Công việc của hai vợ chồng đều liên quan đến kế thừa văn hóa, là những chuyên gia đáng kính nể.
Phóng viên phỏng vấn đã viết một bài báo khen ngợi họ hết lời, lượt view cũng tăng vọt.
Sau triển lãm văn hóa, thành tích của phòng làm việc “Tàng Trân” phát triển không ngừng, Ôn Từ bắt đầu tuyển dụng thợ may có kinh nghiệm, chính thức tiếp nhận công việc đặt may sườn xám.
Có lẽ gần đây công việc bận rộn cộng với thời tiết nóng bức nên Ôn Từ làm việc không được hiệu quả lắm, ngày nào Thịnh Kinh Lan cũng đến đón cô tan làm đúng giờ, tránh để cô ôm đồm nhiều việc.
Nhưng mà Ôn Từ về đến nhà vẫn không nghỉ ngơi được, lại mở máy tính ra xem bản thiết kế.
Ngồi trước máy tính một hồi, cơ thể lại bắt đầu nóng lên, Ôn Từ liếc mắt nhìn nhiệt độ trong phòng rồi giơ tay xoa xoa đầu, cảm thấy chóng mặt.

Màn hình dần dần mờ đi, cô vô thức gọi tên “Thịnh Kinh Lan”, sau đó mất đi ý thức.
Tỉnh lại lần nữa, chung quanh là một màu trắng xóa và im ắng, Ôn Từ chậm lại một lát mới phát hiện mình đang ở bệnh viện.
Bàn tay được người khác nắm lấy, ấm áp dễ chịu.
Ôn Từ thoáng giật mình, đánh thức Thịnh Kinh Lan đang canh giữ ở bên cạnh, hai người đối diện tầm mắt, trầm mặc không nói gì.

Đôi mắt màu hổ phách của anh vô cùng thâm trầm, trong lòng Ôn Từ thoáng lộp bộp: “Em làm sao vậy?”
Người đàn ông lời ít ý nhiều: “Mệt mỏi.”
Biết mình không mắc bệnh gì, Ôn Từ bắt đầu chột dạ.

Trong khoảng thời gian này cô đặt toàn tâm toàn ý vào phòng làm việc, Thịnh Kinh Lan đã khuyên cô rất nhiều lần, thậm chí tìm mọi cách đưa cô ra ngoài nghỉ ngơi cũng bị cô từ chối.
Cô kiên trì nói mình không sao, kết quả vừa quay đầu đã vào bệnh viện, khó trách sắc mặt Thịnh Kinh Lan không tốt.
Ôn Từ của hiện tại đã biết cách đối phó với anh, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, tỏ rõ yếu đuối: “Sau này em sẽ chú ý hơn.”
“Nghe lời anh nghỉ ngơi đầy đủ?”
“Ừm.”
“Tan ca đúng giờ?”
“Ừm ừm.”
Thịnh Kinh Lan nheo mắt, thừa thắng xông lên: “Về nhà không đụng vào công việc?”
“Ừm...” Cô không nói dối, do dự nói: “Thỉnh thoảng cũng cần bắt kịp tiến độ hay gì đó.”
Thịnh Kinh Lan: “Ha.”
“Nhưng mà!” Cô vội vàng sửa chữa: “Em sẽ cố gắng không mang công việc về nhà.”
Nói xong câu này mới thấy mặt người đàn ông hơi giãn ra.
Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng chuyện sau này cứ để sau này tính tiếp vậy, bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới áp vào bụng cô.
Lúc hai người ở bên nhau, Thịnh Kinh Lan rất thích chạm vào cô, Ôn Từ vô thức cho rằng anh chỉ muốn đụng chạm, bèn đứng đắn nhắc nhở: “Đây là bệnh viện.”
“Anh biết.” Người đàn ông nhướng mày, nhưng tay không dời đi.
Ôn Từ trừng anh: “Vậy anh còn sờ?”
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, ngước mắt lên:
“Bé con, hình như anh quên nói cho em biết một chuyện.”

Mặt Ôn Từ lộ vẻ nghi hoặc: “Hả?”
Chợt nghe thấy anh dùng giọng điệu “Hôm nay thời tiết không tệ” thuận miệng nói ra một tin tức kinh khủng: “Em mang thai, hai tháng rưỡi rồi.”
Trong phút chốc, không khí tựa như ngưng đọng, cả thế giới yên tĩnh bên tai Ôn Từ.
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, thấy vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh như thường, bỗng hoài nghi mình nghe lầm: “Em, mang thai?”
Cô giơ tay chỉ về phía mình, tận mắt nhìn thấy Thịnh Kinh Lan gật đầu.
Ôn Từ hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu nhìn bụng mình, nơi đó không có gì khác thường ngày, rồi lại có gì đó khác biệt.

Tâm trạng trong khoảnh khắc đó nên hình dung thế nào đây? Kinh ngạc, khó tin, còn có sự vui mừng đầy bất ngờ.
Cô bất giác cong khóe môi, mặt mày lộ ra vẻ dịu dàng.
Lúc cô và Thịnh Kinh Lan kết hôn đã nói thuận theo tự nhiên, đứa bé này đến ngoài dự liệu, nhưng cũng nằm trong kế hoạch.
Lúc cô đang đắm chìm trong tưởng tượng, lại nghe Thịnh Kinh Lan đưa ra đề tài: “Còn có...”
Ôn Từ tò mò ngẩng đầu, thấy anh giơ hai ngón tay lên.
Lúc đầu Ôn Từ chưa hiểu ý tứ của động tác này, cho đến khi Thịnh Kinh Lan chỉ vào bụng cô: “Hai đứa.”
Ôn Từ lặp lại: “Hai đứa?”
Thịnh Kinh Lan gật đầu: “Thai đôi.”
Ôn Từ: “Hả?”
Thịnh Kinh Lan: “Ừm.”
Trong phòng bệnh, cặp vợ chồng sắp làm bố mẹ này bỗng nhiên trở nên trầm mặc, sau đó xảy ra một loạt đối thoại kỳ lạ.
Ôn Từ nuốt một ngụm nước miếng, nhất thời không biết nên nói gì.
Cô nhìn chằm chằm Thịnh Kinh Lan, Thịnh Kinh Lan cũng nhìn cô không rời mắt.
Thật lâu sau, Ôn Từ mở miệng hỏi: “Sao nghe được tin tức này mà thấy anh chẳng bất ngờ gì vậy?”
Sắc mặt người đàn ông trầm tĩnh, giọng điệu nghiêm túc: “Anh là bố, đương nhiên phải trầm ổn một chút.”
Ôn Từ “À” một tiếng, cúi đầu nhìn bàn tay dán trên bụng cô không nỡ dời đi, vẫn giữ thái độ hoài nghi với lời nói của anh.
Mãi đến khi Thịnh Kinh Lan đi làm làm thủ tục xuất viện cho cô, trong lúc bác sĩ dặn dò cô những công việc cần chú ý, Ôn Từ tò mò hỏi một câu: “Lúc biết được tin tức này, chồng tôi có phản ứng gì không?”
Bác sĩ nghe vậy thì thoáng chần chờ, sau đó lại ho khan che giấu ý cười: “Lúc mới ôm cô đến bệnh viện, anh Thịnh rất lo lắng, sau đó kiểm tra ra mang thai, còn là thai đôi, anh ấy bỗng nhiên ngây ngẩn, rồi tự dưng cười to không ngừng.

Nghe y tá khoa nói anh ấy gặp ai ở ngoài hành lang cũng nói là ‘vợ tôi có thai rồi, còn là thai đôi’.”
Đây mới là phản ứng chân thật nhất của Thịnh Kinh Lan.
Chứ không hề trầm ổn bình tĩnh như lời anh nói.
Làm xong thủ tục, Thịnh Kinh Lan trở về đón cô xuất viện, Ôn Từ vừa chuẩn bị xuống giường đã bị anh chặn ngang ôm lấy, không để chân cô chạm đất mà bế thẳng vào xe.
Ôn Từ tỏ vẻ hành vi của anh quá khoa trương.
Thịnh Kinh Lan không hề cảm thấy như thế: “Bé con, bây giờ em nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Ôn Từ: “Đi bộ không ảnh hưởng chứ....”
Thịnh Kinh Lan nghiêm túc nói: “Xin tuân theo lời dặn của bác sĩ.”
Ôn Từ nói rõ: “Lời dặn của bác sĩ không hề nói cần người khác ôm.”

Thịnh Kinh Lan phản bác: “Cũng không nói không cho ôm.”
Có lúc anh rất bá đạo, muốn có lý hay không còn phải xem tâm trạng, Ôn Từ nhớ tới những lời bác sĩ miêu tả trong phòng bệnh, cũng không vạch trần ông bố tương lai giả vờ bình tĩnh này nữa.
Thịnh Kinh Lan lúc này lại không khoe khoang trắng trợn như trước, chỉ nói chuyện Ôn Từ mang thai cho Tống Lan Chi và Ôn Như Ngọc biết, còn có mấy người bạn thân thiết bên cạnh.
Bạn bè gửi lời chúc mừng, Viên Tây Mạc chủ động chia sẻ cho cô một đống kinh nghiệm trong thời kỳ mang thai, Viên Quả Quả ghé vào màn hình chào hỏi cô: “Dì Ôn ơi, dì sắp sinh em trai hay là em gái ạ?”
“Dì cũng không biết nữa.”
Viên Quả Quả cất giọng non nớt: “Mẹ nói trong bụng dì có tới hai em bé, hay là dì sinh một bé trai một bé gái đi ạ, vậy thì cháu sẽ vừa có em trai vừa có em gái!”
Ôn Từ cười nói: “Chuyện này dì cũng không hứa được nha.”
Trẻ con bây giờ trí nhớ rất tốt, lời nào nói ra cũng ghi tạc trong lòng, chưa có gì chắc chắn nên Ôn Từ không thể hứa hẹn.
Một lớn một nhỏ trò chuyện qua video rất vui vẻ, trong lúc Viên Tây Mạc rời khỏi ống kính, chỉ còn lại có Viên Quả Quả.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn che ở bên miệng, Viên Quả Quả nhỏ giọng nói: “Dì Ôn ơi, cháu nói cho dì biết một bí mật, bố cháu cũng muốn sinh em trai em gái với mẹ cháu đấy ạ, nhưng mẹ không đồng ý lời cầu hôn của bố cháu.”
Mới có mấy tuổi mà lại thảo luận chuyện của người lớn một cách nghiêm túc, Ôn Từ không khỏi buồn cười: “Quả Quả, cháu biết cầu hôn là gì sao?”
“Đương nhiên! Cháu là cô bé thông minh nhất nhà trẻ mà ạ.” Viên Quả Quả vỗ ngực, rất đắc ý: “Cầu hôn ý là muốn kết hôn, kết hôn là bố mẹ ở chung với nhau.”
Lúc trước, bố ruột của Quả Quả là Tần Châu Việt thông qua sự kiện sông băng điều tra được tin tức của Viên Tây Mạc, nhanh chóng tìm được hai mẹ con.
Trên chuyện này Viên Tây Mạc rất thoải mái, thấy anh ta tìm tới cửa thì thẳng thắn thừa nhận thân phận của hai bố con, cũng không hạn chế Tần Châu Việt đến thăm con gái.
Cô ấy vẫn làm công việc mình thích như thường ngày, Tần Châu Việt mang con gái ra ngoài chơi cô ấy cũng không ngại, lúc tâm trạng tốt thậm chí còn chịu nể mặt ăn tối với Tần Châu Việt.
Nhưng mà, quan hệ của hai người cũng chỉ dừng lại ở đây.
Viên Tây Mạc thẳng thắn bày tỏ cả đời này mình không có ý định kết hôn, Tần Châu Việt muốn làm gì thì cứ làm, nhưng đừng mong cô ấy đáp lại bằng mối quan hệ hôn nhân.
Viên Tây Mạc sống tiêu sái đã quen, cũng vì thế mà giam chặt được trái tim lãng tử của Tần Châu Việt.
Ôn Từ là người đứng xem, chỉ có thể tỏ vẻ tôn trọng quyết định của Viên Tây Mạc.
Gọi video xong cô lại mệt rã rời, nằm ở nhà ngủ một giấc đến trưa.
Buổi chiều, Tống Lan Chi tự mình đưa tới một số món ăn bổ dưỡng phù hợp với khẩu vị hiện tại của Ôn Từ, Ôn Như Ngọc cũng đang ở đây, chỉ là ngồi trước con gái nhưng không cười nổi.
Ôn Từ nhất thời không rõ tâm tư của mẹ, lén hỏi bà ngoại: “Cháu mang thai, mẹ cháu không vui hay sao ạ?”
Tống Lan Chi vội vàng trấn an: “Cháu đừng nghĩ lung tung, mấy món ăn mang đến cho cháu hôm nay hơn phân nửa là mẹ cháu đích thân dặn dò và quan sát phòng bếp làm đấy.”
Ôn Từ nhíu mày: “Nhưng cháu thấy mẹ cháu tới đây mà sắc mặt rất kém.”
“Mẹ cháu lo lắng cho cháu thôi.” Tống Lan Chi thấp giọng nói: “Lúc trước con bé mang thai chịu không ít cực khổ, bây giờ cháu lại mang thai đôi, chỉ e là phải chịu nhiều vất vả.”
Ôn Từ ngẩng đầu sờ bụng: “Bây giờ cháu vẫn chưa có cảm giác gì, chỉ là hay buồn ngủ thôi ạ.”
“Tâm trạng sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của cháu, nhưng tuyệt đối đừng vì những chuyện này mà lao lực, bà với mẹ cháu không cầu mong gì, chỉ mong cháu được khỏe mạnh.” Tống Lan Chi cười cười, chuyển hướng đề tài: “Lúc bà vào đây có thấy trên bàn bày một đống sách thai kỳ, hai người các cháu cũng nhanh thật.”
“Là anh Kinh Lan mua đấy ạ.” Nói đến chuyện này, Ôn Từ vừa bất lực lại buồn cười: “Anh ấy nói muốn xem hết đống sách kia, tiện chăm sóc cháu.”
Tống Lan Chi hài lòng gật đầu: “Thằng bé Kinh Lan này thật sự rất giỏi, thấy hai người các cháu từ lúc kết hôn đến bây giờ tình cảm như keo như sơn, bà và mẹ cháu cũng an tâm.”
Ngay cả Ôn Như Ngọc từng phê bình kín đáo với Thịnh Kinh Lan thỉnh thoảng cũng sẽ tán dương biểu hiện xuất sắc của con rể.
Ôn Như Ngọc không giỏi nói chuyện với con cái, trước khi đi còn cố ý tới trước mặt con gái dặn dò:
“Bên phòng làm việc cứ thong thả từ từ, mẹ sẽ cử người đến giúp con, bản thân con phải tự chú ý sức khỏe của mình, có bất cứ khúc mắc gì phải kịp thời nói cho mẹ và mọi người biết, đừng có giấu nhẹm một mình, biết chưa?”
“Mẹ, con biết rồi.” Ngữ khí của Ôn Như Ngọc vẫn giống như trước, nhưng Ôn Từ lại cảm nhận được tình yêu thương tràn đầy từ trong lời nói đó.

Cuộc sống sau khi kết hôn đã bước vào giai đoạn tốt đẹp, Dụ Dương chọc Thịnh Kinh Lan là đặt một đống sách liên quan đến mẹ bầu ở phòng làm việc, vừa xem vừa ghi chép, còn nghiêm túc hơn cả lúc tham gia cuộc thi.
Ngoài chế độ ăn uống và sức khỏe, anh còn lén tìm Khúc Thủy hỏi có loại thuốc nào bôi để ngăn ngừa rạn da không.
Khúc Thủy hỏi thầy Trung y, thật đúng là có: “Hai ngày nữa tôi và A Trí sẽ về thành Nam một chuyến, đến lúc đó sẽ mang tới cho hai người.”
Khúc Thủy bây giờ thường xuyên chạy qua chạy lại hai nơi.
Bà Phong ở bên này rất nhớ cô, Khúc Thủy lại không thể bỏ lại thầy Trung y đã cưu mang cô tám năm, đành phải tốn chút thời gian chăm sóc cả hai bên.
Khúc Thủy cho rằng lần này vẫn như bình thường, đợi hai ngày sau quay về, nào biết lại gặp được Lý Lăng Viễn.
Sau khi chia tay, hai người ăn ý xóa bỏ phương thức liên lạc của đối phương, giống như quên đi đoạn chuyện cũ sai lầm kia.

Hôm nay gặp mặt, Lý Lăng Viễn dường như đã thay đổi thành người khác, tình yêu ngày xưa không còn tồn tại, ánh mắt nhìn cô ấy cũng trở nên chán ghét: “Khúc Thủy, tôi thật sự không ngờ cô là loại phụ nữ lả lơi ong bướm thế này.”
Đột nhiên bị chụp mũ, Khúc Thủy không hiểu ra sao: “Có chia tay cũng đâu cần chửi bới người khác như vậy chứ?”
Lý Lăng Viễn cực kỳ thất vọng về cô, trên gương mặt tràn đầy vẻ chán ghét: “Nếu như cô thật sự không thích tôi, tôi cũng không còn lời nào để nói, nhưng trước đó cô từng nói thế nào?”
Khúc Thủy nhắc lại: “Tôi chia tay với anh đích thực không liên quan đến anh ấy, về phần vấn đề anh hoài nghi, tôi có thể giải thích.”
Chuyện cho tới bây giờ, cô cũng không có gì phải giấu diếm: “Chắc anh vẫn còn nhớ tôi từng nói rằng tám năm trước tôi bị mất hết ký ức, vì vậy vẫn luôn đi theo thầy học tập.”
“Cho đến trước đó không lâu, cuối cùng tôi đã biết thân phận của mình.”
“Tên thật của tôi là Văn Điệp.”
Văn Điệp......
Lý Lăng Viễn thoáng chốc nhớ tới lần đầu tiên Phong Hữu Trí xuất hiện, ở trên đường gọi to tên của Khúc Thủy: “Cho nên, Văn Điệp mà Phong Hữu Trí muốn tìm chính là cô, cô và anh ta có quan hệ gì?”
“Văn Điệp là vợ chưa cưới của Phong Hữu Trí, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc trước, có lẽ bọn họ đã sớm trở thành vợ chồng chân chính.”
Ba chữ “vợ chưa cưới” thật sự kích thích Lý Lăng Viễn, anh ta nắm lấy hai vai Khúc Thủy: “Nhưng bây giờ cô là Khúc Thủy, Khúc Thủy là bạn gái của tôi! Cô đã quên anh ta tám năm, tình cảm dù sâu đậm đến đâu cũng không còn nữa.”
“Nhưng trên thực tế, khi pháp luật phán tôi tử vong, anh ấy vẫn chống lại mọi áp lực và lời đàm tiếu để đi tìm tôi.” Cô quên đi quá khứ, sống yên bình êm ả trong một trấn nhỏ suốt tám năm, lại không hề hay biết có người đang một mình chống lại hết thảy nhớ nhung, kiên trì không ngừng tìm kiếm cô đến nay.
Khúc Thủy cố gắng tách tay anh ta ra, Lý Lăng Viễn lại nắm chặt hơn: “Cho nên cô cảm động? Lựa chọn trở về vòng tay của anh ta?”
Sự dây dưa vô lý dần mài mòn lòng áy náy của Khúc Thủy đối với anh ta: “Anh đừng nhập hai chuyện thành một được không? Trước khi tôi biết mình là Văn Điệp cũng đã xác nhận là tôi và anh không thích hợp rồi mà?”
“Thời gian trùng khớp như vậy, nói ra ai tin.” Lý Lăng Viễn cố chấp cho rằng cô thay lòng đổi dạ trong lúc yêu đương, xé rách vẻ mặt giả vờ ôn hòa, hoàn toàn khác hẳn người đàn ông tốt tính lại săn sóc khi theo đuổi cô.
Trong lúc hai người tranh chấp, Lý Lăng Viễn bỗng nhiên buông tay.
Phía trước đột nhiên mất lực, Khúc Thủy vô ý ngã về phía sau, gáy đập mạnh xuống đất.
Lúc nhận được điện thoại của bệnh viện, Phong Hữu Trí bỏ công việc trong tay xuống, vội vàng chạy tới.
Khúc Thủy chảy máu sau gáy, đang cấp cứu trên bàn mổ, Lý Lăng Viễn ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật mà cả người phát run.
Anh ta đúng thực là có oán hận Khúc Thủy vì ‘cầu mà không được’, nhưng anh ta chắc chắn không bao giờ nghĩ đến việc ép Khúc Thủy tới bước này.
Bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Khúc Thủy ngã trên mặt đất, sau gáy không ngừng chảy máu tươi, Lý Lăng Viễn thật sự sợ hãi.
Anh ta vùi mặt vào vào hai tay, một giây sau đột nhiên bị người khác nhấc lên.
Phong Hữu Trí không biết đến từ lúc nào, lúc này anh đã đánh mất đi vẻ ôn hòa vốn có, mặt đầy lửa giận: “Mày đã làm gì cô ấy?”
“Tôi, lúc đó tôi chỉ muốn giữ chặt cô ấy, không ngờ cô ấy lại ngã xuống...” Lý Lăng Viễn nói năng lộn xộn: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, Khúc Thủy vì anh nên đã chia tay với tôi, tôi nhất thời tức giận mới bất cẩn...”
Phong Hữu Trí đùng đùng lửa giận, ép người vào góc tường: “Cô ấy không phải là Khúc Thủy, cô ấy là Văn Điệp, là vợ chưa cưới của tao!”
Cả người Lý Lăng Viễn bị ép đến đau nhức, lúc này mới biết sau gáy Khúc Thủy đau đớn thế nào.
Anh ta tự biết cái sai của mình, cúi đầu không chút phản kháng, bỗng một quyền tàn nhẫn lướt qua má anh ta, cuối cùng rơi xuống tường.
Phong Hữu Trí cất giọng lạnh lùng: “Tốt nhất là mày nên cầu nguyện Văn Điệp không sao!”
Một giờ sau, bọn họ nhận được tin tức Văn Điệp bình an.
Khúc Thủy......
Không, trong lúc mê man Văn Điệp vẫn không được an ổn, có vô số hình ảnh hiện lên trong đầu cô.
“Phong Hữu Trí, câu hỏi áp chót này anh biết làm không?”

“Phong Hữu Trí, làm sao giữ vững được vị trí hàng đầu trong mỗi lần thi như anh?”
“Phong Hữu Trí, cuối tuần anh có đến thư viện đọc sách không?”
“A Trí, tay của em đau quá.”
“A Trí, em định ghi danh vào chuyên ngành Y.”
“A Trí, sau này em sẽ là bạn gái của anh.”
Những ký ức xuyên suốt tuổi thanh xuân của cô, người không nên quên kia đang từng chút hiện lên trong đầu.
Cho đến khi, cô có lại toàn bộ trí nhớ.
“A Trí!”
Văn Điệp bị đánh thức, vừa mở miệng đã thốt ra cái tên Phong Hữu Trí.
Phong Hữu Trí canh giữ ở bên giường, anh đứng dậy, khom lưng xuống xem xét, bỗng nhiên bị Văn Điệp vươn hai tay gắt gao giữ chặt: “A Trí.”
Cô bắt đầu khóc làm Phong Hữu Trí hoảng loạn tinh thần: “Em thấy khó chịu chỗ nào? Có gì không thoải mái thì cứ nói với anh.”
Văn Điệp ghé vào tai anh lắc đầu: “Em xin lỗi vì đã quên anh lâu như vậy.”
Cô nhớ tới tất cả tình cảm và những trải nghiệm khi làm Văn Điệp, biết mình mất tích đã làm Phong Hữu Trí đau khổ thế nào.
“Tiểu Hồ Điệp...” Nghe hiểu ý tứ của cô, Phong Hữu Trí có chút khó tin: “Em nhớ ra rồi sao?”
Văn Điệp ở trước mặt anh khóc gật đầu.
Văn Điệp trong cái rủi có cái may, tìm lại ký ức đã mất nhiều năm.
Lý Lăng Viễn đi tới phòng bệnh trịnh trọng xin lỗi cô: “Khúc Thủy, tôi rất xin lỗi, cũng rất may cô không sao.

Tôi đã nghe Phong Hữu Trí nói chuyện của hai người, sau này...tôi sẽ không quấy rầy cô nữa.”
Văn Điệp trầm mặc một lúc lâu, nghĩ đến khúc mắc tình cảm một năm qua, cuối cùng lựa chọn tha thứ, coi như là bù đắp phần tình cảm kia: “Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, chúng ta lần nữa làm quen lại nhé, tôi tên là Văn Điệp.”
Chuyện Văn Điệp bị thương tạm thời không nói cho người lớn hai bên biết, sợ bọn họ lo lắng.
Ngày xuất viện, trùng hợp lại gặp Ôn Từ đến bệnh viện làm kiểm tra thai sản, lúc này mới hay tin.
Văn Điệp tạm thời ở lại thành Nam tĩnh dưỡng, Ôn Từ đi thăm cô ấy, hai người hàn huyên cho tới trưa, cuối cùng mới hỏi nguyên nhân lúc trước mất tích.
“Có hai người đàn ông xa lạ, bọn họ nhốt tôi vào cốp xe, lúc tôi tỉnh táo có nghe bọn họ nói chuyện phiếm, có vẻ là tội phạm buôn người.

Tôi cũng không biết xe chạy bao xa, nửa đường thừa dịp bọn họ không để ý đã chạy trốn, bọn họ đuổi sát theo tôi, tôi bất cẩn ngã xuống rừng cây dốc, sau đó là chuyện biến thành Khúc Thủy.”
Những kẻ buôn người đó đưa người đi khắp thành phố, khó trách họ không tìm thấy ở thành phố Vân, lúc phát hiện Văn Điệp mất tích đã không kịp truy tìm phương tiện giao thông.
Phong Hữu Trí không cam lòng, một lần nữa đến cục cảnh sát báo án, thỉnh cầu điều tra sự kiện bắt cóc năm đó.
Đồng thời, anh ấy cũng chuẩn bị cầu hôn Văn Điệp.
Thịnh Kinh Lan là người đầu tiên biết ý định của Phong Hữu Trí, bởi vì Phong Hữu Trí chủ động cảm thấy anh là một người rất có ý tưởng.

Nhưng, Thịnh Kinh Lan từ chối rất quyết đoán.
“Gần đây không rảnh.”
“Sinh nhật của bé con nhà tôi sắp tới rồi.”
“Tôi còn chưa đọc hết sách dành cho thai phụ.”
“Bỏ đi, kiểu người chưa kết hôn mà cũng không biết lúc nào mới có con như mấy người không hiểu được đâu.”
Phong Hữu Trí: “...”
------oOo------
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện