Tiêu Yên Nhiên ngồi trên ghế phụ vẫn luôn nhìn chằm chằm hai bóng dáng thân thiết kề cận kia: “Trông hai người đó tình cảm thật.”
“Thế nào? Cô cứ thế buông bỏ à?” Thịnh Cảnh Ngôn nhìn thẳng về phía trước, trên người không hề còn vẻ ôn hòa như bình thường.
Tiêu Yên Nhiên dời mắt đi, “chậc” một tiếng rồi trào phúng: “Thịnh Cảnh Ngôn, bốn chữ “mặt người dạ thú” quá hợp với anh luôn ấy.”
Người đàn ông nắm chặt lấy vô lăng, những ngón tay có khớp xương rõ ràng trở nên cứng ngắc dưới ánh đèn: “Cảm ơn.”
Tiêu Yên Nhiên quay đầu bột cười, tiện tay mở cửa xe ra, không muốn ở lại đó thêm một giây một phút nào nữa.
Bãi cỏ để cắm trại nằm ngay trước biệt thự có suối nước nóng, có người phụ trách tiếp đãi, từ lều đến lửa trại, những hoạt động ân uống vui chơi đều được chuẩn bị đủ cả.
Một buổi đêm trăng thanh gió mát, rất thích hợp để hưởng lạc.
Mọi người lục tục đến đủ, có người ngồi quanh lửa trại, có người lại ngồi bên bàn dài, tiếng ồn ào nô nức cũng khiến bầu không khí nóng rực lên.
“Chị Ôn Từ, có muốn qua đây chơi với bọn em không?” Thịnh Phỉ Phỉ đi đến bên cạnh Ôn Từ.
Ôn Từ nghiêng đầu sang hỏi: “Trò chơi gì thế?”
Thịnh Phỉ Phỉ giơ bộ bài tây trong tay lên.
Rất đơn giàn thẳng thắn.
“Chị không biết chơi lắm đâu.” Những người bạn ồn Từ từng chơi cùng gần như đều không đụng vào mấy trò này, mấy tháng trước Tô Hòa Miêu rủ cô chơi mấy trò boardgame, cô mới hiểu được một chút.
Thịnh Phỉ Phỉ giơ bộ bài lên lắc lắc, thờ ơ nói: “Không sao, chú Út biết mà.”
Ôn Từ khẽ cười: “Thế thì gọi anh ấy chơi với mọi người là được.”
“Không không không...” Thịnh Phỉ Phỉ vội vã lắc đầu: “Có thể bảo chú ấy lâu lâu chỉ chị vài chiêu, nhưng tuyệt đối không thể để chú ấy ngồi vào bàn đánh bài được.”
Ôn Từ không hiểu lắm, cô hỏi: “Tại sao thế?”
Những trài nghiệm đau đớn làm Thịnh Phỉ Phỉ nhớ đời: “Vì nói thật là chú ấy đánh bài biế.n thái cực kỳ.”
Đầu óc Thịnh Kinh Lan nảy số rất nhanh, trò chơi gì vào tay anh, qua vài ba ván là anh đã thành thạo chẳng khác gì người chơi có kinh nghiệm, nắm giữ được kỹ xào, nhìn một lần là nhớ mãi, còn biết tính bài, bất kỳ một đức tính nào đặt vào trò chơi cũng đủ bùng nổ.
“Chơi bài với chú Út nhà em chán lắm, ngoài thua ra cũng chỉ có thua.” Đây chính là lí do tại sao Thịnh Phỉ Phỉ không rủ Thịnh Kinh Lan chơi bài cùng.
“Ý em là anh ấy chưa từng thua bao giờ?” Ôn Từ càng nghe càng thấy kỳ diệu: “Mấy trò đọ may mắn thì sao?”
Thịnh Phỉ Phỉ thốt lên một tiếng “Ha” rồi nói: “Nói đến cái này em còn tức hơn nữa, có lần bọn em không phục nên đổi sang thi bốc bài với chú ấy, kết quà chú ấy vẫn thắng.

Người nào cũng nghi ngờ chú ấy chơi ăn gian, nhưng bộ bài hoàn toàn mới, trong suốt quá trình cũng luôn ở trong tay bọn em, chú Út chưa từng đụng qua lần nào.”
Ôn Từ kinh ngạc, hóa ra...là như thế.
Thế lần đó cô với Thịnh Kinh Lan chơi bài ở thành phố Dung, mấy ván cô thắng ấy, hẳn là Thịnh Kinh Lan nhường tới bến rồi?
Ôn Từ khẽ cong môi cười: “Thế thì bọn mình chơi thòi, không rủ anh ấy nữa.”
Câu nói này vừa hay bị Thịnh Kinh Lan nghe thấy, anh bước một bước lại gần, đứng ngay sau lưng Ôn Từ, đặt hai tay lên vai cô: “Bé con, em vô tình thế à?”
Ôn Từ nhìn thấy Thịnh Phỉ Phỉ đứng bên cạnh che miệng cười, mặt cô bỗng nóng ran lên, cố ý nhắc nhở Thịnh Kinh Lan: “Gọi tên em.”
“Tên nào cơ?” Thịnh Kinh Lan cúi người xuống thật thấp, ghé sát vào tai cô hỏi: “Ôn Từ? Ôn Khanh Khanh?”
Ôn Từ xấu hổ đến mức bịt luôn tai lại, tự dưng không hiểu sao lại thấy buồn cười, cô nói: “Thịnh Kinh Lan, anh là quỷ dính người à?”
Tiêu Yên Nhiên ngồi bên lửa trại ngây người nhìn khung cảnh này, đôi mắt lộ ra vẻ không thể tin được.
Cô ta chưa từng thấy Thịnh Kinh Lan chủ động thân thiết với người khác giới nào tới vộy, trông có vẻ không giống gặp dịp thì chơi.
“Ghen tị à?” Giọng Thịnh Cảnh Ngôn vang lên bên cạnh, như một con rắn độc đang phì phò.
“Anh cứ lo cho anh trước đi.” Tiêu Yên Nhiên cụp mắt xuống, hoàn toàn không định nể mặt.
Ở bên kia, Dụ Dương, Chu Hạ Lâm, Thịnh Phỉ Phỉ và Ôn Từ đã ngồi quanh thành một bàn.
Bốn người bốn góc, dư ra một ‘nhân viên ngoài biên chế’ là Thịnh Kinh Lan.
Có anh giúp sức cho Ôn Từ, cô đánh lên tay rất nhanh.
Đánh được hai ván, Thịnh Phỉ Phỉ với Chu Hạ Lâm bắt đầu kháng nghị: “Chú Út, chú đi ra đi, để chị Ôn Từ tự đánh đi.”
“Được.” Lần này Thịnh Kinh Lan lại dễ nói chuyện đến lạ.
Ôn Từ bốc bài lên, sau đó xòe ra: “Cảm giác tôi sắp bắt đầu thua rồi.”
Lời nói ứng nghiệm, ba ván tiếp theo Ôn Từ đều đội sổ.
Họ chơi lớn, mỗi lần tăng gấp bội đúng là rất đáng sợ.
Ôn Từ bốc bài lên, biểu cảm rất buồn bực: “Thua nhiều quá rồi.”
Dụ Dương xòe bài thành quạt, giơ lên quạt gió trước mặt mình luôn: “Này mới có bao nhiêu đâu, còn chưa so được với một cái bát cô ăn cơm mà.”
Một ván bài mới, từ lúc bốc bài Ôn Từ đã thở dài, quay đầu nhìn Thịnh Kinh Lan cầu cứu.
Thịnh Kinh Lan cầm những sợi tóc đen nhánh như gỗ mun của cô lên nghịch ngợm, còn chẳng thèm nhìn bài mà hào phóng nói thẳng: “Thua thì cứ tính cho anh.”

Có người chịu rút ví, làm chuyện gì cũng thấy dễ dàng hơn hẳn.
Mọi người ngồi bên ngoài hdn một tiếng đồng hồ, rồi sau đó không biết ai đề xuất vào biệt thự ngâm suối nước nóng, cả đoàn người lọi bắt đầu kéo nhau di chuyển.

Biệt thự ở ngay trước mặt nên không cần lái xe đi, một nhóm người đi bộ trài dài trên đường, đi thành một nhóm với những người mình quen biết.
Trong biệt thự có sẵn những trò choi giải trí như đánh bóng bàn, suối nước nóng cũng chia khu, đặc biệt thiết kế có khu suối tắm tư nhãn.
Ôn Từ tách ra khỏi Thịnh Kinh Lan một lát, Thịnh Cảnh Ngôn đã xuất hiện trước mặt cô: “Cô Ôn, lại gặp lại rồi.”
Người đàn ông trước mặt mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, đeo cả vợt chỉnh tề, nhìn sao cũng thấy khí chất rất thành thục ổn trọng.
Ôn Từ nhớ tới Thịnh Kinh Lan, người ấy vừa lên xe đã tháo ngay chiếc cả vạt ra, không chịu bất cứ sự gò bó nào.
Cô nở một nụ cười lịch sự, vẫn cứ gọi Thịnh Cảnh Ngôn là: “Anh cả.”
Không ngờ Thịnh Cảnh Ngôn lại nói: “Tôi vẫn thích nghe cô gọi tôi là anh Thịnh hơn.”
Câu này...nghe sao cũng thấy là lạ.
Ôn Từ không thoải mái lắm, nhưng Thịnh Cảnh Ngôn lại nhanh chóng xin lỗi cô: “Xin lỗi, là tại tôi đường đột, tôi chỉ đùa với cô Ôn thôi.

Cô là bạn gái Kinh Lan, sau này cũng là người một nhà rồi.”
“Không biết cô với Thịnh Kinh Lan thành đôi từ bao giờ nhỉ?”
“À...sắp được ba tháng rồi.” Từ khi xác nhộn mối quan hệ ở thành phố Ninh tới nay cũng đã được hơn hai tháng rồi, thời gian trôi nhanh thật đấy.
“Thì ra là vậy.” Lúc nào trên mặt Thịnh Cảnh Ngôn cũng treo một nụ cười, nhưng không hiểu sao Ôn Từ lại thấy áp lực lợ thường.
Không biết tại sao, cảm giác Thịnh Cảnh Ngôn mà cô gặp tối nay không giống hồi gặp ở thành Nam, hơn nữa vừa nãy lúc cắm trại trên bãi cỏ, hai anh em họ hoàn toàn không nói với nhau một câu nào.
Vậy là, hai người họ có mâu thuẫn thật u?
“Cậu em trai này của Tôi lúc nào cũng làm việc tùy hứng, trước giờ đã yêu đương với không ít cò gái, nhưng cô là người đầu tiên ở bên cạnh nó hơn một tháng.

Xem ra nó thật sự trân trọng cô hơn những người trước đấy.”
Thịnh Cảnh Ngôn vẫn tỏ ra rất quan tâm em trai mình: “Nếu Thịnh Kinh Lan có chọc cô giận, mong cô ôn lượng thứ.”
Nụ cười trên môi nhợt đi một chút, bây giờ thì cô chắc chắn Thịnh Cảnh Ngôn “có thù” với Thịnh Kinh Lan, nếu không sao lại cố tình nhắc đến chuyện hoang đường của em trai mình trước mặt bạn gái của em trai như vậy được.
“Anh ấy rất tốt với tôi, chúng tôi cũng sẽ không cãi nhau, anh yên tâm đi nhé.” Ôn Từ lùi về sau một bước, khách sáo nói: “Anh Thịnh, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Sau khi Ôn Từ rời đi, nụ cười trên mặt Thịnh Cảnh Ngôn lộp tức tắt ngúm.
Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ôn Từ hồi lâu, rồi bỗng bừng tỉnh nhìn thấy một món đồ nhỏ rơi trên mặt đất, là một chiếc khuyên tai bằng ngọc màu xanh lục.

• • •
Thịnh Kinh Lan tới biệt thự bàn chuyện với quàn gia trước, Ôn Từ vốn định đi cùng Thịnh Phỉ Phỉ nhưng lại không biết cô nhóc này đi đâu mất rỗi.
Ôn Từ cầm điện thoại gọi cho Thịnh Phỉ Phỉ, Thịnh Phỉ Phỉ nhộn cuộc gọi: “Chị Ôn Từ, em vừa mới thay đồ xong chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng đây.

Chị qua đây đi.”
Ôn Từ đi tìm dọc theo bảng chỉ dẫn, lúc đi qua phòng thay đồ, cô nghe thấy trong chủ đề mấy cô gái đang nói có xuất hiện một cái tên quen thuộc.
Một giọng nữ thanh thúy vang lên: “Tiêu Yên Nhiên thích Thịnh Kinh Lan mà, cả nhóm chúng mình ai mà chẳng biết.”
Có người tiếp lời: “Nhưng sau đấy lại yêu đương với Thịnh Cảnh Ngôn còn gì?”
Giọng nói thanh thúy kia lại vang lên: “Thế thì chỉ có thể nói là thủ đoạn của cô ta quá lợi hại, thích em trai mà cũng nắm trọn được cả anh trai.”
“Câu này cậu nói mâu thuẫn thật đấy, cô ta mà giỏi thế thì sao không giật được Thịnh Kinh Lan luôn?”
“Thì là vì không đủ đẹp đấy thôi, cậu cứ nhìn ồn Từ là biết ánh mắt Thịnh Kinh Lan cao đến mức nào.”
Lúc này, lại có một giọng nói trung tính hơn vang lên: “Nhưng mà tớ lại nghe được một tin khác, lúc Tiêu Yên Nhiên với Thịnh Cảnh Ngôn yêu đương với nhau, Thịnh Kinh Lan đau lòng vì tình nên mới dạo chơi hết bụi này đến bụi nọ.”
Người bạn giơ tay lên che miêng, có vẻ rất kinh ngạc: “Còn có cả chuyện này nữa à?”
Mấy cô gái trẻ cười đùa với nhau, Ôn Từ lại nghe thấy rõ hai chuyện: Thứ nhất, Tiêu Yên Nhiên thích Thịnh Kinh Lan.
Thứ hai, Thịnh Kinh Lan đào hoa là vì Tiêu Yên Nhiên yêu đương với Thịnh Cảnh Ngôn.
Trong buổi yến tiệc, cô không tiếp xúc trực tiếp với Tiêu Yên Nhiên, nhưng cô nhớ đó là cô gái cũng mặc sườn xám như mình.
Người thích Thịnh Kinh Lan quá nhiều, thêm một người cũng không hề hấn gì, nhưng mấy cô gái kia lại nói chuyện Thịnh Kinh Lan đào hoa có liên quan tới Tiêu Yên Nhiên.
Sau hơn nửa năm quen biết, cỏ cũng gần như tin rằng lời đồn cũng chỉ là lời đồn.
Với cái tính của Thịnh Kinh Lan, nếu thật sự thích một người thì dù có phải dùng đến tất cả các thủ đoạn cũng sẽ cố giành được vào tay, sao có thể cam tâm từ bỏ được.
Cô đang suy nghĩ thì Thịnh Kinh Lan gọi điện tới: “Em đâu rồi?”

“Đang ở gần suối nước nóng đây, anh ở đâu thế? Em qua đó tìm anh.” Cô vốn đã đồng ý đứng tại chỗ chờ Thịnh Kinh Lan quay về, thế nhưng vì muốn tránh Thịnh Cảnh Ngôn nên đành phải rời đi.
Ôn Từ nhắn một tin cho Thịnh Phỉ Phỉ sau đó quay lại theo đường cũ rồi đụng mặt Thịnh Kinh Lan trên hành lang: “Tối nay mình nghỉ lại ở đây à?”
Thịnh Kinh Lan gật đầu: “Anh sắp xếp phòng xong rồi.”
Ôn Từ nắm lấy tay anh: “Thế bây giờ mình lên phòng luôn nhé.”
Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu qua nhìn: “Không đi ngâm suối nước nóng sao?”
Ôn Từ khẽ lắc đầu: “Em không quen tắm cùng với nhiều người như vậy.”
“ồ ~” Người đàn ông kéo dài một chữ trong miệng, ngữ điệu hơi cao lên, rất ngà ngớn: “Thế với anh thì sao?”
Ôn Từ vỗ rớt bàn tay ấy, khẽ cắn đôi môi đỏ hồng: “Ai mà muốn với anh chứ.”
Hai người nắm tay nhau đi vào trong thang máy, lên căn phòng ở tầng trên cùng.
Bên trong có bồn tắm nước nóng được thiết kế riêng, bồn tắm với cánh hoa tươi và sữa bò làm người ta không thể từ chối, Ôn Từ tháo trang sức xuống chuẩn bị cất đi, lại phát hiện ra chiếc bông tai bên phải đã không cánh mà bay.
Ôn Từ vội đứng dậy, tìm kiếm trên tấm thảm mình mới đi qua, Thịnh Kinh Lan phát hiện ra hành động của cô nên hỏi: “Sao thế?”
Ôn Từ xòe chiếc bông tai còn sót lại trong tay ra, nói: “Rơi mất một chiếc bông tai rồi.”
Thấy cò nhíu mày như vậy, anh còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì to tát lắm, hóa ra chỉ là rớt mất một món đồ, Thịnh Kinh Lan không để ý lắm: “Rơi rồi thì thôi, lần sau anh mua cho em đôi mới.”
Ôn Từ lườm anh một cái đầy bất mãn: “Đây là món quà trước đây bà ngoại tặng em đó.”
Nếu đã là quà của người thân thì hẳn là phải có ý nghĩa đặc biệt.
Thịnh Kinh Lan cũng thu lại biểu cảm thờ ơ bất cần, đi vòng lại con đường cũ cùng với cô, nhưng lại không phát hiện ra thứ gì.
“Đừng sốt sắng, để anh hỏi họ thử xem.” Thịnh Kinh Lan có cách liên lạc với tất cả những người đến đây tối nay, thế nhưng vẫn không thấy tung tích gì.
Ôn Từ cúi đầu thở dài: “Mình cũng đã tìm hết một lượt mấy chỗ đi qua rồi, không thấy thì thôi vậy.”
Thịnh Kinh Lan ôm lấy bở vai cô an ủi: “Trời tối tầm nhìn cũng bị hạn chế hơn, mai anh bảo người ta tìm giúp em.”
Ôn Từ gật đầu, cũng chỉ còn cách đó thôi.
Đi đi lại lại tìm một vòng, ồn Từ cũng mệt đến bở hơi tai, cô cải giày ra rồi bước vào bồn tắm.

Nước tắm sữa bò cao qua đùi lên đến eo, cuối cùng những cánh hoa kiều diễm dừng lại bên xương quai xanh.
Nước ấm thoải mái khiến người ta vô cùng hưởng thụ, Ôn Từ nhắm mắt lại thở lỏng cơ thể, nhưng rất nhanh đã có một người động chạm cô dưới nước.
Ôn Từ nhỏ giọng hô lên một tiếng, sau đó theo phản xạ ôm lại anh.
“Bé con.” Thịnh Kinh Lan dựa gần vào cô, da thịt cực nóng bỏng.
Có lẽ vì biết tâm trạng cô không tốt lắm, tối nay Thịnh Kinh Lan khá là an phận.
Cảm giác đi tắm cùng người mình thích thật sự rất có khả năng chữa lành, hai tay Ôn Từ ôm lấy cổ anh, đặt cằm lên vai anh, là một tư thế tràn đầy sự tin tưởng: “Vừa nãy lúc ở dưới kia, em có nghe được vài chuyện.”
“Hửm?” Thịnh Kinh Lan ôm lấy cô, đôi tay vây chặt lấy vòng eo mềm mại.
Ôn Từ đảo mắt một vòng, khẽ mở miệng nói: “Họ nói anh thích Tiêu Yên Nhiên.”
“Thế thì em bảo họ, bịa đặt là phạm pháp.” Anh cố ý dừng lại một lát rồi bổ sung ngay sát bên tai Ôn Từ: “Tung tin đồn cũng vậy.”
Một câu nói đánh bay mọi nghi ngờ trong lòng Ôn Từ.
Cô nói với Thịnh Kinh Lan: “Em quyết định không nhận đơn của Thịnh Cảnh Ngôn nữa.”
Bàn tay đang vòng bên eo lập tức cứng lợi, Thịnh Kinh Lan hơi nghiêng đầu về phía sau, kéo dãn khoảng cách: “Em nghĩ thòng rồi sao?”
Ôn Từ gật đầu ngay trước mặt anh: “ừm.”
Thịnh Kinh Lan giơ tay lên vuốt tóc cô làm làn nước xung quanh cũng gợn sóng: “Ngoan thế cơ à?”
“Em không muốn cãi nhau với anh vì người khác.” Thật ra cô không phải người giỏi cãi nhau, cô thấy rất mệt, cũng sẽ rất tổn thương tình cảm.

Cũng như trước đây cô nhịn mẹ mình hơn hai mươi năm trời, rồi lại vì liên tiếp cãi nhau nên bây giờ gặp mặt thôi cũng thấy rất ngượng ngùng.

Vì vậy, cô rất ghét cãi vã.
Cô tự đặt ra một giới hạn vô hình trong lòng mình, trong phạm vi nhẫn nhịn được, cô tình nguyện lui bước.
Chỉ cần Thịnh Kinh Lan không vượt qua giới hạn đó như mẹ cô là được.
Bóng đêm lui bước, ánh sáng lan tỏa.
Biệt thự nhà họ Tiêu đèn đuốc sáng trưng.
“Ông Tiêu, đồ ông muốn đã được gửi vào trong mail rồi ạ, mong ông kịp thời kiểm tra và tiếp nhận.”

Tiêu Văn Sâm ngồi trì hoãn trước màn hình rất lâu rồi mới run rẩy đưa tay ra.

Trong tư liệu hiển thị: Từ trước tới nay Ôn Như Ngọc chưa từng kết hôn, nhưng lại có một người con gái là Ôn Từ, sinh ngày mùng 1 tháng 10, năm nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi.
Những con chữ rất đơn giàn dễ hiểu, Tiêu Văn Sâm chống tay lên bàn, hai tay ôm đầu, để lộ biểu cảm vô cùng đau khổ.
Nhiều năm trước, ông ấy vơi Ôn Như Ngọc là đôi tình nhân được cả trường đại học ngưỡng mộ, họ đã nhiều lần thỏa sức tưởng tượng một cuộc sống hạnh phúc sau khi tốt nghiệp, nhưng rồi lại bị người nhà phản đối.
Ông ấy đưa Ôn Như Ngọc đi gặp bố mẹ, điều đầu tiên bố mẹ ông suy xét không phải là bàn thân cô gái này tài giỏi đến đâu, mà là hỏi thẳng tình trạng gia đình của bà.
Vì thái độ của bố mẹ Tiêu Văn Sâm, Ôn Như Ngọc đã chọn giấu giếm.
Sau đó mọi chuyện lại bước lên con đường mòn cũ rích, bố mẹ ông ấy ép họ chia tay, bắt ông ấy chỉ được chọn hoặc là tình yêu hoặc là cuộc sống giàu sang phú quý.

Cuối cùng, ông ấy đã từ bỏ tình yêu.
Ồng ấy vẫn nhớ lần cãi nhau cuối cùng trước khi hai người chia tay, Ôn Như Ngọc châm biếm: “Thì ra tình yêu mà anh nói là phải được xây dựng trên nền tàng tài chính.”
“Chuyện này là anh có lỗi với em, nhưng chẳng lẽ em không làm sai gì ư?” Khi đó trong lòng ông ấy thấp thỏm lo âu, nhưng lại không muốn cúi đầu: “Tại sao em lại phải giấu giếm thân phận của mình? Nếu em nói ra từ đầu thì chúng ta đâu cần phải lo lắng gì nữa?”
Ôn Như Ngọc không hề mất khống chế mà chỉ nhìn ông ấy đầy bình tĩnh: “Tôi còn thấy may là mình không nói gì, nên mới nhanh chóng nhận ra bộ mặt thật của cả nhà anh.”
Lần này, ông ấy có thể ruồng bỏ bà vì thân phận cậu chủ nhà họ Tiêu, thì sau này cũng có thể ruồng bỏ bà vì tiền tài.
Họ đỡ quyết định cắt đứt tất cả, sau này cũng không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Ôn Như Ngọc nói được làm được, nhưng nhiều năm sau Tiêu Vân Sâm lại quay đầu nhìn lại.
Ông ấy từng tới thành Nam tìm một lần, lọi thấy Ôn Như Ngọc đang đi cùng một người đàn ông ngang tuổi, họ còn dắt theo một đứa bé.

ông ấy không có dũng khí quấy rầy cuộc đời Ôn Như Ngọc, thậm chí không bao giờ quay lại thành Nam nữa.
Có lẽ ông trời có mắt nên mới cho ông ấy cơ hội gặp được Ôn Từ sau khi lớn lên trong yến tiệc mừng thọ của bà cụ Thịnh.

Khí chất của cô khác hẳn Ôn Như Ngọc, nhưng ngũ quan đường nét lại có vài phần tương tự.
Thậm chí còn người bàn luận về cô và Tiêu Yên Nhiên, cũng nói hai người có nhiều nét giống nhau đến lạ.

Sự thật chỉ là hai người họ có mối quan hệ cùng cha khác mẹ.
Nếu tính theo tuổi tác, Ôn Từ đã xuất hiện trước khi ông ấy chia tay với Ôn Như Ngọc, Ôn Như Ngọc chưa từng kết hôn, chắc chắn Ôn Từ là con ruột của ông ấy.
Tiêu Văn Sâm bắt đầu để ý đến Ôn Từ, sau khi biết Ôn Từ đang yêu đương với Thịnh Kinh Lan, ông ấy vừa vui vừa buồn.
Vui là vì Ôn Từ sẽ ở thành phố Cảnh lâu hơn một chút nhờ mối quan hệ với Thịnh Kinh Lan; Buồn là vì hai người con gái của ông ấy đều thích phải chàng trai nguy hiểm không thể kiểm soát kia.
Nhưng tạm thời, với lộp trường của mình, ông ấy thậm chí còn chẳng có tư cách khuyên ngăn Ôn Từ mà chỉ có thể lặng lẽ quan sát từ xa.
Ông ấy vô tình phát hiện ra Ôn Từ có ra vào phường may sườn xám theo yêu cầu mà mình thường tới.

Đợi sau khi Ôn Từ rời đi, ông ấy mới bước vào tiệm, vừa mở miệng đã nói: “Tôi muốn đặt hai bộ sườn xám.”
Chủ phường ghi số đo của Tiêu Yên Nhiên lên đó như một thói quen, Tiêu Văn Sâm lại nói: “Cô gái mới đi ra đó là con gái của...!một người bạn của tôi.

Sinh nhật cô ấy sắp đến rồi, tôi làm trưởng bối nên muốn tặng cho cô ấy một món quà.”
Đến giờ phút này ông ấy mới biết đến sự tồn tợi của cô con gái này, thậm chí cũng không biết sở thích của Ôn Từ ra sao, thấy cô mặc sườn xám như một trang phục thường ngày nên mới nghĩ hẳn là cô thích nó lắm.
Mấy ngày sau, Tiêu Yên Nhiên cũng tới phường may sườn xám này.
Sắp tới sinh nhật cô ta rồi, chắc chắn người bố yêu thương cô ta hết mực sẽ lại vung một đống tiền để tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ta.

Thế là cô ta muốn tới đây đặt may một bộ sườn xám.
Tiêu Yên Nhiên vừa tới, nhân viên phụ trách đón khách đã nhộn ra cô ta ngay: “Cô Tiêu, mấy ngày trước bố cô mới đặt may hai bộ sườn xám ở chỗ chúng tôi, cô có muốn đến xem thử trước không?”
Tiêu Yên Nhiên đã sớm quen với hành vi của ba mình, hai bộ sườn xám với hệ màu hoàn toàn khác nhau đập vào mắt, cô ta vừa nhìn đã thấy có hứng thú với bộ màu vàng cam sặc sỡ: “Gỡ bộ này xuống cho tôi thử xem.”
Nhãn viên tỏ vẻ ngượng ngùng: “Ngợi quá, cô Tiêu, bộ sườn xám này không được may theo số đo của cô.”
“Là sao? Đây không phải bộ mà bố tôi đặt may à?”
“Đúng là đồ bố cô đặt may, nhưng bộ ông ấy đặt cho cô lò bộ còn lại.” Nhân viên chỉ cả hai tay sang bộ sườn xám màu hồng đào tươi tắn ở bên cạnh.
Tiêu Yên Nhiên làm gì có tâm tư thử đồ nữa, cô ta nhíu mày hỏi: “Bộ đó là đặt may cho ai?”
“Đây...” Nhân viên không trà lời được, lần trước người đón tiếp Tiêu Văn Sâm không phải cô ấy, cô ấy chỉ biết là có chuyện như vậy thôi.
Tiêu Yên Nhiên yêu cầu tra lại ghi chép đơn hàng, bộ sườn xám màu vàng cam ấy không vừa với số đo ba vòng của cô ta.
Trước giờ bố sẽ chỉ đặt may sườn xám cho mình cô ta, sao tự dưng lại mọc ra một “người khác”, rốt cuộc chủ nhân của số đo này là ai?
Tiêu Yên Nhiên nghi ngờ không biết có phải bố mình có đối tượng mới không, nhưng nghĩ lại, nếu đối tượng có độ tuổi tương đồng thì sao có thể mặc bộ sườn xám màu này được.
Nhắc đến sườn xám, Tiêu Yên Nhiên như vô thức nghĩ đến Ôn Từ mà mình mới biết gần đây.

Nhưng rất nhanh, cô ta lại gạt đi cái suy nghĩ không thực tế này, sao bố cô ta có thể liên quan đến Ôn Từ được.
Cuối cùng, Tiêu Yên Nhiên không mang bộ sườn xám đi, còn đặc biệt nhắc nhân viên không được nói cho Tiêu Văn Sâm biết chuyện mình có tới đây.
Cô ta bắt đầu để ý lịch trình của bố mình, suốt ba ngày trời cũng không thây chỗ nào lờ lợ, nhưng ngay khi Tiêu Yên Nhiên định buông bỏ thì một chuyện đáng khinh lại xảy ra.

Ôn Từ cũng rất bất ngờ, cô mới có duyên gặp Tiêu Văn Sâm một lần, mà ông ấy lại muốn nghe ngóng tình hình hiện tại của mẹ cô.
Tiêu Văn Sâm nói: “Tôi là bạn đợi học của mẹ cháu.”
Ôn Từ lập tức bị câu nói này của ông ấy thu hút.
Người có thể lập tức nhộn ra trông cô giống ồn Như Ngọc, lại còn muốn hẹn gặp riêng cô sau buổi yến tiệc để nghe ngóng tình hình, chắc chắn không thể đơn giàn là bạn bè bình thường.
Vì người trong nhà giấu giếm, Ôn Từ biết rất ít về chuyện hồi trước của mẹ mình, bây giờ có một người tự xưng là bạn học của mẹ xuất hiện, cô rất vui lòng lắng nghe.
Thế là, cô đi tới quán trà theo địa chỉ Tiêu Văn Sâm gửi.
Thịnh Kinh Lan nói đây là quán trà ngon nhất ở thành phố Cảnh, không phải lò một trong.
Tiêu Văn Sâm đánh giá người con gái đối diện, không giấu giếm được vẻ yêu thương trong mắt.
Ôn Từ đã kế thừa hoàn mỹ dung nhan xinh đẹp của mẹ mình, lại tu dưỡng được khí chất thong dong, con gái của ông ấy đã trưởng thành thật tốt ở nơi ông ấy không biết.
Thấy người đối diện mất tập trung, Ôn Từ thăm dò gọi thử một tiếng: “ông Tiêu?”
Tiêu Văn Sâm vất vả mở miệng: “Cháu có thể gọi tôi là...chú Tiêu.”
“Chú Tiêu.” Tuổi tác của đối phương rất rõ ràng, Ôn Từ sửa cách gọi cũng không thấy có gì không thoải mái.
“ừ.” Tiêu Văn Sâm gượng gạo khoanh tay lại: “Mấy năm nay mẹ cháu thế nào?”
“Mọi chuyện của nhà cháu đều do mẹ cháu quản lý.” Quyền lực và tài lực, Ôn Như Ngọc không thiếu gì cả, còn những phương diện khác cô cũng không biết nên nói lò tốt hay không tốt.
Cũng không thể than thở chuyện mâu thuẫn của mình với mẹ trước mặt Tiêu Vân Sâm được.
Sau đó, Tiêu Văn Sâm lại hỏi thêm vài chuyện, phần lớn đều liên quan đến mẹ cô, giữa chừng cũng có mấy câu hỏi vẽ cô.
Ôn Từ cũng không nói hết mọi chuyện, chỉ lựa chọn một vài câu để trả lời.
“Chú Tiêu, chú có thể nói cho cháu biết, trước đây mẹ cháu là người như nào không ạ?” Có chuyên chế độc tài như bây giờ không? Cô thật sự rất tò mò.
“Mẹ cháu ấy à.” Tiêu Văn Sâm như rơi vào hồi ức: “Hồi ấy, cô ấy cũng xuất chúng như cháu bây giờ, là sự tồn tại nổi bột nhất trong trường đại học của bọn chú...”
Trên người Ôn Từ có bóng dáng hồi trẻ của Ôn Như Ngọc, nhưng tính cách hai người họ khác nhau, Ôn Từ như một đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, còn Ôn Như Ngọc lại là một đóa hoa hồng có gai.
Ôn Như Ngọc từng là một cô gái có năng lực xuất sắc, Tiêu Văn Sâm dựa vào ý chí kiên cường bền bỉ, mưa dầm thấm lâu, cuối cùng mới thắng được trái tim người đẹp.
Họ từng trài qua thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, ông ấy vẫn luôn nhớ kỹ hình ảnh tuyệt trần khi Ôn Như Ngọc mặc sườn xám.
Tiêu Văn Sâm cũng nói một nửa giấu một nửa, không ngừng khen Ôn Như Ngọc ưu tú, nhưng lại giấu đi mối quan hệ giữa bà ấy và mình.
“Tôi nghe nói sinh nhật cháu sắp tới, nên có chuẩn bị một món quà.” Tiêu Văn Sâm lấy ra bộ sườn xám mình đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận đưa tới.
ông ấy cũng rất muốn tặng đúng ngày sinh nhật con gái, nhưng vào một ngày vui vẻ như vậy, hẳn là Ôn Từ cũng không có thời gian gặp mình, món quà này cũng sẽ bị uổng phí mất.

Ông ấy hi vọng mình sẽ để lại được chút ký ức đặc biệt trong lòng con gái, cũng không biết ồn Từ có chịu nhận món quà này không.
Nhìn lớp vỏ quen thuộc này, khuôn mặt Ôn Từ lộ vẻ kinh ngạc.

Đúng lúc cò đang định từ chối thì bỗng Tiêu Yên Nhiên chạy vọt vào, hất tay ném cái hộp xuống đất.
Nắp hộp rơi xuống đất, lộ ra một phần vài may sườn xám.
Tiêu Yên Nhiên nhìn chằm chằm vào bộ sườn xám màu vàng cam kia, đôi mắt như muốn bốc hỏa.
Sườn xám đặt may, nếu không có mối quan hệ thân thiết thì sao Tiêu Văn Sâm biết số đo của Ôn Từ được?
Tiêu Yên Nhiên lộp tức cảm thấy vô cùng ghê tởm: “Ôn Từ, cô còn biết mặt mũi là gì không? Đến bố tôi mà cũng muốn thông đồng.”
“Yên Nhiên, con đừng hiểu lầm.” Tiêu Văn Sâm muốn kéo con gái mình ra, Tiêu Yên Nhiên lại tránh được, cầm chén nước trà trên bàn lên hất về phía Ôn Từ.
Ôn Từ nhanh nhẹn đứng dậy, tuy đã tránh được phần nhiều nhưng bộ đồ vẫn bị nước trà thấm ướt một phần nhỏ.
Ôn Từ ngước mắt lên, cầm chén trà trước mặt hất lại cô ta.
Một chén nước trà hất thẳng vào mặt làm Tiêu Yên Nhiên hơi sửng sốt, chờ đến khi cô ta phản ứng lại mới chắc chắn Ôn Từ đang khiêu khích: “Cô dám hất vào tôi?”
“Tôi chỉ đáp lễ cô Tiêu đây một chén trà thôi.” Thái độ bình tĩnh của Ôn Từ hoàn toàn đối lộp với Tiêu Yên Nhiên.
Tiêu Yên Nhiên lại muốn xông lên, Tiêu Văn Sâm vội tới giữ chặt lấy cô ta, định giải thích: “Yên Nhiên, con nghe bố nói...”
Nhưng Tiêu Yên Nhiên đã bị sự hoài nghi trong suốt mấy ngày qua che kín đôi mắt, chỉ muốn xế rách khuôn mặt giả dối của Ôn Từ.
“Chát.”
Một tiếng tát vang dội vang vọng khắp căn phòng, cánh tay Tiêu Văn Sâm đang giơ lên không ngừng run rẩy, sự đau lòng và phẫn nộ đan xen trong mắt.
“Bố đánh con?” Tiêu Yên Nhiên không tin nổi, người bố vẫn luôn yêu thương mình từ nhỏ lại tát mình chỉ vì một người phụ nữ chưa quen được bao lâu: “Bố, rốt cuộc cô ta đã dùng cái gì để quyến rũ bố...”
Để đề phòng Tiêu Yên Nhiên còng nói càng khó nghe, Tiêu Văn Sâm lên tiếng cắt lời: “Con bé là chị gái con!”
Lời vừa dứt, hai đôi mắt đều dồn lên người Tiêu Văn Sâm.
Ôn Từ mở to mắt, đợi não lộp tức trống rỗng.
Vẻ bình tĩnh và thong dong dần biến mất, cd thể cô cưdng cứng tại chỗ, không biết nên phản ứng lại như nào.
Tiêu Yên Nhiên nhìn chằm chằm vào Ôn Từ, như nghe thấy một điều gì nực cười lắm: “Cô ta bằng tuổi con, sao có thể là con gái bố được? Trừ phi...”
Trừ phi năm đó Tiêu Vân Sâm ngoại tình, có quan hệ với hai người phụ nữ cùng một lúc.
 
 
------oOo------
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện