Quá Sơn kể lại một cái chuyện xưa Đông Quách cùng sói.



Hán tử Quá Sơn thành thật cứu một tên hỗn đản hoa mắt hoa tâm, tên hỗn đản này đem muội muội bảo bối nhất của Quá Sơn ngậm đi rồi, sau đó một đi không trở lại.



Giản Thành nghe xong cả người đều không tốt.



Chuyện xưa Quá Sơn kể lại hoàn toàn khác với chuyện hắn biết



Thế cho nên cảm xúc của Giản Thành có chút loạn.



Hắn nói năng lộ xộn: "Không thể nào! Cha ta nói ông là thực lòng yêu nương ta, chẳng qua lúc ấy Giản gia đã định đích nữ của Đỗ gia cho ông, ông căn bản vô pháp phản kháng, lúc này mới không thể không ủy khuất nương ta!"



Quá Sơn hắc một tiếng, hút hút hai ngụm thuốc, mới từ từ nói: "Loại lời này mà ngươi cũng tin?"



"Đại chất tử, ngươi nếu thích một người, sẽ để nàng chịu nửa điểm ủy khuất sao?"



"Đương nhiên không thể nào!!" Giản Thành không chút nghĩ ngợi buột miệng thốt ra.



Chịu ủy khuất? Hắn hận không thể hái trăng trên trời xuống cho sư huynh!



Mà sau khi câu nói này ra khỏi miệng, Giản Thành lại thấy được biểu tình tràn đầy châm chọc của Quá Sơn.



Quá Sơn cười lạnh: "Đúng vậy, vậy nương ngươi vì sao lại ở thời điểm ngươi sáu tuổi liền không còn?"



Đó là muội muội của ông a!!



Dù cho nàng vô tình vứt bỏ núi này nước này, ông cũng không nghĩ tới muội muội mình sau khi rời khỏi đây liền không sống quá mười năm?!



Giản Thành hơi há miệng, nhưng một câu cũng không nói nên lời.



Ngẫm lại sinh hoạt khi ở nhà, ngẫm lại bộ dáng mẫu thân hắn suy yếu mà bắt lấy cánh tay hắn, yêu cầu hắn phải biến cường, ngẫm lại mẫu thân đến lúc sắp chết vẫn mong đợi nhìn cánh cửa, hy vọng vị phụ thân tốt kia của hắn tới đây nhìn một lần ........



Phảng phất như có thứ gì bị hoàn toàn đánh nát, tấm gương tốt đẹp mà mông lung, tự cho là đúng cùng chắc hẳn phải vậy vỡ thành mảnh nhỏ.



Giờ khắc này, ký ức Giản Thành trở nên vô cùng rõ ràng.



Hắn thậm chí có thể nhớ tới đời trước, bộ dáng phụ thân ở trước mặt hắn khóc khóc nước mắt giàn giụa bi thống.



Ngay lúc đó cảm động vạn phần, lại chưa từng nghĩ tới nếu phụ thân thật sự yêu mẫu thân, vì sao lại ngồi nhìn mẫu thân chết đi? Nếu phụ thân thật sự yêu mẫu thân, vì sao chưa từng nói qua chuyện của cữu cữu? Thậm chí sau cái chết của mẫu thân, sau khi hắn trở thành tu sĩ Nguyên Anh, phụ thân cũng chưa từng nói qua chuyện của Trọng sơn Quá thị!!



Vẫn là mẫu thân hắn ngẫu nhiên nhắc tới đôi câu vài lời, làm cho ký ức của hắn đến nay........



Bên tai, thanh âm Quá Sơn sâu kín vang lên.



"...... người Trọng Sơn Lĩnh đối với phiến sơn thủy này tràn ngập kính sợ, chúng ta hiến tế Sơn thần Thủy thần, có được che chở từ họ, mới có thể ở loại địa phương này sinh sôi nảy nở."



"Chỉnh tế hai mươi năm đặc biệt quan trọng, mắt thấy ngày đã đến, nương ngươi còn chưa có trở về, ta lo lắng a........"



"Ta liền trộm đi vào trong núi một chuyến."



"Tiểu tế không cần thiết, nhưng đại tế hai mươi năm, khi hiến tế cần phải thỉnh thần vị, chính là vật dẫn khi Sơn thần Thủy thần tiếp thu cung phụng cùng hiến tế."



"Đại chất tử, ngươi cũng là tu sĩ, hẳn là rõ ràng, không phải thứ gì cũng có thể trở thành vật dẫn của Sơn thần Thủy thần."



"Trong núi có một nơi, chỉ có ta và nương của ngươi biết, đó có thân vật thỉnh thần cần thiết."



"Cái thứ kia không còn....."



Quá Sơn trầm thấp mà nở nụ cười, trong tiếng cười này tràn ngập bi thương cùng thê lương.



"Chỉ có nương của ngươi biết nơi này, cũng chỉ có phụ thân tu sĩ của ngươi kia, có năng lực làm ra cùng một loại đồ vật, lấy giả đánh trái, đã lừa gạt ta."



"Nhưng mà tu sĩ các ngươi làm ra Linh khí cần có linh thạch, hai mươi năm qua đi, ngoạn ý kia không còn linh lực, cho nên lộ ra gương mặt thật."



"Nhưng hết thảy đã chậm, chậm....."



Giản Thành ngơ ngẩn mà nhìn Quá Sơn trước mặt, cữu cữu rõ ràng vừa qua ngũ tuần, cũng đã già nua như lão nhân hoa giáp (60t), chỉ cảm thấy cả người rét run.



Cái gì là thật? Cái gì là thật? Ai đang lừa hắn? Ai mới là người chân chính có thể tín nhiệm?



Giản Thành cảm thấy chính mình lâm vào bên trong vô số ảo giác, vô số mặt người sôi nổi hỗn loạn đem hắn vây trong không gian nhỏ hẹp, chúng nó nhếch miệng lộ ra tươi cười đáng sợ, một đám lặp đi lặp lại: Nghe ta nói đi, nghe ta, nghe ta........



Giản Thành theo bản năng mà lảo đảo lui về sau, lại làm thế nào cũng không thoát được những mặt người này vây quanh, hắn phẫn nộ mà muốn xé rách đối phương, lại trong nháy mắt duỗi tay bắt lấy, nhưng mặt người đó lại biến thành ảo giác biến mất.



"Thật là đáng thương."



"Kẻ đáng thương cái gì cũng không biết."



"Hảo một cái Hạo Dương thượng tiên a ~"



"Kỳ thật chính là một ngốc tử."



".............."



A a a a a a ——————!



Giản Thành chỉ cảm thấy mình lâm vào một cái vực sâu hắc ám, lạnh băng thấu xương, làm người điên cuồng.



"......Thành sư đệ?"



Sóc Nguyệt vốn dĩ đang nói chuyện phiếm cùng Thu Vũ Lạc.



Xét thấy Giản Thành cùng Quá Sơn là cậu cháu, khi Quá Sơn kể chuyện xưa của cha nương Giản Thành, đám người Sóc Nguyệt liếc nhau, liền lui về sau vài bước, đến nơi xa hơn một chút tránh đi cuộc nói chuyện tư mật này.



Khang Xuân Tiền cùng Trọng Sơn Lĩnh đánh giá kiến trúc cùng sơn thủy phụ cận, Thu Vũ Lạc cùng Sóc Nguyệt trò chuyện phải trang điểm cho Giản Thành kiểu gì mới có thể làm cho hắn thoạt nhìn như nữ tử, nhưng vào lúc này, một cỗ hơi thở tà dị chợt xông ra, mấy tu sĩ lập tức cảnh giác, cũng theo bản năng mà tìm kiếm nơi phát ra.



Chính là nháy mắt nhìn đến ngọn nguồn hơi thở này, Sóc Nguyệt liền trợn tròn mắt.



Vì sao Thành sư đệ nhìn qua tựa hồ sắp tẩu hỏa nhập ma?



Thu Vũ Lạc chau mày, nàng chậm rãi đứng lên, chậm rãi rút ra Băng Tuyết trường kiếm.



Nàng nói: "Thành đạo hữu là bị cái gì yểm sao?"



Khang Xuân Tiền nhỏ giọng nói: "Cữu cữu Thành đạo hữu có vấn đề?"



Trọng Sơn Lĩnh đứng ở sau mọi người, hắn tuy rằng cũng làm tư thế cảnh giới, nhưng mà chính hắn cũng không phát hiện, trong mắt hắn cũng đồng dạng bốc lên từng đợt hắc khí nhè nhẹ, giống như là bị cái gì hấp dẫn cùng lớn mạnh, dần dần mở ra.



Sóc Nguyệt nhanh chóng tiến lên, nàng tuy rằng đến gần Giản Thành rồi, vị trí đứng rất có kỹ xảo, vừa lúc có thể cùng Thu Vũ Lạc hình thành giáp công, đồng thời cũng chặn đường lui của Quá Sơn.



"Đây là có chuyện gì?"



Sóc Nguyệt tức giận trừng Quá Sơn.



Người trung niên hút ngụm thuốc lá, ông hắc hắc nói: "Hậu sinh tử thiếu từng trải, chẳng qua chịu không nổi phụ thân hắn là tiểu nhân ra vẻ đạo mạo mà thôi."



Sóc Nguyệt nhíu mày, nếu chỉ là loại chuyện này, sẽ không làm cho một tu sĩ Kim Đan thành công lâm vào trong trạng thái tâm ma!



—— Bên ngoài Giản Thành vẫn là tu sĩ Kim Đan.



Nàng nhấp môi, gắt gao nhìn chằm chằm Giản Thành: "Thành sư đệ? Ngươi không sao chứ?"



Giản Thành sao có thể không có việc gì?



Tiểu hắc Kim trong thân thể hắn đã muốn nổ mạnh.



Tổn thọ a! Nó đã thực đen, cái này là hoàn toàn đừng mong tẩy trắng được không?



Tiểu hắc Kim dưới cơn bạo nộ chủ động liên hệ Cung Thiên Trọng, rất có tinh thần giận chó đánh mèo ngươi biến ta đen cũng đừng mong tiếp tục trắng.



Nề hà Cung Thiên Trọng gần đây tu luyện Thái Huyền Kinh, một chút ma khí đối với hắn căn bản không phải chuyện gì nha~



Cung Thiên Trọng hồn nhiên không để ý tiểu hắc Kim nỗ lực phun ra nuốt vào làn sương màu đen, trọng điểm chú ý của hắn là............



"Trạng thái nhập ma của hắn càng sâu? Phát sinh chuyện gì?"



Cung Thiên Trọng dứt khoát đến: "Chậc, ngươi không cần nói cho ta, chờ ta một chút."



Treo liên lạc với tiểu hắc Kim, Cung Thiên Trọng trực tiếp nhảy xuống giường nệm, hắn cũng không tu luyện, lao khỏi cửa liền đi tìm Trần Húc Chi.



Ở ngoài cửa Lục Kiến Vũ đang đọc sách kinh ngạc mà nhìn Cung Thiên Trọng, hắn giương giọng nói: "Thành sư đệ?"



Thành Diệp · Cung Thiên Trọng nhanh chóng xua tay: "Ta đi rất nhanh liền trở lại."



Vèo một cái, thân ảnh hắn liền biến mất.



Lục Kiến Vũ nhìn bóng dáng rời đi của hắn, giống như suy tư gì.



Trần Húc Chi đang ở Tam Khê Các viết thư nhà.



Tin của đại tẩu Lưu thị làm trong lòng y dâng lên tâm cảnh giác, may mắn lúc trước y căn cứ theo đề nghị của Giản Thành, đem Trần gia toàn bộ dời tới kinh thành, ít nhân có quốc sư Lâm quốc chăm sóc, an toàn hẳn không lo.



Nhưng dù vậy, trong lòng Trần Húc Chi vẫn là sinh ra một tia phẫn nộ..



Không sợ địch nhân như thần, chỉ sợ đồng đội heo, Lưu thị vì sao lại viết một bức thư như vậy? Thậm chí còn từ Tần gia chuyển tới trong tay Đỗ phu nhân Giản gia? Cuối cùng cư nhiên là Giản Dục đưa đến trong tay y?



Nếu những tin tức này để lộ, ma môn biết được xuất thân của mình, có thể âm thầm tìm tới cửa hay không?



Tuy nói tu sĩ có chuyện không liên lụy đến người phàm, nhưng vạn nhất ma môn đập nồi dìm thuyền đâu?



Dù sao đám ma tu cũng không có loại nỗi lo về sau này a!



Trần Húc Chi không cầu trong nhà có cái trợ lực gì cho y, chỉ cầu trong nhà có thể bình an trôi chảy mà sinh hoạt, vậy liền đủ rồi.



Cùng với loại hành vi khiêu thoát mà đem tin tức của y tung ra này của đại tẩu, hoàn toàn là đang tìm chết.



Bất quá Trần Húc Chi cũng không chỉ trích Lưu thị, y trực tiếp viết thư cho đại ca mình đờ này, Trần gia đại ca.



Đầu tiên đại khái nói một chút về an bài của Khương Ngọc Dao, nói đã đem nàng đưa đến trước mặt một vị trưởng bối đáng tin cậy tiếp thu giáo dưỡng, vị trưởng bối kia là người ẩn cư, không tiện quấy rầy nên mới không có tin tức.



Lại nói nhận được thư của đại tẩu có chút ngoài ý muốn, nếu trong nhà muốn biết tin tức của chất nữ, hoàn toàn có thể đưa tin cho tông môn, trực tiếp thông qua người ngoài mà gửi thư, nhưng thật ra làm cho bọn họ có vẻ xa lạ.



Một bút không viết ra được hai chữ Trần, đại tẩu xem y như khách nhân, trong lòng y có chút khổ sở vân vân........



Sau khi viết xong Trần Húc Chi lại đọc một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề, y dán phong thư lại, tính toán một hồi để đệ tử Giới Luật Đường trực tiếp đưa đến cho quốc sư Lâm quốc kia, từ sư huynh trong tông môn đảm nhiệm chức vị quốc sư chuyển giao, kể từ đó tin tưởng trong nhà nhất định có thể sống yên ổn một đoạn thời gian.



Trần Húc Chi vừa mới xử lý tốt gia sự, trận pháp bên ngoài Tam Khê Các liền tự động mở ra, y sửng sốt.



Tam Khê Các làm ổ nhỏ của Trần Húc Chi, cường độ trận pháp bên ngoài cũng là rất cao, người có thể tùy ý ra vào chỗ ở của y............



Ầm!



Cung Thiên Trọng nghiêng ngả lảo đảo mà vọt vào, sắc mặt hắn tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi lạnh.



"Đã xảy ra chuyện, mức độ nhập ma của chủ nhân càng sâu!"



Trần Húc Chi đứng dậy, y vung tay áo liền muốn lao ra, đồng thời trong đầu bắt đầu nhanh chóng nhớ lại vị trí mà Sóc Nguyệt lần trước truyền tin trở về, cũng thông qua Truyền Tống Trận bên trong Giới Luật Đường, lại muốn hai phí bao lâu mới có thể xuất hiện trước mặt Giản Thành.



Cung Thiên Trọng vội không ngừng bắt lấy tay áo Trần Húc Chi: "Từ từ!'



Trần Húc Chi quay đầu nhìn chằm chằm Cung Thiên Trọng, biểu tình thực khủng bố.



Cung Thiên Trọng hít sâu một hơi: "Ta có một chủ ý không tồi."



"Gần nhất ta đang tu luyện Thái Huyền Kinh, ta có thể trong thời gian ngắn tiếp xúc ma khí mà không bị lây, ta có thể làm thông đạo giữa ngươi cùng chủ nhân, ngươi tự mình nói chuyện cùng hắn!"



"Nếu có người có thể ngăn cản hắn, vậy chỉ có thể là ngươi!"



Giản Thành cảm thấy thế giới trước mặt một mảnh hắc ám, không có ánh sáng.



Hắn giống như dung nhập nơi hắc ám này, mất đi bản thân, thậm chí nhận tri đối với bản thân cũng bắt đầu mơ hồ



Hắn chính là một đứa ngốc, một quân cờ trong tay kẻ khác.



Phụ thân hắn lợi dụng hắn, mẫu thân hắn vứt bỏ hắn, mẫu tộc hắn vì mẫu thân hắn mà chết, phụ tộc hắn lừa gạt hắn, đã lên vinh quang của hắn làm thành tựu cho Giản gia, hồng nhan tri kỷ của hắn tất cả đều lòng mang quỷ thai, hắn cuối cùng thậm chí vì sao bị giết cũng không biết...........



Chính mình như vậy, căn bản là một trò cười a!



Chính mình như vậy, còn cần phải sống sao?



Chính mình như vậy, chính mình như vậy.........



Nhưng vào lúc này, bên tai hắn đột nhiên vang lên một thanh âm mềm nhẹ.



"..........chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ, treo ở trên không tỏa ánh sáng.."



"Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh........"



Giai điệu đơn giản thư hoãn không ngừng lặp lại, phóng ra dao động nhu hòa ấm áp, đem vực sâu hắc ám nhè nhẹ quấn quanh Giản Thành đẩy ra.



Đây, đây là.........



Là thanh âm của sư huynh!



Giản Thành ngơ ngẩn mà ngẩng đầu, không biết từ khi nào, trước mắt xuất hiện một ánh sáng mông lung.



Thanh âm Trần Húc Chi quanh quẩn ở bên tai hắn.



"...... ta nghe tiểu Kim nói, ngươi vì mẫu thân ngươi mà thương tâm?"



"Ngươi a, thương tâm cư nhiên gia tăng ma hóa? Tiểu Kim sợ hãi."



Trần Húc Chi tựa hồ đang cười, y một bên cười một bên ôn nhu nói.



"Trong truyền thuyết thân nhân mất đi sẽ hóa thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, vĩnh viễn chỉ dẫn ngươi."



"Nếu tưởng niệm nàng, liền ngẩng đầu nhìn không trung, nàng sẽ nhìn ngươi."



Dừng một chút, thanh âm kia hơi chậm lại một chút.



"Tuy rằng ta không ở trên bầu trời, nhưng chúng ta cùng nhìn lên phiến sao trời."



"Nếu nghĩ như vậy, có phải liền không còn cảm thấy tịch mịch?"



"...... Giản Thành, chúng ta cùng ở dưới phiến sao trời này, ta tồn tại cùng với ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện