầm: “Hồi trước em có đi leo núi với bạn bè, nhưng ngọn núi vừa dốc vừa thẳng đứng thế này thì chưa thấy lần nào.”
Thịnh Khinh Lan nghiêng đầu: “Không phải bây giờ em đã thấy rồi sao?”
“Cao thật đó.” Cô nhỏ giọng nói.
“Em đang sợ thật à?” Tay Thịnh Kinh Lan lại nhéo đầu vai cô.
“Có hơi hơi.” Đối với một thế giới mới thế này, cô thừa nhận bản thân nhát gan.
Người nào đó nhân cơ hội chòng ghẹo: “Thế thì em phải nhớ luôn luôn nắm chặt tay anh đấy.”
“Ừm.” Ôn Từ nghiêm túc nhìn anh, hệt như một lời thề nguyện vậy, cô nắm chặt lấy tay anh.
Mãi đến khi đi đến cửa thôn, việc đầu tiên Văn Minh Viễn làm là liên hệ với trưởng thôn.


Đây không phải là lần đầu tiên Vân Minh Viễn đến ngọn núi này, ông ấy có quen với trưởng thôn ở đây, lần này lên núi cũng là do trưởng thôn gọi điện thoại báo cho ông trong núi đào ra được quặng có màu sắc.
Ôn Từ bị say xe đến choáng váng, cô vừa xuống xe đã lập tức chạy ra hít thở không khí trong lành mới mẻ.

Thịnh Kinh Lan ở bên cạnh vặn nắp chai nước cho cô, sau khi Ôn Từ uống xong mới từ từ tỉnh táo lại: “Em không sao.”
Trưởng thôn nhanh chóng đến đây đón mọi người, sau đó dắt họ đến nghỉ trong nhà của ông ấy.
Văn Minh Viễn nói chuyện với ông ấy một lát rồi từ từ nhắc tới vấn đề chỗ ở: “Lần này đi với tôi còn có thêm hai người bạn trẻ này tới trài nghiệm cuộc sống, anh xem sắp xếp chỗ ở cho hai người họ giúp tôi được không?”
Trưởng thôn ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Nhà của em hai Tôi có vẻ rộng, để tôi tìm bên đó nói chuyện.”
Văn Minh Viễn vội vàng nói: “Vậy nhờ anh giúp đỡ bọn tôi nhe”
Thôn trưởng xua tay: “Ây dà, nói mấy chuyện khách sáo thế làm gì.”
Cơ sở vật chất của thôn làng này chắc là nơi đơn sơ nhất mà Ôn Từ từng ở trong cuộc đời, thế nhưng lại tốt hơn trong trí tưởng tượng bay cao quá độ của cô.
Cô chỉ từng nhìn thấy mấy thôn làng nghèo khó trên mạng, nhưng đến tận nơi mới phát hiện chỗ này bọn họ cũng sẽ dùng xi măng xây nhà, phòng ngủ cũng dùng gạch men lót sàn, sạch sẽ và ngăn nắp.
Người trong thôn cũng dễ gần hơn trong tưởng tượng của cô, bọn họ xếp hai người nghỉ tạm ở một gia đình họ Tiền, nhà này chỉ có một cặp vợ chồng đã lớn tuổi và một đứa cháu gái mười tuổi.
Bọn họ nói: Trên lầu này năm ngoái mấy ông bà vừa sửa lại đấy, để cho con trai với con dâu vào thành phố đi làm rồi trở về ở cho thoải mái.
Không chỉ thế, bọn họ còn cố ý giết gà thiết đãi hai người, nhiệt tình tới mức Ôn Từ ngượng ngùng không biết làm sao.

Cô định trở tiền phòng ở xem như lò đáp trở thịnh tình, thế nhưng bên đó nhất định không lấy là không lấy.
Bà lão thế mà vẫn còn rất khoẻ, lúc Ôn Từ muốn gửi tiền cho bà bị đẩy ngược lại, suýt chút nữa đã bẻ gãy mất tay của cò.
Thế này rồi nên Ôn Từ không dám đưa gì cho bà Tiền nữa, cô len lén bàn với lại Thịnh Kinh Lan, định khi nào đi khỏi nối này thì để lại một ít thù lao.
“Tay em bị sao thế?” Thịnh Kinh Lan thấy cô cứ liên tục vặn qua lại cổ tay, cảm giác không hề thoải mái.
Ôn Từ cười khẽ lắc đầu, cô chỉ nói vừa rồi không cẩn thận nên bị trái tay.
“Lại đây nào.” Thịnh Kinh Lan ngoắc tay gọi cô lại, khi Ôn Từ đến thì gần thì tay trái Thịnh Kinh Lan nắm lấy cánh tay cô, tay phải nhéo bàn tay cô, lại còn nhẹ nhàng xo.a nắn ở chỗ lòng bàn tay.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, Ôn Từ kinh ngạc hỏi: “Anh còn biết mát xa cơ à?”
Thịnh Kinh Lan mím môi: “Không hề.”
“...” Thế sao nhìn anh chuyên nghiệp đến thế.
Cô phát hiện, khi Thịnh Kinh Lan đứng đắn nghiêm túc thật sự có thể hù doạ được người khác, làm cho bọn họ cảm giác cái gì anh cũng biết làm.
Có điều từ tận đáy lòng Ôn Từ cảm thấy Thịnh Kinh Lan đúng là một người bạn trai vô cùng tốt, anh sẽ luôn cẩn thận chú ý hết tất cả tình huống của cô, cũng kịp lúc phản ứng theo tình huống đó.
“Buổi chiều em có muốn ra ngoài đi dạo không?”
“Được.”
Bây giờ đã là hai giờ rưỡi chiều, trong núi trời rất nhanh tối nên bọn họ định buổi sáng ngày mai mới bắt đầu lên núi.
Không khí trong núi trong lành mát mẻ, không hề giống như thành phố ồn ào náo động tràn ngập bụi bặm, nếu phóng tầm mắt nhìn ra xa, cảm giác cứ như bản thân đã lạc vào thế giới của Phù Thuỷ xứ Oz.
Ôn Từ vui vẻ cầm điện thoại di động quay video ba trăm sáu mươi độ, cô định chia sẻ cho bà ngoại với mấy người bạn ở thành Nam.

Thế nhưng tín hiệu trong núi không ổn định, nên chỉ có thể gửi được hai tấm ảnh qua trước.
Hai người tiếp tục đi dọc theo con đường đất, ngoài ruộng đang có nông dân gập người xuống cấy mạ.
Ôn Từ thuận miệng hỏi: “Bình thường sẽ gieo mạ vào tầm tháng Tư hoặc tháng Năm mà nhỉ?”
Thịnh Khinh Lan giải thích thắc mắc cho cô: “Bây giờ đang là vụ lúa mùa.”
Từ lần cuối cô đi Nông Gia Nhạc với bạn bè thì cũng đã thấy qua khung cảnh thôn sơn ruộng đồng hoang sơ, nhưng kiểu địa phương dần bị du lịch hoá rất khác loại núi rừng chưa từng bị khai thác du lịch này.
Ôn Từ lại bị quả dại màu đỏ ven đường thu hút tầm mắt, cò tò mò hỏi: “Đây là quà gì nhỉ? Sao nó có thể mọc như vậy, ăn được không?”
Thịnh Kinh Lan cảm giác như là một cuốn bách khoa toàn thư biết đi, anh có trách nhiệm cung cấp câu trà lời: “Đó là phúc bồn tử (dâu tằm), là cây dại, ăn được.”
ÔÔn Từ quà thật vô cùng ngạc nhiên: “Sao cái gì anh cũng biết thế?”

“Vậy sao em chẳng biết gì cả thế Ôn Khanh Khanh-” Anh cười vô cùng thiếu đòn, sau đó lại hái một quà xuống đưa cho Ôn Từ: “Em ăn thử xem.”
Trái cây chưa rửa, Ôn Từ hối do dự.

“Đỏng đảnh thật đấy.” Thịnh Kinh Lan trở tay thả vào miệng mình.
Ôn Từ trừng to mắt, tựa như đang lên án hành động ăn tươi nuốt sống của anh.

Người đàn ông khe khẽ cười, anh kéo gáy cô, dùng miệng đút cô nửa quả còn lại.
“Bé con, để anh phổ cập khoa học thêm một chút cho em, quà phúc bồn tử còn có thể...” Anh cố ý kéo dài câu ra, kề sát bên tai cò: “Bổ thận tráng dương.”
Ôn Từ yên lặng nuốt xuống nửa quà phúc bồn tử trong miệng, cô cúi đầu, nửa ngày sau mói nghẹn ra một câu trả lại: “Chắc anh không cần ăn đâu.”
Nếu mà còn nói tiếp, cô không biết Thịnh Kinh Lan sẽ như thế nào, nhưng cô chắc chắn bàn thân sẽ bị anh “lăn lộn” rất thảm thiết.
Một ngọn gió thổi lướt qua, cũng thổi tan nét đỏ ửng trên khuôn mặt Ôn Từ.
Vùng thôn sơn núi rừng yên tĩnh, cô lại như đang nhảy múa cùng với gió, khoe sắc đẹp với những bông hoa không rõ tên, hưởng thụ cảm giác an nhàn tự tại.

Bên cạnh lại có người mình yêu thích cùng đồng hành, dường như cảm giác mọi thứ không bao giờ ngừng lại.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, chưa gì mà đã thấy mặt trời sắp xuống núi, Ôn Từ tìm được một gốc đợi thụ đang hứng ánh chiều tà: “Em qua bên đó chụp mấy tấm ảnh nhé.”
“Đi đi.” Mấy cô gái rất dễ sa đà chụp ảnh không ngừng, Thịnh Kinh Lan đã dự đoán trước được nên nhanh chóng tìm một chỗ khô ráo mà ngồi tạm.
Thịnh Kinh Lan ngồi ngay bờ ruộng, anh hái mấy cảnh cây dài quấn lại thành một cái vòng, sau đó lại hái tiếp mấy bông hoa màu vàng nhạt điểm xuyết trang trí, không lâu sau anh đã tự tay làm ra một cái vòng hoa trông giản dị mà lại vô cùng xinh đẹp.
Anh đợi đến khi Ôn Từ quay lại thì thuận thế đưa vòng hoa ra: “Tặng cho em.”
Ôn Từ không nhận mà lại ngồi xổm trước mặt anh.

Thịnh Kinh Lan ngầm hiểu, anh nhanh chóng cải vòng hoa lên mái tóc cô.
Ôn Từ sờ vòng hoa nhỏ nhắn trên đầu, cô cười vô cùng xinh đẹp, thu thuỷ trong xanh, giang sơn nhạt nhoà.
Ngày đầu tiên lên núi sinh hoạt, Ôn Từ chơi vô cùng thoải mái vui vẻ, buối tối quay lại với nhà thôn quê, bà Tiền bưng ra một nồi canh gà được hầm rất kỹ lưỡng: “Đây là gà nhà bà tự nuôi, không ăn chút đồ công nghiệp nào, rất ngon đó.”
Ôn Từ lại gần nếm thử một miếng, thiếu chút nữa là bị nóng đến phỏng.
Thịnh Kinh Lan không hề giữ kẽ mà cười nhạo cô, anh còn bồi thêm mấy câu: “Em có còn là cô Ôn mà ngày xưa anh quen biết không đấy?”
Anh vẫn còn nhớ rõ lúc ban đầu làm quen, Ôn Từ uống một hớp trà cũng phải vô cùng chú trọng hình tượng.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Ôn Từ mới lặng lẽ giải thích với anh: “Chỉ là em thấy bà quá nhiệt tình thôi mà.”
Bà Tiền nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt tha thiết, cứ như đang mong cô nhanh chóng nếm thử một miếng xem thế nào.
“Được rồi.” Thịnh Kinh Lan đồng ý với lý do của cô.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Văn Minh Viễn muốn vào trong núi đào quặng, hai người thu dọn đơn giản một chút rồi xách hành lý đến nhà trưởng thôn tập hợp.
Trưởng thôn nói: “Hôm trước Lâm Mộc Sâm là người đào ra được quặng đá, cậu ta sẽ tới đây ngay thôi, buổi chiều sẽ đưa mọi người đến chỗ đó.
Trong chốc lát, một người đàn ông trẻ tuổi đi đến.
Người đàn ông này mặc một chiếc áo rộng rãi, tóc tai gọn gàng, bắp tay lực lưỡng cuồn cuộn cơ bắp, làn da màu lúa mạch trong rất khoẻ khoắn.
“Tôi là Lâm Mộc Sâm.” Anh ta giới thiệu bản thân ngắn gọn rồi lấy ra một khối đá màu đỏ, hỏi thử Văn Minh Viễn có đúng phải là thứ ông ấy cần không.
Văn Minh Viễn nhìn thấy thì cực kì hào hứng, ông gấp gáp không chờ nổi chỉ muốn đi vào lộp tức, Lâm Mộc Sâm liền dẫn ba người vào sâu trong rừng.
Đến lúc đối diện với núi sâu vời vợi, Ôn Từ cúi đầu nhìn đôi giày trắng đang mang, chắc là chuyến này xong đem vứt luôn thì vừa.
Suốt dọc đường, Ôn Từ đều bám chặt lấy tay của Thịnh Kinh Lan, cô là người phụ nữ duy nhất trong đoàn, thoạt nhìn có vẻ mành mai yếu đuối, mọi người đều lo lắng cô không chịu nổi.


Ấy thế mà Ôn Từ nhìn thì nhu nhược nhưng khi leo núi lại không hề than vãn lấy một tiếng nào.
“Em cũng là người từng đi leo núi rồi đấy.” Tuy cái đó chỉ là núi trong khu du lịch ngắm cảnh, toàn bộ đoạn đường cũng có lan can và rào chắn có thể dựa vào mượn lực.
Nếu cô đã quyết định đi thì chắc chắn không thể khiến cả đoàn phải chờ đợi vì đánh giá chủ quan của bản thân.
“Thầy Văn, ở một nơi rộng lớn như thế này thì làm sao mình có thể tìm ra được chỗ có quặng đá mình cần tìm?”
“Cái này chủ yếu dựa vào kinh nghiệm tích luỹ.” Văn Minh Viễn dùng hết sức cuốc đất.

Mãi đến lần thứ tư cuốc mạnh xuống, ông cuối cùng cũng tìm được khoáng thạch màu đỏ.
Ôn Từ cầm lấy dụng cụ thử cuốc hai nhát, thế nhưng đất nơi này quá cứng, làn da mềm mại của cô bị mấy dụng cụ thô sơ này ma sát đỏ ưng cả lên.

Thịnh Kinh Lan lấy lại đồ đạc trong tay cô, không cho cô động vào nữa.
Nơi này không phải là mỏ khoáng, không có khoáng thạch số lượng lớn có thể khai thác, việc tìm được hay không chỉ là dựa vào may rủi.
Ôn Từ đi theo bọn họ thu thập kiến thức, từ mấy thứ quả trên cây tới mấy cảnh hoa ngọn cỏ bò trên đất đều làm cỏ thấy ngạc nhiên mới mẻ.
Mấy người bọn họ ở trong núi đào chỗ này cuốc chỗ kia cũng mấy tiếng đồng hồ, đôi giày trắng của Ôn Từ dính đầy bùn đất lẫn tro bụi.

Người đẹp ngày thường không dính một hạt bụi nhân gian bây giờ lại thành cô bé lọ lem.
Tranh thủ mấy lúc cô không chú ý, Thịnh Kinh Lan giơ di động lên chụp lén vài tấm ảnh.
Sau khi chụp xong, anh coi lại thành quà chụp ành thì ý cười trong đôi mắt càng lúc càng nhiều.
Ôn Từ hồn nhiên không hề phát hiện.
Đi đến kiệt sức, Ôn Từ muốn tìm một chỗ để ngồi nghỉ nhưng cô ngó trái ngó phải vẫn không có, toàn bộ nghị lực đều dùng để chống lại ham muốn được ngồi bệt xuống.
Không biết Thịnh Kinh Lam tìm được một bó cây cỏ nào, anh quét quết sạch bụi ở trên một tàng đá rồi nói với cô: “Em ngồi tạm ở chỗ này một chút đi.”
Ôn Từ cũng không cậy mạnh nữa, cò lập tức ngồi xuống nghỉ tạm.
Ba người kia đang ở phía trước, nhưng toàn bộ sự chú ý của Ôn Từ đều dồn lại trên người Thịnh Kinh Lan.

Vị thiếu gia vốn ngậm thìa vàng từ lúc sinh ra nay lại ung dung đi theo người thầy lớn tuổi của mình vào trong núi sâu rừng già đào khoáng thạch, anh là người vốn bình thường hay thích chọc ghẹo cô nay lại dùng một bó cây cỏ quét sơ đất cát giúp cô, đúng thật là một người tốt.
Hoặc ít nhất là cho đến hiện tại, Ôn Từ vẫn nghĩ như thế.
Cô ngồi ở chỗ này tầm khoảng nửa tiếng thì Thịnh Kinh Lan trở về đón cô: “Ôn Từ, đi thôi em.”
“Đi nào.” Ôn Từ đột ngật đứng dậy nên không ngờ đến mấy viên đá vụn ở dưới chân, thân thể không tự chủ trượt xuống, may mắn việc nhảy múa lâu năm khiến cô phản xạ nhanh nhẹn, ngay vào thời khắc nghìn cân treo sợi đã chống đồ được hòn đá, ổn định lại thân thể của mình.
Chỉ là lúc đó trụ bằng chân trái, đến khi Ôn Từ cử động thì lại thấy đau đớn lan nhanh từ cổ chân.
Thịnh Kinh Lan nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, Ôn Từ ôm chân, giọng nói mang ý có lỗi: “Hình như bị xái chân rồi.”
Thịnh Kinh nắm lấy cánh tay cô, mắt lại nhìn chằm chằm chân còn lại của cô: “Em còn đi được không?”
“Vẫn ổn.” Chỉ có điều nơi này chỗ nào cũng là những dốc đứng, nếu cô cứ khập khiễng chân này chân kia xuống núi thì chắc là không trụ nổi đến nơi.
“Để tôi xem thử thế nào.” Lãm Mộc Sâm đột nhiên tiến lại gần, hai người nghi ngờ nhìn anh ta, anh ta đành nói ra thân phận mình: “Tôi từng học y.”
Ôn Từ lại ngồi xuống tàng đá ban nãy, đưa cái chân bị thương ra, Lâm Mộc Sâm khom gối ngồi xổm trước mặt cô, sờ thử qua mắt cá chân của cô.
Tuy lò người bệnh trước mặt bác sĩ thì không quan trọng giới tính, nhưng nhìn cái cảnh này lại khiến Thịnh Kinh Lan vô cùng khó chịu.
Lâm Mộc Sâm không mặc áo blouse trắng, nơi này cũng không có cảm giác như bầu không khí ở bệnh viện, nhìn qua chỉ thấy một người đàn ông đang đụng vào đôi chân trắng nõn của Ôn Từ.
Thịnh Kinh Lan nắm chặt cây búa trong tay, anh cực kì cực kì khó chịu.
Cuối cùng, anh không còn chịu đựng được nữa: “Anh sờ đủ chưa?”
Lâm Mộc Sâm thấy được biểu cảm không thân thiện của Thịnh Kinh Lan, đạo đức nghề nghiệp của bản thân buộc anh ta giải thích: “Tôi chỉ đang kiểm tra xem có phải cô ấy bị thương đến trong xương hay không?”
Thịnh Kinh Lan âm thầm nghiến răng, lại bày ra vẻ mặt cười giả lả bình thường: “Vậy thì xin hỏi bác sĩ Lâm, chân của cô ấy bị thương thế nào?”
Lâm Mộc Sâm đứng lên, “Vẫn ổn, hẳn là không có gì vấn đề lớn.”
Ôn Từ cũng đứng lên theo sau đó, cô nắm lấy cái tay Thịnh Kinh Lan duỗi ra, sau đó nói lời cảm ơn với Lãm Mộc Sâm, rồi quay lại bảo với Thịnh Kinh Lan: “Em không sao đâu, anh đừng lo lắng.”
Văn Minh Viễn nhìn một màn này, rồi lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, ông đề nghị: “Tôi thấy hôm nay cũng không nhìn rõ mặt trời, trời cũng hơi âm u, giờ quay về cũng xem như được rồi, chẳng may trời mưa thì đường núi không an toàn.”
“Được.” Mọi người đều nhất trí đồng ý.
Thịnh Kinh Lan đưa dụng cụ cho Văn Minh Viễn, anh ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Từ: “Lên nào.”
Ôn Từ hiểu ý anh, nhưng cô lại vội vàng lắc đầu: “Em không bị thương nghiêm trọng thế đâu, em có thể tự đi được.”

Thịnh Kinh Lan không muốn nghe cô nói thêm gì nữa: “Em mà còn nói nữa là anh vác em luôn đấy.”
Ôn Từ: “...”
Cái người này, chuyển đổi giữa quý ông với lưu manh cũng linh hoạt ghê cơ đấy.
Ôn Từ sợ anh nên ngoan ngoãn bò lên tấm lưng rộng lổn vững chãi, đôi tay vòng lấy ôm cổ anh, rồi lại thì thầm bên tai anh: “Sao anh lại hung dữ với em?”
“Anh có sao?” Người bị tố cáo không hề tự giác chút nào.
Ôn Từ lên án anh: “Có đấy, ban nãy anh chê em nói nhiều.”
Thịnh Kinh Lan nghe thấy cô nhỏ giọng lầm bầm bên tai anh, giọng điệu hệt như đang làm nũng, anh vui vẻ cười: “Bé con, em đừng có khách sáo với anh như vậy chứ.”
“Như thế nào thì mới xem là không khách sáo với anh?” Ôn Từ hỏi.
“Chẳng hạn như là, em mệt thì có thể bắt anh cõng em đi.” Chứ đừng im lặng chịu đựng đi theo bọn họ.
Ôn Từ không trả lời anh ngay, cô giống như đang suy ngẫm hàm ý của mấy lời này.

Một lát sau cô mới mở miệng: “Thịnh Khinh Lan.”
“ừm?”
“Anh là dạng người M* à?”
(*Người M (Masochism): Thống dâ.m -thích nhận đau đớn từ người tình hoặc ngưòi thích được bạo lực tình d.ục.)
“?” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo cô: “Ôn Khanh Khanh, tốt nhất là em vẫn cứ giữ kẽ với anh chút đi.”
Ôn Từ nằm ghé vào lưng anh, cô cười vô cùng vui vẻ.
Hoá ra có bạn trai là thế này, là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Hai vợ chồng nhà họ Tiền thấy Thịnh Kinh Lan cõng Ôn Từ về, bọn họ còn tưởng rằng trên núi gặp phải chuyện lớn gì, hỏi thăm mới biết cô bị trẹo chân mà thôi.
“Không phải hai cháu đi cùng Mộc Sâm à? Sao không bảo thằng bé xem thử cho, thằng bé rất giỏi đó.” ông bà lão tốt bụng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Ôn Từ vội vàng giải thích: “Bà ơi, cháu không sao đâu ạ, bác sĩ Lâm có kiểm tra rồi, anh ấy nói không nghiêm trọng.”
Thịnh Kinh Lan thả cô ngồi xuống, lại hỏi bà lão: “Bà ơi, có nước ấm không ạ?”
“Nước ấm à, để bà đi nấu liền cho.” Trong thôn không có máy nước nóng tự động, muốn xài thì phải đổ nước vào nồi to rồi đun sôi nước, sau đó đổ vào trong bình thuỷ giữ ấm.
Cho đến khi Ôn Từ muốn chườm nước nóng vào chân, bà lão tốt bụng muốn lấy khăn lông lau chân cho cô, khi nhìn thấy đôi chân thon thà trắng nõn mềm mại của Ôn Từ, bà lại không dám giúp cô.
Bà Tiền lấy trong tủ ra một chiếc khăn mới tinh rồi đắp lên chân Ôn Từ: “Cháu gái, chân cháu đẹp thật đấy.”
Cô bé cháu gái họ Tiền cũng vừa đi học về, con bé cũng không nhịn được khen Ôn Từ: “Chị gái, chị đẹp quá đi.”
Ôn Từ hơi mỉm cười: “Em cũng rất xinh.”
Bị chị gái xinh đẹp nhìn chằm chằm, Tiền Tiểu Hoa xấu hổ giấu hai tay ra sau lưng: “Tay em đen thui, bà nói em là nhặt được từ trong đống than bánh.”
Giọng Ôn Từ lại càng dịu dàng hơn: “Bà em chỉ nói đùa với em thôi, vẻ đẹp của con gái không phải đánh giá qua màu da.”
Thịnh Khinh Lan bưng chậu nước lên lầu, anh vừa lúc nhìn thấy một màn này.
Sự dịu dàng như làn nước này được thể hiện rất rõ thông qua mọi thứ của cô.
“Em xem nhiệt độ thế này đã được chưa?” Thịnh Kinh Lan điều chỉnh nhiệt độ nước để cho Ôn Từ cảm nhận, Ôn Từ duỗi chôn chạm vào, khẽ gạt đầu: “Được rồi anh.”
Cô cầm chiếc khăn lông sạch bên cạnh định chườm nóng, nhưng Thịnh Kinh Lan lại lấy nó đi trước, anh nhúng vào nước rồi vắt khô một chút.

Khi anh dùng lực, Ôn Từ có thể nhìn thấy rõ ràng những đường gân hiện lên trên mu bàn tay, lan từ cánh tay đến các ngón tay, vừa dài lại vừa mảnh.
Ôn Từ đang chờ lấy lại khăn, thế nhưng Thịnh Kinh Lan không có ý định đưa cho cô, anh thẳng tay nhấc cái chân bị bong gân của cô ra khỏi chậu.
Ôn Từ vô thức lui về phía sau, lại bị người đàn ông giữ mắt cá chân không cho cô chạy trốn: “Em đừng lộn xộn.”
Đôi bàn chân bé nhỏ được quấn trong chiếc khăn nóng, một tay nâng lên cao, tay kia xoa nhẹ.
Cô như một di tích văn hóa cần được trùng tu trong tay anh, vô cùng mỏng manh, vô cùng dễ vỡ, vậy nên anh phải cẩn thận, phải tập trung và dốc hết kiên nhẫn.
Thời gian như trôi chậm đi vào phút giây này.
Ngoài cửa sổ là cánh đồng yên lặng và rừng cây im ẳng, Ôn Từ lặng lẽ ngồi đó, lắng nghe tiếng trái tim mình đập vang dội, để tình yêu mỗi lúc mỗi đong đầy.
------oOo------
 
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện