Ôn Từ ngước mắt: “Tôi nói không cho, anh sẽ buông tay sao?”
“Đương nhiên…là không.” Anh tiến lên một bước, luồn sợi dây đỏ từ đỉnh đầu xuống cổ cô: “Không được tháo xuống.” Thấy Ôn Từ giơ tay lên, dường như sợ bị từ chối, anh thẳng thừng buộc chặt hai đầu sợi dây đỏ lại, đúng lý hợp tình nói: “Đây là yêu cầu của ân nhân cứu mạng.”
Câu nói này không phải là lời thảo luận hay thỉnh cầu, mà là một lời thông báo —
Anh sẽ theo đuổi em lần nữa.
Ôn Từ vẫn tỏ ra ung dung, nhưng rõ ràng cảm giác được trái tim mình đập lỡ một nhịp.
Đưa đồ xong, người đàn ông kia lại biến mất, chỉ có tượng Phật ngọc trên cổ cô chứng minh anh đã từng tới nơi này.
Tống Lan Chi tươi cười từ trong đại điện đi ra, Ôn Từ bước tới nghênh đón: “Bà ngoại, hỏi xong chưa ạ?”
“Hỏi xong rồi, là chuyện tốt.” Tống Lan Chi thuận thế vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô hai cái, nhìn dung nhan xinh đẹp và khí chất không tầm thường của cháu ngoại trước mặt, trong đầu bà đang nghĩ không biết ông trời sẽ sắp xếp kiểu người thế nào cho cháu gái của mình.
Người gặp việc vui tinh thần cũng sảng khoái, sau chuyến đến chùa trả lễ, bệnh tình của Tống Lan Chi không thuốc mà khỏi, chỉ là trong lòng cứ nhớ thương tới ‘nhân duyên trời ban’ của cháu gái.
Tống Lan Chi nói cho Ôn Như Ngọc nghe nội dung trên thẻ xăm, hy vọng con gái cũng có thể vui mừng như bà: “Mẹ đến chùa xin cho A Từ một thẻ xăm, đại sư nói năm nay con bé không chỉ có sự nghiệp thuận lợi mà còn có lương duyên trời ban.”
Trong mắt Ôn Như Ngọc hiện lên vẻ khác thường.
Sự nghiệp của con gái có thuận lợi hay không trong mắt bà ấy cũng không phải vấn đề gì, dù sao nhà họ Ôn cũng có vốn liếng.
Về phần lương duyên trời ban….Bà đã phái người đi điều tra quá khứ của Thịnh Kinh Lan, bà nhất định phải biết rõ người con gái bà thích là kiểu người như thế nào.
Thịnh Kinh Lan cũng không phải là người bình thường, tin tức bên ngoài rất dễ điều tra, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lịch sử tình trường phong phú là điều đầu tiên bày ra trước mặt Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc nhìn chằm chằm nội dung email, tức giận đến phát run.
Mệt cho bà còn vì chuyện Thịnh Kinh Lan liều mạng cứu con gái ở sông băng mà coi trọng người đàn ông này hơn một chút, thậm chí còn để cho anh dễ dàng gặp mặt con gái, thế mà cuộc sống riêng tư lại không chịu nổi thế này.
Ôn Như Ngọc đè nén lửa giận ngẫm lại, chỉ vì muốn làm dịu mối quan hệ với con gái trong một năm qua mà bà đã lơ là trong việc kiểm soát con gái, nên mới để cô gặp phải băng hà tuyết lở, dây dưa với Thịnh Kinh Lan.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
Cả ngày hôm nay, Ôn Như Ngọc đều bày ra một khuôn mặt lạnh lùng, người chung quanh nhìn thấy bà đều tự giác đi đường vòng.
Buổi tối về nhà, Ôn Như Ngọc trực tiếp đi đến viện của Ôn Từ, tiếng trống không linh kỳ ảo gật rửa lòng người truyền vào lỗ tai cũng không giải tỏa được cơn giận trong lòng Ôn Như Ngọc một chút nào.
Ôn Như Ngọc xuất hiện ở viện, Ôn Từ cũng nhanh chóng phát hiện ra, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ.”
Ôn Như Ngọc trầm giọng hỏi: “Hôm nay con ở nhà suốt à?”
“Con đến cửa hàng xem tiến độ sửa chữa, buổi chiều mới về.” Cô cười chia sẻ với mẹ: “Hôm nay con mới học được một ca khúc, đã luyện qua vài lần, cũng thuận tay hơn rất nhiều.”
Ôn Như Ngọc nhìn chằm chằm biểu cảm của con gái.
Cũng chính vẻ dịu dàng này đã khiến cho bà thả lỏng một lần, thiếu chút nữa gây thành đại họa, mà nay, bà không thể để Ôn Từ tùy tâm sở dục làm mọi việc được nữa.
Ánh mắt Ôn Như Ngọc hơi lạnh đi: “Lần trước ở bệnh viện, con nói với mẹ là con thích Thịnh Kinh Lan?”
Khi đó cô vừa tỉnh lại, đầu óc còn đang mơ hồ không rõ, trong lúc xúc động thừa nhận tình cảm của mình đối với Thịnh Kinh Lan.

Bây giờ nghĩ lại, quả thực hậu hoạn vô cùng.
“Con đã không phủ nhận, vậy thì mẹ cũng nói rõ.” Ôn Như Ngọc ngẩng đầu, cất giọng lanh lảnh: “Mẹ không đồng ý cho con và cậu ta quen nhau.”
Ôn Từ vô thức siết chặt ngón tay.
Ôn Như Ngọc cũng không có ý định bỏ qua như vậy, ngược lại từng bước tới gần, chất vấn: “Trước kia cậu ta có đức hạnh gì con biết không?”
Ôn Từ thấp giọng trả lời: “Con biết.”
Giọng nói của Ôn Như Ngọc trở nên bén nhọn: “Biết mà con còn dám thích người như vậy?!”
Ôn Từ vô thức cãi lại: “Mẹ, cái đó không phải…”
“Ôn Từ, con đừng nói với mẹ là cậu ta quen nhiều bạn gái như thế nhưng không hề lăng nhăng nhé.” Ôn Như Ngọc không kiên nhẫn cắt ngang lời cô, hừ lạnh một tiếng: “Dáng vẻ đó cũng chỉ lừa được mấy cô gái mới lớn thôi, con bớt ở trước mặt mẹ nói tốt thay nó đi, cũng sớm chặt hết hy vọng với cậu ta là vừa.”
Ôn Từ không thể phản bác, bởi vì quá khứ của Thịnh Kinh Lan là sự thật không thể xóa nhòa.
Ngày đó ở trên núi Thịnh Kinh Lan nói muốn theo đuổi một lần nữa, cô không từ chối, thế nhưng trong lòng lại nặng trịch.

Vấn đề vắt ngang trước mặt bọn họ có rất nhiều, không phải Thịnh Kinh Lan thật lòng hối lỗi rồi cô gật đầu là được.

Cô không phản bác, cũng không thuận theo.
Ôn Như Ngọc sớm biết con gái tính tình bướng bỉnh, bà không ra lệnh như trước nữa mà hướng dẫn từng bước: “Mẹ biết con không phục sự quản giáo của mẹ, vậy con thử ngẫm lại bà ngoại xem, bà ngoại cũng không hy vọng con rời khỏi thành Nam.”
“Con cảm thấy, người đàn ông kia sẽ vì con mà vứt bỏ nhà họ Thịnh phồn vinh đi tới thành Nam định cư sao?”
Ôn Từ vẫn trầm mặc như cũ.
“Con xem, chính con cũng biết sẽ không.” Ôn Như Ngọc bày ra vẻ mặt ‘mẹ biết thừa’ : “Nhân lúc tình cảm giữa các con chưa sâu đậm mà sớm chấm dứt đi, như vậy đối với ai cũng tốt.”
Nên nói đều đã nói, nhưng vẫn không thấy con gái đáp lại.
Chuyện này nếu đặt ở trước kia, bà nhất định sẽ buộc Ôn Từ giáp mặt hứa hẹn, nhưng hôm nay, bà đã rút ra kinh nghiệm, học chính sách hoài nhu của con gái: “Tự con suy nghĩ cho thật kỹ, xem rốt cuộc là một người đàn ông không chỉ dành tình cảm cho mình quan trọng hay là mẹ và bà ngoại con quan trọng.”
Ôn Từ nhắm mắt lại.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng bước chân của mẹ mình.
Lần đầu tiên Ôn Từ cảm thấy bản thân đã làm xáo trộn cuộc sống hiện tại, khiến cho người nhà lo lắng, tình cảm trai gái thì dây dưa không dứt, sự nghiệp cũng chậm chạp chưa đi vào quỹ đạo.
Trong thời gian chờ phòng làm việc trang hoàng, Ôn Từ cầm lấy cọ vẽ, chuẩn bị dựa vào trí nhớ phác họa lại cảnh sắc sông băng mà mình thấy lên giấy.
Máy chụp ảnh ngày đó đã bị chôn vùi dưới tuyết lớn, cô thông qua mạng lưới quan hệ của Viên Tây Mạt thu thập được một số bức ảnh sông băng, quan sát chi tiết rồi bắt đầu hạ bút.
Một tiếng chuông bỗng nhiên cắt ngang suy nghĩ của cô, Ôn Từ cầm lấy di động liếc nhìn, đang còn phân vân có nên nhận hay không thì đối phương trực tiếp cúp máy.
Ôn Từ: “…”
Không nhận được chắc cũng do duyên số.
Cô lại cầm lấy cọ vẽ phác họa ra gò núi nhỏ, người nọ lại gọi tới, lần này cô nhận nhưng không nói chuyện.
Cho đến khi đối phương gọi tên cô: “Ôn Khanh Khanh.”
Ôn Từ đặt bút xuống, hỏi: “Có việc gì không?”
Anh lên án: “Em đã không quan tâm anh một tuần rồi đấy.”
Ôn Từ cũng thèm lịch sự với anh: “Tại sao tôi phải quan tâm anh?”
Thịnh Kinh Lan: “Tay anh vẫn chưa lành.”
“…” Cô hiểu rồi, người nọ đang nói rõ là cô đừng quên ơn cứu mạng.
Ôn Từ hít sâu một hơi: “Vậy xin hỏi, tình trạng tay của ân nhân hiện tại như thế nào rồi ạ?”
“Ài.” Người ở đầu dây bên kia thở dài, ngữ khí không đứng đắn: “Không tốt lắm, cuộc sống khó có thể tự lo liệu, e là sắp phế rồi.”
Ôn Từ tin anh mới là lạ: “Lúc anh nằng nặc đòi đeo tượng Phật ngọc lên cổ tôi sao không thấy anh kêu đau đi?”
Người đàn ông đúng lý hợp tình nói: “Anh giả bộ đấy.”
“…” Da mặt người này còn dày hơn cả tường thành.
Cô không muốn bị người đàn ông giảo hoạt này cuốn vào, cố ý nói: “Nếu anh Thịnh nhất định cho rằng cuộc sống của mình không tiện, tôi nguyện ý trả lương cao thuê cho anh một trợ lý sinh hoạt chuyên nghiệp, nhất định sẽ chăm sóc anh cẩn thận.”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: “Ôn Khanh Khanh, nói chuyện đàng hoàng.”
Ôn Từ mỉm cười vào điện thoại, vô cùng lễ phép nói: “Được, anh Thịnh, xin hỏi anh còn cần tôi làm gì nữa không?”
Thịnh Kinh Lan trực tiếp cúp điện thoại của cô.
Bị cúp điện thoại, Ôn Từ cũng không thèm để bụng, dù sao khiến cho Thịnh Kinh Lan thất thố thật sự rất thú vị.
Cô bỗng nhiên hiểu được cái lạc thú mà trước kia Thịnh Kinh Lan trêu chọc cô, một lần nữa cầm lấy bút vẽ, khóe miệng bất giác giương lên.
Nhưng cô đã đánh giá thấp Thịnh Kinh Lan.
Người nọ vừa không cần thể diện mà da mặt còn dày, vừa mới cúp máy chưa tới một phút lại gọi tới, Ôn Từ cố ý phản ứng chán ghét anh, người nọ lại cúp điện thoại.

Giống hệt như trẻ con vậy.
Chỉ chốc lát sau, chuông điện thoại lại vang lên, Ôn Từ không có kiên nhẫn: “Thịnh Kinh Lan, anh…”
“Là tôi.” Một giọng nữ cứng nhắc từ trong điện thoại truyền đến, Ôn Từ dời màn hình ra nhìn kỹ, đúng là Đường Lâm Lãng.
Điện thoại đến bất ngờ, Ôn Từ thu lại vẻ mặt, hỏi cô ta có chuyện gì.
Đường Lâm Lãng ra vẻ chỉ huy: “Linh Lung Các có đơn hàng, cô tới bàn bạc đi.”

Ôn Từ tỏ vẻ thờ ơ, thản nhiên nói: “Thứ nhất, tôi đã rời khỏi Linh Lung Các; thứ hai, cô không có tư cách ra lệnh cho tôi.”
Đường Lâm Lãng đã sớm đoán được câu trả lời của cô: “Cục Văn hóa và Du lịch của thành Nam đang chuẩn bị cho lễ hội hoa đăng Hán phục diễn ra vào hai tháng sau, đối phương điểm danh muốn nói chuyện với cô, công việc liên quan đến lợi ích của nhà họ Ôn, tôi nghĩ cô sẽ không từ chối chứ?”
Những năm gần đây nhiều địa phương nổi lên phong trào văn hóa Hán phục, các địa phương trong cả nước tăng thêm nhiều hoạt động liên quan, thành Nam chiếm ưu thế địa lý đất đai, Cục Du lịch và Văn hóa muốn mượn điều này để thu hút nhiều du khách hơn, đồng thời quảng bá văn hóa đặc sắc của địa phương.
“Tôi đồng ý, cô hẹn thời gian và địa điểm với đối phương đi.” Mở rộng thêu thùa là một trong những nguyện vọng của Ôn Từ, lợi ích của nhà họ Ôn cũng gắn bó mật thiết với cô, cô đương nhiên không có lý do gì từ chối.
“OK.” Hiệu suất làm việc của Đường Lâm Lãng là điều không thể nghi ngờ.
Khi Ôn Từ chuẩn bị cúp máy, trong điện thoại lần nữa truyền ra giọng nói của Đường Lâm Lãng: “Vừa rồi tôi nghe cô gọi Thịnh Kinh Lan? Cô lại dây dưa với người đàn ông ông đó nữa à?”
Cô ta khẽ hừ một tiếng, giống như đang trào phúng: “Sao, muốn ngã cùng một chỗ hai lần?”
Giọng điệu dạy dỗ này làm cho Ôn Từ vô cùng chống đối: “Liên quan gì đến cô?”
Câu này cô đã nói nhiều năm rồi, Đường Lâm Lãng cũng đã nghe đến phát chán: “Ôn Từ, ngay cả mắng chửi người khác mà cô cũng không biết, lăn tới lộn lui cũng chỉ biết một câu này.”
Ôn Từ nhíu mày: “Khó trách mẹ tôi lại thích cô.

Cô càng ngày càng giống bà ấy.”
Đường Lâm Lãng thuận thế tiếp lời: “Cảm ơn đã khích lệ, tôi là học trò của bà ấy, đương nhiên phải giống bà ấy rồi.”
Ôn Từ bĩu môi, những lời kỳ quái của Đường Lâm Lãng cũng không phải là đang quan tâm cô.
Bầu không khí giữa cô và Đường Lâm Lãng rất kỳ lạ, rõ ràng đối chọi gay gắt, thấy nhau là khó chịu, nhưng gặp phải chính sự lại muốn liên hệ với đối phương.

Có lẽ ứng với câu nói kia, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Chẳng mấy chốc Ôn Từ đã gặp mặt người phụ trách của ban tổ chức.
Đối phương hy vọng ở lễ hội hoa đăng sẽ trưng bày một số sản phẩm thêu tay tinh xảo, không phải đồ dùng thường thấy mà tốt nhất là những thứ có thể khiến người xem kinh ngạc ngay từ ánh mắt đầu tiên.
“Hàng thêu Tô Châu là nét đặc trưng của địa phương chúng ta, đồng thời cũng là một nét văn hóa phi vật thể mà nhà nước đã và đang tiếp tục phát huy, nhà họ Ôn của cô rất nổi tiếng trong nghề thêu Tô Châu, chất lượng tác phẩm được đảm bảo.

Đến lúc đó, mượn lưu lượng truy cập internet để quảng bá tuyên truyền cũng là tình huống đôi bên cùng có lợi.”
Không thể không nói, lời này làm cho Ôn Từ rất rung động.
Phát huy văn hóa, làm vang danh nhà họ Ôn, thậm chí…Cũng có lợi cho phòng làm việc mà cô sắp thành lập.
“Vậy thì, hợp tác vui vẻ.”
Hai người vui vẻ bắt tay.
Việc này được đàm phán thỏa đáng, tâm tình Ôn Từ cũng tốt lên, cô định về nhà nói cho bà ngoại biết, thuận tiện bàn bạc với bà một chút.
Nhà họ Ôn có khách tới, không tính là xa lạ.
Ôn Từ còn chưa đến gần, người nọ đã chủ động đi về phía cô: “Ôn Từ.”
Ôn Từ gật đầu đáp lại: “Chu Văn Sâm.”
Chu Văn Sâm dừng lại cách cô một mét.
“Anh tới là có chuyện gì sao?” Ôn Từ nhìn quanh bốn phía, thấy vị trí Chu Văn Sâm vừa ngồi có đặt chén trà bên cạnh, không có những người khác, dường đang chờ đợi.
“Tôi tới xin lỗi cô.” Anh ta khẽ thở dài, bày tỏ cảm giác tội lỗi đã hành hạ anh ta một thời gian dài: “Lúc trước ở bệnh viện không tiện, đối mặt với cô cũng có tâm tư trốn tránh.

Sau khi trở về tôi cứ cảm thấy bất an trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định chính miệng xin lỗi cô.”
Ôn Từ nghiêng đầu hỏi: “Vì sao?”
“Lần trước lúc tuyết lở, tôi rõ ràng ở ngay bên cạnh cô, thế nhưng tôi…chỉ lo chạy trốn một mình.” Anh ta đã tiếp nhận qua huấn luyện đặc thù, phản ứng hiển nhiên sẽ nhanh hơn so với người bình thường.
Trong hoàn cảnh giành giật từng giây để sống sót, ngắn ngủi vài giây sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của một người, cho nên anh ta trốn vào trong xe, còn Ôn Từ bị buộc phải ở lại trong tuyết.

Ôn Từ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao đâu.”
Từ đầu đến cuối, cô và Chu Văn Sâm cũng chỉ là bạn bè quen sơ, lúc nguy hiểm ập đến tự bảo vệ mình trước tiên là không sai.

Để cô gặp phải nguy hiểm trong trận tuyết lở cũng không phải là Chu Văn Sâm cố ý, cô đương nhiên sẽ không tùy ý trách tội người khác.
Hai người đi trên con đường lát đá, Ôn Từ nhẹ nhàng trấn an cảm giác áy náy trong lòng anh ta: “Trong tình huống đó sẽ rất khó nghĩ đến người khác.”
Chu Văn Sâm lại nói: “Nhưng Thịnh Kinh Lan thì có thể.”
Ôn Từ nhếch miệng.
Một câu nói ngắn ngủi giống như hòn đá đập vào nội tâm không chút gợn sóng của cô, cô lẳng lặng chờ đợi câu sau của Chu Văn Sâm.
“Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi có thể nắm lấy tay cô lúc nguy hiểm ập đến, về điểm này tôi thật sự rất hổ thẹn.” Chu Văn Sâm cười khổ nói: “Trước đây khi cô bày tỏ sự vô tình với tôi, tôi vẫn còn ôm một tia hy vọng, cảm thấy tiếp xúc nhiều sẽ có cơ hội, mà bây giờ…thôi bỏ đi.”
“Anh rất tốt, chỉ là chúng tôi không hợp nhau thôi.” Ôn Từ bất giác phát thẻ người tốt cho người khác.
Chu Văn Sâm cam chịu số phận như cách cô định nghĩa về mối quan hệ của hai người: “Hình như cô vẫn chưa nói cho người trong nhà biết chuyện của cô và anh ta đúng không?”
“Anh biết?” Bị người khác phát hiện, Ôn Từ không phủ nhận.
Chu Văn Sâm thừa nhận: “Lúc ở Thủy Vân Gian tôi đã phát hiện quan hệ của hai người không bình thường, nhưng người nhà cô dường như không biết, trước đó không lâu còn muốn tác hợp cho chúng ta.”
Ôn Từ hơi nghiêng người: “Xin lỗi, tôi chưa từng đề cập với bà ngoại và mọi người chuyện liên quan đến Thịnh Kinh Lan, nhưng tôi đã nói rất rõ ràng là không muốn tiếp xúc với người khác phái về phương diện tình cảm.”
Chu Văn Sâm gật đầu: “Tôi hiểu.”
Trải qua chuyện này, anh ta đã hiểu được bản thân không hề có sức cạnh tranh, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cũng hoàn toàn buông bỏ tâm tư đối với cô: “Cô yên tâm, trước khi cô chủ động công khai, tôi sẽ giữ bí mật cho hai người.”
Ôn Từ mỉm cười, đang muốn mở miệng thì tiếng chuông bất thình lình cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Thấy dãy số quen mắt kia, Ôn Từ giơ tay ý bảo: “Ngại quá, tôi nghe điện thoại.”
Từ con đường lát đá bước lên hành lang dài, Ôn Từ nhấn nút kết nối.
“Ôn Từ, anh đang ở thành Nam.” Thịnh Kinh Lan ném móc câu, mãi không nhận được lời đáp lại anh cũng không buông tha mà từng bước tới gần.
“Không…” Suy nghĩ của cô vốn đã thiên lệch, nếu người nọ đứng trước mặt, chỉ sợ cô lại không kiềm chế được.

Cách điện thoại di động cô vẫn giữ được lý trí, từ chối lời mời của Thịnh Kinh Lan: “Tôi còn bận việc.”
Chu Văn Sâm còn đang chờ cô, Ôn Từ lấy thân phận bạn bè lịch sự giữ anh ta ở lại dùng cơm, Chu Văn Sâm cười khéo léo từ chối.
Ôn Từ không giữ lại nữa, khách sáo đưa người đến cửa.
Nếu như không có tình huống đặc biệt, dựa theo quan hệ giữa cô và Chu Văn Sâm thì hẳn là sau này sẽ không gặp lại.
Lúc Ôn Từ nghe điện thoại, Thịnh Kinh Lan đang ở gần đây, giây trước vừa bị từ chối thì giây sau đã nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác ra ra vào vào.

Người đàn ông nheo mắt lại, giấu đi hơi thở nguy hiểm, sau khi Chu Văn Sâm rời đi mới sải bước đi lên phía trước: “Ôn Từ.”
Giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, sống lưng Ôn Từ chợt ớn lạnh, nghe được ngữ điệu mỉa mai của anh: “Thì ra là có hẹn.”
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể xoay người đối mặt.
Đứng ở cửa lớn nhà họ Ôn quả thật kỳ cục, Ôn Từ đành phải bước ra ngoài, đi về phía anh: “Anh tới từ lúc nào vậy?”
Anh hừ một tiếng, vẻ mặt viết đầy chữ mất hứng: “Lúc em hẹn hò với người đàn ông khác.”
Đột nhiên bị buộc tội, Ôn Từ nhíu mày phản bác: “Tôi nào có hẹn hò với người khác.”
“Anh ta từ nhà em đi ra, là anh tận mắt nhìn thấy.” Giờ phút này anh tựa như oán phu chịu đủ ấm ức, từng câu từng chữ đều là bất mãn lên án.
Môi Ôn Từ mấp máy, vô thức muốn giải thích, nhưng chạm đến ánh mắt giảo hoạt của người đàn ông lại nhất thời nuốt lời muốn nói lại.

Cô cố ý hất cằm lên, cất giọng lanh lảnh: “Được rồi, cứ coi như tôi đang hẹn hò với người khác đi, vậy anh còn đứng đây làm gì?”
“Chờ cô Ôn kết thúc buổi hẹn.”
“Sau đó?”
“Sau đó.” Người đàn ông nhếch môi: “Không biết là cô Ôn có ngại một chân đạp hai thuyền không?”
“Khụ khụ, anh nói hươu nói vượn cái gì vậy!” Ôn Từ da mặt mỏng, chỉ một câu đã làm cô sặc đến đỏ mặt.

Là cô đánh giá thấp trình độ mặt dày của Thịnh Kinh Lan, ngay cả lời này cũng có thể thốt ra được.
Công phu mồm mép này cuối cùng cô cũng không sánh bằng Thịnh Kinh Lan, miễn cưỡng đồng ý cùng anh ăn bữa cơm tối.
“Ôn Khanh Khanh, anh hẹn em, em không thể từ chối mãi.”
“Tại sao?”

“Bởi vì anh đang theo đuổi em.”
Ôn Từ nghẹn họng: “Anh có biết nói lý không hả, người ta theo đuổi người khác đều rất thận trọng, nào có giống như anh mở miệng là ra lệnh như thế.”
Thịnh Kinh Lan cây ngay không sợ chết đứng: “Em nhiều lần từ chối anh, anh không tự tranh thủ cơ hội cho mình, chẳng lẽ trơ mắt nhìn em bị người khác cướp đi?”
Ôn Từ nâng chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm: “Gần đây tôi bề bận nhiều việc, không có tâm tư cho những thứ này.”
“Được, vậy lúc nào cô Ôn rảnh thì có thể cân nhắc thử cái lốp dự phòng là tôi đây.” Ôn Từ từng chỉ vào mũi anh mắng anh ích kỷ, vậy anh tạm thời làm người theo đuổi ‘hiểu lòng người’ thả dây dài câu cá lớn.
“Anh lại nói bậy bạ gì đó.” Ôn Từ đặt chén trà xuống, nghiêm túc giải thích: “Tôi và Chu Văn Sâm chỉ là quan hệ bạn bè.”
Đối phương cũng không nể mặt: “Dù sao trước mặt anh em cũng chỉ có thể nói như vậy.”
Ôn Từ gập ngón tay gõ lên bàn, nhỏ giọng cảnh cáo: “Thịnh Kinh Lan, bớt được voi đòi tiên đi.”
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, ngả người ra sau dựa lưng vào ghế: “Ôn Từ, em từng cân nhắc đến anh ta đúng không?”
Ánh mắt tìm Tôi nghiên cứu nhẹ nhàng ném tới, ý cười trên mặt không đạt tới đáy mắt.
Ôn Từ chạm tay vào chiếc thìa, cụp mắt hỏi: “Sao anh lại nghĩ như vậy?”
Người đàn ông búng nhẹ ngón tay, khớp xương vang lên một tiếng ‘rắc’: “Em bằng lòng đi du lịch sông băng với anh ta, chứng tỏ em có hảo cảm với anh ta.”
Ôn Từ bị nghẹn họng.
Khó trách anh nhiều lần nói xa nói gần Chu Văn Sâm, thì ra không chỉ là nói đùa.
Hiếm khi thấy Thịnh Kinh Lan bị thất thố, cô không muốn để cho anh khoái chí, bèn cố ý nhử: “Nếu như tôi nói có thì sao?”
Người đàn ông cười khổ một tiếng: “Vậy thì cũng đáng đời anh.”
Anh cúi gục đầu xuống, như thể thật sự gặp phải đả kích, Ôn Từ động lòng trắc ẩn, đang muốn giải thích thì thấy đối phương bỗng nhiên đứng dậy, thân ảnh cao lớn áp tới phía cô.
Hai tay người đàn ông chống ở hai bên ghế của cô, khẽ cúi người xuống, để lại bên tai cô lời uy hiếp mạnh mẽ: “Anh không chắc là dưới tình huống ghen tị mình sẽ làm ra chuyện gì, cho nên Ôn Từ, cho dù em từng có loại tâm tư này thì cũng đừng để cho anh biết.”
Giả bộ chưa đến vài phút đã lộ bộ mặt thật, kinh kịch Tứ Xuyên cũng không thay đổi sắc mặt nhanh bằng anh, Ôn Từ tức giận đến mức muốn cầm thìa trong tay gõ anh: “Anh giả bộ cũng không giả bộ cho đạt nữa.”
Thịnh Kinh Lan nắm chặt cổ tay cô, làn da non nớt như sữa chợt phiếm hồng: “Anh có thể kiên nhẫn theo đuổi tới khi em đồng ý mới thôi, nhưng lựa chọn khác thì em đừng nghĩ tới.”
Ôn Từ cố gắng tách ra, đối phương vẫn không nhúc nhích, cô không khỏi nói thầm: “Bá đạo.”
Thịnh Kinh Lan cười buông tay cô ra, ngón tay ấm áp khẽ cọ má cô: “Anh chỉ là ghen tuông khá lớn thôi.”
Người này thật sự không ra bài theo lẽ thường.
Người đàn ông khác sống chết không chịu thừa nhận mình ghen tuông keo kiệt, anh thì ngược lại, phàm là có gió thổi cỏ lay, anh chỉ hận không thể thông báo cho mọi người biết mình đang ghen tuông.
Thịnh Kinh Lan là người có sức hành động rất mạnh, nói muốn theo đuổi là sẽ tìm mọi cách để tạo cơ hội.
Người bình thường mời vài lần không thành công sẽ phỏng đoán tâm tư đối phương, có người còn sinh ra tâm lý lùi bước, còn anh không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua, lấy hết cớ này đến cớ khác, hao tổn đến khi Ôn Từ đồng ý mới thôi.
Phòng làm việc đang trang hoàng, anh chủ động xin đi giết giặc làm giám sát.
Ôn Từ bận rộn đến tối, anh lại săn sóc đưa cơm sưởi ấm, quả thực quan tâm đầy đủ.
Bức họa sông băng do Ôn Từ tự tay vẽ sắp hoàn thành, thoạt nhìn thì đẹp nhưng luôn cảm thấy thiếu gì đó.
Sau này cô phải chuyển hình ảnh trên bản vẽ sang vải thêu, lấy kim làm bút, lấy chỉ làm màu, quá trình và độ khó phức tạp hơn so với vẽ trên giấy.
Mỗi một bước đều phải tỉ mỉ cân nhắc.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, là Thịnh Kinh Lan ỷ vào việc cô không rời đi vừa ngáp vừa xuất hiện.

Thịnh Kinh Lan nhìn lướt qua, thấy cô còn dừng lại ở tiến độ buổi sáng: “Bị kẹt à?”
Nắp bút để dưới cằm, Ôn Từ vắt óc suy nghĩ mà không hiểu được: “Cứ cảm thấy thiếu gì đó.”
Người trong cuộc mơ hồ người ngoài cuộc tỉnh táo, Thịnh Kinh Lan hạ bút thành văn: “Anh biết rồi.”
“Là cái gì?” Ôn Từ khẩn cấp muốn biết đáp án.
Thấy cô tràn đầy hy vọng, Thịnh Kinh Lan khoanh hai tay: “Xin anh đi.”
Ôn Từ không chút do dự: “Xin anh.”
Anh lập tức cải bỏ lớp ngụy trang: “Em chẳng thú vị gì cả, Ôn Khanh Khanh.”
Ôn Từ phồng má.
Một giây sau, tay cô bị nắm chặt.
 
------oOo------
 
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện