Hiểu biết của Giản Thành đối với Hiên Vũ chân nhân cũng không nhiều.



Hắn chỉ biết Hiên Vũ chân nhân là trưởng bối trong Tinh Hải phong, từng lưu lại không ít quyển trục bí thật về chữa thương, cường giả nắm giữ rất nhiều bí thuật trị liệu.



Nghe được Thanh Minh chân nhân nhắc tới Hiên Vũ chân nhân, hắn liền nhịn không được hỏi: "Hiên Vũ tiền bối cũng đã từng tới nơi này?"



"Tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông sau khi tiến giai Nguyên Anh, nếu như sư huynh sư tỷ cùng thế hệ trở thành chưởng môn, toàn bộ tu sĩ Nguyên Anh khác đều không thể lưu lại tông môn, để ngăn ngừa có người gây chính biến." Thanh Minh chân nhân phổ cập cho Giản Thành: "Cho nên đại bộ phận các sư đệ sư muội đều sẽ rời khỏi tông môn tìm con đường tiến giai Hóa Thần thậm chí phi thăng."



Ông giải thích nói: "Truyền thừa của Yêu tộc rất là huyền diệu, dù cho tiền bối Yêu tộc chết đi, nhưng nếu tiểu bối Yêu tộc thức tỉnh huyết mạch, vẫn có thể từ trong huyết mạch biết được tân bí thượng cổ như cũ, cho nên sau khi Hiên Vũ sư đệ rời đi tông môn, liền đến Yêu tộc tra xét."



"Chỉ tiếc.......... hắn cũng ngã xuống như cũ, chỉ còn lại một góc ống tay áo." Thanh Minh chân nhân thần sắc âm trầm: "Tông môn có Vô Cấu, ta không có việc gì một thân nhẹ, tất nhiên phải đi tra xét một phen."



Sau đó Thanh Minh chân nhân thình lình nhớ tới một chuyện.



"Ngươi thì sao? Lúc trước ngươi tiến giai Hóa Thần, sau khi đạt được cảnh giới Dương Thần, liền không nghĩ tới kế tiếp tu luyện như thế nào sao?"



Giản Thành chớp chớp mắt, ngữ khí có chút hàm hồ.



"Cái này......... ta rốt cuộc còn trẻ mà, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta có thể sống thật nhiều năm nữa đâu, cho nên liền không sốt ruột như thế."



Thanh Minh chân nhân & Phiếm Vân Kiếm Tôn: "..........."



Hai vị lão tổ Hóa Thần lại muốn vén tay áo đánh Giản Thành.



Giản Thành thở dài nói: "Rốt cục thì khi đó đại lục vừa mới yên bình, ta cũng không thể nói đi là đi, vẫn phải tọa trấn mấy trăm năm, chờ sự tình đều đi vào quỹ đạo lại suy xét chuyện khác." Dừng một chút, hắn lại nói: "Hơn nữa ta cũng phát hiện một chút chuyện không thích hợp, tựa hồ có người đẩy ta trở thành Dương Thần, ta đương nhiên muốn làm rõ sao lại thế."



Thanh Minh chân nhân nhướng mày, ông kinh ngạc nói: "Có người đẩy người lên thành Dương Thần?"



Phiếm Vân Kiếm Tôn nói thầm: "Cảnh giới Dương Thần cư nhiên còn có thể được đẩy lên?!"



Giản Thành nghe xong có cảm giác ngượng ngùng, đúng vậy, trên đại lục vô số cường giả đều muốn tiến giai Dương Thần, tư chất, thiên phú, ngộ tính, linh dược, bí pháp....... tất cả đủ loại điều kiện thiếu một thứ cũng không được, nhưng mà mình bước vào một đường tu luyện lại ngắn ngủi mấy chục năm liền thành công, đích xác nhanh không thể tưởng tượng, không quá bình thường.



Buồn cười mình năm đó cư nhiên không phát hiện miêu nị ở chỗ này, còn cho rằng chính mình thiên phú dị bẩm, khí phận thêm thân, trời sinh chính là cường giả tu luyện, một đường xuôi gió xuôi nước tiến giai, thế nhưng không có một tia hoài nghi.



Thanh Minh chân nhân nhịn không được hỏi: "Vậy ngươi tra ra được cái gì không?"



Giản Thành thực thản nhiên: "Không, ta cái gì cũng chưa điều tra ra, liền đã chết."



"......Ngươi chết như thế nào?" Phiếm Vân Kiếm Tôn đồng dạng nhịn không được hỏi ra.



Giản Thành thở dài: "Khi ta còn là luyện khí không cẩn thận hại chết nữ nhi của Diệp Vô Cấu, cho nên cuối cùng chết ở trong tay Diệp Vô Cấu."



Thanh Minh chân nhân cùng Phiếm Vân Kiếm Tôn hai mặt nhìn nhau.



Hai lão tổ Hóa Thần phát hiện một vấn đề phi thường thú vị.



"Ngươi khi còn là luyện khí hại chết nữ nhi Vô Cấu, nhưng Vô Cấu thẳng đến sau khi ngươi trở thành lão tổ Dương Thần, mới động thủ giết ngươi?" Thanh Minh chân nhân hận không thể bổ đầu Giản Thành ra nhìn xem bên trong là gì: "Ngươi không cảm thấy cái logic này không đúng sao?"



Giản Thành sửng sốt.



Phiếm Vân Kiếm Tôn tấm tắc lắc đầu, ông vỗ vỗ bả vai Giản Thành, trong mắt tràn đầy thương hại: "Dưới tình huống bình thường, chẳng lẽ không phải Diệp Vô Cấu ngay sau khi phát hiện ngươi hại chết nữ nhi nàng, liền lập tức xử lý ngươi sao? Rốt cuộc ngươi khi đó mới tu vi luyện khí, ai biết tương lai ngươi sẽ trở thành Dương Thần?"



Đôi mắt Giản Thành đột nhiên trợn tròn.



Đúng nha! Năm đó sau khi hắn thoát khỏi Vọng Đoạn bí cảnh, Bạch Anh chưởng tôn hận không thể chưởng chết hắn, nhưng Diệp Vô Cấu thì sao? Đó dù sao cũng là thân muội muội Diệp Vô Tịnh của Diệp Vô Cấu, Diệp Vô Cấu vì sao có thể nhịn xuống huyết hải thâm thù, thậm chí còn cố ý thân cận chính mình?!



Chẳng lẽ khi đó Diệp Vô Cấu đã biết cái gì? Hoặc là có người nói cho Diệp Vô Cấu chút sự tình gì đó?



Sắc mặt Giản Thành tái nhợt như tờ giấy, hắn đầy đầu là mồ hôi lạnh, cười khổ liên tục: "Đúng vậy, hiện tại nhớ lại quá khứ, cảm thấy mình giống như là nằm mơ."



Phiếm Vân Kiếm Tôn ném một cái xem thường, ông lẩm bẩm: "Ta cũng muốn làm một cái mộng tưởng hão huyền như vậy a! Nằm mơ cũng có thể tiến giai Dương Thần, thật tốt."



Thanh Minh chân nhân nghe vậy, nhoẻn miệng cười, ông hơi trầm ngâm nói: "Mặc kệ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, hiện tại Vô Cấu hẳn là cái gì cũng không biết."



Giản Thành thở dài: "Diệp Vô Cấu tiến giai Hóa Thần, dù co người muốn cùng nàng nói cái gì cũng khó."



Diệp Vô Cấu dù sao cũng là lão tổ Hóa Thần, hiện tại muốn gặp nàng cũng không dễ dàng như vậy.



"Chuyện này trước tiên để sang một bên, chúng ta trước tiên hảo hảo thăm dò Vong Ngữ Thiên Khanh một chút." Thanh Minh chân nhân cuối cùng đánh nhịp nói: "Một tháng sau mặc kệ có kết quả hay không, chúng ra đều phải rời khỏi."



Ngay khi Trần Húc Chi ở trong tông môn khuyên Tiêu Thâm Thủy, ngay khi Giản Thành đi theo Thanh Minh chân nhân sắp bước vào Vong Ngữ Thiên Khanh, xa xa ở trong bí cảnh Lam Sơn trung bộ đại lục Ngô Thanh Nhi xuất quan.



Từ sau khi Ngô Thanh Nhi ngộ đại ra hàm nghĩa chân chính của Bặc Nhất Tộc, tu vi thẳng tắp bay lên, lực lượng huyết mạch chảy xuôi trong cơ thể, nháy mắt tiến vào Trúc Cơ kỳ, trải qua mấy ngày tích lũy cùng tu hành, Ngô Thanh Nhi đã tiến giai Trúc Cơ trung kỳ.



Nàng đem toàn bộ tư liệu trong Lam Sơn sửa sang lại một lần, có được bao nhiêu là ngọc giản quan trọng, bao nhiêu là quyển trục, còn có không ít Linh khí tiền bối lưu lại nơi này.



Nữ hài chọn lựa nhặt nhạnh, đem thứ quan trọng nhất đều thu vào trong Thanh Diệu Đài lấy được từ Chung Diệu Nhi, mới chuẩn bị rời khỏi Lam Sơn.



Giờ phút này Ngô Thanh Nhi so với bộ dáng trong quá khứ cơ hồ đại biến.



Dù cho ma tu lúc trước đuổi giết nàng, chỉ sợ cũng nhận không ra Ngô Thanh Nhi.



Thiếu nữ mười bảy tuổi đem tóc cột thành đuôi ngựa, dùng dây đen cột lên, thay áo ngắn quần dài màu đen, bên ngoài khoác một kiện áo xám, lại mặc vào giày bó đặc chế từ da thú, ở trên mặt hơi trang điểm, vải bố trắng quấn thân, trước ngực rắn chắc bằng phẳng, giống như thiếu niên mới ra đời, thiên chi kiêu tử của tông môn nhà ai.



Ngô Thanh Nhi nhìn chính mình trong gương, thử lộ ra một nụ cười.



Thiếu niên khẽ nâng cằm, nhẹ nhàng cười, giống như mưa phùn xuân sơn, trong thanh lệ tràn đầy trong sáng.



"............" Ngô Thanh Nhi trầm mặc.



Bộ dáng nữ giả nam trang quá rõ ràng!



Không được, nàng không thể để như vậy đi ra ngoài.



Vì thế Ngô Thanh Nhi ở lại bí cảnh Lam Sơn một đoạn thời gian, tu luyện một loại bí thuật dịch dung ngụy trang.



May mắn người Bặc Nhất Tộc thiên phú kỳ lại thường xuyên bị người đuổi giết, trong tàng thư Vật Thập Ngũ lưu lại cũng có bí pháp như vậy, Ngô Thanh Nhi sau khi học được ngụy trang thành một thiếu niên, rốt cuộc rời khỏi bí cảnh Lam Sơn.



Sau khi rời đi bí cảnh Lam Sơn, Ngô Thanh Nhi vẫn chưa liên hệ với Trần Húc Chi.



Nàng lặng yên không một tiếng động trở lại Đại Nhật Tiên Tông, ở trong phường thị tông môn tìm một chỗ đặt chân.



Vật Thập Ngũ ở trong Lam Sơn để lại không ít linh thạch, Ngô Thanh Nhi thuê một viện tử, tạm thời ở lại.



Hôm nay, Quản tu sĩ chậm rãi đi ra từ đại môn chỗ quản lý phường thị.



Mấy ngày gần đây của Quản tu sĩ trôi qua không tốt cũng không xấu.



Tuy rằng lão bị Trần Húc Chi sửa trị một trận, nhưng nếu Trần Húc Chi đem lão triệu về Giới Luật Đường, tất nhiên sẽ không lại đi tìm phiền toái.



Trong lòng Quản tu sĩ nói thầm, Trần Húc Chi điểm này còn tốt, tuy rằng có chút lòng dạ hẹp hòi, nhưng chỉ cần sự tình trôi qua, liền sẽ không lại có bất cứ cảm xúc tư gì.



Dù cho Quản tu sĩ bị ném đến phường thị làm quản lý, đệ tử Giới Luật Đường cũng không dám có bất luận hành động bỏ đá xuống giếng nào.



....... chỉ có đường chủ có thể làm như vậy, những người khác nếu cảm thấy Quản tu sĩ bị k.o là có thể tùy ý trả thù, kia mới là đầu óc nước vào.



Rốt cuộc hiện tại Quản tu sĩ khác với dĩ vãng! Nhân gia không chỉ là Kim Đan hậu kỳ, còn có sư phụ đấy!



Quản tu sĩ mấy ngày nay vẫn luôn sửa sang lại phường thị, đồng thời giúp sư phụ nhà mình chuẩn bị công việc của đệ tử đại bỉ, bận túi bụi.



Nháy mắt khi lão vừa ra khỏi đại môn chỗ quản lý, cả người Quản tu sĩ đột nhiên giật mình một cái, biểu tình nguyên bản nhìn như lười biếng hơi đổi, khóe mắt lập tức ngó tới một góc nào đó.



Nơi đó, một thiếu niên cột tóc đuôi ngựa hơi hơi mỉm cười đối với lão, ngón tay nhẹ nhàng giật giật, khoa chân múa tay một cái thủ thế bên trong Giới Luật Đường.



Quản tu sĩ nhíu mày.



Mười lăm phút sau, Quản tu sĩ thay đổi bộ dáng, lặng yên không một tiếng động đi vào một cái tửu lâu phụ cận, tiến vào nhã gian lầu hai, thấy được thiếu niên trước đó khoa chân múa tay thủ thế đặc thù với mình.



Quản tu sĩ hơi hơi híp mắt, cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mặt một chút, lộ ra một cái tươi cười ôn hòa cùng hiền lành.



"Thiếu niên, ngươi tìm lão phu có chuyện gì a ~"



—— Ân? Chẳng lẽ thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa này ngụy trang bộ dáng tới đùa lão sao?



Đây là tìm đánh hay vẫn là tìm đánh đây?



Thiếu niên, cũng chính là Ngô Thanh Nhi mi mắt cong cong, nàng cười hì hì nói: "Quản gia gia, là ta nha, Thanh Nhi."



Quản tu sĩ sửng sốt, ngay sau đó lão kinh ngạc mà nhìn Ngô Thanh Nhi, từ trên xuống dưới đánh giá vài lượt, tấm tắc không thôi: "Thanh nha đầu? Tạo hình này thật không tồi, ta cũng không nhận ra."



Ánh mắt Ngô Thanh Nhi sáng lên: "Kim Đan hậu kỳ cũng không nhìn ra sao?"



Quản tu sĩ vuốt cằm, cẩn thận cân nhắc một hồi mới nói: "Đây không giống như là bí thuật, ngươi dùng một vài Linh khí đi?"



Ngô Thanh Nhi trong lòng đại định, nhìn qua Thanh Diệu Đại Chung Diệu Nhi lưu lại đúng là thứ tốt, không chỉ có thể cất giữ vật phẩm, còn có thể che dấu tu vi.



Ngô Thanh Nhi cười gật đầu: "Ta có được một ít cơ duyên." Dừng một chút, thiếu nữ rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Quản gia gia, ta nghe nói ngài hiện ra ra khỏi Giới Luật Đường, nhưng ngài khẳng định còn có vài con đường, đúng không?"



Trong mắt Quản tu sĩ hiện lên một tia ý cười: "Tiểu nha đầu, ngươi muốn làm gì?"



Ngô Thanh Nhi nhấp môi, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Quản tu sĩ: "Ta chưa muốn gặp mặt huynh trưởng, phiền toái ngài đưa cái túi càn khôn này cho huynh trưởng."



Nữ hài từ trong lòng lấy ra một cái túi lớn bằng bàn tay, đặt ở trước mặt Quản tu sĩ.



Sắc mặt Quản tu sĩ đột nhiên thay đổi, ngữ khí lão trở nên nghiêm túc.



Lão lặp lại nói: "Thanh nha đầu, ngươi muốn làm gì?"



Ngô Thanh Nhi hít sâu một hơi, nàng nói: "Ta biết đường khẩu ở ma tu bên kia có ám tử (trụ sở bí mật), ta muốn có một thân phận hoàn mỹ, trở thành tán tu ma môn, bái nhập vào ma môn."



"...." Quản tu sĩ không thể tưởng tượng mà nhìn nữ hài, lão nhịn không được nói: "Đường chủ biết không?"



Ngô Thanh Nhi vẻ mặt vô tội: "Huynh trưởng khẳng định không đồng ý, cho nên ta mới tìm ngài a ~"



Quản tu sĩ có chút phát điên: "Ta nếu đem cái túi càn khôn này cho đường chủ, y nhất định biết ngươi không phải đi làm chuyện tốt.!"



Ngô Thanh Nhi cười khanh khách.



Nàng tự tin nói: "Yên tâm đi, ngài nói với huynh trưởng, ta muốn đi tra về chuyện thân tộc của cha mẹ, huynh trưởng liền sẽ không nói cái gì."



Quản tu sĩ cười nhạt, xem lão là ngốc tử sao?



Lão lắc đầu: "Nha đầu, ta có thể đáp ứng ngươi." Lão hạ giọng nói: "Trong đường khẩu đích xác có ám tử ở ma môn, ta tuy rằng từ vị trí đại chấp sự lui xuống, nhưng nói với tiểu tử Lâm Trọng kia một tiếng, nhét vào một người cũng không thành vấn đề."



"Nhưng có một tiền đề, ngươi phải nói cho ta, ngươi đi ma môn làm gì?"



Nếu như Trần Húc Chi thật sự nổi bão, Quản tu sĩ cảm thấy mình nhất định sẽ bị đốt thành tro.



Ngô Thanh Nhi sau khi trầm mặc thật lâu, mới thấp giọng nói: "Ta đi tra xét một vài chuyện."



Một vài chuyện về Bặc Nhất Tộc.



=================



Tác giả có lời muốn nói:



Tiếp tục cốt truyện lúc trước

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện