Trước đó vẫn luôn chạy trốn, chờ khi tạm thời an toàn, Trần Húc Chi mới phản ứng lại một chuyện.

Y cũng không biết tên lão nhân trước mặt này.

Y không tự chủ được mà cẩn thận đánh giá lão nhân trước mặt.

Vừa rồi ánh sáng tối tăm, lại khi vội vàng chạy trốn, căn bản không chú ý lão nhân trông như thế nào.

Bất quá chờ khi Trần Húc Chi nhìn kĩ, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Dáng người lão nhân không cao, thân thể gầy yếu ngồi xuống, đứng thẳng hẳn là cao bằng mình sau khi biến thành thiếu niên.

Một đầu tóc lão nhân hoa râm, dùng một cây gỗ cột tóc thành một búi dựng ở trên đầu, khuôn mặt hắn tiều tụy, nếp nhăn tầng tầng lớp lớp, đôi mắt nho nhỏ giấu ở trong tầng nếp nhăn đó, không nhìn tới ánh mắt hắn.

Trên cằm lão nhân một bộ râu hoa râm dài, khóe môi hoàn toàn che dấu dưới bộ râu ở trên môi cùng cằm, rất khó nhìn ra bất luận biến hóa biểu tình.

Lão nhân mặc một thân áo choàng cũ nát, áo choàng đã giặt đến không nhìn ra màu sắc nguyên bản, chân mang đôi giày có vết rách, băng vải cột trên quần cũng rách tung tóe, nhìn qua nghèo túng cực kỳ.

Nhưng trong lòng Trần Húc Chi lại hiện lên một tia cảnh giác.

Thái độ của y lại thêm cung kính khiêm tốn.

"Tại hạ Trần Nhị, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?"

Giản Thành nghe câu nói như vậy, giương mắt nhìn thoáng qua thiếu niên trước mắt.

Trần Nhị? Tên này vừa nghe liền biết tên giả.

Bất quá........ Giản Thành nhìn thoáng qua diện mạo non nớt của thiếu niên, trong lòng liền bình thường trở lại.

Phỏng chừng là hài tử nhà ai mới đi ra rèn luyện đi.

Cũng chỉ có thiếu niên mới ra đời như vậy, trong mắt sẽ còn quang thải lập lòe sáng ngời.

Nghĩ đến đây, Giản Thành cười cười: "Trần đạo hữu khách khí, tiểu lão nhân Thành Tam."

Ai, tiểu hài tử nói tên giả, hắn cũng có thể a.

Nói ra khỏi miệng, liền thấy đôi mắt thiếu niên trước mặt hơi hơi trợn to, ngay sau đó tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn, tựa hồ căn bản không thèm để ý tên thật hay giả.

"Kiến qua Thành đạo hữu."

Trong mắt thiếu niên tràn đầy ý cười, như là xem thấu trò lừa của lão nhân, rồi lại lựa chọn tha thứ.

Giản Thành càng thêm cảm thấy buồn cười, hắn nhịn không được nói: "Khi ở phía trước của cổng thành của Sầm thành, đa tạ đạo hữu đã ra tay tương trợ."

Trần Húc Chi vừa nghe, càng cười vui vẻ, hắn đùa giỡn chớp chớp mắt với lão nhân trước mặt.

"Nữ tu đối chiến kia dung mạo đích xã không tầm thường, đạo hữu nhìn đến ngây người đúng là bình thường."

Tuy rằng Diệp Vô Cấu sẽ thường thường nổi điên, chính là ở trong Đại Nhật Tiên Tông vẫn có nhiều tu sĩ mến mộ trong lòng.

Giản Thành thở dài.

Hắn nói: "Đâu chỉ dung mạo không tầm thường."

Trong lòng Trần Húc Chi vừa động, chẳng lẽ lão nhân trước mặt này biết Diệp Vô Cấu? Sao có thể?! Diệp Vô Cấu chính là Nguyên Anh tu sĩ của Đại Nhật Tiên Tông, lão nhân trước mặt này mới là luyện khí kỳ.......

Từ từ.

Nếu thật sự chỉ là một tu sĩ luyện khí kỳ, vì sao lại quen thuộc đối với đủ loại thủ đoạn của ma môn như vậy?

Chẳng lẽ tu vi lão nhân này cũng là giả?

Không không không, nếu thực lực Thành lão nhân cao hơn luyện khí, y hoàn toàn có thể tự mình thoát khỏi nô lung, cũng không cần mình hỗ trợ.

Trần Húc Chi nghĩ trăm lần cũng không ra.

Hắn đơn giản hỏi đối phương: "Nga? Đạo hữu biết vị tiền bối kia?"

Giản Thành trầm mặc thật lâu, phát ra một tiếng thở dài thật dài.

"Ta sao có thể biết nàng." Khuôn mặt tang thương của Giản lão nhân hiện lên một bộ chán chường, làm cho nếp nhăn trên mặt càng giống như thật: "Nàng là tu sĩ Nguyên Anh của Đại Nhật Tiên Tông, thực lực cao cường, người theo đuổi đông đảo, sao có thể biết ta?!"

Trần Húc Chi liếc mắt nhìn lão nhân trước mặt một cái, trong lòng vừa động.

Câu đầu tiên ta sao có thể nhận thức nàng, câu thứ hai là nàng sao có thể nhận thức ta.

Cái trước là tự giễu, cái sau là oán hận, tự giễu giữa nàng với hắn chênh lệch quá lớn, oán hận nàng cư nhiên không biết hắn.

Tổng hợp lại, lão nhân trước mặt này hẳn là thật lâu trước kia có quen biết với Diệp Vô Cấu sư bá, nhưng sau này thực lực của Diệp Vô Cấu sư bá ngày càng mạnh, lão nhân này đuổi không kịp, liền chạt đứt lui tới.

Với vấn đề như vậy.

Phía sau lưng Trần Húc Chi bắt đầu đổ mồ hôi.

Diệp Vô Cấu tu luyện suốt hơn 360 năm mới tiến giai Nguyên Anh, hiện nay vị sư bá này đã dừng ở Nguyên Anh kỳ hơn 80 năm.

Thêm thêm bớt bớt liền tính bốn trăm năm........ bốn trăm năm có thể làm cho một lão nhân trước sau đều dừng ở luyện khí kỳ sao?

Không có khả năng.

Nếu lão nhân không phải tu sĩ luyện khí thực sự, vì sao ở trên xe chở nô lệ không tự mình mở ra nô lung đây?

Chỉ có một đáp án.

Lão nhân thử y.

Nếu lúc ấy y thực sự có được phương pháp rời đi, lại không đem lão nhân thả ra, như vậy y hiện tại đã chết rồi.

Trần Húc Chi nhắm mắt lại, lại mở, đôi con ngươi màu đen kia của y tràn đầy ý cười như cũ, mang theo tò mò cùng nóng lòng muốn thử đặc hữu của thiếu niên, độ cong khóe môi nghịch ngợm mà hoạt bát, thanh âm càng thêm thanh thúy: "Nga? Vị tiền bối kia kia cư nhiên là tiền bối Đại Nhật Tiên Tông?!"

Giản Thành nhìn thiếu niên trước mặt.

Cỗ tinh thần bồng bột phấn chấn kia cơ hồ hiển lộ ra, đôi mắt đen bóng hữu thần, mang theo khí thế mới ra đời không biết trời cao đất dày, một chân bước vào thế giới tu tiên tàn khốc này.

Có một số chuyện chính là trùng hợp như vậy.

Giản Thành vốn là trọng sinh mà đến, đầy bụng bực tức cùng xúc cảm không biết nói với người nào, vốn muốn ở Đại Nhật Tiên Tông dốc sức trở lại đỉnh cao, rồi lại trực tiếp bị Bạch Anh chưởng tôn Đại Nhật Tiên Tông nhìn thấu lai lịch, không thể không hốt hoảng rời đi.

Kết quả mới hạ quyết tâm dứt bỏ Đại Nhật Tiên Tông, liền lại đụng phải nữ thần mối tình đầu của mình, cũng là người trực tiếp giết chính mình.

Đủ loại biến cố nối gót nhau tới, căn bản làm hắn không kịp phản ứng, nếu như tâm thần hắn không đại loạn, sao có thể bị Cung Thiên Trọng chưởng hộc máu, còn bị bắt vào nô lung?!

Mà hiện tại, ở trong mảnh trời đất nhỏ làm ra tư nô lung, ở thật sau bên dưới đất, dưới ánh mắt tò mò mà thiên chân của thiếu niên, Giản Thành lại đột nhiên có khát khao, hy vọng nói hết.

"Ngươi biết Đại Nhật Tiên Tông chứ?" hắn hỏi Trần Húc Chi.

Trần Húc Chi gật đầu, hắn nghiêm trang nói: "Tất nhiên biết, phạm vi thế lực bao quát toàn bộ phía Tây Bắc đại lục, tu sĩ thực lực cao cường đếm không xuể, là tiên đạo chính tông lẫy lừng tiếng tăm."

Giản Thành gật gật đầu: "Ngươi nói không sai, công pháp bí truyền Kim Nhật Tinh Hỏa của Đại Nhật Tiên Tông rất là bất phàm, nghe nói có thể đốt sạch dơ bẩn tà nịnh của thiên hạ, là tông môn khắc chế ma môn nhất trong rất nhiều tông môn." Dừng một chút hắn nói: "Đệ tử Đại Nhật Tiên Tông tự nhiên cũng là mục tiêu của rất nhiều ma tu, tu sĩ đối chiến với Diệp Vô Cấu chính là tu sĩ ma môn."

Ánh mắt Trần Húc Chi chợt lóe, Diệp Vô Cấu, chậc chậc, lão nhân này sư nhiên trực tiếp gọi tên húy của Diệp sư bá?

Giản Thành lâm vào trong hồi ức, hắn nói: "Tu sĩ đối chiến cùng Diệp Vô Cấu trong tay cầm cờ Chiêu Hồn, thân mặc áo tím, khuôn mặt tô hồng, hẳn là tu sĩ Tà Tâm Tông."

"Mà tu sĩ trước đó bắt ta hẳn là ma tu Cung Thiên Trọng Quy Nguyên Tông, cùng với sư đệ gã Yến Phi."

Nghe đến đó, Trần Húc Chi càng thêm khẳng định lão nhân trước mặt này là hàng giả hàng nhái, cái gì mà tu sĩ luyện khí?!

Giả! Đối phương nhất định là đại năng của tông môn nào đó, đại năng nào đó vẫn còn chưa chết tâm với Diệp Vô Cấu sư bá!

Bất quá đây cũng là cơ hội của y, chỉ cần lão nhân còn nguyện ý giả làm tu sĩ luyện khí, y có thể ngang hàng luận giao cùng đối phương, cũng lấy danh nghĩa giao lưu biết thêm càng nhiều tình báo.

"A a, ta từng nghe nói qua Quy Nguyên Tông." Đôi mắt thiếu niên trừng đến tròn vo: "Nghe nói là một tông môn thực lực mạnh nhất trong ma môn."

Giản Thành mỉm cười: "Mạnh nhất thì khó nói, nhưng tu sĩ Quy Nguyên Tông nhất định là tu sĩ tàn nhẫn nhất."

Hắn nhịn không được nhớ đến một người khác.

Hiện giờ vẫn là đại đệ tử đích truyền của Đại Nhật Tiên Tông Trần Húc Chi, Đông Dương ma đế tương lai.

Đông Dương ma đế sau khi rời khỏi Đại Nhật Tiên Tông liền tiến vào Quy Nguyên Tông, trở thành tông chủ tương lai của Quy Nguyên Tông, cũng thống nhất toàn bộ ma đạo.

Trong lòng Giản Thành có chút cảm khái, lại nói tiếp hắn sở dĩ được xưng là Hạo Dương thượng tiên, cũng vì hắn cuối cùng đánh bại Đông Dương ma đế, được thế nhân cho rằng hắn mới là người kết thừa chân chính của Đại Nhật Tiên Tông, có thể hô gọi mặt trời ( Hạo means so ╮( ̄~ ̄)╭.)

Trần Húc Chi........cũng chính là người tàn nhẫn kia.

Giản Thành trong lòng nghĩ như vậy, trong miệng lại nói: "Kỳ thật tu sĩ ma môn không phải đều là hạng người gian tà, vẫn có mấy người không tồi, nhưng......" Dừng một chút, Giản Thành nhìn thiếu niên, giọng nói vừa chuyển, lại nói: "Ngươi vẫn là cách xa tu sĩ ma môn một chút."

Có người tốt, nhưng người xấu càng nhiều, huống hồ cừu con trước mặt đơn thuần như vậy, thật sự đụng tới tu sĩ ma môn, phỏng chừng quần lót cũng bị lừa hết.

Trần Húc Chi tự nhiên không biết vị lão nhân trước mặt này vừa định nghĩa y là người tàn nhẫn vừa là cừu non, trong lòng y tiếp tục ý tưởng âm ngoan nghĩ lừa dối lão nhân cũng từ lão nhân biết được càng nhiều trong giới tu hành, trên mặt lại diễn cừu non.

"Đa tạ tiền bối chỉ điểm, bất quá giống như tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông, ta thấy tán tu cũng càng dễ sinh tồn." Trần Húc Chi không chút khách khí đem tông môn nhà mình tâng bốc một lượt, tiếp tục hỏi: "Bất quá theo như lời ngài nói, nếu tu sĩ ma môn lợi hại như vậy, vị tiên tử Đại Nhật Tiên Tông kia có thể đối phó được sao?"

"Tất nhiên không thành vấn đề." Nhắc tới nữ thần mối tình đầu của mình, Giản Thành thần sắc phức tạp, dù cho hắn hâm mộ sắc đẹp Diệp Vô Cấu, cũng không thể không thừa nhận khi nữ nhân phát điên, thực lực đích xác mạnh đến kỳ cục, nghĩ đến đây hắn theo bản năng vặn vẹo thân thể một chút, thay đổi dáng ngồi, lặp lại nói: "Nàng rất mạnh."

Trần Húc Chi không tự chủ được dùng ánh mắt chế nhạo nhìn lão nhân vặn vẹo, trong lòng buồn cười, trên mặt làm một bộ lắng nghe: "Nga?"

"Nữ tử áo đỏ kia chính là tu sĩ Nguyên Anh của Đại Nhật Tiên Tông Diệp Vô Cấu, Diệp Vô Cấu chủ yếu tu luyện một đôi bàn tay thiên kiều bá mị, công phu trên tay nàng phi thường lợi hại, có thể tay không hủy đi chín phần thần hồn của tu sĩ Nguyên Anh."

Giản Thành nghiêm túc tâng bốc nữ thần mối tình đầu.

"Xác thực mà nói, đôi tay kia của Diệp Vô Cấu, có thể định nhật nguyệt, chuyển càn khôn."

Trần Húc Chi nghe đến đó đôi đồng tử co chặt.

Định nhật nguyệt? Chuyển càn khôn? Trong nguyên tác không có nói!!

Trần Húc Chi lẩm bẩm nói: "Loại chuyện này.... Thật sự có thể làm được sao?"

Giản Thành khẳng định nói: "Có thể?"

Thần hồn của hắn chính là bị Diệp Vô Cấu hủy đi thành tro như vậy!!

Trần Húc Chi nhìn bộ dáng chém đinh chặt sắt của lão nhân trước mặt, nhịn không được nói: ".... Tiền bối tựa hồ bị vị chân nhân Diệp Vô Cấu kia từng hủy đi như vậy?"

"Đúng vậy." Giản Thành thuận miệng nói ra.

Trần Húc Chi : ".........."

Y đột nhiên lui ra sau, bỏi vì đứng dậy quá nhanh, còn trực tiếp đâm Giản Thành ngửa mặt lên trời = =

Không có biện pháp, không gian quá nhỏ, hai người ngồi thực gần, Trần Húc Chi đột nhiên không kịp phòng bị đứng dậy, Giản Thành căn bản không kịp phản ứng, bị hung hăng đụng vào trên mặt, chóp mũi chua xót, trong mắt nổi lên ánh nước ~

Giản Thành che mũi trừng Trần Húc Chi: "Ngươi phát điên cái gì?!"

Trần Húc Chi lòng tràn đầy hoảng sợ cùng hoảng loạn tức khắc hóa thành nước chảy, nhìn lão nhân trước mặt bộ dáng hai mắt đẫm lệ.........Ai, bị đau mắt.

Y khô cằn nói: "Ngài bị Diệp Vô Cấu chân nhân từng hủy đi....... ặc, chẳng lẽ ngài là tiền bối ma tu?!"

"............" Giản Thành tức giận nói: "Ta nếu là ma tu sao có thể còn sống?!"

"Chuyển thế trọng sinh?" lần này đến phiên Trần Húc Chi thuận miệng nói, bởi vì trong tông môn không phải có một vai chính chuyển thế trọng sinh sao.

Giản Thành biểu tình cứng lại rồi.

Trần Húc Chi một lần nữa hoảng sợ.

Ta, ta nói đúng!?

====================

Tác giả có lời muốn nói:

Giúp đỡ nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện