Trọng Sơn Lĩnh tầng tầng lớp lớp, chạy dài tám vạn dặm.



Giản Thành đời trước đã tới nơi này sao? Hắn đương nhiên đã tới.



Bất quá thời điểm hắn tới, chuyện cũ theo gió, cái gì cũng không lưu lại dấu vết, ngay cả chuyện mẫu thân hắn vì sao lại trở thành thị thiếp của Ung thành Giản gia, cũng trở thành một bí mật bị mai táng.



"Ai? Thật không nghĩ tới, Thành sư đệ, mẫu gia của ngươi cư nhiên ở chỗ này?" Ngồi ở trên thuyền, Sóc Nguyệt tò mò hỏi Giản Thành: "Bất quá nơi này xem như là trung nam bộ đại lục đi? tông môn chính là ở phía bắc đại lục, dựa theo lộ trình mà tính, Thái Tố Cốc so với tông môn gần hơn rất nhiều, ngươi sao lại không đi Thái Tố Cốc?'



Giờ phút này đoàn người hoặc ngồi hoặc đứng, bọn họ thừa một cái thuyền con, tại trên con sông tên Loan Giang này tiến về trước.



Mặt nước sông Loan Giang thực nông, nước sông hơi hiện vẩn đục, giờ phút này gió êm sóng lặng, thuyền con được thêm vào linh lực cũng phóng lên trước.



Tiến vào Trọng Sơn Lĩnh có hai loại phương pháp, một loại là dọc theo đường nhỏ của sơn lĩnh, tiến vào con đường tám vạn dặm vô biên, một loại là ngồi thuyền dọc theo con sông nghịch lưu mà hướng về phía trước, từ thủy đạo đi vào.



Giản Thành kiến nghị mọi người đi đường thủy, theo lời hắn nói, là đi đường thủy tương đối tiện.



Nếu hắn đã nói như vậy, mọi người lại không quá hiểu biết nơi này, tất nhiên liền nghe theo Giản Thành.



"........ Ta chưa từng tới tới nơi này." Giản Thành nói như vậy.



Mọi người đều dùng ánh mắt mẹ nó gạt người để nhìn Giản Thành.



Bởi vì Giản Thành khi tiến vào quá mức quen thuộc, hắn nói chưa từng tới, thật không có ai tin được.



Giản Thành nhún vai, hắn là đời trước mới tới nơi này.



"Nương ta là người của tam sơn trại nơi này, sau khi nàng rời đi chưa từng trở lại." Giản Thành nhàn nhạt nói: "Ta cũng là nghe nương nhắc tới, mới biết được một chút."



Sóc Nguyệt nhìn ra Giản Thành tựa hồ không muốn nói chuyện của mẫu thân hắn, liền đem đề tài chuyển tới tam sơn trại: "Tam sơn trại? Là sơn trại ở đỉnh núi thứ ba sao?"



Giản Thành bật cười: "Sao có thể."



Hắn ngồi ở đầu thuyền, chỉ vào sơn lĩnh trước mặt nói: "Giữa núi cùng núi có thể nhìn đến chỗ đỉnh núi xa hơn, người sinh hoạt ở trong một sơn lĩnh nhìn đến nơi xa, có thể nhìn thấy vài đỉnh núi, theo số lượng, nếu là ba thì chính là tam sơn trại."



Thu Vũ Lạc nhịn không được nói: "Nói cách khác......... sẽ có rất nhiều tam sơn trại?"



Giản Thành cười gật đầu: "Đúng vậy, phương diện này tên sơn trại đều là lộn xộn, căn bản không có một cái tên thống nhất."



Mọi người hai mặt nhìn nhau, nếu đến tên cũng không thống nhất, vậy càng không thể có bản đồ thông dụng, kể từ đó nếu không có người quen dẫn đường, thật đúng là không đi ra được dãy núi tám vạn dặm này.



Giản Thành trầm ngâm một hồi nói: "Lần này đi tam sơn trại, muốn để cho bọn họ hỗ trợ mang chúng ta ra ngoài, có thể phải chậm trễ mấy ngày.'



Sóc Nguyệt nhướng mày: "Ngươi muốn làm gì?"



Giản Thành nhấp môi, hắn trầm mặc thật lâu mới nói: "Không làm cái gì, đối với các ngươi mà nói chính là dừng lại mấy ngày mà thôi."



Sóc Nguyệt kiên trì nói: "Vậy đối với ngươi thì sao?"



Giản Thành nhìn về phía Sóc Nguyệt, con ngươi đen bóng của nữ tử ẩn ẩn thần sắc lo lắng, bất quá lo lắng này thuần túy là tình cảm sư tỷ đệ, hoặc là nói Sóc Nguyệt sẽ suy xét đến nơi nhìn đến từng người, đối đãi với mọi người đều là ôn nhu.



Ngữ khí của Giản Thành không tự chủ được ôn nhu vào phần, hắn nói: "Sư tỷ không cần lo lắng, ta chỉ là có thể phải thực hiện chức trách năm đó của nương ta, nàng chạy đi nhiều năm như vậy, thế cho nên........... ta thân là nhi tử, nên vì nàng hoàn trả lại vài phần.



Sóc Nguyệt giật mình, nàng có chút xấu hổ, muốn hỏi rồi lại sợ chọc đến nỗi đau của Giản Thành.



Khang Xuân Tiền ngồi ở bên cạnh Sóc Nguyệt, nhìn thấy trên mặt nữ tử hiện ra thần sắc xấu hổ, nhịn không được nói giúp Sóc Nguyệt: "Thành đạo hữu, nếu có chỗ cần hỗ trợ cứ việc nói, mọi người tổng cũng sẽ không đứng nhìn."



Giản Thành kinh ngạc mà nhìn Khang Xuân Tiền, đời trước Khang Xuân Tiền là các chủ Thái Thanh Kiếm Các đời tiếp theo, tính cách nặng nề, trầm mặc ít lời, là một kiếm tu cao lãnh tuy rằng thực thông minh minh, nhưng vẫn là thích dùng kiếm nói chuyện, một lời không hợp liền chém người.



Hắn theo ánh mắt Khang Xuân Tiền thấy được Sóc Nguyệt, nhịn không được trong lòng vừa động, wow, chẳng lẽ bởi vì đời này Khang Xuân Tiền đi theo Thu Vũ Lạc tới Đại Nhật Tiên Tông một chuyến, xuân tâm manh động, cho nên đã xảy ra thay đổi sao?



Ai, phải nói tình yêu quả nhiên tràn ngập ma lực, chính hắn cũng không phải là thay đổi rất nhiều sao?



Nghĩ nghĩ như vậy, Giản Thành đột nhiên thấy Khang Xuân Tiền thuận mắt hơn nhiều, lời nói của hắn thân thiết hơn: "Vậy đến lúc đó liền phiền toái các ngươi hỗ trợ."



Sóc Nguyệt lập tức lấy lại tinh thần: "Muốn hỗ trợ như thế nào?"



Giản Thành hít sâu một hơi: "Khang đạo hữu cùng Thu Diệp Lạc đạo hữu không liên quan, nhưng thật ra sư tỷ cùng Thu Vũ Lạc đạo hữu........."



Trải qua giải thích của Giản Thành, mọi người mới hiểu được nguyên nhân.



Mẫu thân Giản Thành họ Quá, tên Thủy, hắn cư nhiên còn có một cữu cữu, gọi là Quá Sơn.



"Quá Sơn Quá Thủy, loại tên này ở nơi này có hàm nghĩa đặc biệt." Giản Thành nhìn nước sông cuồn cuộn chảy qua bên thuyền con, chậm rãi nói: "Trọng Sơn Lĩnh được xưng có tám vạn ngọn núi, kỳ thật diện tích thực còn lớn hơn nhiều con số này, rừng cây của Trọng Sơn trùng điệp xanh mướt, nhìn không tới điểm cuối, ở chỗ này quan trọng nhất chính là nước, Loan Giang dưới chân chúng ta này một con sông khá lớn trong Trọng Sơn Lĩnh.



"Trong Trọng Sơn Lĩnh, trên cơ bản phụ cận vài ngọn núi sẽ có con sông chảy qua, bộ lạc sơn trại tùy theo dòng nước mà sinh sống, trong sơn trại có một tập tục tên là Kỳ Niên, chính là hiến tế nhỏ cầu nguyện một năm sống bình an."



"Kỳ Niên mỗi năm một lần, 5 năm là đại tế, hai mươi năm chỉnh tế, mà Quá thị của nương ta ở trong tam sơn trại, chính là Vu của mười mấy sơn trại ở nơi đó."



Giản Thành nhún vai: "Quá Sơn phủ sơn, Quá Thủy phủ thủy (phủ: an ủi, vỗ về), hai cái tên này không ngừng truyền thừa xuống, nương của ta là Quá Thủy của nơi đó, nhưng nàng thừa dịp chỗ hở của chỉnh niên đại tế , rời khỏi tam sơn trại, không còn trở về."



"Tiểu tế mỗi năm cùng với đại tế 5 năm có thể từ Quá Sơn Vu hoặc là Quá Thủy Vu đơn độc tổ chức, nhưng chỉnh tế hai mươi năm cần hai người đồng thời chủ trì, nếu không đối với tám vạn ngọn núi là đại bất kính, Quá thị sẽ xong đời."



Đời trước Giản Thành đã tới Trọng Sơn Lĩnh.



Bất quá khi đó đã chậm, không chỉ đã sớm qua thời hạn hai mươi năm chỉnh tế, thậm chí tam sơn trại cũng đã biến mất.



Lúc ấy đại chiến chính ma đánh rất là thảm thiết, Trọng Sơn Lĩnh bởi vì tới gần phạm vi thế lực ma tu, không chỉ trở thành chiến trường giữa chính đạo cùng ma đạo, còn bởi vì hợp với lãnh địa của Yêu tộc phía đông, Yêu tộc trong Trọng Sơn Lĩnh còn tàn sát bừa bãi, tu sĩ Nhân tộc tổn thất thảm trọng.



Khi Giản Thành giết Trần Húc Chi, lại sau khi được sự trợ giúp của thiên thư trong Lam Sơn bí cảnh tiến giai Hóa Thần, hắn rốt cuộc có năng lực suất lĩnh tu sĩ chính đạo một lần nữa đẩy mạnh chiến tuyến, từng chút một áp súc không gian tồn tại của địch nhân, rốt cuộc đánh tới Trọng Sơn Lĩnh.



Khi đó Nhân tộc trong Trọng Sơn Lĩnh mười không còn một, về tin tức tam sơn trại liền bị phá thành mảnh nhỏ từ lâu, chỉ có mấy lão nhân còn có chút ký ức, có thể đối với miêu tả đại khái của Giản Thành về bộ dáng của tam sơn trại, nhưng người khác lại không có bất luận ký ức gì, thậm chí không ít tu sĩ trẻ tuổi của Trọng Sơn Lĩnh cũng không biết có một sơn trại như vậy.



Mới đầu Giản Thành còn tưởng rằng mẫu tộc là bị Yêu tộc xử lý, kết quả là mấy lão nhân của Trọng Sơn Lĩnh hai mặt nhìn nhau, thật cẩn thận mà nói cho Giản Thành chân tướng.



Nguyên lai mẫu thân của Giản Thành Quá Thủy rời đi tam sơn trại, hai mươi năm chưa từng về, làm cho chỉnh tế thất bại, kết quả Quá thị nhất tộc toàn bộ tử vong.



Bọn họ cũng không phải là bị Yêu tộc giết chết, mà là bị mười mấy sơn trại địa phương cùng nhau bắt lại, giống như cắm gậy trúc xếp giữa núi cùng sông, bị cắt đầu, máu cơ hồ đem dòng sông phụ cận nhiễm đỏ.



Thân thể dâng cho núi, máu về với nước, Quá thị nhất tộc tập thể hiến tế, không một người may mắn thoát khỏi, lúc sau mười mấy sơn trại liên hợp lại, một lần nữa tuyển chọn Vu tộc, mọi người giống như chưa từng có chuyện gì tiếp tục sinh hoạt.



Giản Thành sau khi nghe xong cả người đều ngốc.



Mẫu thân của hắn lưu luyến thế giới bên ngoài nên có hắn, nhưng mẫu tộc của hắn lại bởi vậy mà chết thảm, hoàn toàn đoạn tuyệt.



Mà giết chết mẫu tộc hắn là những tu sĩ trong sơn trại đó, rồi lại bị Yêu tộc xử lý, hình như là một con xà yêu Nguyên Anh.



Hắn phải đi giết con xà yêu kia báo thù sao?



Vậy còn phải tính lại, xà yêu kia còn giúp hắn báo thù đấy!



Làm người khiếp sợ nhất là, qua điều tra của hắn mới phát hiện, xà yêu lúc ấy đã bị thương năng cần huyết nhục bổ sung khẩn cấp, mà người đả thương xà yêu cư nhiên là Diệp Vô Cấu!!



Đúng vậy, lúc đầu khai chiến khi Bạch Anh còn ở, Diệp Vô Cấu cùng từng ở trên chiến trường liên tục chiến đấu ở trên chiến trường ngàn dặm, là nàng đánh cho xà yêu Nguyên Anh của Yêu tộc bị thương, xà yêu kia vội vàng thoát thân, nhảy vào Trọng Sơn Lĩnh.



Cần phải dưỡng thương cấp bách xà yêu phát hiện tu sĩ Nhân tộc của tam sơn trại ở phụ cận, vì bổ sung tinh huyết cùng yêu lực, xà yêu kia trực tiếp triển khai thần thông của Yêu tộc, tới một cái cắn nuốt thiên địa, ăn toàn bộ!



Mà Diệp Vô Cấu thì sao? Không chỉ thành nữ nhân của hắn, còn đem hắn đẩy đến đỉnh cao đại lục, cũng tự tay xử lý hắn.



Bởi vì hắn từng hại chết nữ nhi của Diệp Vô Cấu, giết Trần Húc Chi, Bạch Anh cũng bởi vậy mà chết.



Đây mới là thiên đạo hảo luân hồi, trời xanh không tha cho ai.



Dù cho lúc ấy Giản Thành cũng không biết mình sẽ chết trên tay Diệp Vô Cấu, hắn cũng không có khả năng bởi vì loại sự tình này mà đi trách móc nặng nề Diệp Vô Cấu.



Sau khi cẩn thận suy nghĩ hết thảy, Giản Thành cuối cùng vẫn là lựa chọn buông tha.



Muốn nói hắn đối với mẫu tộc có bao nhiêu tình cảm sâu sắc, vậy thì không có khả năng, rốt cuộc thì hắn chưa bao giờ gặp cũng chưa từng ở chung, hơn nữa Diệp Vô Cấu cũng không phải cố ý, hắn liền buông tha chuyện này.



Sau khi chiến tranh bình ổn, Giản Thành tự mình tới Trọng Sơn Lĩnh, dựa theo lời nói của mấy lão nhân kia, đi tới nơi trước đây là tam sơn lĩnh.



Hắn ngược lại cũng tìm được tàn vật linh tinh, cũng phát hiện một ít đồ dùng hiến tế còn sót lại của tam sơn trại, cũng thấy được bản vẽ phù văn mà khi mẫu thân khi còn nhỏ từng tùy tay vẽ ra.



Đó là tộc văn của Quá thị.



Chuyện cũ không thể tra, chuyện này ở thời điểm Giản Thành không biết cũng đã phát sinh cũng đã có kết quả, Giản Thành cũng chưa từng tự mình trải qua, cho nên chỉ là để lại một dấu vết thật sâu ở trong lòng, đã bị phủ đầy bụi ở chỗ sâu nhất trong ký ức.



Thẳng đến khi đi vào Trọng Sơn Lĩnh, đứng ở trên thuyền con, đoạn ký ức này mới thình lình xông ra.



Giản Thành tính tính thời gian, bừng tỉnh phát hiện lúc này đây vừa lúc là thời gian hai mươi năm chỉnh tế, hắn tới không sớm cũng không muộn.



Có lẽ vận mệnh chú định, hắn trở lại quá khứ, chính là vì sửa lại sai lầm đã từng phạm phải trong quá khứ đi.



Giản Thành ngồi ở trên thuyền con, cười thoải mái mà bình tĩnh.



"Ta có thể phải thay thế mẫu thân, cùng cữu cữu tham gia chỉnh tế."



Hắn cười nói với Sóc Nguyệt: "Cữu cữu ta là Quá Sơn, ta tất nhiên phải thay thế mẫu thân trở thành Quá Thủy, hiến tế từ trước đến nay một nam một nữ, ta tám phần là phải mặc váy nữ trang điểm thành nữ nhân, đến lúc đó các ngươi cũng không thể chê cười ta."



Vừa nghe loại sự tình này, không khí trên thuyền con tức khắc hoãn xuống, Sóc Nguyệt nâng tay áo che mặt cười khanh khách, nàng cười hết sức vui vẻ.



"Được được được, Thành sư đệ, ta sẽ giúp ngươi trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, làm cho tất cả mọi người đều không nhận ra ngươi là nam!"



===============



Tác giả có lời muốn nói:



Thuộc tính bị động cá chép ba màu sắp bị kích hoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện